Âu Dương Phúc Thụy là chủ tịch hội học sinh, nếu như hắn ầm ĩ lên đến trường học, chuyện bị xé to ra thì sẽ không dễ thu lại.
Nhưng vì sao Âu Dương Phúc Thụy lại giúp cô ta? Cô ta có nơi nào tốt?
Tinh Thần đứng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Lê Tuyết: "Cút đi."
"Tống Tinh Thần, mày dám dùng thái độ đó nói chuyện với tao?"
"Vậy cô cảm thấy tôi nên dùng thái độ gì? Tôi khuyên cô, nhân lúc vệ sĩ cùng lái xe của tôi còn chưa đến, biến nhanh đi! Nếu để bọn họ nhìn thấy, thì sẽ không chỉ đơn giản là bạo lực học đường như vậy đâu. Cô sẽ phải vào trại giam, Lâm gia táng bại gia sản là điều có thể..."
"Mày... uy hiếp tao?"
"Có phải uy hiếp hay không, cô cứ việc thử một chút."
Lâm Lê Tuyết quan sát vẻ mặt Tống Tinh Thần không hề giống như nói đùa. Cân nhắc thiệt hơn, cộng thêm Âu Dương Phúc Thụy còn ra mặt thay cô, hôm nay sợ là tính sai rồi.
Cô có chút không cam lòng vì cứ như vậy mà đi, quá mất mặt.
Nhưng cứ tiếp tục làm tiếp, lại có Âu Dương Phúc Thụy vẫn ở đây, cô cũng tìm không được chỗ tốt.
Cuối cùng, cô
hừ lạnh một tiếng hung hăng trừng Tinh Thần: "Tống Tinh Thần, đừng quá đắc ý, chúng ta đi."
Rồi cùng mấy tiểu thái muội rời đi
Sau khi Lâm Lê Tuyết rời đi, Âu Dương Phúc Thụy cẩn thận nhìn bên má hơi sưng lên của cô, ân cần hỏi: "Mặt cậu cũng bị sưng, có đau không? Trước tiên chúng ta nên đến phòng y tế lấy ít thuốc đã."
Tinh Thần lui về sau một bước kéo dãn khoảng cách với hắn.
"Không cần, trước cùng bị đánh nhiều lần như vậy cũng không có vấn đề gì. Tôi quen rồi, không cần phiền phức như vậy." Tinh Thần khách khí từ chối hắn.
Nghe cô nói vậy, hàng mi thanh tú của Âu Dương Phúc Thụy rũ xuống, buồn buồn nói: "Có phải cậu đang trách tôi vì sao lúc trước không giúp cậu không?"
Tinh Thần lãnh đạm đáp: "Không, tôi chưa bao giờ có hy vọng xa vời là có người khác giúp tôi, thêm nữa cậu cũng từng giúp tôi giải vây mấy lần..."
"Cậu cảm thấy tôi rất thực tế và dối trá đúng không? Lúc trước thì lãnh đạm với cậu, bây giờ thành tích của cậu được nâng cao, hình tượng trở nên đẹp đẽ, tôi liền lập tức tiếp cận cậu."
Tinh Thần nhìn sang phía ngã tư, lái xe vẫn chưa tới mà đã muộn hơn năm phút dự kiến. Tại sao lần này lại trễ như vậy?
Đối mặt với vấn đề của Âu Dương Phúc Thụy, Tinh Thần khẽ cau mày cái này cô thật sự không biết nói thế nào, nên chỉ qua loa lấy lệ trả lời: "Không có."
Ngay lập tức Âu Dương Phúc Thụy ngẩng đầu, trong mắt sáng lên, con ngươi như có ngôi sao nhìn Tinh Thần.
"Có thật không?"
"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ để ý cậu." Chưa nói tới hắn là người dối trá hay thực tế.
Nghe cô trả lời, sắc mặt Âu Dương Phúc Thụy lại nhanh chóng đổi lạnh.
Cô chưa bao giờ để ý hắn, không giống những nữ sinh trong trường khác, ai cũng kiếm cớ cố ý đến gần hắn, nói với hắn rằng hẹn hò với hắn.
