Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 164

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 164 Livestream đánh người

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Xin lỗi Trần Hạo, tớ làm cậu bẽ mặt rồi. Tớ không nên tới, không nên tới chỗ này” Tô Tử Nguyệt khóc nức nở.

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mà Tô Tử Nguyệt lại bị người ta chế giễu ngay trước mặt người bạn duy nhất là Trần Hạo, chắc chắn là lòng tự trọng của cô ấy: không chịu nổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ai hiểu rõ tâm trạng của Tô Tử Nguyệt lúc này hơn Trần Hạo.

Trước kia mình không có tiền, mỗi khi lòng tự trọng bị giầm đạp, trái tìm đều đau nhồi như bị kim đâm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc nãy nghe bọn họ mỉa mai, Trần Hạo cũng muốn phản kích lại Nhưng nếu như lần này mình phản kích lại thì sau này Tô Tử Nguyệt phải học tập và sinh hoạt chung với bọn họ như thế nào? ‘Chủ yếu là nhất thời Trần Hạo chưa rõ mục đích và thân phận của bọn họ.

Tới khi anh xác nhận được rồi thì bọn họ đã rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?   “Không sao đâu, ngày hôm nay sẽ trôi qua rất nhanh, là học tập thêm thật nhiều kiến thức ở trường!”

Trần Hạo an ủi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh cẩn thận suy nghĩ xem có cần bảo Bạch Tiểu Phi quan tâm giúp đỡ không.

Tô Tử Nguyệt gật đầu đầy nặng nề.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Cậu chờ tớ một lát nhé, tớ đi lấy đồ rồi về ngay!” Lúc này, Trần Hạo mỉm cười Dứt lời anh xoay người rời đi.

Anh đi lấy bánh kem.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ban nãy Trần Hạo đã lên mạng đặt một chiếc bánh kem của cửa hàng đồ ngọt trong đại học Giang Nam cho Tô Tử Nguyệt.

Trần Hạo vừa ra ngoài thì trông thấy chừng hai mươi mấy người có cả nam lẫn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nữ xúm xít nịnh nọt một cô nàng đeo kính đi vào trong cửa hàng, Nhóm người này ăn mặc tất thời thượng Trần Hạo cũng không để ý, lúc nãy nghe cô gái tên Vương Linh kia nói hôm nay là sinh nhật của chị nào đó, chắc là tới dự sinh nhật.

Kệ đi! Trần Hạo đi tới cửa hàng đồ ngọt cách Surati không xa Anh đợi gần mười nãm phút mới lấy được bánh kem, đang định trớ lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đúng lúc này, Trần Hạo trông thấy trong nhà hàng Tây Surati tụ tập không ít sinh viên.

Bọn họ đang vây quanh cửa hàng, còn có người lõi điện thoại ra chụp ảnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.

*Mẹ ơi, hình như cô gái kia đắc tội chị Liêu. Thật là, đắc tội ai chẳng được lại đi đắc tội chị Liêu?” “Cũng vì hôm nay là sinh nhật chị Liều nên mới châm chước tí, nếu không thì cô gái này xong đời rồi.   “Nhưng sao lại đắc tội?” “Hình như trước kia có ân oán, hôm nay lại chạm mặt nhau. Haiz, cô gái kia xinh ghê, chắc là hôm nay thám rồi   Một đám người bàn tán xôn xao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cũng không nghĩ gì khác, nhưng vừa chen vào, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân anh chấn động mạnh! Anh nhìn thấy Tô Tử Nguyệt bị mấy nữ sinh kéo tóc, đè xuống đất. Có một cô gái ngồi vắt chéo chân như chị đại.

‘Gò má Tô Tứ Nguyệt đó bừng, rõ ràng là bị đánh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thả cậu ấy rat” Trần Hạo lập tức quát lên.

Sau đó lao tới đẩy mấy cô gái đang đè Tô Tử Nguyệt ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hữ hữ, mẹ nó, quá nhiên là mày. Đúng là tìm mòn gót không thấy, tự dưng lại dâng tới cửa!” Cô gái kia đứng dậy, lạnh lùng nói.

Bây giờ cô gái này lên tiếng, Trần Hạo mới nhận ra cô ta Đây chẳng phải là cô gái tối qua ở sảnh đãng ký lấy số trong bệnh viện, vì chuyện chen ngang mà cãi nhau với Trần Hạo hay sao? Hình như cô ta quen Từ Đại Nguyên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn tại sao lúc nãy suýt nữa Trần Hạo không nhận ra, đó là bởi vì phong cách ăn mặc tối qua và hôm nay không giống nhau.

“Là cô à, tại sao cô lại đánh người?” Trần Hạo tức giận chất vấn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tại sao tao đánh cô ta? Ha ha, tao nói cho mày biết, may mà tối qua mày đi sớm, nếu không thì con mẹ nó mày nằm viện rồi! Tao đang lo lắng phải làm.

cách nào để tìm mày xá giận đây! Không ngờ mày lại tự dâng tới cửa đợi tao” ‘Cô gái kia bật cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chị Liêu, người gây gổ với chị tối qua chính là thẳng ranh này ư?” *Đệch, một tên tép riu mà thôi, còn tưởng nhân vật tai to mặt lớn nào, bảo sao không tra ra bọn họ. Đúng là chán sống rồi, dám đắc tội chị Liêu Hồng cúa chúng tai” Mấy cậu chàng nịnh nọt Liêu Hồng.

