Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 127

Edit: Small

Cô phải trả lời như thế nào đây?

Anh ấy đã !

Tính cách Mộ Đình Tiêu lạnh nhạt, trời sinh lạnh lùng, không ai có thể dễ dàng đi vào nội tâm của anh!

Một khi đi vào, sẽ là cả đời.

Một ngày trước, cô còn ở phòng Mộ Đình Tiêu làm xằng làm bậy, tán tỉnh, khắp nơi dán đầy trái tim.

Hiện tại lại cùng người đàn ông khác gặp mặt, đặt mình vào vị trí của Mộ Đình Tiêu mà nghĩ, anh sao có thể chấp nhận?

Làm sao bây giờ?

Cô phải trả lời như thế nào.

Khuôn mặt nhỏ Tinh Thần rối rắm, nhất thời tiến vào tình huống khó xử, chậm chạp không trả lời.

Tinh Thần trầm mặc,  trong lòng Mộ Đình Tiêu coi đó là cam chịu.

"Nói không nên lời sao? Tống Tinh Thần, đàn ông nào có ích với em, có thể giúp em, em luôn nể nang khắp chốn..."

Tinh Thần đánh gãy anh: "Không có, Mộ Đình Tiêu, em không có! Em là bị ông nội lừa tới ăn bữa cơm. Lòng em thích ai, chẳng lẽ anh còn không biết? Trừ anh ra, còn có người đàn ông khác có thể vào mắt em? Em không phải hạng con gái tùy tiện, anh đừng nói những lời như vậy, em sẽ đau lòng, anh biết không?"


Bỗng nhiên, Mộ Đình Tiêu mặt mày hơi rũ xuống.

Vừa rồi anh quá tức giận nên nói lời quá nặng.

Nhưng anh có thể không tức giận sao?

Cô vậy mà gặp mặt với Mộ Lệ Sâm, khắp sàn che kín bằng cánh hoa hồng, còn có người phục vụ kéo đàn violon. Cảnh tượng lãng mạn đẹp đẽ như vậy, ngoài trừ đôi tình nhân hẹn hò thì anh không thể nghĩ đến mặt khác...

Cô đã tỉ mỉ trang điểm.

Lập tức Mộ Đình Tiêu nhắm lại hai mắt.

Anh nhiều lần khước từ cô, nhưng anh đối xử tối với cô, là cô không nhìn ra sao? Theo như những gì anh nhớ được, thì anh chưa từng đối xử tốt với người con gái nào như vậy cả, nhưng cô vì sao muốn hẹn hò với Mộ Lệ Sâm!

Điều này làm anh khó có thể buông ra được.

Tinh Thần nghe qua điện thoại, không còn nghe thấy tiếng Mộ Đình Tiêu, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.


Tinh Thần gấp gáp nói: "Em lập tức tới tìm anh, em sẽ giải thích rõ ràng với anh."

Mộ Đình Tiêu lạnh nhạt nói: "Không cần."

"Mộ Đình Tiêu, anh không tin em?"

Anh không trả lời.

Trong điện thoại, vẫn là không có âm thanh nào.

Tinh Thần hít sâu, muốn bình tĩnh lạo hoảng loạn trong lòng. Lúc này, Mộ Đình Tiêu thật sự thực tức giận, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.

Ông nội thật sự hại cô thật thảm mà.

Một lần duy nhất ăn cơm cùng Mộ Lệ Sâm đã bị Đình Tiêu gặp được.

Tinh Thần hồi lâu vẫn chưa trở lại nhà hàng, ở cửa, giám đốc nhà hàng đi ra, mỉm cười dò hỏi Tinh Thần: "Tống tiểu thư, Mộ tiên sinh để tôi ra hỏi cô có cần chọn lên món nào nữa không."

Tinh Thần bỏ điện thoại xuống, trả lời với hắn: "Không cần, xin anh hãy chuyển lời cho anh ta, sau này đừng có quấy rầy tôi."


Nói xong, cô dọc theo cầu thang đi xuống, để lại giám đốc nhà hàng sắc mặt cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Tinh Thần đi đến tầng hai lại nghe điện thoại, nhưng đường dây điện thoại truyền đến tiếng đang bận, là đã sớm bị Mộ Đình Tiêu cúp trước.

Vừa rồi cuộc nói chuyện của cô với giám đốc nhà hàng nhất định là Đình Tiêu đã nghe được hết thảy, lấy cái lòng dạ hẹp hòi của tên kia, khẳng định rất tức giận.

Đoạn tình cảm này còn chưa bắt đầu mà đã phải phải chết non.

Không được!

Tinh Thần bước chân chạy vội xuống tầng, không ngừng gọi điện thoại cho Mộ Đình Tiêu.

Đường dây điện thoại đang bận, căn bản không gọi được.

Gọi lại lần nữa, truyền đến tiếng của hệ thống: Thật xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không kết nối được.

Anh đã kéo đen cô hoặc là trực tiếp tắt máy.
Chỉ sợ anh đã biết người cô ăn cơm cùng là ai!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tinh Thần lo âu chạy ra sảnh lớn khách sạn, một đường chạy như điên đến đường cái, đến chỗ vừa rồi xe Mộ Đình Tiêu đỗ nhưng đã trống không.

