*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Small
Anh rốt cuộc có ý gì, đây không phải đang chơi cô sao?
Mộ Đình Tiêu xoay người nhùn đồng hộ báo thức trên tường, đã là 8 giờ rưỡi, anh lạnh giọng nói: "Tôi để Sở Vân đưa em về."
Cái gì, còn đưa cô về, không phải tối nay sẽ ở nơi này sao?
Vậy vừa rồi cô là bị anh hôn hôn trắng à.
Tinh Thần có chút tức giận, đi đến trước mặt Mộ Đình Tiêu: "Anh có ý gì?"
Nói chung quy lại hiện giờ có phải quan hệ của hai người đã được chính thức thừa nhận hay không, hay chỉ là hứng lên nhất thời rồi không có sau đó nữa?
Mộ Đình Tiêu nhìn môi cô bị hôn có chút sưng đỏ, ngón tay nhẹ ấn một chút nhưng vẫn không biến mất.
Hỏi cô: "Đau không?"
Tay Tinh Thần để trên ngực, hai mắt nhìn anh: "Em đau ở nơi này này, anh có phải ỷ vào chuyện em thích anh nên anh liền có thể làm xằng làm bậy đúng không? Em thừa nhận, em không nên ăn cơm cùng Mộ Lệ Sâm, nhưng để anh thừa nhận trong lòng anh có em thì khó như vậy sao?"
Nhất định là ông trời vì để cô trả lại những gì cô nợ anh đời trước nên mới trừng phạt cô như vậy.
Đời trước, cô đối đãi lạnh nhạt với anh ra sao, từng chút một khiến anh đau lòng khổ sở, sau khi cô kết hôn với Mộ Lệ Sâm, anh còn nói dối đi nước ngoài, đem toàn bộ cổ phần Mộ thị dưới danh nghĩa chuyển cho cô. Kết quả, lại là vì quyên tặng thận cho cô mà chết.
Đời trước nợ anh quá nhiều, cho nên đời này đổi lại là anh tới tra tấn cô.
Nói xong, trạng thái Tinh Thần đi xuống, xoay người đi đến trước cửa kính sát trần, tựa nửa người vào cửa kính đưa lưng về phía anh.
Mộ Đình Tiêu nhìn bóng lưng cô đơn lẻ loi của cô, có chút động lòng.
Anh nói: "Tôi cũng không phải là không thích em."
Sống lưng Tinh Thần lập tức căng thẳng, đứng thẳng lại, anh nói cái gì, anh đang bày tỏ sao?
Anh là đang bày tỏ với cô?
Cô không nhúc nhích, yên lặng nghe giọng nói phía sau.
"Tôi cần một ít thời gian, tôi không muốn khiến em ở bên tôi phải chịu khổ, chịu uất ức. Hiện giờ tôi không thể ra ánh sáng, em đi theo tôi cũng sẽ giống vậy sẽ không thể ra ngoài sáng, tôi không muốn để em sống như vậy. Em là ánh sáng chói lọi, rực rỡ chói mắt, mà không phải như tôi, sống dưới bóng đêm."
Tinh Thần lập tức quay đầu lại: "Ai nói anh không thể ra ngoài sáng, Mộ Đình Tiêu, em không cho anh nói như vậy."
Mộ Đình Tiêu cười nhạt, không đáp lời.
Anh là người thừa kế Mộ thị, mà Mộ lão không chỉ một lần nói qua,tương lai tập đoàn Mộ Thị sẽ giao cho anh. Mà ba con Mộ Lệ Sâm điều hành tập đoàn hai mươi năm, sao có thể dễ dàng giao ra như vậy.
Anh chẳng qua là nghe cho có.
Mộ gia nước sâu, anh không có đủ năng lực bảo vệ phía trước Tinh Thần, không muốn để cô dính líu đến Mộ gia.
Nhưng Mộ Lệ Sâm lại không buông tha Tinh Thần, khắp nơi thiết kế để Tinh Thần dính vào.
Khiến anh rất bực bội.
