Mộ Phần Trái Tim

Chương 11

Đỗ Hiểu Văn trải qua thấp thỏm bất an, tâm sự nặng nề.

Ngày đó, sau khi cô thành thật, Triệu Sĩ Thành đã nhiều ngày cũng không liên hệ với cô. Cho nên, cô nghĩ, chắc anh đang suy nghĩ tất cả một lần nữa. Hôn lễ, và còn có quan hệ về sau của họ.

“Hiểu Văn, theo chị đi mua bộ quần áo thể thao đi!” Đồng nghiệp đẩy đẩy cô.

“Dạ.” Cô tỉnh táo lại, nhỏ giọng trả lời. Cô là người phụ nữ tốt tính, mọi người cũng rất thích cô.

“Hiểu Văn, em thật không đi tập thể dục à? Chúng ta làm cô giáo, áp lực ở trước học sinh rất lớn, sau khi tan làm vận động đổ mồ hôi thì thoải mái nhiều lắm!” Đồng nghiệp định thuyết phục cô.

“Không đâu, em không thích vận động.” Cô lắc đầu.

Cô yêu yên tĩnh, không thích náo động. Thời gian rảnh, cô chỉ thích ở nhà, lẳng lặng đọc sách.

Tuy rằng như thế, cô vẫn đi cùng đồng nghiệp đến phòng tập thể thao đăng ký. Nhưng khi gần đến phòng tập, bước chân cô dừng lại, bởi cô thấy một người một chiếc xe. Hé ra gương mặt cương nghị quen thuộc. Người kia xuống dưới xe, đồng thời xuống xe còn có một cô gái xinh đẹp như búp bê.

Người phụ nữ kia không biết đang nói gì, lại cười rạng rỡ với anh. Mà anh vừa đi vừa chuyên tâm nghe, sau đó lộ ra nụ cười nhạt.

Cả người cô bình tĩnh, vì cô quen Triệu Sĩ Thành lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh đi gần một người phụ nữ như thế, hơn nữa còn cười dịu dàng đến vậy. Hai người còn đi vào phòng tập thể thao, dường như đã sớm hẹn trước.

“Này, Hiểu Văn, em nhìn gì thế?” Đồng nghiệp nhìn theo ánh mắt cô, tò mò hỏi.

Nhưng mà, cô dường như không nghe thấy, cả người chỉ ngây ngẩn. 1 phút sau, cô mới như nhớ ra gì đó, vội vàng lấy di động ra, tìm một dãy số:

“Hiểu Văn, có chuyện gì quan trọng không?” Nhận di động, bên kia có hơi ồn.

“Không, không có việc gì, chỉ là, muốn hỏi anh đang ở đâu một chút…” Cô ấp a ấp úng.

“Anh ở phòng khám. Nếu không có chuyện quan trọng, hai giờ nữa anh sẽ gọi lại cho em.” Anh không hề do dự trả lời.

Phòng khám… Nhưng mà, cô rõ ràng nhìn thấy, anh vào phòng tập thể thao cùng một người phụ nữ. Anh đang nói dối ư?

※※※※※※※※※※※※※※

“Sinh nhật có đến Tây An không?” Cô hỏi anh.

Anh suy nghĩ đã lâu, mới hưởng ứng: “Có thoát y vũ xem, sao anh phải đến Tây An chứ?”

Nhất thời, cô đỏ mặt: “Hạ Nghị, anh đứng đắn đi!”

Đứng đắn đúng không?

“Anh không đi được, viết luận văn tốt nghiệp, nhiều việc lắm!”

Nghe thấy anh nghiêm túc từ chối, trái tim cô có mất mát mơ hồ. Chỉ là, anh nói có việc, cô làm sao dám quấy rầy anh?

Ngày sinh nhật anh đó, sáng sớm cô rời giường, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho anh, muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh. Nhưng mà, điện thoại của anh lại tắt máy.

