Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 138

Edit: Small

Chủ tịch Trần nói: "Không để cô ấy làm nghiên cứu khoa học, sẽ làm tổn thất một nhân viên nghiên cứu ưu tú tiền đồ vô hạn cho quốc gia. Cảnh Thần Diễn, điểm này tôi không thể đáp ứng cậu."

Khóe miệng Cảnh Thần Diễn cong lên cười, khinh thường nhìn về phía Tinh Thần.

"A, vậy mà còn có người nói chuyện cho cô, như vậy đi, tôi cũng không làm khó cô. Nếu cô thua, tất cả hệ thống máy bay không người lái của cô, bất kể cô đã tối ưu hóa lên bao nhiêu thế hệ, còn có phòng thí nghiệm như xưởng nhỏ của cô nữa, nhà xưởng máy bay không người lái, tất cả đều cho tôi..."

Phòng thí nghiệm của cô, còn có một đại lão Graphene chưa phát triển, tất cả đều cho cậu cũng không tránh khỏi muốn quá nhiều.

Giáo sư Tôn và đại ca Từ Thành Xương, là tuyệt đối không thể động đến, là tấm bia của phòng thí nghiệm cô.


Tinh Thần một chút lâm vào cảnh lưỡng nan.

Cảnh Thần Diễn thấy sắc mặt cô do dự, trào phúng cười nói: "Sao vậy, không dám đánh cược sao?"

Đôi mắt Tinh Thần lạnh lẽo nhìn cậu: "Người của phòng thí nghiệm tôi tuyệt không thể động."

"Chỉ là một cái xưởng nhỏ rách nhát còn có cái gì không thể động, loại phòng thí nghiệm kiểu xưởng nhỏ như cô trên cả nước không biết có bao nhiêu, cô cho rằng tôi thật sự cảm thấy hứng thú? Chẳng qua là đem máy bay không người lái của cô lấy ra chơi chơi mà thôi, đừng nói tôi nhằm vào cô, cô xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, nhảy nhót còn lợi hại hơn tôi, làm tôi nhìn cô rất không vừa mắt."

Tuy rằng Tinh Thần có lòng tin có thể thắng cậu, nhưng dù cơ hội thua là một phần một vạn thì phòng thí nghiệm thật sự không thể cho cậu.


Từ Thành Xương rất lợi hại, phương diện Graphene trong tương lai, anh sẽ là người đứng đầu toàn thế giới.

"A, sợ thành như vậy, tôi còn hiếm lạ cái phòng thí nghiệm nhỏ rách nát của cô?"

Cứ một câu lại xưởng nhỏ, phòng thí nghiệm nhỏ rách nát, nếu là trước kia lấy tính cách của Tinh Thần thì đã sớm cãi nhau rồi.

Hiện tại chỉ có thể cố gắng chịu đựng, còn là ở trước mặt TV, ở trước mặt nhiều tiền bối nghiên cứu khoa học như vậy, cô có khi nào chịu qua uất ức như này.

Nhưng không có cách nào, vẫn phải nhịn lại!

Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.

Cô thật sự không thể thua!

Bàn tay Tinh Thần nắm đến càng chặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cảnh Thần Diễn, không nuốt xuống được cục tức này.

Bỗng nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, là giáo sư Tôn gọi đến.


Cô ở trước mặt mọi người nghe điện thoại.

Giáo sư Tôn đang ở trước TV, rất tức giận thở phì phò nói với Tinh Thần: "Thằng nhóc kia cũng sắt cưỡi lên đầu rồi, sợ cái gì, cãi lại, đồng ý với cậu ta. Không phải so đấu thành quả nghiên cứu khoa học sao, đời này của tôi làm nghiên cứu khoa học cũng chưa sợ qua ai."

"Em đừng do dự, chúng ta có thể thắng,  số liệu bình ắc-quy sạc điện đã ổn định, hình dáng sửa sang đẹp hơn một chút liền có thể xin bằng sáng chể."

"Tinh Thần, em nói chuyện đi? Sao không nói lời nào."

