Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 143

Edit: Small

Bốn người ở bên ngoài vừa nói vừa đi vào liền lập tức nhìn thấy Tinh Thần, Lục An Ninh, còn có Cảnh Thần Diễn, liền sửng sốt ngay tại chỗ.

Sắc mặt cả nhóm đều rất đặc sắc.

Lý Vân nhờ Lâm Giai Vi giới thiệu làm quen với Cảnh Thần Diễn còn là mặt đỏ trốn ra sau lưng Lâm Giai Vi .

Lâm Giai Vi cũng ngoài ý muốn rằng Lục An Ninh lại có thể xuất viện, khác với lớp trang điểm đậm lúc trước, sắc mặt tái nhợt không trang điểm, người gầy đi một vòng, da không chút màu máu ngồi cùng bàn với Cảnh Thần Diễn.

Hiện tại cách  thời gian đi học buổi chiều còn hơn tiếng, các bạn học đang ở ký túc xá nghỉ ngơi nên cũng chưa đến sớm như vậy.

Tinh Thần đứng lên, cầm giấy chứng từ thanh toán đã đóng dấu ra đi đến trước mặt Lâm Giai Vi .

"Đây là chứng từ tiền thuốc men tôi đã nộp thay An Ninh, cô xem qua đi, phí hiến nguồn thận là một trăm vạn, phí phẫu thuật 85 vạn, phí nằm viện 38 vạn, thêm phí 5 loại thuốc đào thải, phí dinh dưỡng , phí dưỡng thương, tổng cộng là 300 vạn... Đưa tiền đi."


Nghe thấy 300 vạn, ba nữ sinh phía sau Lâm Giai Vi liền giật nảy mình.

Đối với gia cảnh bình thường của các cô ta mà nói, 300 vạn là một số tiền lớn.

Tả Thanh Thanh là người đầu tiên đứng ra nổi cáu với Tinh Thần: "Tống Tinh Thần, cô có nhầm không vậy , muốn Giai Vi cho 300 vạn, sao cô không đi ăn cướp luôn đi?"

"A, cướp à? Tranh tuyển hoa khôi kết thúc, tiền nằm viện của An Ninh là tôi ứng ra, tôi không tìm mấy người, An Ninh cũng không tìm mấy người nên mấy người thật sự cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy. Không ai tìm mấy người tính sổ, thì mấy người cho rằng bản thân sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật phải không? Lâm Giai Vi, tôi không cần biết cô và Lục An Hinh chia nhau hợp tác thế nào, nhưng Lục An Ninh đã dạo qua Quỷ Môn Quan một chuyến thiếu chút nữa là chết, nên chuyện này tôi sẽ không để yên đâu."


"Không muốn đưa tiền phải không? Được thôi, OK, tôi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, không cần mời thuỷ quân, lấy nhiệt độ của chính tôi, các người tốt nhất hãy có thể sống lâu một chút, nhà trường và cảnh sát một khi tham gia, mà chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, mấy người các cô đều sẽ phải cút khỏi trường học. Dù sao đại học hàng đầu Đế Đại là lấy tri học lễ hậu học văn, lấy chuyện hãm hại tính mạng bạn học để uy hiếp tôi, thì nước miếng dư luận trên mạng cũng có thể phun chết các người, không tin thì chúng ta có thể thử xem."

Nói xong, Tinh Thần ném tờ chi phí cho cô ta.

Lâm Giai Vi không tiếp, toàn bộ rơi xuống mặt đất.

Tống Tinh Thần hung hăng như vậy nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ là Lâm Giai Vi không nghĩ tới, cô sẽ nói ra trước mặt Cảnh Thần Diễn.


Những việc này, cô ta cũng không muốn người khác biết, ba người phía sau sẽ có thể dễ dàng thu mua, nhưng nếu Cảnh Thần Diễn tiết lộ cho người trong nhà cô ta~

Sau này người nhà sẽ giáo dục cô ta càng nghiêm khắc hơn.

"Không đưa phải không? Được, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, chúng ta gặp nhau trên diễn đàn."

Tinh Thần xoay người đi về chỗ ngồi, mới vừa đi vài bước Lâm Giai Vi đã gọi cô lại.

"Tôi cho cô, chút tiền ấy tôi không quan tâm."

"A, không quan tâm? Một mạng người mà cô nói nhẹ nhàng như vậy, nếu lúc ấy không tìm được nguồn thận thích hợp thì An Ninh đã chết rồi, ở trong mắt cô lại chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể!"

Lâm Giai Vi nói: "Tôi đưa một nửa, nửa còn lại cô đi tìm Lục An Hinh mà đòi."

"OK, nhớ kỹ lời cô nói, tài khoản riêng của An Ninh tôi sẽ đưa cho cô."
Tinh Thần xoay người đi về chỗ ngồi, nhìn Cảnh Thần Diễn một cái trước khi ngồi xuống.

Cậu ta rất là kinh hãi nhìn Lâm Giai Vi, không nghĩ tới lại là sự thật.

Cậu lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Giai Vi: "Cô ra ngoài với tôi." Nói xong liền đi ra phòng học.

Lâm Giai Vi cùng cậu đi ra ngoài.

Mấy người Tả Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không đi theo xem náo nhiệt.

Tinh Thần muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng lại có người của Lâm Giai Vi ở đây nên không dễ nghe góc tường.

Lục An Ninh nhìn thấy cô không an phận, hỏi: "Muốn nghe?"

"Đương nhiên, ở lễ trao giải cậu ta là vì giúp Lâm Giai Vi đối phó mình."

Lục An Ninh hỏi: "Bọn họ có quan hệ gì?"

