Mộ Sắc Thần Quang

Chương 54

 “Nói cho ta biết…” Alan nghiêm mặt nói: “Xuyên qua đôi mắt của ta, Marcus đang nhìn ai?”

_________________________________________

Alan nổi giận đùng đùng đi theo Marcus, đối phương cũng không giải thích bất kì điều gì, không biểu đạt nghi vấn gì, chỉ bảo trì tốc độ không nhanh không chậm đi trước dẫn đường.

Alan thực sự không phải một người không kiên nhẫn, điểm này có thể nhìn ra từ chuyện cậu có thể được trọng dụng lại lần nữa dưới sự nghi ngờ của Voldemort, vẫn uy phong lẫm lẫm sống dưới sự chèn ép nhiều năm của Dumbledore, nhưng biểu hiện của Marcus lại làm cậu suýt nữa cầm giữ không được kiên nhẫn mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Thật ra Alan là một người khá thích quan tâm, nhưng phải nhìn coi đến tột cùng đối phương nằm ở địa vị nào trong lòng cậu.

Bây giờ cậu đang lo lắng cho Edward, Edward là dạng người gì Alan trong lòng biết rất rõ: mẫn cảm suy nghĩ nhiều, vì tình bất chấp mạng!

Edward có một loại tự ti phức cảm trời sinh, điều này rất giống cậu năm đó, có thể ở trước mặt cậu biểu đạt ra tâm ý chân thật của bản thân, đối với Edward mà nói, đã là không dễ dàng.

Chính mình năm đó cũng vì tự ti, làm ra rất nhiều chuyện cực đoan, không biết Edward sẽ như thế nào.

Giỏi về phỏng đoán nhân tâm cũng là năng lực một gián điệp có đủ, Alan sẽ không vì người không có quan hệ làm chuyện vô vị, nhưng đối với người mình quan tâm, cậu sẽ không keo kiệt tế bào não đi phỏng đoán.

Cậu hiện tại hi vọng, sau khi Edward khôi phục lại, bọn Carlisle có thể ngăn cản anh ta, ngàn vạn lần đừng cho anh ta làm ra chuyện cực đoan gì, tỷ như: trực tiếp nhào tới Volturi…

Đương nhiên, dùng hiểu biết và quan sát của cậu mấy ngày nay tới giờ đối với người nào đó, khả năng chuyện này phát sinh có xu hướng vô cùng lớn!

Ta phải nghĩ biện pháp trấn an Edward, Alan nhíu mày vắt óc suy nghĩ, tối thiểu nhất thì ma cà rồng Volturi cũng không biểu hiện ra địch ý rõ ràng gì với cậu.

Truy cứu nguyên nhân, chỉ sợ khả năng lớn nhất, chính là con quỷ hút máu Marcus trước mắt này!

Hắn muốn lưu lại mình, nhưng không giống như muốn coi cậu như vật sở hữu của riêng, ngược lại muốn từ cậu tìm kiếm cái gì, hoặc có thể nói là muốn xuyên qua cậu lấy được những thứ gì?

Đến tột cùng là cái gì?

“Đến.” Marcus mang cậu quẹo trái quẹo phải, xuyên qua suốt hơn nửa tòa thành, lúc này mới đi vào một tầng hầm ngầm u ám.

Mở ra, lộ ra đồ dùng tinh mỹ cùng thảm lông dê tráng lệ thật dày bên trong, còn có một chiếc giường xa hoa siêu lớn.

Làm một tư thế xin mời, Marcus nhíu mày nhìn Alan sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.

Lại… Lại là gian phòng này, gian phòng chứa đựng hồi ức không dễ chịu chút nào đối với cậu.

Cậu… Cậu ban đầu bị độc tố trong móng tay ma cà rồng làm bị thương, sau đó trong lúc độn thổ vô tình lọt vào gian phòng này, mơ mơ màng màng không biết tại sao cùng Marcus này xảy ra chuyện…

Nghĩ đến đây, Alan lập tức giận không thể nuốt muốn cho tất cả những ai biết chuyện này một cái Avada Kedavra… Không, kẻ duy nhất biết chỉ có Marcus và bản thân Alan mà thôi, muốn diệt khẩu ma cà rồng không có linh hồn bằng Avada Kedavra căn bản không được, có lẽ lửa quỷ sẽ càng thích hợp hơn chút.