Ánh mắt cô nhìn hắn, bình thản như nhìn người xa lạ.
Dù cho hắn nghiêm túc nói chuyện với cô, thì ánh mắt cô vẫn như cũ nhiều lần nhìn về phía ven đường, không thèm nhìn hắn.
"Tống Tinh Thần?"
Tinh Thần quay đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.
"Nếu như tôi thi đậu Đế Đại, rồi tỏ tình với cậu, cậu sẽ hẹn hò với mình không?"
Editor: Quản Thanh Nhan...
Trên chiếc Maybach màu đen ven đường, đôi mắt Mộ Đình Tiêu vẫn không di chuyển, chăm chú nhìn 2 bóng người đứng ở trước cổng trường.
Khuôn mặt nam sinh non nớt, thanh tú đẹp trai. Nữ sinh thanh nhã như lan, duyên dáng yêu kiều. Giống như một đôi ngọc bích được trời đất tạo nên, đứng ở nơi đó vô cùng cân xứng.
Khi nam sinh nhìn nữ sinh, trong mắt lộ ra ôn nhu, sóng sánh ánh nước.
Kể cả học sinh đi ngang qua cũng không nhịn được quay đầu nhìn bọn họ mấy lần.
Vô hình, anh cảm thấy cảnh tượng đó thật chướng mắt, hận không thể manh cảnh tượng này xé nát đi.
Đột nhiên, không khí bên trong xe bị đè nén lại, Sở Vân cẩn thận nhìn thái tử gia nhà mình.
Khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của thái tử gia cực kì nghiêm túc, con ngươi sâu thẳm lặng yên chăm chú nhìn về phía cổng trường. Loại ánh mắt này, sợ là còn có sát ý.
Sở Vân gấp gáp tìm cái cớ để hỏi Mộ Đình Tiêu, muốn dời đi tầm mắt của anh.
"Thái tử gia, vừa tin tức truyền tới, vừa có một vị tai nạn giao thông nghiêm trọng ở cầu Ngũ Giang, đường bị tắc nghẽn, xe đưa đón tam tiểu thư bị kẹt ở cầu Ngũ Giang."
Mộ Đình Tiêu không trả lời, ánh mắt lạnh lùng yên lặng nhìn chằm chằm Tống Tinh Thần.
Nếu cô dám đồng ý, chỉ dám đồng ý một chữ... Tống Tinh Thần, cô nhất định phải chết.
...
Tống Tinh Thần kinh ngạc nhìn Âu Dương Phúc Thụy.
Cái gì?
Âu Dương Phúc Thụy tỏ tình cô?
Đời trước, Âu Dương Phúc Thụy kết hôn với Tống Tinh Nguyệt, hắn là nam thần Tống Tinh Nguyệt thích thầm suốt 3 năm cao trung. Sau khi lên đại học bọn họ liền kết hôn, hai người không chỉ là kết hôn vì mục đích thương mại, mà cũng là trên cơ sở cảm tình.
Tống Tinh Nguyệt tiến vào vòng giải trí, tập đoàn Tống thị cùng công ty của Âu Dương gia hợp lại thành công ty niêm yết đầu tin của thành phố S, do Âu Dương Phúc Thụy quản lý.
Âu Dương Phúc Thụy là người như thế nào, Tinh Thần không muốn biết. Nhưng dựa theo đời trước, thì hắn sẽ dây dưa không rõ với Tống Tinh Nguyệt.
Chỉ cần là người có dây dưa với 2 chị em Tống thị kia, Tinh Thần cũng không muốn có quan hệ nhiều, tuy khi vừa mới vào cao trung cùng từng thầm mến hắn. Trước đời, Tống Tinh Nguyệt đã nhiều lần ở cô trước mặt thể hiện tình cảm với Âu Dương Phúc Thụy...
Nên hiện giờ nhìn thấy hắn, Tinh Thần đặc biệt chán ghét.
Tinh Thần trực tiếp cự tuyệt: "Tôi sẽ không hẹn hò với cậu."
Vẻ mặt Âu Dương Phúc Thụy nhất thời cứng lại: "Tại sao?"