Tinh Thần cắn cắn cánh môi, khó khăn nói: "Giáo sư, em thật sự không thể mất đi các thầy, mất đi phòng thí nghiệm."

"Cho nên đánh cược với cậu ta, cậu ta tính là cái thứ gì, dám nói chúng ta là xưởng nhỏ, xưởng nhỏ có thể đạt được giải thưởng Khoa học Kỹ thuật Công nghệ của nước M chắc? Tôi đã dạy học được vài chục năm, đã dạy cho vô số học sinh, có rất nhiều người còn thông minh hơn cả cậu ta. Đây vẫn là lần đầu có người dám cưỡi lên đầu tôi thải phân lẫn nướƈ ŧıểυ, tức chết tôi rồi."
Tinh Thần còn chưa mở miệng nói chuyện, điện thoại đã bị Từ Thành Xương cầm lấy.

Từ Thành Xương không nóng nảy như giáo sư Tôn, nhưng cũng là tức giận.

"Cô đồng ý với cậu ta, robot công nghiệp mà thôi, chờ tôi nghiên cứu phát minh Graphene ra liền sẽ đánh ngã cậu ta. Lĩnh vực Graphene ứng dụng vào càng rộng hơn so với robot công nghiệp."

"Từ đại ca, tôi..."

"Đồng ý đi, không sao cả. Nếu thật sự thua, phòng thí nghiệm cho cậu còn nhân viên chúng tôi thì chuyển ra, một lần nữa nghiên cứu phát minh, không cho cậu ta chút bài học thì còn tưởng rằng bản thân là ông trời, quả thật quá kiêu ngạo."

"Tinh Thần, cô đừng sợ, tôi sẽ đứng về phía cô, chúng ta không có đùa mà hãy chơi cậu ta, chúng ta sẽ chơi chết cậu ta."

Hốc mắt Tinh Thần đỏ hoe, nói: "Cảm ơn anh, Từ đại ca."

"Đi, nghênh chiến đi, loại người này cần phải có người dạy cho cậu ta biết rằng cái gì  gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*."
*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.

"Tôi đã biết, cảm ơn anh, Từ đại ca."

"Tôi vĩnh viễn ủng hộ cô."

"Vâng!"

Tinh Thần cúp máy, ánh mắt nhìn lên Cảnh Thần Diễn trên sân khấu: "Tôi đồng ý với cậu, nếu thua thì phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh cùng nhà xưởng máy bay không người lái sẽ cho cậu. Ngược lại cậu thua, sẽ làm việc cho tôi trong vòng mười năm, nhớ kỹ lời cậu nói."

Cảnh Thần Diễn đứng ở trên sân khấu vỗ tay, rất đắc ý.

"Ai nha, không tồi, rốt cuộc cũng dám ứng chiến. Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cô thua thật khó coi, để mọi người biết rằng ai mới là thiên tài thiếu niên hiện nay."

Thật là một gương mặt thiếu đánh, người này, làm Tinh Thần lần đầu tiên có ý nghĩ muốn kêu Kiều Thâm và Đàm ca đi đánh người.
Chùm sáng màu trắng rời khỏi người cô, toàn trường trở về yên tĩnh.

Tinh Thần ngồi xuống, ổn định lại tâm tình.

Giọng điệu ông nội Tống nghiêm nghị nói: "Rắc rối không? Phòng thí nghiệm cho cậu ta, cháu lại một lần nữa bắt đầu, không sao cả, ông sẽ đầu tư tài chính cho nhà xưởng để cháu làm."

"Ông nội, cháu không thể thua, để mất giáo sư Tôn và đại ca Từ Thành Xương thì cháu cháu sẽ tổn thất rất nặng."

"Nhân viên thí nghiệm đều chuyển ra, cái vỏ rỗng phòng thí nghiệm thì cho cậu ta thôi."

"Cho dù đưa phòng thí nghiệm cho cậu thì đất của chỗ ở mới cũng rất quý, cứ để cho cậu ta cháu cũng không nỡ."

"Cháu đó, chúng ta đánh cược, không cần luyến tiếc, một miếng đất mà thôi, không có chuyện gì. Trong một năm này cháu còn đánh cược với chị cả chúa nữa, trên người cháu gánh nặng cũng không nhỏ."
"Cháu có thể gánh được."

