Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 122

Edit: Small

Thấy thái độ ông bạn già như vậy hẳn là đã đồng ý.

Mộ lão yên tâm vài phần, cười nói: "Lệ Sâm, con trai duy nhất của Mộ Huyên - Mộ Lệ Sâm, là nó chủ động nhắc với tôi, nói vừa ý Tinh Thần nhà ông, muốn cưới con bé về."

Quân cờ ông nội Tống cầm trên tay bỗng nhiên trượt ra khỏi tay, lăn xuống đất.

Khẽ mở miệng, kinh ngạc nhìn Mộ lão, kinh hãi không nói nên lời.

Sao lại thành Mộ Lệ Sâm!

Tinh Thần thích Mộ Đình Tiêu cơ mà.

Mộ Đình Tiêu rốt cuộc có ý với Tinh Thần không, cậu ta cũng không nói rõ. Nhưng buổi tối Tinh Thần mất tích kia, cậu ta đã từ Đế Đô bay đến rồi tìm suốt một đêm, tìm được người liền đưa đi bệnh viện.

Trong buổi tiệc học lên của Tinh Thần, cậu tặng cũng chính là viên kim cương hồng xếp thứ 3 toàn cầu, có giá lên đến hơn 1 tỷ đôla.


Đủ loại dấu hiệu này cho thấy trong lòng Mộ Đình Tiêu có Tinh Thần, nếu không cậu cũng sẽ không cố sức lấy lòng Tinh Thần như vậy.

Ấy sao lại biến thành Mộ Lệ Sâm nhìn trúng?

Mộ Lệ Sâm này là thanh niên rất ưu tú, nhưng ông và hắn không thường xuyên gặp mặt,  nên cũng không biết rõ về hắn ta.

Người trong lòng của Tinh Thần bỗng chốc đổi thành Mộ Lệ Sâm, con bé làm sao có thể tiếp thu.

Ông nội Tống tâm sự nặng nề nói: "Lão gia hỏa, chuyện này tôi phải hỏi ý của Tinh Thần một chút."

Hai mắt Mộ lão cười thành một hàng, không lo chuyện không thành.

"Hỏi cái gì, Tinh Thần ngoan ngoãn lại nghe lời, Lệ Sâm nhà chúng tôi không tốt sao? Còn chưa đủ xuất sắc sao, ông đang lo lắng nó không xứng với Tinh Thần nhà ông? Ông thả một trăm trái tim để nhìn ở Đế Đô này có bao nhiêu cô gái nằm mơ đều muốn gả cho nó , hơn nữa tập đoàn Mộ Thị ở trong tay nó hoạt động mấy năm, chỉ riêng lợi nhuận mỗi năm lên đến mấy trăm tỷ... Nó không bạc đãi được Tinh Thần!"


"Nhưng Tinh Thần còn nhỏ mà, mới 17 tuổi." Ông nội Tống tìm lấy cớ từ chối.

Mộ lão vừa nghe lại càng vui vẻ.

"Thì ra ông lo lắng điều này, con bé không phải còn có hai tháng liền tròn 18 tuổi sao. Hai tháng này để con bé tiếp xúc với Lệ Sâm, con bé sẽ phát hiện Lệ Sâm thật ra là một người đàn ông rất xuất sắc, rất có trách nhiệm. Nếu hai người nói được, tiệc sinh nhật 18 tuổi sẽ tổ chức ở Mộ gia, thuận tiện tuyên bố lễ đính hôn."

Loảng xoảng, ông nội Tống vốn định uống trà để áp xuống kinh hoảng, thì nắp ấm Tử Sa Hoàng Đế cầm trong tay liền rơi xuống mặt đất, sứt đi một góc

Ông kinh hoảng nói: "Đừng, cái này không được."

Giọng Mộ lão ồm ồm, hơi bực bội.

Năm lần bảy lượt từ chối như vậy là có bao nhiêu nhìn không trúng Lệ Sâm.

