Lại nói, lời nói của Dương Như có đáng tin?
Bà ta vì bảo toàn Tống Tinh Nguyệt mà đã cuồng loạn, bất chấp hậu quả, đem tất cả ngôn luận bất lợi dẫn lên người Tinh Thần.
Ngay cả Tống Tinh Nguyệt vừa rồi cũng lo lắng vạn phần, vừa nghe thấy Dương Như nói như vậy, sắc mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, còn mang theo vẻ mặt suиɠ sướиɠ khi người ta gặp họa nhìn qua phía Tinh Thần.
Tinh Thần không thể không đứng ra, nghiêm giọng nghiêm nghị nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con thừa nhận từ nhỏ là được mẹ cùng ba nuôi lớn. Nhưng mấy người đối xử với con như thế nào, mọi người có lẽ không biết, hôm nay mẹ đã nói như này, vậy con cũng dứt khoát nói ra."
"Năm tôi năm tuổi lần đầu tiên bước vào Tống gia, khi đó tôi thật sự rất vui, rốt cuộc tôi cũng không bao giờ phải ở trong cô nhi viện nữa, cùng mấy chục đứa bé khác cướp miếng ăn, rốt cuộc tôi cũng có ba mẹ, có một gia đình hoàn mỹ. Mẹ biết lần đầu tiên con tiến vào Tống gia con vui vẻ đến nhường nào không?"
"Nhưng mà tôi vạn lần không nghĩ tới, từ khi tôi bắt đầu bước vào Tống gia, cũng chính là khi cơn ác mộng của tôi bắt đầu."
"Bà chưa từng cho tôi sắc mặt tốt, buổi tối bà bảo tôi bưng canh sâm lên cho bà, một đứa bé năm tuổi nhỏ gầy như tôi, thấp hơn cả Tống Tinh Nguyệt nửa cái đầu. Bà lại để cho tôi đi đến phòng bếp lấy canh sâm, đưa đến phòng bà ở tầng 5, một bát canh sâm đầy ụ, tôi ôm gian nan leo lên tầng 5. Bà thì sao, cũng không nhìn một cái, trực tiếp hất bát canh sâm nóng hổi lên hai tay cùng cánh tay tôi, một đứa trẻ năm tuổi bị bỏng vào mùa đông, làn da phồng rộp thối rữa. Bà chẳng những không đưa tôi đi gặp bác sĩ, mà còn nhốt trong căn phòng ở tầng hầm, bị đói hai ngày. Hai ngày sau bà mới mở cửa, thấy tôi còn sống, đến nay tôi vẫn không thể quên được vẻ mặt đầy thát vọng đó của bà, bà còn nhiều lần muốn gϊếŧ chết tôi!"
"Vì đối phó với ông nội, bà không thể không giúp tôi chữa lành vết thương. Nhưng cánh tay tôi đến bây giờ, vẫn còn lưu lại vết bỏng năm năm tuổi đó."
Nói rồi, Tinh Thần bỏ xuống áo khoác lễ phục của ông nội Tống, lộ ra hai cánh tay hoàn chỉnh. Ở chỗ cánh tay cùng khuỷu xác thật có vết sẹo, là do bị bỏng, theo thời gian đã biến mất rất nhiều, nhưng vết sẹo đỏ thắm vẫn ở đó như cũ.
Vết bỏng kéo dài này hiện trên làn da tinh tế như sứ, nhìn như một con rết dữ tợn, cực kỳ xấu xí.
"Bà nói, tôi là con gái riêng của bà, bà lại đối xử với con gái ruột của mình như vậy, bà mang tôi về chỉ hận không thể khiến tôi bị bỏng chết hay đói chết."
"Còn có, lúc tôi 6 tuổi, bà một chân đá tôi từ cầu thang tầng 7 xuống, khiến tôi lăn từ tầng 7 đến tận tầng 4 mới dừng. Xương tay bị lệch, xương sườn bị gãy hai cái, gãy chân gãy tay...... Tôi mới là một đứa trẻ 6 tuổi, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, tốt xấu gì bà cũng nuôi một năm, cũng nên sinh ra cảm tình. Một đứa trẻ 6 tuổi, tại sao bà lại có thể xuống tay được."
Dưới đài, một ít khách nữ nghe được lời Tinh Thần lên án, hai mắt rơm rớm nước mắt. Đặc biệt là những người có con, không thể nhìn được chuyện ngược đã trẻ con.
Lấy nhan sắc xinh đẹp hiện giờ của Tống Tinh Thần, khi còn nhỏ hẳn phải là một cô bé gái thông minh đáng yêu.
Dương Như tại sao có thể nhẫn tâm, xuống tay được.
"Khi bảy tuổi, tôi nhớ rõ năm ấy mùa đông rất lạnh, âm bốn năm độ, tôi phải ở dưới tầng hầm không điều hòa, không máy sưởi, ngay cả cửa sổ cũng không có. Trong căn phòng nho nhỏ bày đầy những thứ đồ lặt vặt, đến giường cũng không có, chỉ có thể nằm trên nền xi măng, chăn cũng chỉ là đống bông gòn cũ nát, ngay cả một cái chăn đúng nghĩa cũng không có. Bà thì sao, ba ngày không cho tôi ăn một miếng cơm, một hạt gạo, tôi chỉ có thể dựa vào việc uống nước lạnh sống qua ngày. Bị phát sốt cao, hơn bốn mươi độ nằm trên đất, khi đó bà nhất định là rất thất vọng đi, sốt hơn bốn mươi độ như vậy lại không khiến tôi nóng chết."
Dưới bục đã có người khóc, những khách nữ còn lại cũng bị ảnh hưởng, yên lặng lau nước mắt.
