? Qua cửu trùng, kinh đô mưa lớn mưa to, nước mưa cọ rửa mặt đường, hơn nửa tháng đều không có yên tĩnh, kinh đô đầy rẫy cành khô, khắp nơi trên đất đều là lá rụng , thời tiết cũng trở nên ẩm ướt, ớn lạnh thấu xương.
Từ Ninh Cung bốc cháy.
Thái hoàng Thái hậu Vương thị không muốn đi ra ngoài, tại phòng Đông Noãn Các, kêu cháu ngoại quận chúa Khương Hiến, thái hoàng thái phi Bạch thị ngồi cùng một chỗ đánh bài với nhau.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng còn thiếu một người.
Bọn họ đành phải để nữ quan của Từ Ninh cung chơi với bọn họ.
Thái hoàng thái phi Bạch thị không khỏi xúc động: "Hai chúng ta thay mặt Hoàng Thượng đều là một lòng si tình người, 『 Nguyện đến một lòng người, người già bất tương ly 』. Bọn họ đạt được ước muốn, nhưng để lại chúng ta những ngày này cô đơn, lẻ loi hiu quạnh trong thâm cung mà chịu đựng, liền đánh bài để giải sầu."
Thái hoàng Thái hậu không nói gì cả.
Hiếu Tông hoàng đế khi còn sống, độc sủng Tĩnh phi An thị, đợi đến khi tiên đế kế vị, thì độc sủng quý phi Tần thị.
Hậu cung này là tự nhiên không có ai.
Bàn tay nắm lá bài của Khương Hiến có chút run rẩy.
Lúc này ngoại tổ mẫu chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng cũng sẽ trở thành người sống sót sâu trong cung này!
Bởi vì đương kim Hoàng đế Triệu Dực cũng là một người si tình.
Chỉ là sự si tình của hắn không dành cho nàng mà là dành cho biểu muội của hắn, cho người cung nữ kia trở thành Thục phi Tiêu thị, còn sinh một đứa con trai Triệu Tỳ.
Từ đầu đến cuối, Triệu Dực đều không có cùng nàng động phòng.
Ba năm hoàng hậu, bảy năm Thái hậu. Hoàng Hà vỡ đê, Tây Bắc động đất, Lưỡng Hồ đại hạn, Giang Nam lũ lụt, tình thế đất nước khó khăn. Đông có Liêu Vương Triệu Dực nhìn chằm chằm, Tây có Lâm Đồng Vương Lý Khiêm đang sẵn sàng chiến đấu, phía nam có Tĩnh Hải Hầu nham hiểm, nàng ôm Triệu Tỳ ba tuổi buông rèm chấp chính, khổ sở chống đỡ việc này sợ không cẩn thận thì sẽ làm chia rẽ vương triều Triệu Thị. Nhưng Triệu Tỳ lại tự tay bưng bát độc dược cho nàng, đem nàng hạ độc chết tại Từ Ninh cung.
Sau đó nàng vừa mở mắt, trở lại về mười năm trước, lúc nàng mười ba tuổi, gặp được ngoại tổ mẫu đã sớm qua đời Hoàng thái hậu Vương thị.
Nàng tủi thân uất ức và căm giận, lao vào trong vòng tay của ngoại tổ mẫu khóc như một đứa trẻ đã bị bắt nạt ở bên ngoài, cuối cùng đã gặp người thân yêu của mình.
Bây giờ chuyện này đã qua bảy, tám ngày, nàng cũng từ trùng sinh kinh ngạc cùng mừng rỡ, liền lấy lại tinh thần. Mặc dù biết kiếp trước những chuyện kia như nghẹn ở cổ họng, nàng nghi hoặc rốt cuộc không thể tìm được đáp án rõ ràng. Nhưng nàng vẫn là không kìm lòng đặt suy nghĩ vào hành vi của Triệu Tỳ.
Tại sao hắn muốn hạ độc chết nàng?