"Cái gì không được, nói đi, có phải ông chướng mắt Lệ Sâm nhà tôi hay không? Tôi nói với ông, Lệ Sâm năm nay 27, anh họ trên nó cũng đã kết hôn, con cũng đã có, chỉ có nó lại không có động tĩnh, cũng chưa từng nghe nói nó qua lại với ai, thân mật với sao nữ nào. Nhưng mà ông yên tâm, nó tuyệt đối sẽ chung tình, sẽ không có tiểu tam tiểu tứ gì... Hơn nữa, Mộ gia chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không bạc đãi cháu gái Tinh Thần bảo bối của ông."


"Nó quản lý Mộ Thị tập đoàn nhiều năm như vậy, rất ít chủ động đưa ra yêu cầu gì đó với tôi, tôi cũng không thúc giục nó dẫn bạn gái về nhà để ra mắt với tôi. Nhưng mà hiện giờ nó nói muốn cùng Tinh Thần ở bên nhau, tôi thấy thái độ của nó rất nghiêm túc, ít nhiều cũng muốn giúp nó một chút."

"Ông ngẫm lại xem, Tinh Thần năm nay tròn mười tám, muốn lấy chứng nhận còn phải chờ hai năm. Khi đó Lệ Sâm cũng đã 29 sắp sang 30, sớm sao, một chút cũng không còn sớm!"

"Vốn dĩ Lệ Sâm nên đi cùng các ông từ lúc xuống máy bay, nhưng bên phía tập đoàn đột nhiên có việc khẩn cấp nên không thế đến cùng. Đến tối tôi nói với nó tới nhà thuỷ tạ ăn cơm để quen biết với Tinh Thần, còn hai ông đồng đội cũ như chúng ta thì uống vài chén, tưởng tượng đến lúc tuổi già có thể trở thành thông gia, ông chẳng lẽ không vui mừng?"
Ông nội Tống một chút cũng không vui đứng dậy, mặt ủ mày ê nhìn Tinh Thần đang vui vẻ câu cá bên ngoài.

Người Tinh Thần là Mộ Đình Tiêu, nhưng Mộ Lệ Sâm sao lại sẽ nhìn trúng con bé chứ.

Hai anh em họ này không phải nhầm lẫn sao?

Ông nội Tống vẫn luôn do dự mãi, vẫn là khước từ.

"Ông bạn già, việc này không thể vội, buổi tối ông cũng đừng để Lệ Sâm đến đây, tôi với Tinh Thần còn có việc, Lần này tới Đế Đô, ngoài tham dự cùng Tinh Thần đến tham gia nhận thưởng ra, nhà xưởng con bé mở đang lắp đặt dây chuyền sản xuất, tôi phải đi xem."

"Dây chuyền sản xuất có gì đẹp, có thể đẹp hơn cháu trai Lệ Sâm của tôi? Còn nữa, ông lúc nào đi chẳng được sao lại phải là buổi tối, tối om mới đi tham quan nhà xưởng. Nhưng mà Tinh Thần thật sự có thể làm ra sao, Lệ Sâm có thể cưới được con bé là Lệ Sâm kiếm được lời rồi."
"Ai nha, Tinh Thần còn nhỏ, tôi muốn nó ở cùng tôi thêm hai năm, không vội gả chồng cho nó."

"Con bé 18 tuổi đã không nhỏ rồi, năm đó vợ tôi 18 tuổi đã gả cho tôi rồi, trước hết ông cứ tìm cho tinh Thần một hôn sự tốt đã, ông sẽ bớt lo hơn rất nhiều."

Ông nội Tống: "Tôi cũng không phải chướng mắt Lệ Sâm, mà là Tinh Thần chưa chắc có thể nhìn trúng. Người trẻ tuổi giao tiếp không giống chúng ta, nếu nhìn không hợp mắt, tác hợp cũng vô dụng."