“Ta muốn đổi chỗ!” Alan cầm đũa phép, cứ như Marcus nếu không đáp ứng cậu liền rút đũa ra liều mạng: “Chắc hẳn dùng nội tình của Volturi, sẽ không thể không tìm thấy một gian phòng càng thích hợp cho khách chứ.”

“Vậy cậu tự mình đi tìm a!” Marcus sững sờ, có vẻ hơi giận, rốt cục xuất hiện biểu lộ khác không phải là mặt co quắp không biểu tình nữa, rồi áo bào cuồn cuộn rời đi.

Alan sững sờ, cậu thậm chí có một cảm giác quyền cước không chỗ phát huy!

Nếu đối phương dám động thủ, cậu không ngại đánh đến cá chết lưới rách. Nhưng dầu muối không vào giống như vậy, hầm xà vương thật là không có cách nào!

Mặc dù là phòng dưới mặt đất, nói thực, chỗ này thật là nơi ở thích hợp mà Alan thích, nhưng lần đầu tiên, cậu có một loại cảm giác vắng vẻ!

Kỳ thật, cậu cũng không thích bóng tối, chỉ là yêu mến cảm giác bị bóng tối vây quanh.

Tầng ngầm trang trí tráng lệ, đồ dùng tinh mỹ, thảm lông dê tinh xảo thật dày, đèn thủy tinh khảm lưu ly mỹ lệ, cứ tựa như, như hư không mộng ảo.

Alan có chút nhụt chí ngã thân mình tê liệt xuống nệm trên đất, giống như một dạ tinh linh mất đi hai cánh.

Vuốt ve đũa phép trong tay, phảng phất chỉ có vật này mới có thể mang đến cho cậu một chút cảm giác an toàn, Alan thầm nhớ nhung: “Edward.”

Cửa hầm lại bị mở ra lần nữa, là Jane.

Cảm tạ Volturi coi trọng cậu, lại phái Jane và Alec đưa cơm cho cậu.

“Ngài Prince, thỉnh dùng.” Đem thức ăn đặt lên bàn, Jane hết sức lạnh lùng gật đầu một cái, so sánh với Jane, thái độ của Alec tuyệt đối được xưng là ác liệt.

Alec hừ lạnh một tiếng, có chút khiêu khích cùng không cam lòng nhìn cậu.

Chết tiệt! Chính là gã phù thủy này, làm hại kiểu tóc hoàn mỹ vô khuyết của hắn trở nên… giống như bị chó gặm  mất một khối lớn vậy!

Tóc ma cà rồng giống như ‘ tài nguyên không thể tái sinh ‘ không cách nào dài ra nữa, thiếu một nhúm như vậy, hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lại dài ra!

Nếu không phải gã là khách các trưởng lão mời đến, Alec thề sẽ ăn sạch cả da lẫn xương của đối phương!

“Ngươi hình như đang phiền não cái gì?” Đang lúc Alec suy nghĩ bừa bãi làm sao chế biến đối phương thành thức ăn đem đi chưng, lại nghe phù thủy đột nhiên mở miệng phán một câu như vậy với hắn: “Ngươi đang phiền não vì tóc của mình à?”

Alan thề cậu dùng hết tất cả thiện ý của mình, thậm chí trên mặt còn cố nặn ra một nụ cười để gia tăng thân thiện của mình. Nhưng Alan đã quên, hoặc nói là cậu căn bản không nhớ rõ tóc của đối phương bị ai cạo sạch.

Tình huống ngay lúc đó quá mức hỗn loạn, bản thân cậu lại không phải thiên tài gặp qua cái gì là không quên cái đó, tự nhiên sẽ không biết trong lúc vô tình mình rước lấy một kẻ thù không đội trời chung!