“Lại tìm Hạ Nghị à, giờ sao rồi, cả thế giới có mình cậu ta là con trai sao? Sao mỹ nữ tìm cậu ta nhiều thế, toàn là hoa đẹp chứ!” Vừa nghe có người đến tìm anh, bạn cùng phòng của anh lập tức trêu chọc.

Trái tim cô nghẹn lại: “Có rất nhiều con gái tìm anh ấy sao?”

“Đúng thế! Tính cách cậu ấy năng động, chắc chắn đấy!”

Nhưng mà, anh rõ ràng nói, giờ mình rất ngoan, có nữ sinh đến tìm anh đi chơi, anh cũng đều khéo từ chối mà. Chẳng lẽ, anh lừa cô? Trái tim cô thắt lại.

“Người đi đâu rồi ạ?”

“Cậu ta đi sinh nhật với bạn gái cả một đêm đã về đâu!” Bạn cùng phòng dùng giọng điệu mờ ám nói với cô.

Bạn gái? Cô cũng ngây ngẩn cả người. Vì sao, cô hoàn toàn nghe không hiểu? Rõ ràng, cô còn ở đây mà!

“Bạn gái anh ấy là ai?” Vì thế, cô ngây ngốc hỏi.

“Tống Dư Vấn chứ còn ai!” Bạn cùng phòng của anh không chút do dự trả lời.

Dư Vấn? Làm sao có thể? Anh không phải rất ghét Dư Vấn sao? Hơn nữa, Dư Vấn ở trước mặt cô cho tới bây giờ đều không nhắc đến Hạ Nghị. Bất tri bất giác, cô ngây ra.

“Cậu ta ghét Dư Vấn? Ghét nhưng mỗi ngày đều đi cả đôi? Thằng nhóc này, nhàn rỗi buồn chán lại thích tìm Dư Vấn vui đùa ầm ĩ, vợ chồng son luôn đánh là thân, mắng là yêu, cái này gọi là ghét hả? Anh thấy căn bản là thích ý!” Bạn cùng phòng của anh cười nhạo thật sự khoa trương.

“Anh ấy thích Dư Vấn?” Vợ chồng son…

“Đúng đó, rõ ràng hôm nay là sinh nhật, thằng nhóc đã sớm đi chúc mừng sinh nhật với Dư Vấn rồi!” Bạn cùng phòng của anh hâm mộ đến khoa trương: “Hic, loại như anh chỉ có thể làm trạch nam ôm con lap thôi, đúng là bị đôi chim câu đó làm mù lòa rồi…”

Về sau, cúp máy như thế nào, cô không còn nhớ được nữa, bằng trực giác liền bấm số phòng của Dư Vấn. Từ khi học đại học, Dư Vấn không hề nói số di động mới cho cô, dần dần càng cố ý xa cách cô.

“Dư Vấn? Cậu ấy với Hạ Nghị đi sinh nhật rồi!” Được đáp án giống nhau.

“Chị là ai?” Bạn cùng phòng của Dư Vấn hỏi lại cô.

“Mình, mình là Đỗ Hiểu Văn.” Cô nhẹ giọng trả lời, tay nắm phone vẫn phát run.

“Cậu chính là Đỗ Hiểu Văn?” Bạn cùng phòng lập tức cảnh giác, hơn nữa giọng điệu thật không khách khí, “Vừa may, chúng tôi có nói mấy câu muốn nói với chị!”

Mặc kệ cô muốn nghe hay không, thích hay không thích, đối phương đã bắt đầu: “Dư Vấn rất thích Hạ Nghị, Hạ Nghị cũng rất thích ở bên bạn ấy, cho nên họ là trời sinh một đôi, xin đừng đến chọc phá họ!”

“Họ, họ, làm sao có thể…” Một người là bạn thân của cô, một là bạn trai của cô, hai người họ làm sao có thể là trời sinh một đôi? Hiểu Văn cảm thấy trong lòng mình như bị người ta đâm vài lỗ thủng.