"Có lý, cho nên tôi để ông đến Đế Đô một chuyến, chúng ta phải bàn bạc thật tốt. Con bé mới năm nhất, còn được chọn làm hoa khôi, trong trường học rất nhiều chàng trai thích con bé. Ông nghĩ lại xem, 18 tuổi là tuổi mùa hoa, Nếu ở đại học lại nhìn trúng chỗ xa xôi nào như chân núi Himalayas, ông thật sự sẽ gả con bé qua? Cho nên... nhân lúc con bé chưa có ý nghĩ đó ông hãy chặt đứt trước đi."
"Lại nói Lệ Sâm nhà tôi ưu tú như vậy, con bé làm sao sẽ chướng mắt? Trừ phi hai mắt nó mọc trên đỉnh đầu, ở Đế Đô còn ai có thể so sánh hơn Lệ Sâm?"

Ông nội Tống đột nhiên nói: "Không phải còn có Mộ Đình Tiêu sao?"

"Thằng nhóc kia đừng nói nữa, tính tình quá nhàm chán, hơn nữa nó mới 21 tuổi, tuy đến tuổi yêu đương cũng không dẫn đưa con gái nào về nhà cho tôi xem. Nếu Tinh Thần theo nó, thì sẽ chịu khổ."

Ông nội Tống hỏi: "Nói như thế nào?"

"Nó là người thừa kế, không cha không mẹ, tôi vẫn sống còn tốt, nếu tôi không còn nữa Mộ gia khả năng sẽ có người không phục nó, một khi xảy ra chuyện gì......"

Mộ lão không nói tiếp, chỉ là thở dài một tiếng.

Ông nội Tống lập tức rơi vào trầm tư, Mộ Đình Tiêu rất ưu tú nhưng thế lực ở Mộ gia quá mức ít ỏi, Tinh Thần từ nhỏ tuy bị Dương Như ức hiếp nhưng người của Tống gia cũng ít, nó chưa trảo nghiệm qua tranh đấu sâu trong hào môn.
Dưới Mộ lão có 6 trai 2 gái, trong nhà nhiều sự nghiệp cũng lớn, nước tự nhiên sẽ sâu hơn Tống gia.

Nhánh có thực lực mạnh nhất của Mộ gia trước mắt chính là nhà Mộ Huyên với Mộ Lệ Sâm, cha con hai người nắm giữ mạch máu tài chính của gia tộc Mộ thị, nếu Tinh Thần cùng Mộ Lệ Sâm ở bên nhau có lẽ sẽ đỡ khổ hơn rất nhiều.

Chỉ là con bé chưa chắc sẽ nguyện ý cùng Mộ Lệ Sâm ở bên nhau.

Đứa nhỏ này, cứng đầu như lừa, ai nói cũng không nghe.

Cuối cùng, ông nội Tống suy nghĩ một lát có dấu hiệu nhả ra: "Chuyện này tôi phải suy nghĩ thật kí."

"Suy nghĩ cái gì, một câu thôi, ông rốt cuộc có nhìn trúng Lệ Sâm nhà tôi hay không. Trong mười mấy thằng cháu trai của tôi, chỉ có nó là ưu tú nhất, phẩm hạnh hay tướng mạo của nó tuyệt đối là trăm dặm mới tìm được một, nó sẽ không bạc đãi Tinh Thần, ông còn suy nghĩ cái gì, qua thôn này sẽ không có cửa hàng này nữa đâu*."
Qua thôn này sẽ không có cửa hàng này: nghĩa là cơ hội hiếm có, đừng bỏ lỡ cơ hội trước mặt, quý trọng cơ hội.

"Ông dù sao cũng phải cho chút thời gian, để tôi bàn bạc với Tinh Thần một chút chứ."

"Ai nha, một mối hôn nhân mà ông cứ chậm cha chậm chạp. Được thôi, vậy ông hãy bàn bạc hẳn hoi với con bé, tôi cảm thấy Tinh Thần vui mừng còn không kịp làm sao sẽ không đồng ý cơ chứ, ông đó, là quá lo lắng rồi."

Ông nội Tống lại nhìn Tinh Thần ngoài cửa sổ.

Cô câu qua nhiều cá, còn thả lại về hồ mấy con, chỉ để lại con cá vương lớn nhất, thu dọn đồ đạc chuyển bị vào phòng cờ.

Bình Luận (0)
Comment