Lúc đó Triệu Tỳ mười tuổi, nuôi dưỡng ở thâm cung, từ đâu có được độc dược?
Có ai đằng sau sai hắn hay không?
Ai là người sai hắn?
Liêu Vương Triệu Dực?
Tịnh Hải Hầu?
Hay là Lâm Đồng Vương Lý Khiêm?
Từ xưa cho đến nay chữ hiếu làm đầu. Nàng là mẹ cả của Triệu Tỳ, trong cung thì nhiều chiêu thuật hại nhau hắn không cần, hết lần này tới lần khác tự mình ra trận, tự tay bưng chén độc dược cho nàng. Hắn chuẩn bị giao phó quần thần cho triều đình thế nào? Giải thích thế nào bên họ ngoại*?
* họ ngoại ý ở đây là gia đình phía mẹ hoặc vợ vua.
Hiếm có muốn nắm quyền mà giết cả nàng, coi như là Triệu Dực không cần, Triệu Khiếu không cần, Lý Khiêm cũng nhất định sẽ dùng.
Nàng chết, Triệu Tỳ còn muốn làm Hoàng đế, nằm mơ đi thôi!
Nhớ năm đó, lúc Thát tử* xâm chiếm kinh đô, Lý Khiêm mượn danh nghĩa "Cần vương" liền một đường đánh vào cấm cung thành, xông vào Từ Ninh cung.
*Thát tử: Thát dân tộc Tác-ta (thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.
Nếu không phải nàng chấp nhận cho hắn khác họ, phong hắn làm Tây Bắc Tổng đốc, cai quản Thiểm Tây, phủ Tứ Xuyên Cửu, ba mươi sáu châu (*Châu: Là đơn vị hành chính thời xưa), hai trăm linh sáu huyện (*huyện: Đơn vị hành chính), năm mươi bảy vệ (*vệ: Đồn binh thời Minh có số lính đông hơn sở, sau dùng làm tên đất), hai mươi mốt sở (*sở: Nơi đóng quân thời Thanh bên Trung Quốc, nay dùng làm tên đất), hắn chỉ sợ quay người liền đi Càn Thanh Cung, ngồi tại trên Kim Loan điện xưng vương xưng đế.
Nàng đem toàn bộ Tây Bắc đều cho hắn.
Nhưng tên khốn này còn không biết dừng!
Mỗi ba năm liền cống vào kinh thành, không phải cho nàng náo ra chút kết giao nội thần, kết đảng mưu lợi riêng sự tình đến liền không bỏ qua.
Nàng từ đầu rất tức giận nhưng đến cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Tại thời điểm bây giờ không có biện pháp, vì muốn trấn an Lý Khiêm, nàng còn từng nghe Thừa Ân Công nói tuyên cho hắn mỹ nhân.
Mà cảnh tượng kia lại còn được voi đòi tiên, vẩy rèm châu của nàng, mặt không đổi sắc để cho nàng đem người bạn cung nữ thân cận nhiều năm đưa cho hắn làm thiếp thất.
Mỗi khi nàng nghĩ về điều đó, nàng sẽ lo lắng không thôi, ngực như có ngọn lửa đốt cháy.
May mắn thay, nàng trở lại lúc mười ba tuổi.
Cuộc sống có thể trở lại.
Sau này đường có thể chọn lại.
Nàng cũng sẽ không đi quản những chuyện rắc rối của Triệu gia.
Ai thích thì đi giúp Triệu gia thu thập cục diện rối rắm đi.
Nàng phải lập gia đình.
Muốn sanh con đẻ cái.
Muốn gia đình hòa hợp.
Muốn cuộc sống gia đình bình thường.
Kệ hắn thay đổi triều đại, kệ hắn ai muốn làm hoàng đế, đều cùng nàng không liên quan!
Khương Hiến hít mấy hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, ra lá bài.