“Dư Vấn, cậu ấy cho tới bây giờ chưa từng nói thích Hạ Nghị…” Trái tim thắt lại, cũng có chút lắp bắp.

Cô luôn là cô gái không giỏi tranh biện.

“Cậu ấy chưa nói, chị không quan sát nổi à? Chị thật sự cho đến giờ không hề có chút cảm giác nào hả? Chị thật không biết Dư Vấn vì sao lại tránh chị? Mỗi lần Hạ Nghị đến Tây An, chị luôn bắt anh ấy mang đồ tặng, để cậu ấy trông Hạ Nghị giúp chị, cũng tiện để cậu ấy không dám xuống tay với Hạ Nghị à?” Bạn cùng phòng của cô với khí thế bức người.

Không phải, cô không phải người có dã tâm như thế! Nhưng mà, tất cả lý lẽ đều ngẹn ở giữa cổ, một câu cũng không nói được. Thật ra, mỗi người con gái đều tinh tế mà nhạy cảm, đặc biệt là cô.

“Đỗ Hiểu Văn, đáng tiếc tính toán của chị sai lầm rồi, Dư Vấn vì sao phải chịu khổ như thế không dám theo đuổi hạnh phúc của bản thân? Hai người họ đã sớm ở chung rồi! Hạ Nghị chỉ là chân dẫm hai thuyền, không biết nên chia tay với chị thế nào mới không xúc phạm đến chị!”

Cả người cô đông cứng lại. Một người là bạn thân nhất của cô, một người là chàng trai cô yêu nhất, thì ra họ cũng lừa cô, cô còn có gì nữa đây? Cúp điện thoại, cô như du hồn trở lại trên giường, kéo chăn, chui mình vào ổ chăn, cắn chặt môi, nước mắt lại rơi xuống như sợi dây trân châu đứt.



Không biết khóc đến bao lâu, hình như đã là giữa trưa.

“Hiểu Văn, bạn trai cậu tìm cậu kìa!” Bạn cùng phòng giục cô, “Anh ấy bảo cậu xuống dưới nhanh nhanh.”

Cô vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng rưng rưng nước mắt.

Anh đến đây thế nào? Không phải nói không đến Tây An ư? Sau khi ở chung sinh nhật với Dư Vấn rồi, còn đến Tây An tìm cô nữa? Cô tính toán gì chứ? Vì sao lại lừa cô? Nếu muốn ở chung với Dư Vấn, vì sao lại chạy tới Tây An tìm cô? Nếu họ phù hợp như vậy, vì sao lại không đợi cho đến lúc chính thức nói chia tay với cô, họ mới ở chung?

“Cậu nói với anh ta, mình không gặp anh ta.” Cô như đã chết, gằn từng tiếng, “Từ nay về sau, cũng không gặp.”

※※※※※※※※※※※※※※

“Chị dâu, sao chị đến phòng khám?” Nhìn thấy cô, em gái Triệu Sĩ Thành rất bất ngờ.

Dù sao, cô thật sự rất hiếm rất ít khi đến phòng khám. Bởi vì, thời gian anh ấy làm việc không thích bị việc tư quấy rầy.

“Chị, chị đến tìm anh hai em…” Cô 29 tuổi, có lẽ còn có thể lo sợ bất an trong tình cảm, nhưng, không bao giờ vì một câu tùy tiện của người khác, mà thần hồn nát thần tính, thảo mộc giai binh*. Cô nói với mình, chuyện gì mắt thấy mới là thật.

*thảo mộc giai binh: Phù Kiên thời Tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc

“Chị chờ một chút, anh hai còn có hai bệnh nhân cuối cùng.” Em gái anh vừa tiêm cho bệnh nhân nhỏ, vừa nói cho cô.

Em gái xinh đẹp của anh tốt nghiệp rồi về giúp trong phòng khám.

