Sau tiếng rống giận dữ của người đàn ông, bốn phía vẫn không có tiếng động nào, yên lặng đến quỷ dị.
Hắn mất kiên nhẫn, xoay người đi đến cửa hướng nhà xưởng.
Vài phút sau, Tinh Thần nghe thấy vài tiếng chó săn. Tên đàn ông kia dắt chó săn đến!
Chó săn có khứu giác nhanh nhạy, cô rất nhanh sẽ bị tìm ra.
Tiếng cho sủa càng ngày càng gần, chắc chắn đã ngửi được nơi cô đang trốn.
Tinh Thần chạy như điên đến tầng 3, đầu bên kia phân xưởng đã bị chặn. Cô nhặt một cánh cửa sắt rỉ sét từ trên mặt đất lên đóng lại, lấy một chiếc bàn đã hỏng kê vào.
Tiếng động cô phát ra ở tầng 3, đám chó săn đã nghe thấy và điên cuồng chạy lên. Mười mấy giây sau, đám chó đã đứng bên ngoài cửa sắt, sủa như điên. Ba con chó lớn hơn 70 cân nhào lên cửa sắt, chiếc bàn bị tác động rất mạnh, khiến Tinh Thần cực kì sợ hãi.
Tìm được Tinh Thần, người đàn ông kia cũng không gấp gáp. Lấy thức ăn cho đám chó săn đẻ chúng nó nghe lời.
"Rất ngoan, chút nữa sẽ có thịt ăn. Đi xuống đi."
Chó săn sủa vài tiếng rồi chạy xuống tầng một, loanh quanh ở trong sân lâu lầu lại sủa mấy tiếng.
Hắn đứng ở ngoài cửa không sốt ruột tiến vào, đi đến cửa vài bước thì dừng lại.
Ánh đèn pin chiếu vào xuyên qua khe hở cửa sắt, chiếu đến Tinh Thần sắc mặt tái nhợt mồ hôi đầy mặt. Hắn âm trầm trầm cười nói: "Ra đây, cô trốn không thoát đâu."
Tinh Thần hét lên: "Cút...."
"Chậc chậc, thật không ngoan. Cô cho rằng trốn ở bên trong, tôi sẽ không có cách nào bắt cô sao? Quá ngây thơ rồi."
Người đàn ông đi xuống lầu.
Rất nhanh hắn đã mang thêm dụng cụ quay lại, là súng kíp cao áp*.
Hắn dùng súng kíp phun lên cửa, cửa sắt rỉ sét trong nháy mắt đã tan ra.
Bàn gỗ chặn cửa cũng bị lửa nóng phun vào mà bốc cháy.
Cửa sắt bị nung chảy, người đàn ông lập tức dùng một chân đá văng cái bàn, rồi đi vào.
Trong ánh lửa, hắn ăn mặc chiếc áo blouse trắng, tay đeo găng tay nhựa, gỡ khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra nụ cười âm trầm khiến người ta sợ hãi.
"Chạy đi, cho dù chạy thì cửa lớn nhà xưởng cũng đã bị lấp kín, bên ngoài không có con đường thông ra, trừ phi cô mọc cánh mà bay. Nếu đã trở thành con mồi của tôi, chắc chắn không thể chạy thoát."
Người đàn ông vừa nói vừa đến gần cô.
Tinh Thần nắm chặt dao nhỏ, từng bước lùi lại.
Một cái phân xưởng chỉ dài 10 mét, cô lùi lại vài bước sẽ không thể lùi được nữa.
Làm sao bây giờ, cô phải chạy đi như thế nào?
Hôm nay phải chết ở nơi đây, cô thật sự không cam lòng, rất không cam lòng.
Dương Như không chết, Tống Tinh Nhật không chết, Lâm Giai Vi cùng Mộ Lệ Sâm vẫn sống rất tốt, thì dựa vào cái gì cô đã trọng sinh lại phải chết ở chỗ này.
Cô không thể chết được, cô muốn sống để kéo toàn bộ những người đó xuống địa ngục.
Bằng không đời này của cô thật sự rất uổng phí.
