Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 420: Ngọc Bích bị bắt đi.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cái gì cổ điển của nước Pháp? Chuyện này là như thế nào?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Ngọc Bích nhìn thấy Đỗ Thoa cung kính đối với anh họ như thế.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu Trần, hôm nay có thể kết bạn với anh làAnh nợ em một câu yêu thương!
nhiêu, đều do tôi trả tiền!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo cũng đưa tay ra nắm tay cô.Anh nợ em một câu yêu thương!
Hiển nhiên, trong mắt Đỗ Thoa, nếu như mình cóAnh nợ em một câu yêu thương!
hơn rất nhiều so với hóa đơn đêm nay.Anh nợ em một câu yêu thương!
Đám người đều im lặng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Rất rõ ràng, anh lại bị đánh mặt, mà còn là loại bịAnh nợ em một câu yêu thương!
“Anh Trần Hạo , em nếm thử điếu thuốc của anh nha!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Con mắt Dương Thành Danh khẽ híp một cái, lạnhAnh nợ em một câu yêu thương!
thoại lập tức đi ra ngoài.Anh nợ em một câu yêu thương!
theo ý Dương Thành Danh anh, mà cái người anh họAnh nợ em một câu yêu thương!
Để cho mình không xuống đài được trước mặt nữ thần.Anh nợ em một câu yêu thương!
khác chơi, vậy Dương Thành Danh anh dứt khoát chếtAnh nợ em một câu yêu thương!
Lập tức, Dương Thành Danh đi ra ngoài, đốt lênAnh nợ em một câu yêu thương!
Tìm tới một số điện thoại gọi tới.Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Thành Danh vừa hút thuốc vừa nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
nhớ tới tôi thế, có chuyện gì à?”Anh nợ em một câu yêu thương!
cười.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ha ha, ở địa bàn này, ai dám làm DươngAnh nợ em một câu yêu thương!
ngươi xử lý người đó!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Thành Danh nói, sau đó nói ra địa chỉ chỗ này.Anh nợ em một câu yêu thương!
đang cùng mấy đứa đàn em ở gần đây uống rượu, lậpAnh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi Dương Thành Danh gọi điện thoại xong thìAnh nợ em một câu yêu thương!
Những chuyện như chỉnh người thế này, hiểnAnh nợ em một câu yêu thương!
Giờ phút này, trong phòng.Anh nợ em một câu yêu thương!
không? Chúng ta cùng đi?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Ngọc Bích cũng đi cùng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng người này chỉ ngồi đó ăn trái cây, một chútAnh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng Tần Nhã nghĩ gấp nhưng lại gấp khôngAnh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu và Đồng Hân còn tốt chứ?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù mọi người ở đây không biết thân phận củaAnh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tần Nhã hiển nhiên không nhìn trúng điểmAnh nợ em một câu yêu thương!
“Đồng Hân mất tích!”Anh nợ em một câu yêu thương!
không khỏi đau xót.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngoại, hòa hoãn quan hệ hai nhà một chút, nhờ bà chịuAnh nợ em một câu yêu thương!
“Chuyện gì xảy ra?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Sau này có cơ hội sẽ nói với cô!”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Này này này, Tiểu Nhã, Đồng Hân là ai? Sẽ khôngAnh nợ em một câu yêu thương!
người như Trần Hạo này cũng có thể tìm được bạnAnh nợ em một câu yêu thương!
Mai Xương kinh ngạc nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
tâm, cho anh tâm trạng không tốt.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hai người các người nói một câu đi? Đồng Hân là ai?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.Anh nợ em một câu yêu thương!
chạy vào:Anh nợ em một câu yêu thương!
chắc chắn phải lôi kéo Ngọc Bích đi đến phòng bọn họAnh nợ em một câu yêu thương!
Dương Huyên nói to.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo nghe xong, vội vàng xông ra ngoài.Anh nợ em một câu yêu thương!
cửa phòng.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngọc Bích ở đâu?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bị bọn họ kéo đến phòng 103!”Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó, đã thấy Trần Hạo vọt thẳng tới.Anh nợ em một câu yêu thương!
ngồi tại chỗ lo lắng.Anh nợ em một câu yêu thương!
khẳng định không sợ phiền phức.Anh nợ em một câu yêu thương!
Những người kia đều là xã hội đen, lỡ như qua đóAnh nợ em một câu yêu thương!
Cho nên, dứt khoát ð bên ngoài chuẩn bị gọi điện thoại.Anh nợ em một câu yêu thương!
lên, cũng là một mặt lo lắng chạy theo Trần Hạo .Anh nợ em một câu yêu thương!
Những cô gái kia nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
mấy thanh niên uống say, chắc chắn phải lôi kéo bọnAnh nợ em một câu yêu thương!
Nói xong còn ra tay kéo theo Huyên Huyên.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này không có xung đột gì xảy ra, nhưng đợiAnh nợ em một câu yêu thương!
Một thanh tóm lấy tóc của Ngọc Bích, kéo về phíaAnh nợ em một câu yêu thương!
“Hiện tại chỉ có Trần Hạo đi, ta thấy bọn họ cóAnh nợ em một câu yêu thương!
đâu rồi!”Anh nợ em một câu yêu thương!
sao Ngọc Bích là vì cứu mình.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Còn có thể làm sao, hiện tại lập tức gọi điện thoạiAnh nợ em một câu yêu thương!
Một cậu con trai nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Bích không có chuyện gì!”Anh nợ em một câu yêu thương!
sau lưng đám người.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thế nhưng anh Danh, Ngọc Bích bị bắt đi!”Anh nợ em một câu yêu thương!
tâm, Ngọc Bích khẳng định không có việc gì, nhưng cóAnh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy Tần Nhã vừa rồi chạy về phía Trần Hạo .Anh nợ em một câu yêu thương!
Lập tức, càng một mặt trầm xuống.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lập tức tất cả đều không nói lời nào.Anh nợ em một câu yêu thương!
mình.Anh nợ em một câu yêu thương!
Đồng thời, Trần Hạo một cước đá văng cửa phòng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngọc Bích uống cùng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thực tình Ngọc Bích đối với anh lại vô cùng tốt.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Móa nó, chỉ bằng tiểu tử thúi nhà mày hả, chu choaAnh nợ em một câu yêu thương!
muốn tặng cho lão tử à?”Anh nợ em một câu yêu thương!
Bởi vì Tần Nhã lo lắng cho Trần Hạo nên cùngAnh nợ em một câu yêu thương!
“Anh Bảo, anh thật quá có phúc khí, anh thoải máiAnh nợ em một câu yêu thương!
không?”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Được được được, anh em, bắt cô em kia qua đâyAnh nợ em một câu yêu thương!
không lý trí”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh Bảo đúng không, tốt nhất chớ làm loạn, nếuAnh nợ em một câu yêu thương!
Trên mặt Trần Hạo hiện lên một tia lạnh lẽo.Anh nợ em một câu yêu thương!
Người anh em à, nếu muốn tao thả cô em này ra cũngAnh nợ em một câu yêu thương!
đi, tao sẽ tha cho mày, thế nào?”Anh nợ em một câu yêu thương!