Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 114

Edit: Small

Mộ Lệ Sâm! Anh ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hắn đứng ở chỗ ngược sáng, một thân vest đen phác họa thân hình thẳng tắp, ngũ quan thâm thúy, mắt phượng sắc bén, rất áp lực nhìn thẳng Tinh Thần.

Phía sau hắn, có số vệ sĩ nhiều hơn gấp đôi lần trước, ít nhất là hơn hai mươi người.

Đứng gọn lại lấp kín đường đi của tiệm cơm nhỏ.

Mộ Lệ Sâm tại sao vừa khéo xuất hiện ở chỗ này, chuyện của Lục An Ninh là anh ta làm?

Nháy mắt, ánh mắt Tinh Thần lạnh băng căm tức nhìn hắn.

Anh ta là có chuẩn bị mà đến, dã tâm bừng bừng.

Tinh Thần hiểu hắn, hắn sẽ không làm chuyện không nắm chắc, muốn có được thứ gì, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, tính chiếm hữu rất mạnh, lòng tự  rất cao.

Hắn đi vào tiệm cơm nhỏ, trợ lý Từ Duệ phía sau hắn cùng nhau tiến vào.


Bụp ~

Toàn bộ đèn trong tiệm cơm nhỏ được bật lên, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, Tinh Thần vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Mộ Lệ Sâm, với vào trong túi cầm lấy dao nhỏ trong đó nắm thật chặt.

Mộ Lệ Sâm không nói chuyện, Từ Duệ mười phần khách khí nói: "Tống tiểu thư quả nhiên ở chỗ này."

Tinh Thần tràn ngập đề phòng nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh băng, cũng không có trả lời.

"Tống tiểu thư, Mộ tiên sinh đã đứng trước cổng trường chờ ngài một tiếng. Lần trước ngài từ chối Mộ tiên sinh làm anh ấy rất khổ sở, anh ấy thật sự thật lòng muốn cùng ngài hợp tác, nếu ngài cảm thấy khó chấp nhận chuyện thu mua Đầu Tư Tinh Thần, Mộ tiên sinh nguyện ý dùng hình thức đầu tư cổ phần vào Đầu Tư Tinh Thần. Hơn nữa sẽ trong thời gian ngắn nhất, để đưa Đầu Tư Tinh Thần ra thị trường, trở thành công ty khoa học công nghệ niêm yết lớn nhất cả nước, ngài thấy thế nào?"


"Thật ra ngài không cần phòng bị Mộ tiên sinh như vậy, Mộ tiên sinh chúng tôi không có ác ý với ngài, nếu không anh ấy cũng sẽ không lần lượt chủ động tìm ngài trao đổi. Phải biết rằng thời gian của Mộ tiên sinh là rất quý giá, cho dù chủ tịch tỉnh muốn gặp anh ấy cũng phải hẹn trước."

Tinh Thần lạnh nhạt khước từ đề nghị của Từ Duệ.

"Cảm ơn vì đã cất nhắc, hiện tại tài chính của Đầu Tư Tinh Thần vẫn đầy đủ, cũng không cần góp vốn."

Từ Duệ không nghĩ tới Tống Tinh Thần sẽ nói như vậy, loại cứng đầu mền cứng không ăn này, hắn đi theo bên cạnh Mộ Lệ Sâm mấy năm vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Nếu không phải Mộ tiên sinh cần tài, và Tống Tinh Thần có vài phần năng lực ~

Từ Duệ thật không muốn giao tiếp với Tống Tinh Thần.

Quá là dầu muối không ăn!


Từ Duệ thấp giọng nói: "Mộ tiên sinh, ngài xem..."

