Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 80

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 80 Tin chấn động

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cuối cùng lần này Trần Hạo và Tô Đồng Hãn cũng không sao, còn về Ninh Phàm thì bị áp đi bàn giao rồi  Cũng lúc đó ở dưới lầu.

Trang Cường và Lý Hạo lái xe dẫn đảm người kia kịp tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả kinh đến tột đỉnh.

Tất cả đều ngây người tại chỗ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây chính là quyền uy của cậu Trần sao? Hai mươi mấy chiếc trực thăng!I! *Anh Chấn Quốc, anh nói vậy là có ý gì? Lần cuối hiến sức?” Lúc này, Trần Hạo lại vô củng kinh ngạc về câu cuổi của Lý Chấn Quốc, tuy rằng anh rất muốn tìm hiểu về gia tộc mình nhưng Lý Chấn Quốc như thế này là đang tử biệt mình.

“Đúng vậy, cậu Trần. Phương tiện này có trong những phương tiện trợ giúp đặc cấp của gia tộc, hôm nay tôi lo cậu xảy ra chuyện nên đã sử dụng! Đừng thấy trực thăng này cách Ninh Phàm khá xa, nhưng thật ra hẳn có bất kỳ hành động gì thì cũng sẽ lập tức bị khống chế. Đội ngũ này sớm đã tìm ra hơn mười cách giải quyết cho tình hình cúa cậu” “Nhưng, một khi sử dụng nó thì cũng có nghĩa lä tôi đã thất trách một cách nghiêm trọng, tôi sắp nhận trách nhiệm rồi từ chức!” Lý Chấn Quốc chán nản nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng, không hề thấy sự hối hận trên gương mặt cúa ông ấy! Nói thật, điều này cũng khiến Trần Hạo khá lo lắng và tự trách.

Dù sao tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc đầu chị đã nói một câu rất đúng, nếu đã muốn chà đạp một người thì phải chà đạp đến khi hẳn không thể ngóc đầu lên được.

Lúc đó, anh không cho là đúng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng bây giờ chính là bằng chứng xác thực nhất.

Không giải quyết Ninh Phàm triệt để, kết quả lúc biết được thân phận của mình thì anh ta lại điên cuồng trả thủ! Tuy tằng bây giờ đã giải quyết sạch sẽ vấn đề của Ninh Phàm rồi nhưng nghĩ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

thôi cũng thấy lo sợ và hối hận, nếu mình không thể kéo dài được thời gian thì có lẽ bây giờ T6 Đồng Hân đã vì mình mà mất mạng oan uổng!   Xong rồi còn liên lụy đến Lý Chấn Quốc phải nhận trách nhiệm từ chức.

*Anh Chẩn Quốc, không sao đâu, chuyện này để em nói với chị Trần Hạo nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói ra cũng trùng hợp, ngay lúc này chị gái Trần Hiểu gọi điện đến.

*Em trai, sao thế? Không bị sợ chứ?” Trong điện thoại truyền đến giọng quan tâm của Trần Hiểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chị, chị biết nhanh vậy ả?” “Phí lời, dùng đến trợ giúp đặc cấp rồi mả chị còn không biết ä? Sau này em làm gì thì cũng phải thận trọng chu đáo một chút!” “Em biết rồi, đúng rồi chị, chị có thể giữ lại Lý Chấn Quốc không? Dũ sao thì anh ấy cũng vị cứu em mà?”   Trần Hạo vị   ng nói “Không thể, nhiệm vụ chị giao cho anh ta anh ta làm không xong, theo quy định của gia tộc thì phải từ chức cuốn xéo! Anh ta lấy tính mạng ra cứu em cũng là chuyện nên làm!” Trần Hiểu nói võ cùng phách lối bá đạo.

Lý Chấn Quốc đứng bên nên nghe rõ cuộc đối thoại của Trần Hạo, trong long thấy cám kích, đồng thợi cũng không hề giận những lời Trần Hiểu nói mà lại cảng cung kính hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đứng vậy, tất cả những thứ của ông ấy đều do nhà họ Trần cho, mạng của ông ấy lúc đó cũng do nhà họ Trần cứu rồi cất nhắc ông ấy tới vị trí ngày hôm nay.

