Mộ Phần Trái Tim

Chương 97

Thần sắc của cô lạnh băng như giọng nói, thấy Hạ Nghị rụt rè, trái tim xoắn lại. Nếu đây là sự trả thù của cô, vậy được rồi, cô đã thành công.

“Hạ phu nhân, đừng làm chuyện điên rồ!” Bất chấp thể diện đàn ông, cũng bất chấp bạn bè đang hai mặt nhìn nhau, anh đuổi theo.

Còn chưa ra khỏi quán bar, anh đã đuổi theo họ. Lúc này, anh trực tiếp ôm cô ngồi xuống bàn.

“Đừng để bất kỳ ai vào đây!” Anh dặn bạn bè một tiếng, không để ý sự giãy dụa của cô, trực tiếp bế cô vào trong ghế.

Anh cũng muốn mang cô về nhà, nhưng chẳng kịp rồi, cô bây giờ hai má đã đỏ hồng, rõ ràng là thuốc bắt đầu có tác dụng. Sợ vịt đã luộc rồi còn bay mất, hoàng tử bờ cát cũng vội vã chạy đến nhưng bị chặn ở ngoài cửa, bọn A Lôi dùng ánh mắt uy hiếp nhìn làm da đầu cậu ta run lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Nghị khóa kỹ cửa, cùng sử dụng tốc độ nhanh nhất, đóng tất cả các cửa lại.

“Có phải rất khó chịu không?” Nếu lại để anh gặp cái gã mặt người dạ thú kia, anh nhất định sẽ đánh chết đối phương!

Dựa lưng vào sô pha, cô thở gấp gáp, nhưng trong hai mắt sắp mê đi vẫn tràn ngập mỉa mai.

“Hạ phu nhân, anh biết em sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ không còn cách này, chúng ta phải làm ở trong này!” Anh từng nghe một vài chuyện cười, cách đây mấy ngày có một người phụ nữ bị hạ thuốc, khi xe mới ra khỏi quán bar, dục vọng của người phụ nữ lên cao, ân ái bốn năm lần cùng bạn trai ngay trên xe, người đàn ông cũng đã sức cùng lực kiệt, người phụ nữ còn chưa thỏa mãn, sau còn tự mình…

Hy vọng thuốc cô bị hạ không nghiêm trọng đến thế. So với trên xe, biểu diễn xuân đồ trực tiếp bên đường, anh nghĩ, nơi này đã tốt rồi.

Nhưng tay anh vừa mới chạm vào cánh tay cô, đang muốn giúp cô cởi quần áo, Dư Vấn cũng đã dùng sức bỏ tay anh ra, cao giọng bén nhọn: “Dừng tay! Hạ Nghị, đến bây giờ anh còn tưởng rằng tôi và anh còn cơ hội lên giường? Đúng là chuyện cười lớn, chừng nào thì anh mới có thể tự sửa tật tự đoán đó?” Giọng điệu của cô rất sắc bén, bởi vì dưới tác dụng của thuốc cô sẽ mất đi lý trí rất nhanh…

Hạ Nghị hít sâu một hơi, vẫn lựa lời khuyên bảo, “Hạ phu nhân, chúng ta không dỗi nữa, được không?…” Anh nhìn ra được chỉ cần vài phút nữa, tác dụng thuốc sẽ bùng nổ.

“Dỗi? Hạ Nghị, anh còn tưởng tôi mất trí à?” Cô cười ha ha.

Anh chơi đủ vui, cô chơi đã rồi, bây giờ không muốn chơi nữa, được chứ? Cô thầm muốn nhanh rời khỏi đây!

Cả người Hạ Nghị cũng cứng lại, nhưng anh có thể làm gì? Anh chỉ có thể thay đổi dáng vẻ thoải mái đùa cợt, đáp lại “Hạ phu nhân, em chơi anh đi, năng lực thừa nhận của anh tốt lắm, có thể mặc em ép buộc!” Xin cô chơi anh, thứ khác đừng làm nữa!

Nhưng mà. Chơi anh? Dư Vấn thiếu chút nữa cười thành tiếng.

“Hạ Nghị, tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có tìm chó giao phối trên đường, cũng sẽ không tìm anh!” Miệng cô giận dữ nói.