“Phanh ——!” Một người cầm dao ghim vào mặt bàn, bàn gỗ lim cứng rắn vỡ thành hai mảnh, ‘món ngon’ đầy bàn từ chén đĩa răng rắc tung tóe xuống đất!

Kỳ thật cho dù hắn không làm hộ, Alan cũng sẽ không ăn, mặc dù Volturi không phải gia tộc Cullen có khả năng bằng được, bọn họ thậm chí có người hầu đặc biệt. Nhưng Alan trải qua ‘Lễ rửa tội’ thức ăn do gia tộc ma cà rồng Cullen làm, vẫn để lại bóng ma tâm lý, đối với thức ăn ma cà rồng đưa không có bất kì hi vọng gì!

“Mi dám trào phúng ta!” lời nói của Alan không khác gì hung hăng xát muối vào vết thương của Alec, Satan mới biết mấy ngày nay hắn bị ma cà rồng trong gia tộc hoặc sáng hoặc tối cười nhạo bao nhiêu lần!

“Ta chỉ muốn hỏi, có cần một liều thuốc sinh sôi để giải quyết vấn đề nhỏ của ngươi hay không, nhưng bây giờ nhìn lại hẳn là không cần!” Alan cũng là một người am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức nhớ lại ai là đầu sỏ tạo ra kiểu tóc làm đối phương phát điên này, nhướng mày không nói.

“Mi… Mi nói thuốc sinh sôi cái gì!” Alec bắt được trọng điểm: “Chẳng lẽ mi có biện pháp làm cho tóc của ta lại dài ra, đúng rồi! Mi là phù thủy! Mi nhất định có thể làm được!”

“Một liều ma dược làm cho tóc ma cà rồng dài ra, hẳn là không khó!” Alan dù bận vẫn ung dung nhướng mày.

“Như vậy kính xin ngài…” Vừa nghe đến tóc có hi vọng dài ra, Alec lập tức hiện ra giáo dưỡng tốt đẹp của hắn, sát ý cùng trào phúng biến mất khỏi gương mặt, bộ dạng có chút khẩn cầu!

“Ta đói bụng rồi…” Alan hơi nhíu mày.

“Tôi đây liền chuẩn bị một phần bữa tối cho ngài lần nữa.”

“Còn muốn tắm…”

“Sẽ có người hầu chuẩn bị tốt nước ấm cho ngài.”

“Ta còn cần một gian phòng ma dược…”

“Không sao, phòng trống trong thành rất nhiều.”



“Ta muốn đổi lại chỗ ở…”

“Có thể… A không, điều đó không được!” Alec phản ứng ngay, nhìn bộ dạng Alan có chút như cười mà không phải cười, lập tức ý thức được mình bị đùa giỡn!

“… Tóc.” Đang lúc Alec muốn trở mặt, Alan xa xăm hộc ra từ đơn này, vì tóc, hắn đành thu lại sắc mặt giận dữ gần như muốn bột phát, thấp hèn nói: “Cái này… Tôi không làm chủ được. Đây là trưởng lão Marcus an bài, ngài biết đó, tôi là cấp dưới, sao có thể cãi lời trưởng lão.”

“… Tóc.” Mặt không biểu tình, Alan dù bận vẫn ung dung lấy đũa phép ra, nhàm chán phác thảo lược qua một đám ánh sáng màu sắc rực rỡ giữa không trung.

“Nếu không, tôi mang ngài đi phòng trữ tàng của Volturi nhìn thì thế nào.” Alec giảm thấp thanh âm: “Có không ít trân phẩm thời Trung Cổ, tôi có thể làm chủ tặng ngài một ít.”

“… Tóc.” một đống ‘Thanh lý đổi mới hoàn toàn’ bị vung ra, đống mảnh vỡ cùng đồ ăn bừa bộn trên mặt đất được thu dọn sạch sẽ. Alan âm thầm khinh bỉ Alec, nếu là Robert sẽ cảm thấy hứng thú với những vật này, nhưng đối với cậu thì hoàn toàn vô dụng!

“Có lẽ ngài càng thích chút thực tế.” Alec không biết từ chỗ nào móc ra một cái thẻ, hèn mọn bỉ ổi muốn nhét vào túi Alan.