Thái hoàng thái phi kêu lên "Đụng", một mặt đem bài của mình rải ra lên nệm thiến chương nhung màu đỏ , một mặt cười nói: "Bảo Ninh, mấy ngày nay con ngủ ngon giấc không?"
Bảo Ninh là tên của Khương Hiến.
Tên này là do Thái Hoàng thái hậu đặt cho.
Mẫu thân nàng Vĩnh An công chúa là nữ nhi duy nhất của Hiếu Tông hoàng đế cùng Thái hoàng Thái hậu, sau khi lớn lên được gả cho thanh mai trúc mã Trấn Quốc Công phủ Nhị công tử Khương Trấn Anh.
Lúc mười lăm tuổi, tiên đế tại Tây Uyển đi bãi săn. Tại thời điểm đang săn bắn, lúc đầu bị rót thuốc mê lắc đầu liền thành thằng ngu, không biết tại sao đột nhiên nổi cơn điên, Khương Trấn Anh vì cứu tiên đế, chết tại bãi săn.
Bảy tháng mang thai thì Vĩnh An công chúa nhận được tin tức lập tức liền chết ngất.
Khương Hiến sinh non.
Vĩnh An công chúa miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nữ nhi một chút liền ra đi.
Thái hoàng Thái hậu cả đời bị Hiếu Tông hoàng đế lạnh nhạt, có thể an phận thủ thường như vậy , thực ra cũng chỉ là muốn dùng sự "thức thời" của mình cho nữ nhi mình an khang bình an thôi.
Hôm nay con gái con rể đều đi, nàng thương tâm muốn chết, liền đem Khương Hiến ôm đến Từ Ninh cung để nàng nuôi dưỡng.
Tiên đế rất là áy náy, không chỉ có hạ chỉ để Khương Hiến tiến cung, còn phong nàng là Gia Nam quận chúa, hưởng bổng lộc năm vạn thạch của thân vương, vĩnh viễn không giảm bổng.
Lúc ấy Trấn Quốc Công phủ quốc công gia là Khương Trấn Anh, anh ruột Khương Trấn Nguyên.
Nhìn thấy đột nhiên Thái hoàng Thái hậu, người đã hai mươi tuổi, hắn không dám.
Từ đó Khương Hiến ngoài tết Đoan Ngọ, Tết Trung thu và tết sẽ trở lại phủ Trần Quốc Cống đi thăm gia đình, khi khác đều ở với Thái hoàng thái hậu.
So sánh với phủ Trấn Quốc Công, Từ Ninh cung càng giống nhà của nàng hơn.
Và nàng đã khóc một trận khi tái sinh trở lại khiến mọi người đều hoảng sợ.
Thái hoàng Thái hậu ôm nàng nước mắt chợt rơi kêu "tâm can", càng không ngừng truy vấn nàng xảy ra vấn đề gì.
Nàng không nghĩ ngoại tổ mẫu sẽ lo lắng, chỉ nói là gặp ác mộng, lúc này mới có thái hoàng thái phi quan tâm chào hỏi.
"Mấy ngày nay Mạnh cô cô đều cho người nấu trà an thần, con uống xong đã nhiều hơn." Khương Hiến mỉm cười nhẹ, đưa lá bài.
Thái hoàng Thái hậu nhìn khuôn mặt của ngoại tôn nữ càng ngày càng mịn màng, khẽ vuốt cằm, thỏa mãn cười cười, đánh lá bài.
"Ăn!" Thái hoàng thái phi hô hào, mỉm cười, "Ta coi như đã sớm chờ lấy lá bài này đậu hồ."
"Thật à." Thái hoàng Thái hậu khẩn trương, đếm các lá bài đánh trên bàn tính số thẻ thái hoàng thái phi muốn.
Có cung nữ chạy vào bẩm: "Thái hoàng Thái hậu, thái hoàng thái phi, quận chúa, Thái hậu đã đến."
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
Khương Hiến nói thì thầm một tiếng hỏng bét.