Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 119

Edit: Small

Âu Dương Phúc Thụy nói khẽ với Tinh Thần nói: "Thấy sắc mặt Lâm Giai Vi không?"

"Ừm?"

"Đen mặt từ sáng đến giờ, như thể cả lớp nợ tiền cậu ấy vậy, không chịu được thua thì đừng đi thi tuyển, giờ thối mặt cho ai xem, không phải chỉ làm bầu không khí trong lớp ngột ngạt à! Mấy bạn nam đó vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng thấy sắc mặt của cậu ta thì cũng không dám quá sôi nổi."

"Cậu xem cô ta như không khí là được, cô ta dốc hết sức tham gia tranh tuyển, lòng đầy hy vọng, kết quả lại thua. Cậu ngẫm lại đi, một người từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm trung tâm của trường, lần này thua cuộc sẽ dễ chịu sao?"

Đương nhiên không dễ chịu!

Nhưng trong lòng Tinh Thần lại rất sảng khoái, có thể thấy cô ta ăn mệt, có thể khiến cô ta chịu đả kích, cũng không uổng công cô thi được vào Đế Đại, lấy được danh hiệu này.


Âu Dương Phúc Thụy nói: "Bất kể là ai thì đối đầu với cậu cũng chưa có kết quả tối nào, mình thật sự hy vọng cậu ấy sau này có thể thành thật chút, đừng lại gây ra chuyện xấu gì."

Thành thật?

Lâm Giai Vi sẽ khuất phục dưới ánh sáng chói chang của cô, buồn bực không hé răng vượt qua bốn năm đại học này?

Không có khả năng!

Không ai hiểu  Lâm Giai Vi hơn Tinh Thần, cô ta không thể chịu đựng được chuyện bị trở thành người làm nền. Trong thế giới cô ta, không có ai có thể đứng ở trên cô ta, cho dù có cô ta cũng sẽ nghĩ mọi cách dọn sạch chướng ngại, đi tới đỉnh cao.

Loại người này, trong thế giới chỉ có bản thân.

Cô ta sẽ nhịn, đó là khi mặt trời mọc đằng Tây!

......

Kết thúc buổi học, bởi vì tâm trạng Lâm Giai Vi không tốt, cả nhóm nhỏ ở lại lớp an ủi cô ta hồi lâu, cho đến khi cả lớp đều đi hết,  mấy người mới đi ra khỏi lớp.


Tả Thanh Thanh nói: "Chúng ta nỗ lực lâu như vậy chỉ còn thiếu chút nữa,  vận khí Tống Tinh Thần quá tốt rồi, được đề cử là một trong 10 thanh niên xuất sắc nhất, làm mọi nỗ lực của chúng ta đều đổ đi, mình thật không cam lòng."

Lý Vân nói: "Ngay cả nhà trường cũng đứng về phía Tống Tinh Thần, chúng ta cũng không có cách- nào, Giai Vi lần sau chúng mình nhất định giúp cậu giành được, cậu đừng buồn nữa."

Hốc mắt Lâm Giai Vi ửng đỏ, nghẹn ngào cảm khích nói: "Cảm ơn các cậu hơn một tháng trời đã giúp mình bày mưu tính kế, mua phiếu bầu. Không được chọn làm mình rất buồn khổ nhưng có các cậu bên cạnh, cũng là may mắn của mình, mong sau này các cậu nhất định sẽ ủng hộ mình."

Lý Vân nói: "Sẽ, chúng mình nhất định sẽ ủng hộ cậu, nói cho cùng thì cậu tốt như vậy, còn thiện lương như vậy mà."


Ở chỗ rẽ, Tống Tinh Thần đang dựa tường nghe thấy, liền phụt ~ cười ra tiếng.

Lâm Giai Vi thiện lương?