Mà đến nhiệm vụ bảo vệ cũng không hoàn thành.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không trừ khử hết những thế lực uy hiếp tiềm tàng.

‘Đấy chính là điểm thất trách nghiêm trọng của Lý Chấn Quốc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Ä,nhưng mà, chị thì không thể dùng Lý Chấn Quốc nữa, còn về em, nếu muốn giữ lại anh ta thì cũng được. Quy định của gia tộc không hề nói là người khác không thể thu nhận!” Trần Hiểu dường như cũng nhận ra cứ thể này đuổi việc Lý Chẩn Quốc thì có lẽ em trai mình sẽ rất áy náy, nên đã đề xuất một ý kiến.

“Thật ạ?” Trần Hạo vui mừng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Ừ, nhưng mà, tiền đề là em phải có sự nghiệp của mình trước, nếu không thì anh ta vẫn không thể nào về được đâu! Sau khi em thành lập công ty có thể bảo Lý Chấn Quốc đến giúp, chỉ có thể vậy thôi!”   “Vâng” Cuối cùng Trần Hạo cũng có thể giải quyết được chuyên khiến minh tự trách rồi.

Lý Chấn Quốc thì báy giờ không biết trong lòng cảm kích Trần Hạo bao nhiêu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu Trần..” Ngàn vạn lời nói, bây giờ cũng chỉ thốt ra được hai chữ, Lý Chấn Quốc tận tâm gọi từ đáy lòng! Thật sự cậu Trần không cần phải thế này, không cần một chút nào hết nhưng.cậu Trần lại vì mình mà xin xỏ.

Tình ngi   này, Lý Chấn Quốc thật sự không biết lấy gì để báo đáp! -Từ nay về sau, Trần Hạo chính là chủ nhân trực tiếp của Lý Chấn Quốc! Sau đó, Lý Chấn Quốc đi theo bên cạnh Trần Hạo, đang định giảng giái về gia tộc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu Trần, dưới lầu có mấy người lẩm la lấm lét, đã bị khống chế rồi, xử lý thể nào ạ?” Một người mặc đồ đen đi tới.

“Được, cứ đi xem thử”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo gật đầu.

Dưới lầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thả chúng tôi ra, chúng tôi là bạn học của Trần Hạo, các người không được giết chúng tôi!” Lý Niệm vừa khóc vừa hét.

Cảnh tượng vừa nãy quả hùng vĩ, anh ta thật sự sợ đám người này sẽ giết người diệt khẩu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng vậy, các người có biết không, tôi côn suýt chút nữa trở thành người phụ nữ của Trần Hạo đấy, các người dám đối xử với tôi thế này à!” Trịnh Thiên Thiên cũng hét lớn.

‘Vừa nãy, bọn họ nhìn thấy Trần Hạo được váy quanh bởi một đổng người thì đã sợ mất mật rồi ‘Còn đám người Trang Cường Lý Hạo cũng thật thà hơn nhiều, ai nấy đều bị dọa đến mặt tái mét.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thả họ ra đi” Trần Hạo đi xuống.

“Nghe thấy chưa, nhanh thá chúng tôi ra” Trịnh Thiên Thiên quát lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo thật sự là cậu Trần Kim Lăng, cậu Trần sở hữu cả khu phố thương mại Kim Lăng, mẹ ơi, quá ngầu rồi! Một tin mừng quá lớn! Trịnh Thiên Thiên sắp bay lên luôn! “Trần Hạo! Trần Hạo! Từ lãu tôi đã biết cậu khác với đám người này, trước đây.

là tôi sai, thật sự sai rồi. Trước đây tôi luôn muốn thu hút sự chú ý của cậu nên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

mới thường xuyên mỉa mai cậu, thật ra tất cả đều vì tôi thích cậu, nhưng cậu lại không hề thích tôi!” Trịnh Thiên Thiên nhảy bổ tới trước mặt Trần Hạo, ra sức quyến rũ.

‘Cô ta nói đến nỗi Trần Hạo nổi gai ốc toàn thân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Đệch, đúng là giải thích võ địch luôn nhỉ? Mia mai mình để thu hút sự chú ý của mình?” “Cậu Trần!” Lúc này, hai cô bạn gái mới đứng bên cạnh Trang Cường và Lý Hạo cũng đều vô cùng cung kính nói.

