Trong đêm yên tĩnh, ánh sáng nhạt như có như không làm biệt thự trong rừng như trở thành một tòa thành hắc ám.
Một bóng người giống như sứ giả bóng đêm, thân thể thon dài ẩn nấp sau cây tuyết tùng cao cao…
Dung mạo tuấn mỹ không thuộc về nhân gian, hình như chỉ có thể tồn tại trong những giấc chiêm bao…
Một đôi mắt thâm thúy như sao trời, màu vàng nhạt hệt như loại đá hổ phách được chôn giấu ngàn vạn năm trong lòng đất, ẩn chứa hơi thở thê lương, lóe ra ánh sáng lấp lánh kỳ dị…
Xuyên qua cánh cửa thủy tinh to lớn, nhìn thiếu niên tóc đen nằm trên giường, gương mặt được điêu khắc tỉ mỉ bằng cẩm thạch hiện lên ý cười ôn nhu…
Tại sao cậu ngủ muộn vậy? Vừa rồi cậu đứng trong gian phòng khác làm gì thế? Mỗi sáng cậu đều thức dậy sớm như vậy có mệt hay không? Thân thể cậu chịu nổi không?
Mặt Edward hiện lên thần sắc lo lắng, sự lo lắng lại vô thức xuất hiện trong đôi mày dài.
Lại tiến đến một chút, có thể thấy cậu nhíu chặt đôi lông mày, sao vậy? Bình thường chỉ thấy cậu luôn nghiêm túc âm trầm mà, chẳng lẽ trong giấc mộng lại có thứ gì dây dưa cậu, làm cậu không được an bình sao?
Có lẽ ta có thể tiếp cận một chút, nhưng nếu cậu phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Nhất định sẽ cực kì giận dữ a, giống như lần trước tại phòng tắm, ánh mắt sắc bén làm cho trái tim vốn đã dừng đập gần trăm năm của mình cũng có chút kinh hãi.
Ta không muốn lại nhìn thấy bộ dạng tức giận của cậu ấy, Edward hậm hực nghĩ.
Nhưng mà, có lẽ do gương mặt che giấu trong đêm tối kia quá mức hấp dẫn, khiến Edward tựa hồ lại ngửi thấy hương vị nhàn nhạt rất hấp dẫn lại cũng không hề khiến hắn mất đi lý trí trên người cậu, hương vị duy nhất, chỉ thuộc về cậu ấy.
Như bị trúng độc, Edward nhanh chóng nhảy xuống tuyết tùng, dùng tốc độ nhanh nhẹn không thuộc về nhân loại leo lên tường, hướng tới gian phòng có sự tồn tại của cậu ấy.
Ma cà rồng tuấn mỹ, men theo bóng đêm mà đến, rón ra rón rén leo lên ống nước bên ngoài.
Chỉ cần thật cẩn thận mở cửa sổ thủy tinh ra, liếc nhìn cậu ở khoảng cách gần là được rồi, chỉ liếc nhìn một cái, cậu… Nhất định sẽ không phát hiện a.
Edward âm thầm phỏng đoán, âm thầm động viên bản thân.
Vô thanh vô tức dán lên ống nước ngoài tường, chỉ cần nhẹ nhàng mở cửa sổ ra là được rồi, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, dựa vào thân thủ của mình, nhất định sẽ không phát ra quá nhiều tiếng động, nhất định có thể lẻn vào, sẽ không để cậu phát hiện.
Ngón tay xinh đẹp thon dài như điêu khắc, nhẹ nhàng vươn về phía cửa sổ, tiếp theo…
“Tê…!” Dòng điện cực mạnh trong nháy mắt xuyên qua thân thể cường hãn của Ma cà rồng, sau đó một sức mạnh không biết đến từ chỗ nào lập tức nện thật mạnh lên người hắn.
Cả người Edward như mủi tên bị quẳng thật mạnh ra ngoài, ‘phịch’ một tiếng nện đứt nhánh cây tuyết tùng, sau đó dính vào thân cây, từ từ… Từ từ trượt xuống!
Tuy vừa rồi khi dòng điện xuyên qua cơ thể cố nén không kêu to ra tiếng, nhưng mùi vị bị điện giật tuyệt đối không dễ chịu, hơn nữa sau đó còn bị một loại sức mạnh khác không biết từ đâu xuất hiện quẳng mạnh ra ngoài…
Sức mạnh kia mạnh đến mức làm xương cốt của hắn như gãy hết, đau nhức âm ĩ, gần trăm năm nay lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì mình là Ma cà rồng nên có được thân thể cường hãn của Ma cà rồng.
Nếu như là một người bình thường, hiện tại cho dù không chết! Cũng đã tê liệt rồi!
Nhưng mà, một người bình thường, cũng sẽ không leo lên tường nhà một vị phù thủy trong đêm hôm khuya khoắt a!