Nếu cô ta thật sự thiện lương, thì hiện tại Lục An Ninh cũng không đến mức vẫn đang nằm trên giường hôn mê chưa tỉnh, Khi cô ta cùng Lục An Hinh cùng nhau tính kế, lợi dụng Lục An Ninh uy hiếp cô rời khỏi, lần tranh tuyển này đã biến chất.

Lâm Giai Vi thân thiết nói: "Hôm nay tài xế không thể đưa các cậu được, thời gian không còn sớm, các cậu về trước đi."

"Giai Vi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, bọn mình đi trước."

"Ừm, cảm ơn các cậu."

Lâm Giai Vi nhìn theo đám người Lý Vân đi xa, ánh mắt từng chút lạnh xuống.

Cô ta nói với Tả Thanh Thanh: "Mấy đứa ngu xuẩn này, nếu không phải mấy đứa đó làm vướng víu thì sao mình sẽ thua khó coi như vậy, đã bỏ tiền mua phiếu nhưng vẫn bị Tống Tinh Thần cách xa 10000 phiếu, mất hết cả thể diện."
Cô ta thắng Lục An Hinh có ích lợi gì, thua dưới Tống Tinh Thần mới càng khó chịu!

Tả Thanh Thanh nói: "Phần lớn trong lớp đều ủng hộ Tống Tinh Thần, ngay cả đám người Hổ Nữu xấu xí kia cũng xoay quanh Tống Tinh Thần, người có thể dùng không nhiều lắm, ngoài trường không thể hỗ trợ, nếu không chúng ta cũng không đến mức bị động, thua nhiều phiếu như vậy."

"Cậu nói rất đúng, mình cùng Tống Tinh Thần nói về bối cảnh xuất thân, mình càng tốt hơn cậu ta, nói về tướng mạo, mình càng xinh hơn cậu ta. Cậu ta có cái gì chứ, còn không phải chỉ tạo ra vài cái phát minh sao? Vì sao tất cả mọi người chúng tinh phủng nguyệt*, vây quanh cậu ta!"

*Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): Nhiều ngôi sao nâng mặt trăng lên, một phép ẩn dụ để mọi người ủng hộ một người mà họ kính trọng và yêu thích.
"Cậu có để ý không, con trai trong cả lớp đều thiên về cậu ta, đặc biệt là lớp trưởng Âu Dương Phúc Thụy, càng thêm thật lòng đối xử tốt với cậu ta."

"Trong lớp, lực lượng của mình quá yếu, cần có một người có thể chóng lại được Tống Tinh Thần."

Tả Thanh Thanh hỏi: "Cậu chọn được ai chưa?"

Hai mắt Lâm Giai Vi nheo lại: "Có nhiều tài năng trẻ như vậy, mình cũng không tin không ai có thể cản được cậu ta."

Hai người cùng nhau chuẩn bị xuống lầu, mới vừa đi tiến chỗ rẽ đột nhiên một giọng nữ trầm thấp vang lên: "Đứng lại!"

Tả Thanh Thanh và Lâm Giai Vi dừng bước, quay đầu nhìn thấy Tống Tinh Thần khoanh tay trước ngực, dựa vào tường, dường như đang đợi các cô.

Ánh mắt cô lạnh băng, mang theo lệ khí rất nặng nhìn chằm chằm Lâm Giai Vi.

Hoàn toàn khác với trong lớp, đối với ai cùng là nét mặt vui vẻ hòa nhã, ánh mắt như vậy là lần đầu tiên Lâm Giai Vi thấy, cảm giác âm trầm đáng sợ.
Tả Thanh Thanh đứng trước mặt Lâm Giai Vi, nói với Tinh Thần: "Cậu muốn làm gì? Đây là Đế Đại, cậu dám động tay với Giai Vi, cho dù cậu đạt được vô số vinh quang, nhà trường cũng sẽ đuổi học cậu."

Khóe môi Tinh Thần cong lên cười lạnh: "Căng thẳng vậy làm gì, chó săn lui xuống trước đi."