"Ngoan, bỏ con dao trong tay xuống, nó rất nguy hiểm, sẽ khiến làn da của em bị cắt. Như vậy em sẽ không hoàn mỹ nữa, khi đó anh sẽ không thương hoa tiếc ngọc mà đối đãi với em đâu, sẽ rất đau, em sẽ phải chết trong đau đớn. Ách, chỉ nghĩ thôi anh đã rất đau lòng rồi."
"Nào, ngoan ngoãn, thanh đao tử buông."
Tinh Thần từng bước lui về phía sau, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, tay càng nắm chặt con dao.
Người đàn ông duỗi tay về phía cô đi đến: "Nghe lời anh, đem con dao đó đây, anh sẽ để em không chịu thống khổ. Em sẽ chết trong vui vẻ và bình yên, sau khi chết đi anh cũng sẽ không để em vào kho lạnh."
"Em xinh đẹp, tinh xảo như vậy, anh sẽ mang xương cốt của em thành một tiêu bản để cất giữ. Em chính là tác phẩm nghệ thuật của anh, tác phẩm được chế tác công phu nhất"
Sau lưng là tường, Tinh Thần đã không thể lui được thêm nữa.
Hắn cười điên cuồng đi về phía Tinh Thần, sau lưng hắn ánh lửa càng lúc càng lớn, hai chiếc chân bàn đã bị đốt rụi đổ xuống đất.
Người đàn ông làm như không thấy, con ngươi đẫm máu mê muội, chăm chăm nhìn Tinh Thần - " tác phẩm nghệ thuật ".
Tinh Thần mỏ to mắt, nhìn hắn từng bước đi tới đẩy cô vào đường cùng.
Không có đường lui.
Không đời nào!
Cô chỉ có thể liều chết một phen! Khi người đàn ông tới gần Tinh Thần, muốn cướp đi con dao trong tay cô, Tinh Thần kiên nhanh chóng chém thật mạnh lên bả vai hắn.
Xoẹt.
Bả vai người đàn ông bị toạc ra, máu tươi thâm lên chiếc áo blouse trắng.
"Mẹ kiếp, mày dám chém tao."
Hắn bị một nhát chém này làm mất đi lý trí, túc giận túm lấy tóc Tinh Thần ép cô phải ngẩng cao cổ lên, lấy súng kíp cao áp đặt lên cổ cô, ấn chặt.
"Dám đả thương tao, tao nói mày biết tao đã hơn bốn mươi tuổi rồi, và chưa có con mồi nào có thể làm tao bị thương."
"Tao sẽ bóp chết mày rồi sẽ đi giải phẫu, cuối cùng trở thành một tiêu bản đã được chế tác, đem treo nó ở trong Tống gia. Để mỗi ngày mày có thể thấy bọn họ sinh hoạt xa xỉ ra sao, tao sẽ để mày sau khi chết cũng vĩnh viễn không nhắm mắt."
Tinh Thần bị bóp đến khó thở, không khi trong phổi càng ngày càng loãng.
Còn như vậy, cô sẽ chết! Những người đó đều vẫn còn sống rất tốt, cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, thù lớn cũng chưa trả.
Không, cô không thể chết được. Cho dù chết cũng là những người đó chết trước.
Quyết tâm, cô nắm chặt con dao nhỏ đam mạnh vào bụng người đàn ông.
Hắn kêu thảm một tiếng ;ập tức buông tay ra theo bản năng che lấy bụng.
Cô vẫn có thể thở cầm chặt dao nhỏ, tiếp tục đâm hắn.
Người đan ông lui về phía sau vài bước,
rầm một tiếng ngã trên mặt đất, bụng đã bị đâm vài nhát, từng dòng máu đỏ tươi ào ào chảy ra.
Tinh Thần gϊếŧ đến đỏ cả mắt, nắm dao nhỏ trên người tỏa ra đầy lệ khí, điên cuồng đâm lên người đàn ông.
"Bóp chết tao, còn muốn giải phẫu tao. Chết, đi chết đi, đều đáng chết!"
"Dương Như, Tống Tinh Nhật, Lâm Giai Vi, Mộ Lệ Sâm.. Cho dù chết, cũng là các người chết trước tôi."
"Chết đi, tất cả đều chết đi, hết thảy đều xuống địa ngục."
Cô đã chết qua một lần, là ác quỷ bò ra từ địa ngục còn sẽ sợ bọn họ sao?
