Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 96

Edit: Quản Thanh Nhan

Là Âu Dương Phúc Thụy!

Bởi vì có Tinh Thần hỗ trợ bỏ phiếu, 50 người trong lớp, Âu Dương Phúc Thụy đạt được 41 lá phiếu, hoàn toàn áp đảo Lâm Giai Vi được có 9 lá phiếu.

9 phiếu này, có 4 phiếu là của 3 nữ sinh có quan hệ không tồi với Lâm Giai Vi, thêm nữa còn có cô bầu chính cô. Dư lại 5 phiếu, toàn bộ đều là của bạn học ban đầu học cùng trường trung học trực thuộc Đế Đại.

Nói cách khác, dù Tống Tinh Thần không có trực tiếp tham dự, thì cũng chỉ bầu phiếu cho Âu Dương Phúc Thụy, và không có một sinh viên mới nào bầu cho Lâm Giai Vi.

Lâm Giai Vi đối mặt với kết quả như vậy, hai mắt mở to há hốc miệng, khó có thể chấp nhận, thật sự như bị người ta đứng đối diện tát 3 cái.

Cô bị Tống Tinh Thần dồn vào 360° không góc chết, hoàn toàn bị nghiền áp.


Nghiền áp như vậy, đây là đầu tiên trong đời của Lâm Giai Vi cô.

Cô thất bại thảm hại.

Đầu óc ong ong rung lên, hoàn toàn không tiếp thu được!

Trái ngược với Tống Tinh Thần, cô rốt cuộc là có bao nhiêu kém cỏi, mà không có một sinh viên mới nào bỏ phiếu cho cô!

Không một ai!

Trình Nham đối với kết quả như này, có hơi chút bất ngờ.

Lâm Giai Vi từ nhỏ đã nổi tiếng ở ngoài, cao trung thì học ở trường trung học trực thuộc Đế Đại cũng cực kì nổi danh. Ở cao trung lấy về không ít giải thưởng, Olympic Toán, piano, khiêu vũ…… lấy về vị trí thứ nhất của toàn bộ lứa tuổi thanh thiếu niên cả nước.

Lâm gia ở Đế Đô là gia tộc lớn, lại bị Tống Tinh Thần đến từ thành phố S nghiền áp đến khó coi như vậy.

Đối với loại thiên tài biếи ŧɦái như Tống Tinh Thần, Lâm Giai Vi sẽ thua, nhưng thế nào cũng phải có hai mươi mấy phiếu, không nghĩ tới mười phiếu cũng chưa đến.


Làm cho có chút bất ngờ có.

Trình Nham ra hiệu bảo mọi người im lặng: “Bắt đầu từ hôm nay, lớp trưởng lớp vậy lý 805 sẽ do Âu Dương Phúc Thụy đảm nhận.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả bạn học đều nhìn về phía Âu Dương Phúc Thụy.

Âu Dương Phúc Thụy ngồi không nhúc nhích, không có đứng lên.

Tinh Thần gõ gõ bàn hắn: “Sao vậy, không muốn nhậm chức?”

“Chức lớp trưởng, cậu hẳn phải là do cậu đảm nhận.”

“Tôi không kinh nghiệm, hơn nữa cũng không có thời gian.”

“Thời gian cậu đâu?” Loại lý do này, hắn không tin.

Tinh Thần nhún nhún vai nói: “Tôi còn phải làm thí nghiệm, không ngừng tối ưu hoá hệ thống điều khiển bay, cho nên không có thời gian.”

Âu Dương Phúc Thụy cúi đầu, trong lòng thật sự đau.

Trước khi chưa thi đại học, hắn tự tin, thậm chí là kiêu ngạo tự phụ, cảm thấy tương lai Tinh Thần và biển rộng đều thuộc về hắn.


Từ nhỏ đến lớn hắn lớn lên trong những lời khen, là đứa trẻ ngoan của ba mẹ trong miệng người khác. Nhưng, hiện tại so với Tống Tinh Thần, hắn cái gì cũng không là gì cả.