Mộ Lệ Sâm đánh giá cô, giọng nói rất lạnh: "Tống Tinh Thần, dự án Bách Thành cần tích rất nhiều đất, hiện tại vẫn đang tiếp tục tích, còn đều là đất ở các thành phố lớn cấp một, cấp hai. Những miếng đất đó, chỉ mười tỷ mà tập đoàn Tống Thị đầu tư vào thì không bao giờ đủ, cho dù tập đoàn Tống Thị có thêm vào mười tỷ nữa nhưng cô đầu tư vào nhà xưởng máy bay không người lái, cần thiết lập dây chuyền sản xuất, đồng thời nghiên cứu phát minh xe hơi không người lái thì 20 tỷ là không đủ dùng. Cô đừng chưa suy nghĩ đã từ chối tôi."

"Tống Tinh Thần, cô rốt cuộc có tự tin gì mà từ chối tôi?"

Từ chối anh ta còn cần tự tin à?

Tinh Thần cười, trùng sinh một đời, Mộ Lệ Sâm vẫn là kiêu ngạo như vậy?
Người trên toàn thế giới đều phải cúi đầu xưng thần với anh ta mới đúng?

Đều phải xoay xung quanh anh ta?

Nhất định phải nhường đường cho anh ta!

"Mộ tiên sinh, đừng dặt mình quá cao, thế giới vẫn sẽ chuyển động nếu không có anh!"

Thật đúng là quá xem trọng bản thân rồi mà?

Nói thật, hắn ở trong mắt Tinh Thần chẳng được tính là cái gì cả!

Đứng đầu Đế Đô?

Chờ xem, vài năm sau cô nhất định sẽ kéo xuống từ vị trí đứng đầu Đế Đô đó, tàn nhẫn mà giẫm đạp!

Đôi mắt Mộ Lệ Sâm híp lại, nhìn Tinh Thần: "Vì sao không nhận đầu tư của tôi, hay cô đã chọn được người góp vốn. Mọi người đều làm chung ngành, tài chính cô như thế nào tôi rất rõ ràng, và chúng không đủ để chống đỡ việc mở rộng xe hơi không người lái."

Tống Tinh Thần không chút nào sợ hãi đáp trả lại: "Mộ tiên sinh, đừng lấy góc nhìn vấn đề áp lên người tôi, chúng ta là hai cá thể khác nhau. Nếu tôi thật sự thiếu tiền, anh yên tâm, dù tôi có bán hệ thống điều khiển bay đi cũng sẽ không để ngài góp vốn, bởi vì......"
"Tống Tinh Thần tôi không thích cảm giác bị người khác bóp chặt yết hầu, càng không thích người khác chỉ tay chỉ chân vào những việc tôi làm, ngay cả khi anh nói cho tôi đủ tự do..."

Mộ Lệ Sâm nhìn cô gái này, từ lúc bắt đầu nhìn thấy đã làm hắn cảm thấy thích thú.

Thứ bén nhọn mà sắc sảo, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ vẫn không có ai không cho hắn mặt mũi như vậy, thậm chí là thái độ nói chuyện trong trường hợp công cộng như vậy.

Hết lần này đến lần khác, cô~

Hắn đối với cô cũng hết cách

Dù là máy bay không người lái, hay nguồn năng lượng sạch, xe hơi không người lái... Công ty Mộ thị đều có đề cập đến, vừa mới thành lập đoàn đội nghiên cứu phát minh thì Đầu Tư Tinh Thần đầu tư đã nhanh chóng đến giai đoạn sản xuất. Với tốc độ phát triển nghiên cứu thành thục nhanh chóng của phát minh kỹ thuật như vậy, bọn họ rất nhanh sẽ chiếm lĩnh thị trường trong nước, tiếp đó là thị trường toàn cầu, Mộ thị muốn tiến vào giành một thị phần lớn cũng khó khăn.
Khoa học kỹ thuật, mới là nền tảng vũng chãi trong tương lai

Mộ thị đã thua trên vạch xuất phát, đừng nói ba bốn năm, sau này Đầu Tư Tinh Thần sẽ vẫn luôn vươn lên trước Mộ thị, đè ép Mộ thị thấp hơn một đầu

Mộ Lệ Sâm tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình huống như vậy.

Tinh Thần thấy màn hình điện thoại sáng lên, lại một dãy số trống khác gửi tin nhắn đến.

