Copy nội dung từ truyện 88
Chương 392: Sự trả thù của Long Chí ViễnCopy nội dung từ truyện 88
Thấy Tổng giám đốc Sơn và những nhà kinhCopy nội dung từ truyện 88
Hà cũng không cười nổi nữa.Copy nội dung từ truyện 88
là Trần Hạo thật ư?’ Nhưng nhớ năm đó nhìn ngườiCopy nội dung từ truyện 88
dáng đi cho đến cử chỉ đến nỗi lần nào gặp cô ta cũngCopy nội dung từ truyện 88
Nhưng bây giờ, sau mấy năm không gặp, khôngCopy nội dung từ truyện 88
nhà kinh doanh hay người có địa vị cao trong xã hộiCopy nội dung từ truyện 88
Về phần Trần Hạo, anh không để ý đến Tạ Mỹ HàCopy nội dung từ truyện 88
chuyện, sau đó mọi người cùng nhau đi vào khách sạn.Copy nội dung từ truyện 88
việc nên phải vội vàng về trước bèn chào tạm biệt vớiCopy nội dung từ truyện 88
Lúc anh đi ra, có rất nhiều người ra tiễn anh. Lâm Y Y đang thì thầm gì đó với ba mình, sau đó le lưỡi mộtCopy nội dung từ truyện 88
Ba cô dĩ nhiên đồng ý.Copy nội dung từ truyện 88
ra cùng với Vương Văn.Copy nội dung từ truyện 88
bánh, còn Lâm Y Y thì ngồi ở bên cạnh anh. Nhưng kỳCopy nội dung từ truyện 88
ngồi trên chiếc xe điện ba bánh ấy là một chuyện mấtCopy nội dung từ truyện 88
dõi như Lâm Y Y cũng rất vui vẻ khi ngồi trên đó,Copy nội dung từ truyện 88
Về phần Vương Văn, mãi đến bây giờ cô ấy vẫnCopy nội dung từ truyện 88
người được gọi là cậu Trần , còn mơ mơ màng màngCopy nội dung từ truyện 88
Còn Tạ Mỹ Hà thì nôn nóng đến mức sắp khóc.Copy nội dung từ truyện 88
hèn cả, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn bộ quần áo đó, vẫnCopy nội dung từ truyện 88
sờ sợ chứ? Vì sao vậy?Copy nội dung từ truyện 88
về nhà mình ăn cơm.Copy nội dung từ truyện 88
chuyến đi này không uổng công: Nhiệm vụ hoànCopy nội dung từ truyện 88
được em gái họ của mình nữa. Thu hoạch rất lớn.Copy nội dung từ truyện 88
“Choảng!” Tiếng tách trà rơi xuống đất vang lên.Copy nội dung từ truyện 88
tay rồi thì sao lại thất bại ngay phút chót chứ?”Copy nội dung từ truyện 88
tháo lũ cấp dưới người nước ngoài.Copy nội dung từ truyện 88
kỳ khó coi. Mấy ngày trước anh ta đã thổi phồng khảCopy nội dung từ truyện 88
chỉ là mấy đứa sinh viên thôi mà lũ này cũng không bắt về được.Copy nội dung từ truyện 88
nhưng thực chất thì có khác gì chỉ cây dâu mắng câyCopy nội dung từ truyện 88
giận lắm chứ.Copy nội dung từ truyện 88
đã bị bao vây, tôi nghĩ chắc có lẽ bọn cớm đã đánh hơiCopy nội dung từ truyện 88
thêm một cơ hội. Cậu Dương à, cậu hãy cung cấp tungCopy nội dung từ truyện 88
một lần nữa đi, chúng tôi nhất định sẽ bắt nó về đây!”Copy nội dung từ truyện 88
“Muộn rồi, bọn mày thật sự cho rằng người của nhà họCopy nội dung từ truyện 88
này không phải đang là giai đoạn nhạy cảm, tao và baCopy nội dung từ truyện 88
tao đã không mạo hiểm bắt cóc Phương Bảo NhiCopy nội dung từ truyện 88
chỉ mong nhà họ Phương đừng chuyển hướng nghỉCopy nội dung từ truyện 88
Anh ta rất sợ lần bắt cóc thất bại này sẽ đem đếnCopy nội dung từ truyện 88
hưởng đến sự việc trọng đại của dòng họ, đó mới thậtCopy nội dung từ truyện 88
Long Chí Viễn thấy bọn cấp dưới đều cúi đầu ủ rũCopy nội dung từ truyện 88
thăng kia không có lý do gì mà lại đến nhanh như vậy,Copy nội dung từ truyện 88
nói lại cặn kế cho tao!”Copy nội dung từ truyện 88
Sau khi nghe xong, Long Chí Viễn nhướng mày, thìCopy nội dung từ truyện 88
Tư Đồ Dương hỏi: “Ai thế?”Copy nội dung từ truyện 88