“Anh ấy hôm nay bận nhiều việc?” Cô thật cẩn thận thử hỏi.

“Việc à, mỗi ngày cũng là việc như vậy, anh hai làm việc từ buổi sáng đến bây giờ ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có!” Dung Hoa luôn chân thật, không chút do dự trả lời.

Hiểu Văn cảm thấy mình có chút loạn. Chẳng lẽ, hai giờ trước đúng là mình xuất hiện ảo giác?

Tiễn bệnh nhân và người nhà cuối cùng, nhìn thấy bạn gái, Triệu Sĩ Thành có chút bất ngờ.

“Tìm anh có việc à?” Anh rửa tay trước, giao lại phòng khám cho người dưới thu dọn lại, đưa cô lên tầng.

“Em, em buổi chiều ở cửa phòng tập thể thao… Nhìn thấy anh, em, em liền…” Năm tháng đã dạy cô, nếu không muốn dễ dàng mất đi một người thì phải dũng cảm hỏi ra vấn đề trong lòng.

“Phòng tập thể thao? Cả buổi chiều anh ở phòng khám, nào có đến phòng tập thể thao.” Anh nghiêng về một phía, vừa nói.

Công việc của anh nhiều muốn chết, làm sao có thời giờ đi tập thể hình. Nhưng cô không hoa mắt mà. Ngay cả đối phương mặt áo phông đen, cũng y hệt bộ trong tủ quần áo của anh.

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hiểu Văn, em nhìn thấy “anh”, có phải đi xe Audi không?”

“Vâng …” Do dự một chút, cô gật đầu.

“À, đó là anh cả của anh, anh ấy thích tập thể hình.” Anh tuyệt không bất ngờ, “Bọn anh là anh em sinh đôi, luôn có người nhận nhầm bọn anh.”

A! Cô không ngờ, lại là anh cả. Má cô nhất thời ửng hồng lên, áy náy vì hành động của mình. Thì ra, anh không phải bỏ rơi cô, có bạn gái khác?

Khi đính hôn, thật ra cô từng gặp anh cả một lần từ rất xa, dường như giống hệt dáng vẻ anh, chỉ là lập tức cô căn bản không nhớ đến nữa. Hơn nữa, Sĩ Thành bởi vì bận quá không rảnh để ý đến mình, cho nên quần áo cũng là do má Triệu mua, má Triệu mua hai chiếc áo giống nhau, thật sự không có gì đáng ngạc nhiên.

“Đúng ạ, xin lỗi …” Cô cảm thấy rất hổ thẹn, lại nghi ngờ anh.

“Xin lỗi cái gì?” Anh ngốc đến mức tuyệt không biết vì sao vợ chưa cưới vô duyên vô cớ đi xin lỗi.

Cô không dám nói.

“Em đã đến đây, chúng ta hẹn thời gian đi chụp ảnh cưới đi.” Anh xem lịch một lát, “Ngày 30 được không? Ngày đó phòng khám được nghỉ.”

Cô kinh ngạc: “Vì sao… Đi chụp ảnh cưới…”

Anh buồn bực, “Không phải nói sẽ kết hôn ư?” Xem ra trí nhớ của cô đúng là hơi kém.

Hiểu Văn vừa mừng vừa sợ.

“Em nghĩ em nghĩ…” Cho dù thế nào, anh cũng vẫn còn ý niệm kết hôn trong đầu.

“Nghĩ đến điều gì?” Vẻ mặt của anh tuyệt không biết.

“Không gì, không gì cả!” Nhưng mà, Hiểu Văn vẫn kích động.

Đời cô có may mắn gì lại gặp người đàn ông tốt đến thế!

Ngày đó, anh hỏi cô:

Em và người kia, đã cắt đứt hết chưa?

Cô trả lời:

Dạ, em và người ấy đã hết từ lâu rồi.

Cứ như vậy, anh cần hỏi cần biết, không hơn.
Bình Luận (0)
Comment