“… Tóc.” Vừa trừng mắt cự tuyệt cái thẻ nhìn đã biết có con số khổng lồ, Alan dùng một cái ‘Khôi phục như lúc ban đầu’ phục hồi bàn gỗ lim sang quý bị Alec cầm dao chém thành hai khúc như cũ.



“Khụ khụ…” Alec vò đầu gãi má nửa ngày, thật sự nghĩ không ra còn có cái gì có thể đả động phù thủy. Quay đầu nhìn thấy bộ dạng chị mình như đang xem kịch vui, trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần còn lộ ra hứng thú ngày thường hiếm thấy, ánh mắt không khỏi sáng lên!

Ném cho chị một ánh mắt ‘Đàn ông cần nói chuyện riêng, con gái mời tránh đi.’ Jane nhíu nhíu mày rồi rời đi.

Lén lén lút lút giữ cửa trông chừng tốt, còn đem lỗ tai dán trên cửa hơn nửa ngày xác nhận không có người, Alec vẻ mặt quỷ dị kéo phù thủy đến một bên ngồi xuống.

“Chị của tôi rất đẹp đúng không.” Alec nháy mắt ra hiệu nói.

“Ngươi muốn làm gì?” Alan hung hăng theo dõi hắn, chẳng lẽ muốn ‘Bán chị xin thuốc’.

“Hãy nghe tôi nói ngài Prince.” Alec ghé vào lỗ tai cậu nói: “Trong hầm ngầm Volturi có mười huyết nô, đều là xử nữ mỹ mạo chuyên cung cấp thành phần chính (máu tươi), nếu ngài có thể nắm chắc giải quyết vấn đề tóc…”

Hắn cho Alan một ánh mắt đàn ông đều hiểu, cười hì hì nói: “Đêm nay ngài có thể tùy ý chọn lựa —— tỷ như thị tẩm.”

“… Cho dù ta muốn ngươi thị tẩm thì thế nào?” Alan vừa nghe lời này xong, hận không thể lập tức cho người này một cái ‘Lửa quỷ’. Nhẫn nhịn, trên mặt cậu bay lên một tia vui vẻ ác độc, cũng thấp giọng nói bên tai đối phương: “Alec, ta lại càng cảm thấy hứng thú với dung mạo của ngươi.”

“… Ngài.” Alec sợ tới mức nhảy lên ba thước, giống như đụng phải thứ gì bẩn ra sức lau chỗ ống tay áo mình tiếp xúc với Alan.

Edward không phải nói luân lý đạo đức con người căn bản không cách nào ràng buộc ma cà rồng sao? Hắn phản ứng sao lại lớn như vậy?

“Ngài Prince, chớ nói bậy!” bộ dạng Alec quá mức sợ hãi, hắn xoạt một tiếng kéo cửa ra nhìn trái nhìn phải, cứ như phòng bị người nào theo dõi.

“Đừng hiểu lầm!” Mắt thấy Alan như bị mạo phạm, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu. Alec lập tức giải thích: “Tôi không có bất kỳ bất mãn cùng nghĩa khác gì đối với sở thích cá nhân của ngài, chỉ là… gần đây tôi đang hẹn hò với Heidi, ta sợ sau khi cô ấy nghe được sẽ hiểu lầm.”

“Hừ!” trêu chọc đối phương một chút, tâm tình Alan tốt hơn nhiều, Alec nghiêm mặt đi tới, kéo kéo chỗ thiếu một khối lớn trên thái dương, nhăn nhó nói: “Ngài vừa nói ma dược sinh sôi?”

“Trả lời ta một vấn đề, ta liền giúp ngươi giải quyết chuyện này.” Alan cao ngạo đưa ra điều kiện.

“Mời nói, chỉ cần là vấn đề không liên quan đến lợi ích của Volturi tôi đều có thể trả lời.”

“Nói cho ta biết…” Alan nghiêm mặt nói: “Xuyên qua đôi mắt của ta, Marcus đang nhìn ai?”

_________________
Bình Luận (0)
Comment