Những lời này của cô đủ đả thương người rồi. Hạ Nghị không tưởng tượng được, cô hận anh bao nhiêu, chán ghét anh bao nhiêu, mà hận của cô, chán ghét của cô, coi thường của cô cũng đả kích anh thật mạnh. Anh cảm thấy mình sắp điên rồi! Cúi người xuống hôn cô mạnh liệt, hai má, môi, cổ, thậm chí đã muốn cởi vạt áo cô, muốn tiến vào xâm chiếm cô, giống như ý nghĩ này thuyết phục mình, mình vẫn còn có cô, chưa từng mất đi…

Cô nói dối, cô nói cầm tay, hôn môi có thể tìm được cảm giác yêu, anh thử rồi, anh để mình bước chậm lại, nhưng anh chiếm được gì đây? Cô nói tìm chó trên đường cũng sẽ không giao phối với anh! Trong lòng cô, ngay cả chó anh cũng chẳng bằng ư? Vì sao anh và cô lại đi đến bước này?

“Bốp” một tiếng, Dư Vấn không thể nhịn được nữa đánh anh một tát thật mạnh. Đây là lần thứ hai, cô tát anh, cái thứ nhất là lúc Thụy Thụy chết, lúc này đây, là anh vẫn còn muốn chiếm đoạt cô dưới tình huống này, mà càng khiến cô nhục nhã không thể tha thứ là dưới sự lỗ mãng của anh, thân thể cô đã sớm bắt đầu mẫn cảm phát run, kết hợp cùng anh.

Bàn tay này đã đánh anh. Nhìn cô rõ ràng đã sắp tan rã, lại vẫn cảnh giác nhìn anh, sợ anh hành động mất lý trí, Hạ Nghị đau đớn từng cơn.

“Anh với em, không tốt sao?” Vỗ về lên khuôn mặt, anh nhẹ giọng tự nói.

Vì sao cô muốn làm thế với anh? Yêu vợ mình không phải đơn giản như vào bếp sao? Vì sao họ lại khổ sở như thế? Anh bây giờ, nên cứu vớt hôn nhân của mình thế nào? Anh mờ mịt, căn bản không tìm thấy đường ra, cách giải thoát.

“Nằm mơ đi!” Cô lạnh băng.

Quả nhiên.

“Em muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh, mới có thể không hận anh nữa?” Anh cười khổ hỏi.

“Trừ, phi, anh, chết!” Cô gằn từng tiếng.

Trừ phi anh và Thụy Thụy cùng chết, cô mới có thể tha thứ cho anh! Đáp án này đánh vào Hạ Nghị, làm cho anh đau lòng một trận. Thật sự không còn cách nào sao?

“Hạ phu nhân, cho dù em còn hận anh, anh cũng sẽ không buông tha cho em, chúng ta còn có đường phải đi cả đời.” Anh ngồi xuống trước mặt cô, đau thương chân thành nói.

Phải làm thế nào, cô mới có thể không oán hận anh, cam tâm nắm tay anh đi hết cả đời đây? Nhưng cô như nghe được chuyện tiếu lâm.

Cô sống chết cắm móng tay mình lên thịt, thông qua cảm giác đau đớn tận da thịt, mới để mình giữ chút bình tĩnh.

“Chúng ta còn có con đường phải đi cả đời?” Đây đúng là hy vọng xa vời!

Nhưng mà, một ý niệm bỗng len vào đầu cô, khóe môi cô đã nở nụ cười nhạt.

“Hạ Nghị, tôi đã nói rồi, không nhiều không ít, đêm nay tôi cũng làm ba lượt!” Cô nhìn vào mắt anh, từng câu từng chữ, “Nhưng đối tượng không phải anh!” Cô luôn luôn nói được thì làm được.

Hạ Nghị khó khăn nuốt cổ họng, “Anh không đồng ý, anh…” Anh đã rất cẩn thận sợ sẽ tạo ra sai lầm lần nữa với cuộc hôn nhân này, vì sao tất cả vẫn đã quá muộn?

“Tôi và anh trở thành người giống nhau, tôi mới có thể tha thứ cho anh!” Nụ cười ở khóe môi cô làm cho người ta kinh hãi.

Phút chốc, anh giật mình hỏi, “Em có ý gì?”

“Anh ra ngoài một đêm, ba lượt kích tình, mà tôi dùng con số tương tự, hôn nhân của chúng ta mới có thể tìm được điểm cân bằng, mới có thể tiếp tục!” Cô dùng một tia bình tĩnh cuối cùng, để tra tấn anh.

Đây rất vớ vẩn! Trong bạn bè của anh, quả thật chơi đến điên cuồng, thậm chí còn đổi vợ, nhưng căn bản anh không chịu được loại chuyện này.

“Muốn hôn nhân của chúng ta tiếp tục hả? Vậy thì anh xuống tay bây giờ đi!” Cô nhìn lướt qua bàn tay cầm chặt không buông của anh, “Anh hiểu rõ tính tôi, không phải hôm nay cũng là ngày mai! Đây là cách duy nhất, giải quyết mối hận trong lòng tôi, chúng ta mới có khả năng có tương lai!” Con số ba lần mãi mãi ở nơi đây, anh nghĩ sao cũng không thể tránh khỏi!

