Mộ Phần Trái Tim

Chương 21

Nghe vậy, các phu nhân cũng nở nụ cười.

“Đúng rồi, tôi và chồng tôi cũng thế này, mọi người cứ chơi đi, không ai động đến ai!” Vương phu nhân tiên phong lại vặn vẹo cái mông béo của mình.

Mà Dư Vấn cúi đầu, thật có lỗi phủi bụi đầu gối cho “Hoàng tử bờ cát”. “Hoàng tử bờ cát” rất cảm động, mặt đỏ lên cầm chặt tay cô, thấy cậu đáng yêu như vậy, Dư Vấn không nhịn được cúi đầu, dùng môi khẽ chạm vào khuôn mặt cậu.

Sắc mặt Hạ Nghị cũng xám ngắt. Đây là anh bị Hạ Phu nhân cắm sừng ngay trước mặt sao? Nhưng tình cảm vợ chồng chúng tôi nguội lạnh lâu rồi, cứ chơi bình thường đi. Thật hay, mẹ nó thật hay!

“Hạ phu nhân, không ngờ cô cũng thích trẻ con nhỉ!” Anh không giận ngược lại còn cười, dựa vào sô pha lành lạnh nói: “Hạ phu nhân, năm nay cô bao nhiêu rồi? Cũng gần ba mươi đó, xin cô già thương xót, buông tha cho mầm non của đất nước đi!”

Cô bị châm chọc nghiêm trọng nhưng vẫn yên lặng, tiếp tục nắm tay “Hoàng tử bờ cát” cùng cậu ngồi xuống sopha.

“Đúng rồi, phụ nữ già đúng là thích những nhóc trẻ hơn tuổi mình.” Yêu thương vuốt tay “Hoàng tử bờ cát”, cô thản nhiên cười.

Anh thật muốn đập nát cái bàn tay kia! Hơn nữa thằng nhóc kia còn dám đỏ mặt, mẹ nó, tám đời chưa từng bị phụ nữ chơi à?

“Nếu già rồi thì phải chịu, non như thế cô có gặm được không?” Khóe môi anh lại hiện lên giọng mỉa mai.

“Chị Tống không già…” Tiếng phản bác bỗng vang lên trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Thằng nhóc này không hiểu quy luật giang hồ à? Vợ chồng người ta cãi nhau, nó chen miệng vào làm gì? Hơn nữa, vợ anh có già hay không thì anh rõ chứ? Tuy mấy năm nay không để ý đến Tống Dư Vấn, nhưng cô là người phụ nữ xinh đẹp, điểm này anh chưa bao giờ phủ nhận! Cho dù khá tức giận nhưng Hạ Nghị vẫn không nổi cáu.

“Cám ơn, thì ra tôi còn chưa già, cảm ơn cậu cho tôi tự tin.” Cô mỉm cười chân thành với “Hoàng tử bờ cát”.

Cô mới 29 tuổi, có đôi khi lại cảm thấy mình không bằng cả bã đậu. Ngồi trong tòa thành hôn nhân này, làm trái tim cô nhanh chóng già nua, héo rũ.

Đóng phim à! Họ rốt cuộc muốn đưa tình bao lâu đây? Hạ Nghị nhếch chân lên, thờ ơ lạnh nhạt.

“Hạ phu nhân, tôi cảm thấy ánh mắt của cô không tốt nhỉ.” Anh vuốt cằm khêu gợi của mình.

Cô nhíu mày, “Giải thích thế nào?”

“Kỹ thuật trên giường của anh bạn này rốt cuộc có được hay không?” Anh chậc chậc lắc đầu, “Đi ra ngoài chơi, chọn đàn ông không phải chỉ chọn bề ngoài, còn phải chọn dáng người, chọn thể lực, chọn kỹ thuật giường chiếu!” Nếu anh là cô, muốn đùa đương nhiên phải đùa với loại Wild hăng hái này.

Chọn một đứa bé không hiểu chuyện là có ý gì. Vừa thấy đã biết, cô là người vợ tốt bình thường không thường đi chơi đùa.

“Hạ tiên sinh, anh tưởng mình đang chào hàng à?” Lúc này cô nở nụ cười, nhưng cười đến rất lạnh.

“Hôm nay là mùng 1, nếu em cần sinh lý, chỉ cần giờ em ngoan ngoãn về nhà, tôi sẽ để cho em bay luôn.” Anh nhún nhún vai, rất rộng rãi nói. Cho nên, anh cũng đáp ứng thực hiện nghĩa vụ, họ có thể về nhà, không nên lãng phí thời gian đấu chọi gay gắt ở đây chứ?

“Đáng tiếc, tôi không còn hứng thú với cỏ già như anh nữa, giờ tôi lại thấy hứng thú với đàn ông có kinh nghiệm không phong phú!” Cô cố ý cười lạnh.

Anh nhíu mày. Cô thiếu não à?

“Một tay chơi như anh tự cho là kỹ xảo trên giường rất cao, cũng có cảm giác rất thành công đối với phụ nữ, đúng không?” Vừa nói cô vừa khẽ đưa tay vuốt lên vành tai nóng dần của “Hoàng tử bờ cát”, dường như cô khá vừa lòng đứa trẻ này.