"Còn có rất nhiều, rất nhiều...... Mẹ, mẹ đối xử với con như thế nào, chẳng lẽ trong lòng mẹ không biết sao? Mẹ cùng chị Tinh Nguyệt đánh con, nhục mạ con, không cho con ăn cơm, khi lớn lên, mấy người lại xem con như người hầu trong nhà để làm việc nặng. Một khi mấy người không vui, không phải đánh thì cũng là mắng, thậm chí ngay cả khóc con cũng không dám, vì mấy người cảm thấy phiền, sẽ càng bắt nạt con nặng hơn. Ông nội không ở bên cạnh, không ai làm chủ cho tôi, nhiều năm tôi phải chịu đựng như vậy, sao bà lại có thể nói trái lương tâm rằng tôi là con gái ruột của bà."
"Tôi nói cho bà, nếu tôi thật sự là con gái ruột của bà, tôi sẽ tự sát, tự bóp chết mình, chết cháy, chết đuối... Tôi cũng không muốn chảy trên người dòng máu dơ bẩn của bà."
Những gì Tống Tinh Thần nói rất cảm động, khiến nước mắt nước mũi của mọi người đều chảy ra.
Câu cuối cùng, càng là thể hiện sự phẫn nộ, cô không thể nào là con gái của Dương Như.
Vốn còn có chút người nửa tin nửa ngờ, dù sao không chứng cứ nên suy đoán, hiện tại đều đã tin.
Tống Tinh Thần không thể nào là con gái riêng của Dương Như!
Cuộc sống của Tống Tinh Thần ở Tống gia trải qua còn không bằng heo chó này, thật sự quá tàn nhẫn. Tại sao Dương Như lại có thể làm được việc phi nhân đạo như vậy, ngược đãi một đứa bé gái chỉ mới vài tuổi.
Nhưng lúc này, ông nội Tống hốc mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Tinh Thần, thương cảm nói: "Tinh Thần, là ông nội mấy năm nay sơ ý với cháu, khiến cháu chịu nhiều đau khổ như vậy, ông hẳn phải đón cháu trở về sớm hơn."
Tinh Thần đem áo khoác lễ phục của ông nội Tống để lên trên vai, cúi đầu, hai mắt rưng rưng nước mắt, nói: "Không sao, ông nội cháu cũng đã chịu đựng qua. Nếu không có ngược đãi lúc trước, cũng không có niết bàn trùng sinh như hôm nay. Nhưng mà, cháu không có cách nào tha thứ cho bà ta, cháu sẽ hận bà ta cả đời, mong ông nội có thể hiểu."
Lời này cho thấy lập trường của Tinh Thần, vĩnh viễn sẽ luôn đứng đối lập với Dương Như, sẽ cùng đối nghịch với bà.
Đôi mắt Dương Như như lưỡi dao sắc bén, hung hăng liếc xéo Tinh Thần một cái.
Tiểu tạp chủng, bà đã khó khăn như thế còn muốn bỏ đá xuống giếng.
Cho dù bà bị mọi người phỉ nhổ, nghìn người chỉ trích, phải xuống địa ngục, cũng phải kéo tiểu tạp chủng cùng nhau đi xuống. Chỉ có tiểu tạp chủng cùng bà đi xuống, Tinh Nguyệt mới có thể ở an ổn sống ở Tống gia, sẽ không bị ghét bỏ, sẽ không bị đưa đi, vẫn là thiên kim Tống gia.
Vì con gái, dù có khó khăn thế nào, bà cũng phải kéo Tống Tinh Thần xuống nước.
Dương Như
bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tinh Thần, hai mắt rưng rưng khóc lóc kể lể nói: "Tinh Thần, mẹ biết sai rồi, là mẹ có lỗi với con. Khi mới vừa đó con trở về, mẹ sợ thân thế của con sẽ bị đưa ra ngoài sáng, mẹ không bỏ được thân phận phu nhân Tống gia, không bỏ được vị trí quản lí cấp cao ở tập đoàn Tống Thị, không rời được cuộc sống người giúp việc thành đàn, ra vào đều có vệ sĩ vây quanh. Con mắng mẹ hư vinh cũng được, nhẫn tâm cũng chẳng sao, mẹ có suy nghĩ muốn hại con, nhưng mẹ cũng là vì bảo toàn chính mình, mẹ hối hận khi đưa con đi vào Tống gia......"
"Mẹ biết, mấy năm nay mẹ đối xử với con không tốt, khiến con oán hận mẹ như này. Nhưng ta nhất định phải nói với con, con thật sự là con gái của mẹ. Lão gia tử, ngài xem như vì đứa nhỏ đáng thương này, con sẽ ly hôn cùng Tống Húc, đứa nhỏ sẽ ở lại bên ngài, bồi ngài nói chuyện cũng được. Cầu ngài, tôi chỉ muốn để cho nó có một cuộc sống an ổn."
Ông nội Tống và Tống Húc tức khắc trố mắt nghẹn họng, bị lời nói lật mặt vô sỉ của bà làm cho kinh ngạc.
Hai mắt Tinh Thần mở to, bị làm cho kinh hãi.
Không phải lòng tự trọng của Dương Như rất mạnh?
Bình thường không phải vênh váo hung hăng, mắt cao hơn đầu sao?
Vì vu oan, không tiếc quỳ xuống với cô, nước mắt nước mũi cũng rơi xuống đau khổ cầu xin.
Cô thật đúng là xem thường Dương Như, lòng tự trọng của bà ta căn bản không đáng giá mấy đồng tiền.
Có người tựa hồ bị Dương Như thuyết phục, tin lời bà ta.
"Dương Như cũng thật rộng lượng, thật sự cho rằng lão gia tử sẽ lưu lại đứa con gái riêng của mình cùng tình nhân sinh ra để ghê tởm Tống Húc sao?"