Hơn nữa, đối phương lại là một phù thủy thuộc về Slytherin, mang trong mình ý thức chiến đấu mãnh liệt, tính cách cẩn thận mà còn tinh thông nghệ thuật hắc ám.
Edward nhìn cửa sổ thủy tinh xinh đẹp to lớn kia, do dự không thôi, hắn rất muốn thử một lần nữa, nhưng vừa nghĩ tới dòng điện cường đại đủ để tổn thương Ma cà rồng, mặt Edward trở nên khó coi, không cam lòng rời đi.
Slytherin, học viện Hogwarts tôn sùng nghệ thuật hắc ám nhất, tiền viện trưởng lăn lộn trong đó nửa cuộc đời, nếu ngay cả một cái ma pháp trận phòng ngự cũng làm không được, cũng không phải là Hầm xà vương nữa.
Năm đó, lão ong mật Dumbledore cũng không dám lẻn vào hầm của ta nhìn trộm, chỉ bằng một tiểu dơi hút máu như ngươi, hừ hừ…
Trong màn đêm, thiếu niên tóc đen vốn hơi nhíu mày đột nhiên mở ra đôi mắt trong trẻo như mực, nhanh chóng xẹt qua một ý cười nhìn có chút hả hê, ngáp một cái, bình yên đi vào giấc mộng.
Đêm nay, thật sự là đêm cậu ngủ ngon nhất từ khi vào ở trong ngôi biệt thự này.
Tâm tình tốt kéo dài đến sáng hôm sau, bữa sáng, Alan rất vui vẻ ném cho từng thành viên gia đình Cullen một nụ cười nhẹ, liền làm bọn họ hoảng sợ chết đứng.
Alan của bình thường luôn rất hà khắc lại biết cười hả? Hơn nữa còn cười… Đáng sợnhư vậy.
Chẳng lẽ chủ nhà đại nhân gặp phải kích thích gì rồi?
Các ma cà rồng đồng loạt toát ra suy nghĩ như vậy, nhà Cullen không đoán được tâm tư của chủ nhà đại nhân nên không hẹn mà cùng chú ý mỗi tiếng nói cử động của mình, sợ chọc giận chủ nhà đại nhân, giảm bớt phiếu cung cấp cơm.
Bầu không khí vô cùng bí hiểm trôi qua trong nụ cười nhẹ nhàng của Alan cùng với nhà Cullen trao đổi ánh mắt suy đoán cho nhau, đến khi…
“Phốc ——!” Emmett phun sữa trong miệng ra, run rẩy chỉ vào người tới: “Ed… Edward, em… Sao em…”
Nhà Cullen trợn mắt há hốc mồm nhìn kiểu tóc cơ hồ đã giữ vững trăm năm vẫn không thay đổi của Edward, mái tóc màu đồng vốn lộn xộn, lúc này lại đang dựng thẳng lên cao cao, hơn nữa còn chỉa lên, giống như của Alice, nhưng lại khoa trương hơn nhiều, lỉa chỉa khắp mọi hướng…
Không thể không bội phục năng lực hồi phục kinh người của Ma cà rồng, vậy mà nhìn không ra chút nhếch nhác nào.
“Cái này… Trời ạ!” Alice há to miệng anh đào, không thể tin nói: “Anh không phải nói thà rằng đi Hawaii phơi nắng cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào chạm nhẹ vào tóc anh hay sao? Hiện tại tại sao lại…”
Xem ra hôm nay bị kích thích tuyệt đối không chỉ có mỗi chủ nhà đại nhân, còn phải thêm vào người anh em từng phát ngôn bừa bãi rằng thà chết cũng không đụng chạm vào mái tóc mình của bọn họ.
Chờ một chút! Hai người đồng thời bị kích thích, chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì sao?
Lại một vòng ánh mắt quỷ dị dò xét qua lại giữa Edward và Alan, nhìn thấy bộ dạng xem xét của nhà Ma cà rồng, khuôn mặt anh tuấn vốn mang tiếu dung nhàn nhạt của Alan dần dần trở lạnh.
“Hừ ——!” Khí tràng vừa mở ra, lãnh khí bắn ra bốn phía.
Lúc này mới bình thường nha, nhà Ma cà rồng thở ra một hơi, đây mới là chủ nhà đại nhân lạnh lùng nghiêm túc, hỉ nộ vô thường của bọn họ. Nhìn trộm một cái, như vậy mới thuận mắt, biểu lộ quái dị vừa rồi thật sự quá mức khiêu chiến thần kinh thị giác đã trải qua trăm năm của họ.
Edward lại lộ ra một nụ cười tuấn mỹ ngoài dự đoán của mọi người, ra dấu cho mọi người trong nhà ngồi xuống hưởng dụng bữa sáng của mình.
