Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 210 Lo lắng Trần Hạo gập chuyện gìAnh nợ em một câu yêu thương!
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn vào cậu thanh niên vừa lên tiếng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cậu là ai mà tôi phải nể mặt cậu?Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn dĩ Trần Hạo vẫn đứng bên ngoài phòng bao, thấy Lâm Đông gặp xui xẻo anh cũng chỉ đứng một bên xem kịch vui.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thế nhưng gã Lưu Lập kia lại tăm tia mấy cô gái Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh.Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù bên ngoài Khương Nhiên Nhiên đối xử lễ độ với mình, nhưng Trần Hạo biết con nhóc này không ưa mình.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng mà Hứa Hinh cũng ở đây, nếu Trần Hạo mặc kệ thì thật có lỗi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Có lẽ trong lòng Hứa Hinh cảm thấy đây là chuyện thường, nhưng so ra Trần Hạo vẫn rất cảm kích cô ấy.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Trần Hạo, cậu nói vớ vẩn gì thế, còn không mau cút đi, có một số tình huống cậu không hiểu đâu!” Khương Nhiên Nhiên lập tức lạnh mặt nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thậm chí cô ta đã quyết định, cùng lắm thì mình học theo Lâm Đông, uống cạn một chai rượu, sau đó chạy ù ra ngoài, chắc là Lưu Lập cũng không dám coi thường pháp luật đúng không?Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ muốn tát cho Trần Hạo hai bạt tai.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo đút hai tay trong túi áo, cười thản nhiên: “Cô gái này là bạn của tôi nên tôi sẽ xử lý chuyện này giúp cô ấy. Cậu Lưu, nếu cậu thật sự muốn uống rượu thì chi bằng đợi tôi gọi điện bảo người khác đến uống cùng cậu!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh mỉm cười nhìn Hứa Hinh.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Trần Hạo, cậu đừng can thiệp vào chuyện này, cậu mau đi đi!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo quay đầu đáp lại bằng một ánh mắt trấn an.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lưu Lập cười lạnh lùng như đang nhìn tên hề nhảy nhót.Anh nợ em một câu yêu thương!
Hứa Hinh nhìn Trần Hạo đầy lo lắng. Cô rất rối rắm, muốn ở lại cùng anh.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lưu Lập không ngăn cản, bởi vì gã biết rõ chuyện này còn chưa xong, sau này lại tìm mấy cô gái này tới, đến lúc đó không đơn giản là bắt bọn họ uống rượu trắng đâu.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Gọi đi, có bao nhiêu gọi hết bấy nhiêu cho tôi, ha ha ha!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì đủ mọi nguyên nhân mà Trần Hạo phải hạ thấp mình trước mặt người quen, chẳng hạn như ở nhà Khương Vệ Đông hôm nay, bởi vì dù sao ông ta cũng là bậc cha chú.Anh nợ em một câu yêu thương!
Bởi vì nếu anh muốn vả mặt một nhà bọn họ, thật sự chỉ là chuyện nhỏ.Anh nợ em một câu yêu thương!
Không lâu sau.Anh nợ em một câu yêu thương!
Từng nhóm vệ sĩ mặc đồ đen xuống xe với hai người dẫn đầu là Thiên Long và Địa Hổ.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo ở đâu, đương nhiên bọn họ cũng ở nơi anh sẽ xuất hiện để có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thiên Long Địa Hổ vẫy tay, đoàn người lập tức ùa vào quán.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thì nghe thấy tiếng ‘rầm’, cửa phòng bao bị người ta đá văng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Vệ sĩ của mấy vị tai to mặt lớn lập tức cảnh giác, định ra tay.Anh nợ em một câu yêu thương!
Động tác mạnh mẽ như hổ dữ vồ mồi!Anh nợ em một câu yêu thương!
Lưu Lập ngây người.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu Trần, là hắn phải không?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ù, dạy cho bọn họ một bài học đi!” Trần Hạo hờ hững gật đầu.Anh nợ em một câu yêu thương!
Bấy giờ, người đàn ông trung niên tên là Long gia xăng giọng quát.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lưu Lập cũng quát tháo.Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó gã lại nháy mắt với chị Hồng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Phi đang dẫn người tới đây. Đến lúc đó cứ chờ mà xem kịch hay!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng đang chạy giữa chừng thì Hứa Hinh bỗng thấp †hỏm lo sợ, đòi xuống xe.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không được không được, tớ lo cho Trần Hạo ở lại đó một mình quá! Chúng ta đều biết Lưu Lập là người như thế nào, anh ta sẽ đánh gãy chân gãy tay Trần Hạo thật đấy!”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hừ, cậu lo cho cậu ta làm gì, ai bảo cậu ta ra vẻ anh hùng, đáng đời!” Khương Nhiên Nhiên khinh bỉ.Anh nợ em một câu yêu thương!
Một kẻ như thằng ngu, còn một người là đại trượng phu mềm nắn rắn buông.Anh nợ em một câu yêu thương!
Đàn ông như thế là tuyệt lắm rồi!Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng đó Hứa Hinh, với lại hai người đâu có quen thân, quan tâm tới sự sống chết của cậu ta làm gì? Cậu xem Nhiên Nhiên cũng mặc kệ cậu ta đấy thôi. Ôi đệch, Hứa Hinh, đừng nói với tôi là cậu thích tên nghèo rớt mồng tơi kia nhé?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Hứa Hinh nóng nảy, Lâm Đông không cản nổi bèn dừng xe.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hứa Hinh, cậu trở lại đi!”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Haiz, tớ thấy thế này, hay là chúng ta cũng quay lại nhé!”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đệch, tôi cứu cậu ta làm gì, tôi sợ Hứa Hinh xảy ra chuyện thôi. Chúng ta quay lại, bảo Hứa Hình quan sát tình hình từ xa là được, như vậy thì chúng ta cũng có thể nắm bắt tình hình”Anh nợ em một câu yêu thương!
Mọi người đồng ý, hai chiếc xe cùng quay đầu trở lại…