Ở Đế Đại người tài đông đúc, hắn thậm chí không tìm được vị trí của mình. Ngay cả vị trí lớp trưởng, cũng là Tống Tinh Thần giúp hắn giành được.

Thi đại học Tống Tinh Thần đạt tối đa, nghỉ hè cô nghiên cứu ra hệ thống kiểm soát rủi ro, trên lễ khai giảng, cô đại biểu những sinh viên mới phát biểu.

Dưói một loạt đả kích, lại trái với Tống Tinh Thần, hắn trông như ấu trĩ và nhỏ bé đến cỡ nào. Từ trước năm mười tám tuổi luôn lấy được vị trí đứng đầu như lẽ hiển nhiên, lại đến bây giờ hắn cái gì cũng không phải.

Bị Tinh Thần đả kích lòng tự trọng, không chỉ có một mình Lâm Giai Vi, mà còn có Âu Dương Phúc Thụy hắn.
Tống Tinh Thần gõ gõ bàn, nói: “Lên bục.”

Âu Dương Phúc Thụy còn muốn nói gì đó, Tống Tinh Thần thúc giục nói: “Cậu làm sao như biến thành mẹ già vậy, trước kia cậu không phải bộ dáng này, là tự tin tràn ngập ánh nắng. Chức lớp trưởng, theo lý bình thường cậu hẳn là muốn giành. Cậu và Lâm Giai Vi, tôi đương nhiên là chọn cậu nha.”

Tuy rằng, cô nhiều lần từ chối ý tốt của hắn, thậm chí ở bữa tiệc cảm ơn, cô có tâm cơ thâm trầm làm hắn cảm thấy đáng sợ.

Giờ phút này, cô nói tôi đương nhiên tuyển cậu, làm hắn rất hưởng thụ.

Lâm Giai Vi hắn biết, là con gái duy nhất của Lâm gia, từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ cơ hồ là giống nhau như đúc, nhưng Tống Tinh Thần lại chọn hắn!

Đúng, hắn hẳn là nên tự tin, hẳn là như giống ở trung học Hoằng Dương vậy. Thi đại học đứng ở vị trú thứ 2 cũng không sao cả, thí sinh cả nước đều bị Tống Tinh Thần đánh bại, mà hắn là người cách Tống Tinh Thần gần nhất, không nên nhụt chí b9r cuộc. So với người khác, hắn đã ưu tú hơn rất nhiều.
Âu Dương Phúc Thụy đứng lên, cười nói với cô: “Cảm ơn cậu.”

“Được rồi, trong lớp chỉ có hai người chúng ta quen biết nhau, nhớ rõ chiếu cố lẫn nhau với tôi đó.”

Âu Dương Phúc Thụy gật đầu.

Hắn lên bục, gương mặt thiếu niên anh tuấn, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, khí chất hiền lành dịu dàng, hấp dẫn nữ sinh cả lớp. Mọi người sôi nổi thấp giọng kinh hô nói hắn đẹp trai, vừa rồi sao lại không ai chú ý tới.

Nói đùa, là giáo thảo của trung học Hoằng Dương, vẻ đẹp đương nhiên là đẹp trai, giá trị nhan sắc của hắn, ngay cả Tiểu Đào cũng thích.

Có nữ sinh kinh hô: “Oa, người thành phố S các cậu, đều đẹp như vậy sao? Không phải soái ca cũng là mỹ nữ, lớp trưởng đại nhân thật là đẹp trai mà.”

Tả Thanh Thanh nói: “Đúng vậy, lớp trưởng Âu Dương thật đẹp trai, giá trị nhan sắc này hoàn toàn có thể đi tranh vị trí giáo thảo của khoa.”
Nữ sinh ngồi cùng bàn cô hỏi: “Vì sao không phải giáo thảo của cả trường? Giá trị nhan sắc của lớp đã thật sự rất tuyệt, tiến giới giải trí cũng không kém với tiểu thịt tươi.”

“Cậu không biết sao? Giáo thảo của cả trường vẫn luôn là thái tử gia Mộ gia, ngôi sao lớn Hàn Tử Quân cũng là học sinh của Đế Đại. Có hai người bọn họ ở đây, thì tất cả mọi người đều đứng sang một bên.”