Hừ, bị sét đánh còn vui mừng tí tửng như vậy, ai bảo ngươi nửa đêm dò xét phòng của ta, gặp báo ứng, đáng đời!
Âm nhạc phát ra trong chiếc Porsche chính là nhạc cung đình cổ điển của Anh, tiếng hòa tấu giữa Piano và đàn hạc giống như tiếng Piano ma pháp kiếp trước, tiếng đàn từng nghe Narcissa đánh trong trang viên Malfoy, mơ hồ mang theo cảm giác xưa cũ mà trang nhã.
Thiếu niên tóc đen mắt đen đắm chìm trong tiếng nhạc ưu nhã, cho đến khi cổng vào thị trấn Forks xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Thị trấn bị rừng vân sam to lớn tầng tầng bao vây lấy, nghe nói bên kia khu rừng là vùng bảo vệ của người Anh- điêng —— La Push
Cạnh bờ biển có một chủng tộc, nhiều thế hệ đều phụ thuộc vào dòng sông và tự nhiên để sinh tồn, cho tới bây giờ, vẫn còn giữ lại chế độ thị tộc xa xưa.
Nghe nói cậu Charlie có một người bạn tốt, Billy Black, sống ở đó, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc.
Khi nào thì đi La Push nhìn xem a, rừng rậm rộng lớn chứa đựng rất nhiều thứ kỳ diệu của tự nhiên, chỉ đơn giản dựa vào việc mua một ít nguyên liệu tương tự thật sự không thể thỏa mãn nhu cầu luyện chế ma dược của cậu, có lẽ cậu có thể đi thử thời vận, để xem có thể thu thập được một ít giống cây dại để làm ma dược hay không.
Vài ngày nay tâm tình Alan không tệ lắm, mặc dù có chút lo lắng hoảng sợ vì ma lực luôn luôn liên tục không bị khống chế, nhưng gần đây, cậu mới nghiên cứu chế tạo ra một ít ma dược hòa hoãn giúp cậu có thể thích ứng tốt hơn với loại trạng thái này, tối thiểu nhất cũng sẽ không vì bị thứ bên ngoài ảnh hưởng mà không thể khống chế.
Vừa tới trường, đậu xe vào vị trí, bên tai liền truyền đến thanh âm quen thuộc của Airui: “Hey, Alan, cuối tuần này có rảnh không? Thứ bảy tám giờ rưỡi có một buổi tiệc hoá trang, mọi người nhất trí quyết định tổ chức ở nhà Denis, Jessyca cùng Catherine đều đi, cậu thế nào?”
Tuy bình thường có chút an phận, nhưng dù sao cũng không quái gở bất cận nhân tình (
không hợp với đạo lý làm người) như kiếp trước, hơn nữa Alan có dung mạo tuấn mỹ, khí chất lại không tầm thường nên trong trường rất được hoan nghênh. Hiện tại xem như là chuyện tốt a, thân là một Slytherin, giỏi xã giao là một chuyện rất trọng yếu, cậu đã nhiều lần từ chối những buổi tiệc thế này, lần này không thể lại cự tuyệt nữa.
Kỳ thật, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Alan đều không thích những nơi quá mức ồn ào, nhưng trải qua cuộc sống khác biệt nhiều năm như vậy, một số thói quen của Alan cũng thay đổi không ít, cho dù lúc học ở London, cậu cũng đã tham gia không ít buổi tiệc thế này, chỉ là mấy người bạn kia của Alan đều xuất thân từ hào môn thế gia (
giàu có, quyền thế), hành vi cử chỉ có chút mùi vị Slytherin, cái này làm Alan quen thuộc.
Những ngày này luyện chế ma dược hòa hoãn đã làm ma lực trong cơ thể ôn hòa rất nhiều, không cần lo lắng nguy cơ bạo động, trải qua mấy ngày tu dưỡng, tuy vẫn còn chút mệt nhọc, nhưng tham gia một buổi tiệc chắc là cũng không có vấn đề gì.
“Rất vui vì cậu đã nói cho tôi biết, Airui. Chỉ là không biết vũ hội hoá trang cần giả thành gì.”
“Ha ha, tùy cậu. Nói cho cậu biết một tin tốt…” Airui thần bí nói: “Alice và Edward nhà Cullen cũng tiếp nhận lời mời, phải biết rằng từ trước đến nay bọn họ luôn cự tuyệt.”
Nhà Cullen cũng tới?
Alan nhíu mày, không ngờ Airui lại có khả năng như vậy, ngay cả Cullen luôn xa rời quần chúng cũng có thể mời đến.
Bội phục!
…………………………………
Sở thích tao nhã của anh Ed là leo lên cửa sổ nhà người yêu???Haiz, Bella thì thôi, chứ giáo sư thì anh tiêu rồi anh à [vỗ vai an ủi], cầu chúc cho anh đc siêu sinh [amen]