Anh lái xe đi rồi.

Không chờ cô đi xuống!

Cô muốn đích thân giải thích cho anh.

Đã gần 7 giờ, vốn là giờ cao điểm nhưng trước khác sạn Vân Hoa khu đông ngay cả một chiếc xe cũng không có.

Trần Văn đưa cô đến khách sạn đã bị ông nội Tống gọi về.

Ông nội Tống muốn cho Mộ Lệ Sâm đưa cô về nên gọi người quay về trước.

Tinh Thần cầm điện thoại liên tục gọi cho Mộ Đình Tiêu.

Mà màn hình điện thoại Mộ Đình Tiêu sáng lên, còn chưa có tiếng chuông reo đã lập tức tắt đi.

Tinh Thần gọi hơn mười phút, anh liền ấn tắt hơn mười phút.

Gọi đến cuối cùng, Tinh Thần có chút tuyệt vọng, ngồi xổm đến bên cạnh đường cái, mơ hồ nhìn xe tới xe lui.
7 giờ tối, màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ bật lên.

Cô chống hai tay lên đầu gối, tay không ngừng bấm điện thoại, cả người co thành một quả bóng nho nhỏ, xe tới xe lui ven đường nhìn càng nhỏ yếu, đáng thương lại vô lực.

Trong chiếc xe Maybach màu đen ở chỗ rẽ, đôi mắt Mộ Đình Tiêu âm trầm, vẫn không di chuyển nhìn Tống Tinh Thần ở ven đường .

Cô không gọi được xe, vẻ mặt lại lo lắng, đứng lên quanh quẩn một chỗ vài bước rồi lại ngồi xổm xuống, liên tục gọi điện thoại cho anh.

Nhưng là vẫn không gọi được!

Sở Vân thấy Tinh Thần như vậy thì rất đau lòng, nhưng anh ta không dám hé răng giúp Tinh Thần nói chuyện.

Thái tử gia vẫn đang nổi nóng.

Tống tiểu thư thoạt nhìn có chút đáng thương.

Nhưng tiếp tục giữ nguyên, nói không chừng thái tử gia sẽ mềm lòng thì sao.
Dẫu sao trong lòng thái tử gia là có Tống tiểu thư, chỉ là cô cùng Mộ Lệ Sâm gặp mặt, Thái Tử gia khó có thể chấp nhận.

Trước đó hai người không phải gặp qua ở cổng trường sao? Lúc ấy Tống tiểu thư nói thế nào nhỉ, nói người Mộ Lệ Sâm muốn dùng sức mạnh với cô, lại bị vệ sĩ cô đánh gục xuống đất.

Theo lý thuyết, hai người hẳn là sẽ không có bất kì tiếp xúc gì, cũng đã trở mặt rồi!

Tiểu Quan thông qua kính chiếu hậu, trộm nhìn ghế sau một cái, gõ gõ Sở Vân, ý bảo anh nhìn phía sau.

Thái tử gia tức giận thì tức giận, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Tống tiểu thư. Trong lòng anh nếu thật sự không có Tống tiểu thư, chỉ sợ lúc này đã sớm đi rồi, và đem số của Tống tiểu thư vào danh sách đen.

Nhưng vẫn đợi ở ven đường, vẫn tắt đi từng cuộc gọi của Tống tiểu thư.
Anh chỉ là đang giận dỗi Tống tiểu thư.

Thật sự để anh không hỏi không màng với Tống tiểu thư, anh làm sao có thể làm được.

Cho nên, Tiểu Quan liền nói: "Thái Tử gia, Tống tiểu thư gọi không được xe, không bằng tôi xuống xe giúp Tống tiểu thư gọi được xe rồi đưa cô ấy trở về, ngài với Sở Vân về trước đi."

Mộ Đình Tiêu không nói gì, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ngoài cửa sổ xe.

Tiểu Quan tiếp tục nói: "Chỗ khách sạn tương đối xa, Tống tiểu thư đi quá vội nên không biết khách sạn có phục vụ xe, cái này trừ phi có đến đưa khách thì chỉ sợ không có xe đi qua. Xe ra ra vào vào đều là xe riêng với xe đưa đón của khách sạn, cô còn phải đợi một hồi nữa mới đợi được xe. Trời đã tối rồi, con gái ở bên ngoài sẽ không an toàn."

"Cậu câm miệng cho tôi, tự em ấy tự xử lí được, cần gì cậu đưa về."
Tiểu Quan im miệng, không dám nói nữa.

Sở Vân liều chết giúp Tinh Thần nói chuyện: "Để Tống tiểu thư một mình ở ven đường làm chờ cũng không phải cách. Một nữ sinh xinh đẹp nếu bị khách ở khách sạn ngộ nhận là đứng đường, vậy thì đới với danh tiếng của cô ấy..."

Sở Vân nói còn chưa dứt lời, Mộ Đình Tiêu đã mở cửa xuống xe.

Anh một thân đồ vest, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Tinh Thần, nhận cuộc gọi, đi về phía cô.

Tinh Thần gọi điện thoại tới tuyệt vọng, thật sự cho rằng Mộ Đình Tiêu không bao giờ để ý cô.

Đột nhiên, điện thoại được bắt máy.

Bình Luận (0)
Comment