"Đều muốn tôi chết?
"Được, tôi liền cho tất cả các người đều chết!"
Một nhát, hai nhát, ba nhát...
Bụng người đàn ông trước mặt bị đâm đến huyết nhục mơ hồ, khẩu trang rơi ra, miệng không ngừng hộc máu.
Nằm co quắp trên mặt đất, đôi mắt trợn tròn hoảng sợ nhìn cô gái đang không ngừng đâm dao xuống.
Hắn cả đời gϊếŧ qua vô số sinh linh, ngay cả là người. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy lệ khí khủng khiếp và tàn nhẫn độc ác như người này.
Là hắn tính sai, hắn không nên nhận đơn này, hắn hối hận rồi.
Cô mất đi lý trí càng tàn nhẫn hơn hơn so với hắn, càng điên cuồng, càng không quan tâm sống chết.
Người bị đâm mấy chục đao, máu trào ra từ miệng cô giật cuối cùng tròng mắt trợn lên, hô hấp yêu ớt, nhưng Tinh Thần vẫn chưa có dừng lại.
Quần áo hai người quần áo bị máu tẩm ướt, đến khi Tinh Thần không còn sức để đâm tiếp mới dừng tay lại.
Ngẩng đầu lên, ánh lửa đã bùng lên tận trời, lửa lớn đã nuốt chửng lối thoát duy nhất.
Trong phân xưởng trống trải, tràn ngập đầy khói đen có độc khí bên trong cùng các loại mùi khét.
Tinh Thần đứng lên, Hai tay nhuốm máu cầm theo dao nhỏ, thân thể lung lay đi đến góc tường.
Rầm, cô đột nhiên ngã trên mặt đất.
Hai mắt nhìn về phía lối thoát duy nhất, ánh lửa tàn sát bừa bãi, cô không trốn được.
Hôm nay phải chết ở chỗ này sao?
Thật sự sẽ chết sao?
Cô rất không cam lòng, những người đó còn chưa chịu trừng phạt thích đáng, cô và Mộ Đình Tiêu vẫn chưa ở bên nhau, mà đã rời đi như vậy.
Cô bất đắc dĩ cười nói: "Ông trời, thật sự thực không công bằng."
Thù lớn còn chưa trả đã bị một tiểu nhân gϊếŧ chết ở chỗ này.
Cô rất nhớ Mộ Đình Tiêu. Cả hai đời, khi cô chết đều không có gặp lại anh.
Về sau, cũng không còn có cơ hội nhìn thấy nữa.
Đình Tiêu, Mộ Đình Tiêu, nhất định phải khỏe mạnh!
....
Mộ Đình Tiêu cho xe vào nhà xưởng, tầng 3 bốc cháy dữ dội. Trong ánh lửa mơ hồ có thể nghe thấy chó sủa như điên. Ngọn lửa đã lan xuống tầng 2, thiêu cháy có thể nghe thấy tiếng đôm đốp.
Mộ Đình Tiêu chạy thẳng lên tầng.
Anh vọt vào phân xưởng, ngọn lửa rất lớn nhiệt độ lên tới mấy trăm độ. Cũng may phân xưởng trống trải, hai bên là những chiếc bàn gỗ hỏng hóc được để song song, ở giữa có 1 lối đi nhỏ.
Anh đi theo lối đi nhỏ đó, khói rất dày đặc và có những mùi khét khó chịu đến sặc mũi.
Từ lối đi nhỏ chạy đến một phân xưởng khác, ở trong một góc anh thấy Tống Tinh Thần nằm trên mặt đất, hai tay nhuộm đầy máu nắm chặt dao phẫu thuật. Bởi vì hít vào quá nhiều khói nên hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, cực kì nguy cấp.
Trong lòng Mộ Đình Tiêu đột nhiên chấn động, chạy nhanh qua bế cô lên.
Cô ở trong trạng thái mê sảng, trong miệng vụn vặt nói ra vài từ: "Đứng... Không dậy nổi..."
Cô nói rất nhỏ, Mộ Đình Tiêu nghe không rõ, để sát tai đến bên miệng cô mới nghe thấy: "Mộ Đình Tiêu... Thực xin lỗi..."