"Thanh mai trúc mã, hai nhà gần nhau, là hàng xóm, coi như là cùng nhau lớn lên."

"Vì giúp cô ta, Cảnh Thần Diễn nguyện ý một lần nữa học lại năm nhất?"
Tinh Thần gật đầu.

"Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại." An Ninh cảm thán nói, rồi lại thấy Tinh Thần mở ra laptop: "Đưa laptop cho mình."

Tinh Thần đưa cho cô.

Lục An Ninh kết nối với cameras ở hành lang chỉ trong vài giây, tốc độ so với Tiểu Đào còn nhanh hơn, liền có thể nhìn thấy được Lâm Giai Vi và Cảnh Thần Diễn ở dưới.

Chất lượng hình ảnh sắc nét, đeo tai nghe và chỉnh âm lượng lên to nhất liền có thể nghe thấy...

Cảnh Thần Diễn tức giận chất vấn Lâm Giai Vi: "Cô vậy mà thật sự làm ra chuyện như vậy?"

Lâm Giai Vi cực lực bào chữa cho mình mà giải thích: "Tôi sao biết cậu ta thiếu một bên thận, nếu tôi biết thì sẽ không tham gia cùng Lục An Hinh."

"Chuyện này do chính cô không đúng, người cậu ấy gầy yếu thành như vậy, các cô lại còn có thể xuống tay được, dùng tính mạng của cậu ấy để uy hiếp Tống Tinh Thần rút lui. Cậu của trước kia không phải như vậy, Lâm Giai Vi của ngày trước ngay cả động vật nhỏ cũng không đành lòng làm đau sao lại trở thành như này."
"Cậu đừng nói nữa, tôi biết tôi làm sai, tất cả tiền thuốc men, tôi nhìn cũng chưa nhìn liền đã bồi thường rồi, cậu còn muốn tôi thế nào nữa. Chỉ thiếu ba ngày tranh tuyển cuối cùng, chịu đựng qua được thì hoa khôi Đế Đại chính là tôi, chỉ thiếu một chút như vậy tôi liền thất bại, cái gì cũng không đạt được, thì toàn bộ đều đã làm áo cưới cho Tống Tinh Thần, cậu cho rằng lòng tôi dễ chịu chắc?"

"Đến bây giờ cô vẫn còn vì tranh tuyển thất bại mà không cam lòng? Hoa khôi Đế Đại có cái gì tốt, tại sao cô nhất định phải giành bằng được ."

"Cậu không hiểu đâu, từ nhỏ đến lớn tôi đều là trung tâm của sự chú ý, đột nhiên một ngày không như vậy nữa, mà lại bị người khác cướp đi vị trí vốn thuộc về tôi. Cậu biết tôi căm phẫn thế nào không, bị người khác so sánh không còn chút gì, trong lòng tôi có bao nhiêu dày vò, cậu không thể biết được loại cảm giác này nên sẽ không hiểu."
"Các người liền biết chỉ trích tôi, nói tôi cái này không đúng, cái kia không đúng, không ai chịu giúp tôi, không ai an ủi tôi. Tôi và cậu quen biết lâu như vậy, ngay cả cậu cũng không chịu giúp tôi mà còn muốn tôi trả cái giá tương ứng, cậu nói cậu thích tôi, cậu đây là cái thích của cậu?"

Tinh Thần cùng An Ninh hai mặt nhìn nhau.

An Ninh nhỏ giọng nói: "Mình có chút thông cảm với cậu ta, cảm thấy cậu ta đặc biết đặc ngốc."

Tinh Thần xuỵt một tiếng: "Tiếp tục nghe."

Lâm Giai Vi hạ thấp khí thế, giọng điệu nức nở nói: "Diễn, cậu giúp tôi được không, chỉ cần đuổi cô ta ra khỏi Đế Đại thì không ai là đối thủ của tôi, tôi nhất định sẽ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý trong trường."

Cảnh Thần Diễn dựa lưng vào tường cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt đến im lặng: "Vị trí kia quan trọng đến như vậy sao?"
"Quan trọng, nếu không đời sinh viên của tôi sẽ không hoàn chỉnh."

Cảnh Thần Diễn đột nhiên ngẩng đầu: "Quan trọng đến mức cô không tiếc hãm hại cuộc đời của cậu ấy?"

"Không phải, tôi không phải cố ý, tôi sẽ xin lỗi Lục An Ninh, cầu xin cậu ấy tha thứ, chuyện này không phải tôi làm chủ, là Lục An Hinh tới tìm ta. Tôi chỉ là bị ma quỷ ám ảnh."

Bàn tay cô ta giữ lấy cánh tay Cảnh Thần Diễn: "Diễn, làm ơn giúp tôi được không?"

Cảnh Thần Diễn hất tay cô ta ra: "Vào Đế Đại, cô thay đổi rất nhiều, khiến cho ôi cảm thấy thật xa lạ."

"Tôi vẫn là tôi, tôi chỉ là không quen có người khác ở phía trên tôi."

Cảnh Thần Diễn đi đến bên lề hành lang rồi nhìn xuống.

"Cô nói xin lỗi Lục An Ninh lại không nghĩ tới xin lỗi Tống Tinh Thần. Các cô hãm hại Tống An Ninh, kết quả cuối cùng là để Tống Tinh Thần rút lui, nhưng là cậu ta cảm thấy liên lụy Lục An Ninh, mà đã  tìm bệnh viện, tìm bác sĩ, tìm nguồn thận, ứng ra tiền thuốc men... Cậu ta mới là người vất vả nhất, người cô nên xin lỗi nhất chính là cậu ta ."
Bình Luận (0)
Comment