Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 97Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hả? Có chuyện gì vậy chị?” Trần Hạo căng thắng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó hai chị em họ đều được nuôi dưỡng trong cánh nghẻo khổ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, chị còn vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện, khó có thế quên được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
giấu giểm người đứng đầu gia tộc, chính là cha anh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
*Mẹ nó, đúng vậy! Hôm nay chị mới biết, lúc trước chị mới thoát nghèo xong, cầm một trăm triệu mẹ cho đi tiêu quanh. Sau đó một hôm chị uống say, chị muốn ăn một món trong chuỗi thương hiệu, liền bảo trợ lí đi mua một cái!” *Mẹ kiếp, ngốc kinh khủng em hiểu không, bỏ ra sáu mươi triệu tệ mua cái thương hiệu đó luôn. Lúc đó không nổi, bây giờ cửa hàng đó nổi rồi, kiếm về cho chị hơn hai tí. Chị quên mất chuyện này, ai biết tên ngốc đó mua luôn cái một cái cửa hàng” “Sau đó, chị nghĩ hay lén tiêu hết hai tỉ này, mới tiêu hết một nửa, ba chúng ta hình như phát hiện ra, vì chị mua nhiều đồ như vậy nhưng tiền trong nhà không hề hao hụt? Nên giờ chị đang lo vi phạm quy tắc của gia tộc, sẽ bị phạt sống khổ một tháng! Ba chúng ta là một người bảo thú, mẹ có đứng ra xin giúp cũng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không, em trai à, đừng nói sống khổ một tháng, một ngày chị còn không chịu nổi. Chị không quan tâm, em phải giúp chị, phải giúp!” Giọng chị trong điện thoại như sắp khóc tới nơi “Được rồi, em giúp thế nào chị nói đi?” “Hì hì, em giúp chị tiêu hết một tỷ trong vòng bảy ngày, tiêu sạch không để lại đồng nào! Em không ở nhà, ba không thể nào kiểm soát hết được đâu!” “Sách” Trần Hạo xém chút nữa là phun ra một ngụm máu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nên Trần Hạo không thiếu tiền.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà, tiêu một tỷ thì cũng thật hoang phí! Đầu tư còn được, đem tiêu khơi khơi như vậy, rất là lãng phí. Dù sao anh cũng không giống chị, làm như có thủ oán với tiền bạc hay gì, mỏi tháng tiêu vài tỷ “Một tỷ thôi, không lế em tiêu không hết? Hay như vậy đi em trai, em mua một món đồ công nghệ đi, chị giới thiệu cho em một công ty cúa Đức, em đặt mua một chiếc máy bay!” Trần Hạo: “…” “Chị mặc kệ mặc kệ, chị không muốn sống khổ một tháng. Tóm lại trong vòng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Sống khổ một tháng thì sống khổ một tháng, tự nhiên bắt mình lãng phí một tỷ, thật là làm khó mình! Trần Hạo đau khổ vò đầu bút tóc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, Trần Hạo bây giờ vẫn sống lối sống tiết kiệm, rất xót tiền.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị thật là nhanh gọn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tỷ, mình phải mua bao nhiêu là thứ đây? Rầu chết đi được! Trần Hạo vỏ vỗ đầu, không còn tâm trí đi dạo nên quay về kí túc xa năm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong ba ngày này, cũng có liên tiếp ba sự Việc quan trọng xáy ra.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo rất lo lắng, muốn giúp Hách Lan Lan nhưng cỏ ấy không online, không có cách nào liên hệ được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘gương mặt trang bìa cho tạp chí Streamer, có thể nói là rất nổi tiếng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo đã phê chuẩn rồi, nhanh chóng chuyển tiền. Dù sao cũng là dự án.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe những người bản bên bản tán xôn xao.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lãm lần này, vẻ vào cửa là mười mấy nghìn tệ, hơn nữa còn giới hạn số lượng!” “Me ơi! Kinh khủng thật” Nghe những người bàn bên thảo luận không ngừng nghỉ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng chính lúc này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng là Hoàng Vĩnh Hào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đã mua cho anh rồi! Hoàng Vĩnh Hào cười hì hì nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên nhóc này vẫn muốn khich anh mua cái biệt thự đó.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vị thế, Trần Hạo gọi điện thoại nhờ Dương Huy xin phép nghỉ học, rồi nhanh chóng ăn cho xong đĩa cơm chiên trứng mới đứng dậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”