“Thái tử gia Mộ gia? Là ai cơ?”

“Các cậu cũng không biết à? Là người thừa kế thế gia đứng đầu Đế Đô, Mộ Đình Tiêu.”

Bạn học nữ kinh ngạc kêu lên: “Tập đoàn Mộ Thị của Mộ gia? Là công ty Mộ Thị có giá niêm yết hàng đầu trong nước, có giá trị thị trường vượt qua ngàn tỷ?”

Tả Thanh Thanh đắc ý nói: “Đúng vậy, chính là Mộ gia tiếng tăm lẫy lừng, tập đoàn Mộ Thị chỉ là một trong những sản nghiệp của Mộ gia, người của Mộ gia tham gia vào chính trị càng nhiều hơn, đa phần là ở địa vị cao. Nếu ai có thể tiến vào Mộ gia, vậy chính là người trên người, ngồi trên danh vọng và địa vị!”
“Oa, người Mộ gia trong truyền thuyết, thật cao sâu.”

Ở chỗ ngồi, Lâm Giai Vi nghe thấy Tả Thanh Thanh và bạn ngồi cùng bàn thảo luận về Mộ Đình Tiêu. Mắt hạnh híp lại, trong con ngươi chứa chất du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt.

Lý do khi cao trung cô chọn vào trường trung học trực thuộc Đế Đại để học, chính là vì tiến vào Đế Đại.

Mục tiêu duy nhất ở Đế Đại, là người thừa kế hàng đầu của Mộ gia - Mộ Đình Tiêu.

Ở Đế Đô, Lâm gia là gia tộc tài phiệt lớn chỉ ở sau Mộ gia, điều duy nhất không thể so sánh được là gia tộc không có người làm chính trị. Dưới chân thiên tử, tẩ cả đều là quan.

Đây cũng là lý do Lâm gia không thể so với Mộ gia.

Sau khi cô thành niên, rất nhiều con cháu thế gia muốn làm quen với cô, thậm chí có người còn nói đến tình cảm, muốn cùng liên hôn với Lâm gia.
Những người đó, không thiếu những người thông minh, tài năng, tướng mạo hơn người.

Nhưng cô đều chướng mắt, bởi vì…… gia tộc bọn họ không thể so cùng Lâm gia, cô nếu đồng ý, đó gọi là gả thấp!

Cô sẽ không gả cho người có địa vị thấp hơn mình, trên đời này, ngoại trừ Mộ Đình Tiêu là thái tử gia Mộ gia, cùng người cầm quyền tập đoàn Mộ Thị - Mộ Lệ Sâm, những người khác đều không xứng với cô.

Nó cũng không đáng để cô lo lắng.

Cô bước vào trường đại học này, nhất định phải cực kỳ xuất sắc và ưu tú, thái tử gia Mộ gia mới có thể thấy cô, yêu coi.

Nhưng, mọi chuyện hoàn toàn không có đi theo quỹ đạo mà cô đã nghĩ. Chưa vào trường, nổi bật đã bị Tống Tinh Thần đoạt đi, ngày đầu tiên đi học, thậm chí còn bị Tống Tinh Thần nghiền áp mọi hướng.
Nhưng không sao, tương lai còn dài, cô ưu tú như vậy, nhất định sẽ đoạt lại sự chú ý của mọi người, bao gồm thái tử gia Mộ thị - Mộ Đình Tiêu.

Phải nói, khuôn mặt Tống Tinh Thần không tồi, thi đại học đạt tối đa, có kiến thức chuyên ngành vững chắc, nhưng vậy thì sao?

Xuấ thân nhà nghèo, sẽ không lọt vào mắt người Mộ gia.

Mộ gia là gia tộc lớn, yêu cầu cơ bản đối với người vợ là nhất định người con gái đó phải có xuất thân ngang nhau, nếu không ngay cả bậc cửa cũng không thể nào vào được.

Cô cần gì phải lo lắng quả nhiều, chỉ bởi vì không tranh được chứ lớp trưởng mà buồn bực không vui.

Bình Luận (0)
Comment