Mà vật nhỏ lại bỏ qua, suốt ngày nghĩ linh tinh, nói anh không thích cô, không quan tâm cô, còn ôm xong liền ném.
Anh đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô: "Tôi nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn."
Tinh Thần lại buông tay ra, nhào vào trong ngực anh, ôm lấy eo anh, cả mặt dán lên bờ ngực nóng bỏng của anh: "Vậy anh nói thích em đi."
Cô tin Mộ Đình Tiêu, cô cũng có năng lực bảo vệ chính mình, tuyệt đối sẽ không kéo chân anh.
Mộ Đình Tiêu gỡ tay cô ra.
Cô mặt dày ôm lại: "Anh không nói em sẽ không buông."
Cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt tràn ngập hi vọng nhìn anh.
Mộ Đình Tiêu đẩy gương mặt dán chặt lên ngực anh ra: "Đừng trẻ con nữa, buông ra trước, lão gia tử còn ở Đế Đô, em phải trở về để ông ấy yên tâm."
"Anh gọi điện thoại cho ông nội, ông ấy liền yên tâm rồi."
"Tống Tinh Thần!"
Tinh Thần ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn yêu đuối đáng thương nhìn Mộ Đình Tiêu: "Phòng cũng đã đặt, không ở một lần thì cảm giác thật tiếc nuối."
Mộ Đình Tiêu bị câu nói đó của Tống Tinh Thần làm cho kinh ngạc, sửng sốt vài giây.
Anh đẩy cô ra, ghét bỏ trách mắng cô: "Em biết mình nói gì không?"
Tinh Thần lại dõng dạc nói: "Mọi người đều là người lớn, em cũng không tin anh không nghĩ..."
Mộ Đình Tiêu răn dạy cô: "Đủ rồi, để Sở Vân đưa em trở về, trước 10 giờ nhất định phải về đến nhà."
Tinh Thần giữ chặt một góc áo anh, kéo kéo: "Thật sự không thể ở lại sao?"
Mộ Đình Tiêu chém đinh chặt sắt từ chối: "Không thể!" Cũng kéo tay đang nắm góc áo của cô kia đẩy ra.
"Vậy được thôi, em lập tức trở về, nhưng mà anh có thể nói thêm câu thích em nữa không, he he."
Mộ Đình Tiêu: "Tống Tinh Thần, đừng mà quá mức!"
trong nhà hàng tầng ba của khách sạn Vân Hoa, Mộ Lệ Sâm uống từng ly rượu vang đỏ, hắn cũng đã uống được ba bốn chai, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn uống tiếp từng ly.
Hà Nghị muốn khuyên hắn, nhưng không biết khuyên can như thế nào, nên gọi cho Từ Duệ để hắn ta đến đây.
Từ Duệ vừa thấy sắc mặt Mộ Lệ Sâm liền bị dọa sợ, nào còn dám khuyên nữa.
Một giờ sau, người phái đi đã trở lại, nộp mấy tấm ảnh chụp cho Hà Nghị.
Hà Nghị không dám xem liền đặt ảnh chụp trước mặt Mộ Lệ Sâm.
Mộ Lệ Sâm mở tấm ảnh ra, nhìn thấy chính là bức ảnh Mộ Đình Tiêu và Tống Tinh Thần hôn nhau đắm đuối trong phòng ở khách sạn, cách tấm kính ảnh được chụp rất rõ ràng.
Vì sao Tống Tinh Thần nhiều lần từ chối hắn, ngay cả khi hắn đem tất cả tài sản hai tay dâng lên cho cô, dùng nó để biểu đạt lòng thành của mình. Còn Tống Tinh Thần thì sao, nhìn còn chưa nhìn đã trực tiếp từ chối.
Cô từ chối không chỉ khiến hắn mất thể diện, mà càng là đạp lên lòng tự trọng của hắn.
Thì ra nguyên nhân là vì cô sớm qua lại với Mộ Đình Tiêu, quan hệ gần gũi tới nỗi đi khách sạn đặt phòng hôn nhau nồng nhiệt.