Bình thường, vần luôn là nữ sinh tỏ tình với hắn, và cũng đều là hắn từ chối họ. Đây là lần đầu tiên, hắn tỏ tình với con gái nhưng trực tiếp bị từ chối.
Loại cảm giác mất mát này lần đầu tiên hắn được nếm qua, nên không cách nào nhanh chóng điều chỉnh được, khuôn mặt cứng ngắc, đỏ lên hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ cậu không thích mình sao?"
"Tôi dĩ nhiên là không thích cậu."
Tên này thật kỳ quái, vậy mà tại sao mọi nữ sinh cũng đều thích hắn ta?
"Mình có chỗ nào không tốt, chỗ nào không đáng giá để cậu thích."
"Tôi đã có người mình thích."
"Là ai? Rốt cuộc là ai? Có ai ở thành phố S còn ưu tú hơn tôi, càng đáng giá để cậu phó thác lên..."
Không ai!
Hắn là con trai đọc nhất của Âu Dương gia, chỉ dựa vào một điểm này, không người nào có thể so sánh hơn hắn. Huống chi, giá trị nhan sắc của hắn cũng rất cao, thành tích cũng tốt, phóng mắt khắp thành phố S là không ai có thể so sánh.
"A~ Anh ấy họ Mộ, cậu sẽ không biết đâu. Thật xin lỗi vì từ chối lời tỏ tình của cậu, nhưng mong cậu có thể hiểu được, đôi lúc gặp phải có người tỏ tình rất phiền..."
Cô nói, hắn là người tỏ tình rất phiền.
Nếu như, địa vị của Âu Dương Phúc Thụy ở trung học Hoằng Dương cao như trời mây. Thì bây giờ, ngay lúc này lại bị Tinh Thần từ đám mây đó kéo xuống, hay là loại cảm giác lần đầu chạm với mặt đất.
Hôm nay, hắn đủ mất mặt, mười tám năm qua mất mặt duy nhất một lần.
Đối với nữ sinh mình tỏ tình, đối phương chẳng những từ chối, mà còn ngại hắn phiền.
...
Người đàn ông ở trong xe, nghe cô nói người mình thích họ Mộ, môi mỏng mím chặt nhẹ cong lên.
Coi như Tống Tinh Thần có mắt nhìn, biết anh mạnh hơn với tiểu nam sinh này.
Thấy cô biết cách nói chuyện, anh sẽ miễn cưỡng đưa cô về nhà.
Mộ Đình Tiêu mở cửa xuống xe.
Tinh Thần vừa nhìn thấy Mộ Đình Tiêu lập tức ngây ra.
Mộ Đình Tiêu vẫn còn ở thành phố S, anh ấy vẫn chưa về Đế Đô.
Hơn nữa xe còn đỗ ở 1 góc xiên, hoàn toàn có thể nghe cuộc đối thoại của cô cùng Âu Dương Phúc Thụy.
Như vậy, vừa rồi anh đều nghe hết?
Ngũ quan ung dung như được khắc lên, khí chất lãnh lùng tôn quý. Chỉ vừa mới xuất hiện ở cổng trường, đã khiếm rất nhiều nữ sinh phải dừng chân, đứng lại ngắm anh.
Bao gồm cả Tống Tinh Nguyệt đang nấp trong tối.
Lâm Lê Tuyết bị thất thủ đã khiến cô rất tức giận.
Lại thêm Âu Dương Phúc Thụy - người cô thầm mến 3 năm lại tỏ tình Tống Tinh Thần.
Cô cũng sắp tức chết rồi!
Cơn tức trong lòng giống như kim chọc vào, vừa bị lấp kín lại vừa đau, nhưng không rút ra được.
Mà lúc này Mộ Đình Tiêu lại xuất hiện, hoàn toàn cướp đi sự chú ý của Tống Tinh Nguyệt. Không phải nói rằng anh cướp đi toàn ánh mắt của cả trường.
Khí chất của Mộ Đình Tiêu quá mạnh mẽ, tôn quý phi phàm, cực kì chói mắt.