“Hoàng tử bờ cát” thẹn thùng lại đưa thuốc lá cho cô. Tống Dư Vấn nhận thuốc, liền mở miệng hút một hơi, cảm giác tê dại vào đầu lưỡi, cô mới nhớ ra loại thuốc này không tốt cho sức khỏe. Nhưng một hai hơi cũng không sao? Loại thuốc này cũng có thể làm người ta quên đi rất nhiều buồn phiền, quên đi tất cả quan hệ máu thịt, giá người dù thế nào cũng không thể sụp đổ!

Cô lại mở miệng, ngửa đầu, nhắm mắt lại, mặc cả người lơ lửng trong cảm giác. Ý nghĩ tỉnh táo, thân thể cũng rất nhẹ, cuối cùng cô cũng biết những phụ nữ cô đơn vì sao lại thích hút loại này.

Dư Vấn vừa hút vừa miễn cưỡng tựa vào lòng “Hoàng tử bờ cát”. Hạ phu nhân đã lâu không hút thuốc rồi, trước kia hai người cùng làm dự án, anh khi mất đi cảm tính sẽ rất dữ dằn, mà Dư Vấn khi đó cũng chỉ “sa đọa” cùng anh, thỉnh thoảng lại hút thuốc. Nhưng mà, sau khi có Thụy Thụy, đây là lần đầu tiên anh thấy cô chạm vào thuốc lá.

Anh không phát hiện ra chuyện khác thường, bởi vì hai người trước mắt không kiêng nể gì tán tỉnh nhau, làm cho anh đã sớm nắm tay thành quyền. Tự dạy mình? Thì ra Hạ phu nhân, thật sự chuẩn bị cắm sừng xanh lên đầu anh!

“Hạ phu nhân, nếu cô cảm thấy hứng thú với đàn ông có kinh nghiệm không phong phú, vậy năm đó sao cô có thể mê cỏ già như tôi?” Anh cười đến thực châm chọc.

Năm đó, tuy rằng anh uống rất nhiều rượu, nhưng nếu cô nói dừng, anh cũng tuyệt đối không chạm vào cô. Anh nhớ rõ, khi anh tùy ý rong ruổi trong cơ thể cô, cô rõ ràng rất đau nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại anh. Nếu anh không nghĩ sai, năm đó chắc cô mến anh đã lâu, rất yêu anh từ trước đó.

“Mắt có gỉ kìa.” Cô thản nhiên đáp lại.

Gỉ? Cơn tức thiếu chút nữa xông lên đầu, cả người anh sắp nổ rồi!

“Hạ Thiếu, cùng chơi đi.” Bà già Trần phu nhân vẫn im lặng kia lại đến ngồi lên đùi anh.

Vừa rồi quan sát hành động của vợ chồng họ, đúng là tình cảm không tốt lắm.

Anh nhíu mày. Cùng chơi? Làm ơn đi, anh muốn chơi cũng là chơi với các cô bé, anh với mấy bà ngực đến bụng này thì chơi cái gì? Anh có bị sét đánh đâu!

Anh ghê tởm đẩy đối phương ra, nào ngờ, Trần phu nhân vuốt lên cánh tay vạm vỡ của anh, “Chỉ cần chúng mình qua một đêm, đừng nói toàn bộ quảng cáo của tập đoàn XX sang năm của em sẽ do Nghi Vấn anh phụ trách, cho là là ký ba năm em cũng không thành vấn đề!” Tống Dư Vấn đúng là chẳng thông minh, ngàn dặm xa xôi đến Nghiễm Châu bàn chuyện làm ăn, cùng họ lên núi đao xuống biển lửa, thật ra còn không bằng trực tiếp đẩy ông chồng đẹp trai của cô ra cho họ ngủ một đêm, đảm bảo mọi người đều vui vẻ ký hợp đồng này.

Mẹ nó, shit! Anh là ai cũng có thể chơi à?

Anh ngoài cười nhưng trong không cười hưởng ứng, “Thật không đúng dịp, tôi là người ít nguyên tắc, cũng không muốn lại xảy ra bất hòa với khách hàng!

“Nếu, tôi giúp cậu ký vài hợp đồng nữa thì sao?” Trần phu nhân nguyện ý tăng giá với sự gièm pha của anh.

Anh không thèm nghĩ ngợi, “Chị trực tiếp đặt mười triệu đô trước mặt tôi, tôi cũng không bán!”

Anh hiện tại tiền thiếu sao? Lại vì hợp đồng mà bán mình sao?

Trần phu nhân lập tức liền trầm mặt, không lên tiếng tránh ra. Xem ra, Vấn Nghị họ đã mất đi cuộc làm ăn này, Hạ phu nhân phải khóc rồi! Anh nhún nhún vai, không thèm để ý.