Xả mối hận của cô, họ mới có thể có tương lai? Cả người Hạ Nghị run rẩy.

“Bây giờ, tôi bị người ta bỏ thuốc mà mắc “sai lầm”, chẳng phải anh còn có thể thoải mái hơn chút ư?” Cô mãi mãi là cao thủ đàm phán, biết nhược điểm của kẻ địch ở chỗ nào, “Anh mắt mở mắt nhắm một đêm có lẽ sẽ lấy được sự tha thứ của tôi, chúng ta cùng đi hết cả đời, và việc ngày mai chúng ta ly hôn đi hai con đường, anh thích cách nào hơn?”

Anh không ly hôn! Nhưng mà, mắt mở mắt nhắm… Thật sự có thể tìm về quá khứ ư? Tuyệt vọng lướt qua trái tim anh.

“Mình cũng chẳng sạch sẽ, đừng hy vọng xa vời vợ mình sẽ thủ thân như ngọc cho anh!” Cô khinh thường nói.

Anh giật mình buông tay. Mà cô, lập tức đứng lên.

“Anh ngoan ngoãn ở nhà, chờ tôi phạm sai lầm trở về nhé!” Khi cầm đến tay vịn ở cửa, cô lạnh lùng châm biếm.

Hạ Nghị quỳ gối tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Anh biết mình không thể quay đầu, vì vừa quay đầu lại, anh chắc chắn sẽ nổi điên. Đây là báo ứng do anh phản bội hôn nhân ư? Nhắm mắt lại, Hạ Nghị hy vọng thế giới điên cuồng này là ác mộng, anh có thể nhanh tỉnh lại? Trái tim xót xa, tuyệt vọng, làm cho anh không muốn đối mặt với sự thật.

Dư Vấn mở cửa rồi, thân thể mang nhiệt độ cao khó nhịn, ngả vào lòng hoàng tử bờ cát. Cô như đã dùng hết cả tia sức lực cuối cùng.

“Chúng ta đi ngay!”

Hoàng tử bờ cát nhận lệnh, vội vàng đỡ cô ra khỏi quán bar. Xe vừa mới lăn bánh, cô đã rơi vào mê man, bứt rứt khó khăn.

“Chị Tống, nếu không ngay tại nơi này đi!” Thấy cô mang dáng vẻ khó chịu, hoàng tử bờ cát chạy xe đến chỗ tối, lấy lòng nói.

Cô nâng hai mắt nóng chảy mê man, phát hiện nơi này rất quen.

Hoàng tử bờ cát để cô nằm ngang xuống ghế, cả người mình nằm sấp xuống, rất quen đã muốn cắn nuốt cổ cô. Một đêm ba lần, đây là trả thù của cô đối với Hạ Nghị, nhưng mà… Thân thể nóng cháy khó nhịn, nhưng trong người lại thấy buồn nôn, khi nụ hôn của hoàng tử bờ cát rời đến trước ngực cô, cô nghĩ nhịn được, nhưng lại phát hiện muốn ngủ cũng quá khó.

“Nhanh ra phía trước đi!” Cô đẩy hoàng tử bờ cát ra.

Đối phương sửng sốt một chút, nhưng vẫn lập tức tuân mệnh ngồi lại chỗ ghế điều khiển.

“Ngừng!” Nói ra lời này, cô lập tức nhìn thấy nhất tòa nhà quen thuộc.

Nhà người đó chỉ cách quán bar một con đường, dù đi bộ cũng chỉ 5 phút mà thôi. Khi hoàng tử bờ cát muốn nói lại thôi, cô nhanh chóng xuống xe, bước đi lảo đảo lên tầng. Thở hồng hộc chạy đến trước cửa, nhiệt độ cơ thể cô đã cao đến dọa người.

Cô điên cuồng ấn chuông cửa, hơn mười giây sau, tay cầm chén Mark, Triệu Sĩ Thành mở cửa ra.

“Sao muộn thế này?…” Đối với sự có mặt bất ngờ của cô, Triệu Sĩ Thành có chút kinh ngạc, càng kinh ngạc là, cô lập tức “ầm” một tiếng tốc độ rất nhanh đóng cửa phòng lại.

“Yêu em đi!”

“Cái gì…” Anh căn bản còn không biết cô nói cái gì, môi đã hôn lên môi anh đang muốn mở miệng.

Lửa cháy lan ra đồng cỏ, không cho anh cơ hội, cô đã đưa tay cởi áo ngủ trên người anh.

Chén Mark rơi suống sàn, nước trong chén đổ tràn ra.
Bình Luận (0)
Comment