"Thế nào, nghĩ kỹ chưa? Lục An Ninh sống hay chết, là cô định đoạt."

khi Tinh Thần đang xem tin nhắn, Mộ Lệ Sâm cũng thấy điện thoại có vẻ ngoài sần sùi trong tay Tinh Thần.

Không phả điện thoại của cô, đại khái đoán được nguyên nhân cô bị bị nốt ở chỗ này chỉ có một.

Hắn nói: "Đưa điện thoại cho tôi xem."

Tinh Thần không có đưa, xoay người lại rồi dùng điện thoại của mình gọi cho Âu Dương Phúc Thụy.
Âu Dương Phúc Thụy vừa nhận máy, Tinh Thần liền nói: "Lục An Ninh bị té xỉu ở khu vực sầm uất, điện thoại bị người ta đặt ở một tiệm cơm nhỏ, những người đó uy hiếp mình rời khỏi tranh tuyển. Cậu lập tức báo cảnh sát để tìm Lục An Ninh, tính mạng cậu ấy gặp nguy hiểm."

Âu Dương Phúc Thụy nghe xong liền kinh hãi!

Vì lần bình chọn hoa khôi này, còn dùng đến cả tính mạng để uy hiếp.

Phạm tội cũng có thể làm được.

Cậu lo lắng cho an nguy của Tinh Thần: "Cậu đang ở chỗ nào? Bên cạnh có ai không? Mình lập tức đi tìm cậu."

"Tài xế của mình lập tức sẽ đến, cậu báo cảnh sát trước."

"Được, cậu có việc gì nhất định phải liên lạc với mình."

Tinh Thần đem ảnh Lục An Ninh té xỉu, còn có hai tin nhắn uy hiếp gửi sang điện thoại Âu Dương Phúc Thụy.

Mộ Lệ Sâm nghe được toàn bộ đối thoại, đưa mắt ra hiệu cho Từ Duệ.
"Liên hệ với Trình Nham."

Từ Duệ gật đầu, lui ra ngoài gọi điện thoại.

Tinh Thần đem địa chỉ tiệm cơm bám cho Kiều Thâm, cũng nói Mộ Lệ Sâm dẫn người lấp kín ở cửa tiệm cơm nhỏ.

Hai người vừa nghe, lập tức chạy tới.

Vài phút sau, Từ Duệ bước vào tiệm nói với Mộ Lệ Sâm: "Mộ tiên sinh, Lục An Ninh tìm được rồi."

Tinh Thần nghe thấy, lập tức xoay người, nhìn chằm chằm Từ Duệ.

Từ Duệ đem điện thoại đưa cho Mộ Lệ Sâm: "Ngài xem xem có phải đây không?"

Mộ Lệ Sâm cũng không nhận lấy điện thoại, mà nhìn Tinh Thần.

Tinh Thần trực tiếp đi qua, cầm lấy điện thoại.

Là một tấm hình, Lục An Ninh nằm trên giường bệnh của bệnh viện, toàn thân cắm đầy ống, lớp trang điểm đậm của cô bị tẩy đi, lộ ra gương mặt gầy ốm trắng bệch, cả người gầy như là da bọc xương, lộ ra khuỷu tay chỉ bằng nột nửa của Tinh Thần.
Tinh Thần ở Tống gia bị ngược đãi mười mấy năm, hơn nữa làm thí nghiệm không biết ngày đêm  cân nặng đã siêu bia nhẹ, mà Lục An Ninh như thể còn gần hơn cả cô

Ngày thường cậu ấy trang điểm đậm, sợ là vì để che giấu sắc mặt tiều tụy tái nhợt của mình.

Cậu ấy rốt cuộc đã trải qua cái gì?

Tinh Thần nhìn thấy cô ấy, nháy mắt liền đau lòng.

Mộ Lệ Sâm hỏi Từ Duệ: "Tra được địa chỉ?"

"Đã tra được ở trong một bệnh viện,  hơn nữa nghe nói đã hôn mê vài giờ, bệnh tình rất nghiêm trọng."

Bình Luận (0)
Comment