Xoay người, sắc mặt anh đại biến. Bởi vì, gã kia lại nhân dịp Hạ thiếu anh bị người đùa giỡn, đã quỳ xuống bên cạnh Tống Dư Vấn, hôn lên cổ cô. Mà Tống Dư Vấn ngâm một tiếng rồi ánh măt mê ly ngửa đầu tiếp nhận hành động của đối phương. Làm hại gã kia bị dáng vẻ quyến rũ của cô hấp dẫn đến ngứa ngáy cả lòng, hôn lên đôi môi cô. Cô ôm lấy cổ đối phương, lại hôn nhiệt tình.

Shit!

Shit!

Shit!

“Tống tiểu thư… Chúng ta giờ đi thôi… Em sẽ hầu hạ cô chu đáo…” Hoàng tử bờ cát thở hổn hển buông cô ra, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Tuy có ngây ngô, nhưng dưới vẻ ngoài kia vẫn che dấu dục vọng nam tính.

Dư Vấn khẽ nhếch môi, “Đi!” Cô vui vẻ đứng lên.

Nói thì chậm, đi thì nhanh, sắc mặt Hạ Nghị xanh mét, quay đầu bước nhanh đến kéo tay cô, kéo khỏi gã kia, hung hăng đánh vào mặt gã.

“Vợ của Hạ Nghị tôi mà cậu cũng dám chạm vào!” Anh càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng rít gào.

Vợ của Hạ Nghị anh, cho dù mình không chạm vào, cũng không cho người khác chạm vào! Mặt thằng nhóc kia bị trúng mạnh một đấm, cả người ngã lăn xuống sô pha!

“Ai dám tiến lên tôi giết kẻ ấy!” Anh lại gần thằng nhóc đó tiếp tục đánh cho đối phương một trận, hơn nữa chỉ đánh vào mặt.

Hoàng tử bờ cát kia không hề đánh trả, nhất thời bị nhiều đòn liên tiếp, gương mặt đẹp trai bị đánh thành như “bờ cát”.

Tất cả mọi người ngây dại. Anh nổi giận, dáng vẻ như giết người đỏ cả mắt này, ngay cả Dư Vấn cũng chưa thấy qua.

“Hạ thiếu, đừng đánh nữa, anh phải để lại mặt cho cậu ta chứ?” Wild tiến lên, giả bộ làm người tốt muốn ngăn lại.

Nào ngờ anh đã ghi hận, đánh luôn một quyền về phía Wild. Dám chạm vào mông vợ anh!

Wild ôm mặt đầy máu mũi, lớn tiếng khóc thét. Hiện trường hỗn loạn lên

“Hạ Nghị, được rồi, đừng đánh nữa!” Dư Vấn vội vàng kéo anh lại.

“Sao vậy, đau lòng à?” Anh cuồng nộ đến mức đá lăn cả bàn trà.

Thật giận, thật tức. Tốt xấu gì giờ cô vẫn là vợ anh, cô lại bảo vệ một gã trai bao, làm cả người anh có cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có.

“Được rồi, em sẽ theo anh về nhà ngay, đừng đánh người nữa!” Dư Vấn hít sâu một hơi, rất bình tĩnh nói.

Cô đã đạt được mục đích, giáo huấn anh cũng đủ rồi, cô tiếp nhận chuyển biến, không để tình hình tiếp tục nữa.

Anh đâu chịu từ bỏ ý đồ, đẩy cô ra lại muốn đánh người.

“Hạ Nghị, anh muốn mai được lên báo à? Anh muốn bị tất cả người quen cười nhạo sao?” Cô lại kéo lấy tay anh, lạnh giọng hỏi từng chữ.

Cả người anh đông cứng lại. Lồng ngực anh bị lửa giận thiêu cháy, tức giận không cam lòng, nhưng mà biết Tống Dư Vấn nói cũng không sai, anh có thể diện. Để vài đứa bạn chế giễu đã là cực hạn của anh, nếu để cho người khác biết vợ anh như thế, anh không cần sống nữa.

“Được rồi, thu tay anh về đi, em đã biết anh rất bất mãn, chúng ta về nhà thôi!”

Nhìn người diễn xong có thể hạ màn rồi.

Cô vẫn luôn rất bình tĩnh, còn lộ ra nụ cười trấn định với các phu nhân giám đốc đang há hốc mồm mở to mắt: “Ngại quá, xảy ra vài chuyện bất ngờ, về chuyện hợp tác, ngày mai tôi sẽ đến nhà chào hỏi.”

Các phu nhân giám đốc còn đang khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, “Đi, đi…”

Về phần… “hoàng tử bở cát” cô thật có lỗi, ngũ quan đã không còn nhìn rõ thế nào nữa.

Cô lấy danh thiếp, để lên mặt đất, “Với hành vi thô bạo của chồng tôi, tôi rất có lỗi, chuyện bồi thường về sau cậu hãy tìm tôi.”

“Tống Dư Vấn!” Anh thật khó chịu hét lớn.

Không phải về nhà sao? Không cho cô có cơ hội tiếp xúc với hoàng tử rác rưởi kia, anh một cước đá bay danh thiếp, kéo cô bước đi.
Bình Luận (0)
Comment