“Chị Liêu Hồng, em biết bọn họ. Cô gái này học lớp bổ túc bọn em, tên là Tô Tử Nguyệt. Hình như nam sinh này là bạn trai của cô taI”   ‘Giờ Vương Linh đã biết vì sao lúc nãy đang đón tiếp chị Liêu Hồng êm đẹp thì chị Liêu Hồng bổng chỉ vào Tô Tử Nguyệt, gọi người bắt cô ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Sau đó vá miệng cô ấy.

“Thì ra Tô Tử Nguyệt có mắt không tròng, đắc tội chị Liêu Hồng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giờ đây Vương Linh bất giác mừng thầm, vội vàng giới thiệu.

Thân phận lai lịch của Liêu Hồng ở đại học Giang Nam cực kỳ ghê gớm, sau lưng có Tập đoàn Hải Sơn làm chỗ dựa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Là một trong những chị đại trong trường.

Bình thường cô ta rất cao ngạo, ai dám chọc giận? ‘Vốn dĩ tối qua Liêu Hồng muốn thể hiện trước mặt cấp dưới của chú nuôi minh, cho nên mới đi xếp hàng, bảo mấy tên cấp dưới của chú nuôi Từ Đại Nguyên sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh thật tốt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kết quả là đụng phải thẳng ngu có mắt không tròng, không cho mình chen ngang ‘Đệch! Bạn nói xem loại người này có đáng chết không? Liêu Hồng có thân phận gì, nếu không phải muốn thể hiện thì cô ta cần phải đi xếp hàng sao? Ha hat Tóm lại là chuyện này khiến Liêu Hồng vô cùng bực bội, nhưng lúc ấy không sao phát cáu được. Sau khi thăm Từ Đại Nguyên xong, Liêu Hồng gọi rất nhiều người tới nhưng lại không tìm thấy Trần Hạo.

Thế nên mới nói bây giờ thật trùng hợp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Người đâu, bắt cả anh ta lại cho tôi. Ha ha, tôi cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất là ông trời tặng tôi. Tôi muốn xá giận cho thật đã!” Liêu Hồng hào hứng thốt lên.

Tức thì không ít nam sinh đè Trần Hạo xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cũng không ngờ cô gái này lại là sinh viên đại học Giang Nam.

“Liêu Hồng, là tôi gây chuyện với cô, không liên quan đến câu ấy. Cô thả cậu ấy ” Trần Hạo nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bị người ta ghì chặt, thầm nghĩ có lẽ lần này mình không thoát được Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao? Thật sự là chuyện này không liên quan đến cô ấy.

“Ha ha, tình cám ghê! Nhưng mày cảng bảo tao thá cô ta, tao càng không thá.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tao muốn cho chúng mày biết hậu quả khi đắc tội Liêu Hồng tao đây. Cô kia! ‘Cô tát bọn chúng hai phát cho tôi. Những người kia phát livetream đi, tôi muốn cho mọi người xem đây chính là kết cục!”   u Hồng chỉ vào Vương Linh rồi cười sắng sặc.

‘Vương Linh bị điểm danh nhưng về mặt rất kiêu ngạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô ta học đại học không chỉ vì câu chàng rể vàng mà còn để móc nối mạng lưới quan hệ, quen biết thêm nhiều người.

Bây giờ, thoáng cái cô ta đã gần gũi j Liêu Hồng như vậy sao? Cô ta lập tức cười lạnh lùng, đi tới trước mặt Trần Hạo và Tô Tử Nguyệt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Các người nghe thấy chưa, là chị Liêu Hồng bảo tôi đánh, muốn trách thì trách các người không có mắt, đắc tội chị Liêu Hồng cúa chúng tôi, hữ hi   “Bốp bốp!” ‘Sau khi nói xong, cô ta tát Tô Tử Nguyệt và Trần Hạo mỗi người một bạt tai.

Lúc này, rất nhiều sinh viên dùng điện thoại livestream cảnh tượng này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đương nhiên livestream cũng phát ra ngoài *Ôi trời, Y Y cậu mau xem này, Liêu Hồng đang chỉnh người ở Surati. Ai xui xẻo đụng phải cô ta thế, ha hat” Trong ký túc xá nữ nào đó, một cô gái xem livestream xong liền hào hứng lên tiếng “Đúng vậy, còn có người chuyên bạt tai, Liêu Hồng thích làm màu mà. Y Y, hay là bọn mình đến đó góp vui nha?” cô gái khuyển khích.

“Không đi!” Lâm Y Y nói vậy, nhưng vẫn liếc nhìn nội dung Iivestream. Thấy tẻ nhạt chẳng có gì thú vị, cô ấy bèn dời mắt, nãm trên giường nghịch   Khoảng mười giây sau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ôi trời”

Bình Luận (0)
Comment