"Ừm, cháu nhớ kỹ, bất kể thế nào ông cũng sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho cháu, cháu không cần sợ."

Tinh Thần mỉm cười nói: "Ông, cháu thật sự không sợ, cháu chỉ là không bỏ được bọn họ."

"Yên tâm, cháu đi bọn họ cũng sẽ rời đi, lòng người khó mua nhất, trừ bỏ điểm ấy, cháu còn có gì sợ hãi nữa. Cậu thanh niên này có năng lực, đáng tiếc lại quá kiêu căng, cần phải có ai đó chỉnh lại một chút. Cháu không tồi, cậu ta thua bởi một nữ sinh nhở hơn bản thân thì sẽ nhớ kỹ cả đời, về sau sẽ hiểu được khiêm tốn."

"Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng."

Cùng ông nội Tống tán gẫu vài câu, tâm tình Tinh Thần  thả lỏng rất nhiều, ngẩng đầu liền thấy Cảnh Thần Diễn ung dung nhàn nhã đi xuống sân khấu.

Cảnh Thần Diễn cố ý đi đến trước mặt Tinh Thần rồi dừng lại, nói: "Dám nghênh chiến, tôi thật đúng là xem thường cô."
"Như nhau thôi, tôi chỉ là không thể nghĩ được rằng cậu sẽ vì Lâm Giai Vi mà ra mặt, không tiếc đạp lên tiền đồ của mình."

"Ha, tiền đồ? Đạp lên tiền đồ, cô thật sự cho rằng tôi nhất định sẽ thua bởi cô? Thật là một suy nghĩ ngây thơ."

"Ngây thơ sao? Cảnh tiên sinh phải nhìn rõ sự thật rằng, tư liệu về cậu trên mạng có rất đầy đủ toàn bộ, có thể tra ra được bối cảnh, và phương hướng nghiên cứu phát minh của cậu tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Mà cậu biết tôi được có bao nhiêu, chỉ biết máy bay không người lái cũng liền dám gửi thư thách đấu với tôi, cậu thật đúng là không biết trời cao đất dày."

"Ha ha ha... Nói tôi không biết trời cao đất dày, thì cũng nhìn lại bản thân quảng cáo rêu rao cao sâu cỡ nào, có rất nhiều người ta nói tôi kiêu ngạo, Tống Tinh Thần à, cô mới là người điên cuồng nhất tôi từng thấy."
"Bình thường đi, đối với loại người như cậu, tôi cũng không khách khí."

"Hay cho một câu không khách khí, chúng ta chờ xem, đến lúc đó khi tôi tiếp quản nhà xưởng của cô cũng đừng khóc nha."

Khóc, cô sẽ khóc?

Nếu không phải ở nơi đông người, Tinh Thần thật sự muốn sử dụng bạo lực với cậu ta.

Miệng quá thiếu đòn!

Tinh Thần nói lại: "Cậu cũng vậy, khi làm việc cho tôi cũng đừng oán giận đãi ngộ bất công, khổ cực, ngày đêm đảo lộn."

"Tôi sẽ không, ha ha ha... Bởi vì cô căn bản không có cơ hội."

Nói xong cậu cười kiêu ngạo trở về chỗ ngồi.

Tinh Thần hít sâu, điều hào cơn tức đang bùng lên trong lòng.

Giao tiếp với loại người này quả thực là sẽ giảm thọ mười năm vì tức giận!

Bình tĩnh, không tức giận, về sau có rất nhiều cơ hội làm chết cậu ta.

......

Trong phòng riêng bên cạnh trên tầng hai, Mộ Lệ Sâm cách cửa kính tầm mắt dừng trên mặt Cảnh Thần Diễn, bàn tay quấn vải trắng sờ nhẹ lên cằm, đôi mắt sâu thẳm: "Người này, tra toàn bộ tư liệu về cậu ta cho tôi."
Hà Nghị cúi đầu, đáp: "Vâng, Mộ tiên sinh."

Bình Luận (0)
Comment