lén rồi sao? Tao muốn nhìn xem trong đám người kia có ail”Copy nội dung từ truyện 88
“Tao biết ngay, quả nhiên là cậu ta! Cậu Hạo củaCopy nội dung từ truyện 88
Trần Hạo trong hình thì bực tức vỗ bàn một cái.Copy nội dung từ truyện 88
bữa tiệc sinh nhật của mình, sau khi về nhà thì lại bịCopy nội dung từ truyện 88
công lao mà anh ta đã góp nhặt nhiều năm qua đã tanCopy nội dung từ truyện 88
“Cậu ta chính là cậu Hạo của thành phố kim lăng ư?” Hiển nhiên Tư Đồ Dương cũng từng nghe nóiCopy nội dung từ truyện 88
Long Chí Viễn nghe anh ta hỏi vậy, bèn kể cho TưCopy nội dung từ truyện 88
Sau khi nghe kể xong, Long Chí Viễn cười nói: “HaCopy nội dung từ truyện 88
người của nhà họ Phương thì cũng chẳng có việc gìCopy nội dung từ truyện 88
giúp. Thế cũng dễ hiểu tại sao cậu Dương bày tỏ thànhCopy nội dung từ truyện 88
thèm để ý rồi!”Copy nội dung từ truyện 88
“Bất kể là ai, chỉ cần dám đối nghịch với Tư ĐồCopy nội dung từ truyện 88
khỏi Thục Xuyên! Người đâu!” Tư Đồ Dương nổi giậnCopy nội dung từ truyện 88
“Đừng xúc động chứ, anh Dương!” Long Chí ViễnCopy nội dung từ truyện 88
từng quen biết với Trần Hạo, thế lực của cậu ta rấtCopy nội dung từ truyện 88
ta mà hành động tùy tiện như vậy thì sẽ rắc rối lớnCopy nội dung từ truyện 88
chúng ta chuyển ra khỏi thành phố Kim Lăng, anhCopy nội dung từ truyện 88
Nếu nhằm vào Trần Hạo một cách công khai thìCopy nội dung từ truyện 88
trở nên phức tạp cả.Copy nội dung từ truyện 88
chủ yếu là do vừa rồi anh ta cho rằng Phương Bảo Nhi có Trần Hạo rồi nên mới thờ ở với mình, còn tátCopy nội dung từ truyện 88
anh ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.Copy nội dung từ truyện 88
Chẳng lẽ cứ để mặc cậu ta diễu võ giương oai ở đấtCopy nội dung từ truyện 88
Long Chí Viễn nở nụ cười đầy lạnh lùng và tànCopy nội dung từ truyện 88
Tôi muốn cậu ta vĩnh viễn ở lại Thục Xuyên để báo thùCopy nội dung từ truyện 88
sẽ tự làm. À phải rồi, anh Dương, hi vọng anh cho tôiCopy nội dung từ truyện 88
Trần Hạo mang tới lần này là ai.”Copy nội dung từ truyện 88
Hai người bàn việc đến đêm khuya mới dừng.Copy nội dung từ truyện 88
“Anh Hạo , em và dì Hân ra ngoài mua đồ đây, anhCopy nội dung từ truyện 88
“Gì cũng được! Món nào em và dì Hân làm anhCopy nội dung từ truyện 88
Phương Mộng Hân.Copy nội dung từ truyện 88
Hân. Đúng như Trần Hạo đã nói, Tử Nguyệt không hềCopy nội dung từ truyện 88
Phương Mộng Hân thấy con gái mình khôngCopy nội dung từ truyện 88
nào sống chung với cô đều cảm thấy hạnh phúc tràn trê.Copy nội dung từ truyện 88
cảm giác an toàn và gần gũi rất tự nhiên, tựa như dìCopy nội dung từ truyện 88
Hai người tay tay trong tay đi tới một cửa hàngCopy nội dung từ truyện 88
bách hóa, nơi có một sạp bán kẹo hồ lô nhỏ. Tử NguyệtCopy nội dung từ truyện 88
cuối cùng lại bỏ qua và đi về phía trước.Copy nội dung từ truyện 88
Được nghe Tử Nguyệt giải thích, bà ấy biết nếu côCopy nội dung từ truyện 88
sống trong cảnh nghèo khổ cùng cực ấy.Copy nội dung từ truyện 88
cây kẹo hồ lô cũng là một chuyện hết sức xa xỉ.Copy nội dung từ truyện 88
Nói rồi dì Hân đi đến một nơi.Copy nội dung từ truyện 88
thế nhỉ?’ Rồi cô đứng chờ tại chỗ.Copy nội dung từ truyện 88
ề ồ inh tai. Cô quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe vanCopy nội dung từ truyện 88
Những người qua đường tức khắc thét lên đầyCopy nội dung từ truyện 88