Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 684: Ngươi biết hắn là ai không???Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Cho dù là cô chính tai nghe nói, Tô Nhược Hi cũng là cảm thấy Trần Hạo đang khoác lác.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết hắn làm sao có được tấm chi phiếu này, nhưng nếu mình viết vài tỉ tệ lên đó chẳng lẽ hắn cho mình thật ưh?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiết Lâm cũng dọa sợ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo khẽ mỉm cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đương nhiên, ngươi nghĩ bao nhiêu thì viết bấy nhiêu ta đều chấp nhận được!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Nhược Hi nghĩ thầm người này mạnh miệng như vậy, trong phim truyền hình thì có thể nhìn thấy nhiều, nhưng ngoài đời lại có người cho người khác một tờ chi phiếu có tùy tiện điền bất kì số tiền nào vào..Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà ngươi nghĩ, ngươi là nhân vật chính ưh?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ta thật là sẽ viết đó, tấm chi phiếu này có pháp luật hiệu quả và lợi ích, bây giờ, ngươi hãy điện thoại cho ngân hàng chuẩn bị cho ta năm mươi tỉ, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tô tổng, người đừng coi là thật!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngươi cứ viết là được, điện thoại ta đã gọi rôi, ngươi điền xong, có thể trực tiếp đi ngân hàng chuyển đi số tiền kia!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ thầm chỉ là năm mươi tỉ,hắn nhiều tiền đến mức đó sao?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Nhược Hi cắn đôi môi đỏ, lập tức, vẫn thật là viết năm mươi tỉ lên tấm chi phiếu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chào cô, là Tô Nhược Hi Tô tiểu thư đúng không, chủ nhân đã nói với chung tôi rồi, cô hãy đọc số thẻ ngân hàng, chúng tôi lập tức chuyển khoản số tiền đó cho cô!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Nhược Hi nuốt nước miếng một cái, đọc số thẻ cho người đó.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên kia nhân viên nghiệp vụ lập tức bắt đầu làm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vậy rất nhanh, Tô Nhược Hi trên điện thoại di động, liền thu được chuyển khoản tin tức.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ừng ựcAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngươi. . . Ngươi làm sao lại có nhiều tiền đến như vậy, nếu như là vừa rồi ta không phải viết năm mươi tỉ, mà là 500 thì sao?” Tô Nhược Hi kinh ngạc nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo hỏi lại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nghĩ tới, anh lại nhớ về quá khứ nghèo khổ của mình!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Nhược Hi lần nữa bị lời nói của Trần Hạo làm cho kinh ngạc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“được rôi, chuyện thứ nhất ta đã giúp ngươi làm, hiện tại có thể lên đường được rồi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lên đường? nhưng mà là đi đâu?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ của ngươi không phải là bị bệnh nặng sao, ta sẽ đến chữa trị bênh cho mẹ ngươi, sau đó, ngươi phải đi cùng ta ba ngày, ba ngày sau đó, nhiệm vụ của ngươi xem như hoàn thành, nếu ngươi cảm thấy số tiền như vậy là chưa đủ, thì ta còn có thể cho ngươi thêm, vẫn là cho ngươi chi phiếu, để ngươi tùy tiện viết!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trần đại ca!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vị đại ca này người không thể xem thường vẻ bề ngoài của người này được, đây mới thực sự là đại nhân.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cái này là phải có rất rất rất nhiều tiền mới dám nói loại lời này nha!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vị huynh đệ kia!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vừa rồi ta đối với ngươi dùng toàn lực, ngươi chỉ dùng một kích, mà ta đã không có cách nào ngăn cản được, thế nhưng huynh đệ ngươi thực tế là ngươi quá lợi hại, vừa rồi ngươi đánh ta, ngươi dùng mấy phần lực?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cái gì?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Trần Hạo, đã quay người ra ngoài cửa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn muốn mình đi cúng hắn ba ngày để làm cái gì?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng mà, hắn lại cho mình rất nhiều tiền như vậy, còn cứu chữa mẹ của mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì thế này!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức vội vàng đuổi theo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ gia.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Nguyệt Hồng hỏi một trong các thuộc hạ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thuộc hạ cung kính nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Nguyệt Hồng không khỏi cau mày nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng! Tổ nãi nãi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Nguyệt Hồng lúc này mới quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Nguyệt Hồng âm thanh lạnh lùng nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà nàng chính là Cổ Vũ Tiêu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ mong gặp hắn nhưng không biết khi nào mới có thể gặp lại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đến bây giờ, đều không bắt được tiểu tử kia, trong lòng ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không?” Cổ Nguyệt Hồng thanh âm lanh lùng, nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Vũ Tiêu đỏ hoe mắt khẩn cầu nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Nguyệt Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khẩn trương nắm chặt quần áo, mặt cũng đỏ dần lên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Nguyệt Hồng lúc đầu nghĩ phát cáu, nhưng nghì mình cũng là người từng trải.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vì cái gì? Vì cái gì các người đều nói ta yếu hắn sẽ không có kết quả? Các ngươi dựa vào cái gì có thể nói như vậy?” Cổ Vũ Tiêu bối rối nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“được rồi, lúc đầu những sự tình này không nên nói cho ngươi biết, nhưng sợ nha đầu ngươi về sau lại sẽ làm ra những việc ngu ngốc,nên ta liền nói cho ngươi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngươi biết tên Trần Hạo người mà ngươi đang thầm yêu,hắn là ai không?”