Đôi nam nữ này vậy mà công khai đùa bỡ hắn.
Mộ Lệ Sâm cầm lấy một chai Lafite 82 năm lên rồi đập nó vào tường kính.
Mảnh vỡ nhỏ của hai rượu bắn ra bốn phía, toàn bộ người phục vụ bị dọa lui về sau, biến mất trong nhà hàng.
Từ Duệ cùng Hà Nghị càng không dám tiến lên khuyên can.
Hai mắt Mộ Lệ Sâm đỏ như máu, hung ác nói: "Mộ Đình Tiêu, mày nhất thiết phải cướp của ta đúng không? Tao không có được thì mày cũng đừng hòng có được."
Hôm sau, Tinh Thần xin nghỉ một ngày để tham gia lễ trao giải.
Trước khi đi làm tạo hình cô có gửi tin nhắn hỏi Mộ Đình Tiêu, rằng anh có ở đó không.
Nhưng Mộ Đình Tiêu kiêu ngạo lạnh lùng đến mức không trả lời tin nhắn của cô.
Đêm qua vừa mới bày tỏ mà hôm nay lại phủi sạch như người xa lạ, thật là bị cô để cho quen rồi, cô tức giận gửi thêm một tin nhắn: "Anh xác định không trở về?"
Tin nhắn ' uy hiếp ' gửi đi hai phút, Mộ Đình Tiêu liền gửi lại một chữ. "Ừm!"
Có ý gì đây, anh thật sự không trở về, còn đương nhiên như vậy.
Tính tình người này thật xấu mà, được thôi, không trở về phải không, cô cũng không gửi nữa, xem ai ngồi được.
Bắt đầu từ hôm này cô sẽ không bao giờ chiều anh nữa, xem ai yêu ai!
Tới phòng tạo hình, không biết sao nhà tạo mẫu cùng chuyên gia trang điểm lại thay một nhóm người, ngay cả lễ phục cũng đổi lại hoàn toàn.
Vòng hoa bạc không còn nữa mà đổi thành trang sức ngọc trai, Tiểu Đào sợ cô không muốn đổi, còn cố tình nói: "Hôm nay sẽ có rất nhiều tiền bối tham dự, chúng ta điệu thấp xa hoa là được, không thể ỷ vào mình trẻ tuổi mà át đi nổi bật của các bậc tiền bối."
Lời này tuy có lý nhưng Tinh Thần từ trước đến nay luôn có tự tin về ngoại hình của mình, cô không muốn át nhưng ngoại hình hơn người thì cũng không có cách.
"Đây là Mộ Đình Tiêu cho đổi." Tinh Thần hỏi Tiểu Đào.
Tiểu Đào cười ha ha vài tiếng, nói: "Thái tử gia còn không phải vì suy nghĩ cho ngài sao, lần đầu tiên lộ mặt ở trước công chúng ở Đế Đô, chúng ta vẫn là điệu thấp chút là được."
Cũng không trả lời tin nhắn của cô mà còn quản rộng như vậy .
Váy dài cúp ngực gợi cảm ban đầu đổi thành váy dài lụa mỏng, kiểu dáng bảo thủ, nhưng thắng ở tính chất nhẹ nhàng, thủ công tinh xảo, rất thần tiên, khi gió thổi qua liền có thể bay lên .
Tinh Thần đành phải bỏ cuộc.
Sau khi trang điểm xong thì ông nội Tống cũng thay lễ phục sẫm màu, nhìn rất anh tuấn.
Tinh Thần khen: "Ông nội thật đẹp."
Ông nội Tống rất kiêu ngạo, soi lại trước gương, thấy Tinh Thần mặc chiếc váy dài màu trắng liền hỏi: "Sao lại thay bộ này, bộ thử hôm qua đâu."
Tinh Thần nhìn về phía Tiểu Đào.
----------
Xém quên thả ảnh cửa kính sát trần cho mn, nhìn đống ảnh này mà kiểu có động lực mai sau có tiền để quất ghê á :)))))))))))