Tả Thanh Thanh thấy Tinh Thần gọi mình là chó săn, giận dữ nói: "Cậu nói cái gì, Tống Tinh Thần, cậu có gan thì nói một lần nữa thử xem."

"Sao hả, tôi gọi sai à? Cậu đi theo làm tùy tùng làm việc cho cô ta, không phải chó săn của cô ta thì là cái gì?"

Tả Thanh Thanh nắm chặt ta lại, cực kì giận dữ với Tinh Thần: "Tống Tinh Thần......!"

"Lớn tiếng như vậy là muốn đánh nhau? Tôi khuyên cậu đừng quá kích động, trên hành lang có cameras, cậu dám ra tay với tôi, nhà trường lập tức sẽ đuổi cậu ra khỏi trường không chút do dự."
Tinh Thần buông tay xuống, nhìn chằm chằm Lâm Giai Vi, sẳng giọng nói: "Tôi có chút lời muốn nói với Lâm Giai Vi, cậu không tiện nghe. Nhưng nếu cậu khăng khăng muốn giúp cô ta ra mặt, vậy được thôi, cùng nhau nghe liền cùng nhau chịu đi."

Thấy vậy, Lâm Giai Vi khuyên nhủ Tả Thanh Thanh: "Thanh Thanh, cậu đi về trước."

"Giai Vi, nhưng mà khí thế cậu ta lớn như vậy, mình sợ cậu ta làm gì đó hại cậu."

"Đây là trong trường học, Tống Tinh Thần không dám trắng trợn làm gì mình đâu, cậu về trước, mình sẽ gọi điện cho cậu."

Tả Thanh Thanh không cam lòng nhìn Lâm Giai Vi một cái, đáp: "Vậy được, mình chờ cậu ở cổng trường, có chuyện gì gọi điện cho mình."

"Ừm!"

Sau khi Tả Thanh Thanh đi xuống cầu thang, thái độ Lâm Giai Vi trở nên khác thường, vẻ mặt dụi dàng tao nhã đã không còn.

Thái độ cũng rất ác liệt: "Tống Tinh Thần, cậu đã thắng trong cuộc tranh tuyển hoa khôi rồi, muốn ở trước mặt tôi khoe khoang? Nói đi tôi nghe!"
Mặc kệ cô ta nói ra loại lời khó nghe gì, Lâm Giai Vi hôm nay cũng sẽ chịu đựng, nhớ kỹ vẻ mặt Tống Tinh Thần để trở thành động lực cố gắng của sau này, muốn thắng được Tống Tinh Thần, cô cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Mất đi một hoa khôi thì tính là gì, ngày sau còn dài, ai mới là người cười đến cuối cùng cũng chưa có biết.

"Tầm nhìn thật nông cạn, cô cho rằng  thật sự để ý tranh tuyển hoa khôi? Dù tôi không được bình chọn, chỉ cần tôi ở trong cái trường này, Lâm Giai Vi cô trước sau sẽ bị tôi ép dưới một đầu. Muốn nổi bật, muốn có tên tuổi, muốn cho tất cả mọi người xem cô trở thành trung tâm của tiêu điểm, Lâm Giai Vi, cô đừng có nằm mơ."

"Tôi nói cho cô,tôi thi vào Đế Đại là vì để nghiền áp cô."

Đôi mắt Lâm Giai Vi trợn to, nhìn Tống Tinh Thần mặt đầy lệ khí, nói: "Tống Tinh Thần, cậu có ý gì? Tôi chưa từng đắc tội cậu, cậu ở thành phố S, tôi ở Đế Đô, vì sao cậu muốn nhằm vào tôi như vậy."
"Vì sao à?"

Tinh Thần đi đến trước mặt cô ta, con ngươi âm trầm nhìn thẳng vào cô ta: "Bởi vì cô và Lục An Hinh bắt tay với nhau, thiếu chút nữa hại chết Lục An Ninh!"

Bình Luận (0)
Comment