Cung kính tới mức nào?’ Đó chính là bây giờ chỉ cần Trần Hạo nói một câu thì bảo bọn họ làm gì bọn họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

sẽ làm nấy! Hệt như mấy nhân vật có máu mặt trên phim vậy, muốn gì được nấy.

Nhưng, trong đầu Trần Hạo chỉ thoáng qua tia tà ác thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dù sao thì anh cũng không phải là loại người tàn ác.

Truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ “Cậu Trần, cậu định xử lý bọn họ thế nào? Cần thì có thể áp dụng những thủ đoạn cần thiếu” Lý Chấn Quốc đứng bên cạnh ám thị. Dù sao thì thân phận đầu tiên của cậu Trần bây giờ cũng đã bị mấy người bọn họ biết rồi! “Không không không! Cậu Trần, à không phải, Trần Hạo, cậu vân là thẳng nghèo mạt Tiần Hạo đó, chúng tôi không quen cậu, hôm nay xảy ra chuyện gì chúng tôi quên rồi, quên sạch sẽ luôn!” Trong đám người đó thì Trang Cường là người thông mình nhất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vừa nghe thấy lời của Lý Chấn Quốc thì liền hiểu ra.

Rồi sau đó quỳ phịch xuống một cái, vội vã nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

*Đũng vậy, bọn tôi không biết cậu là cậu Trần!” Lý Hạo Lý Niệm cũng cuống quýt hét lên.

*Có thể quên chuyện hôm nay thì tốt nhất, đỡ sau này lại rắc rồi!” Trần Hạo hờ ‘hững nói một câu rồi quay người đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẩy người này đã vậy rồi, Trần Hạo cũng không thể vì thân phận của mình lả giết bọn họ được.

Cuối cùng thì chuyện này cũng trôi qua, Lý Chấn Quốc nói riêng với Trần Hạo về tình hình của gia tộc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói tất chung chung, chỉ biết được nhà họ Trần là một đại thể gia truyền thừa đã gần mấy trăm năm, sở hữu võ số sản nghiệp của cải! Thế nên quy tắc của nhà họ Trần cũng rất nhiều, lúc kế thừa thì trình tự cảng tườm ra hơn.

Nhưng quá trình nuôi nghèo mười mấy năm của Trần Hạo chỉ là bước thử.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

thách đầu tiên! Sau này Trần Hạo vẫn còn sẽ đối mặt với nhiều thứ thách phức tạp hơn, Lý ‘Chấn Quốc khuyên Trần Hạo phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Xong chuyện, Trần Hạo đưa Tô Đồng Hãn về nhà, rồi lại lái xe trở về trường, dửng xe ở một chỗ không xa cổng trường lầm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ít ánh mắt của các người đẹp đều nhìn sang.

Thậm chí còn có người kêu lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những thứ này, Trần Hạo đã quen rồi Nói thật, Trần Hạo thấy mình thế này cũng thật cặn bã, bây giờ đúng là giàu có.

ồi, nhưng rêu rao trước mật người khác thế nây cứ khiến trong tâm anh thấy, không thoái mái   Nối thẳng ra là Trần Hạo có thay đổi thế nào thì cũng không thay đổi được việc anh thích khiêm tốn, tính cách như ngày trước ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Suốt ngày lái siêu xe thế này lòng vòng chẳng ra gì.

Xem ra anh phải mua một căn nhà ở Kim Lăng rồi Như vậy thì xe cũng có chỗ đô, sau này dù mình có mở công ty hay làm gì cũng tất tiện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơn nữa đáng nói nhất là mỗi ngày anh cũng có thể đi học nghỉ ngơi binh thường, sống cuộc đời sinh viên mà mình thích trong trường đại học! Trần Hạo ngồi trước vô lăng, tính toán trong lòng.

Lúc này, trong group chat của nhóm nhảy lên rất nhiều tin nhăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chẩn động đây! Mọi người mau xem đi! Thật sự quá chấn động rồi!” “Ảnh!” “Ảnh”   Một sinh viên trong lớp đã tải hết những hình ảnh anh ta chụp được lên!

Bình Luận (0)
Comment