Đồ Du Du và Tô Thành không trở về luôn mà đi dạo phố một lúc, việc này tưởng chừng như vô vị nhưng khi hai người cùng bước đi trên đường phố không có điểm dừng như vậy lại trở nên vô cùng thú vị. Buổi tối tuyết đã ngừng rơi nhưng nhiệt độ ngoài trời cũng vẫn còn rất lạnh, Đồ Du Du mặc áo phao trắng dài rộng, còn mang cả khăn tay len cùng khăn quàng trên cổ, nhưng Tô Thành lúc nào cũng chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ cùng măng tô dáng dài, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy nhất định không đủ ấm, đến bản thân Đồ Du Du cũng còn nghi ngờ hắn rốt cuộc có phải là kiểu thời trang đánh tan thời tiết hay không nữa.
Đường phố lung linh ánh đèn, trên đường từng cặp tình nhân vui vẻ hạnh phúc nắm tay nhau bước đi, Đồ Du Du cúi đầu nhìn tới bàn tay của Tô Thành liền quyết định vươn tay nắm lấy tay của hắn, Tô Thành cúi đầu nhìn xuống chỗ tay mình kết quả liền trực tiếp nắm lấy tay của Đồ Du Du cho vào trong túi áo khoác của mình.
Đồ Du Du mỉm cười, Tô Thành quả thật rất ấm áp lại vô cùng tỉ mỉ, chỉ với hành động nhỏ nhặt này của hắn thôi cũng làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc lạ thường:
"Tô Thành, hôm nay anh tới chỗ ông ngoại thế nào rồi, kể cho em nghe có được không?"
Tô Thành vẫn chậm rãi cùng Đồ Du Du sóng vai bước đi, người đi đường thỉnh thoảng sẽ ngoái lại phía sau nhìn họ một cái, cho dù là ánh mắt bất ngờ hay dị nghị, tán thành hay phản đối, Tô Thành cũng không có để tâm đến, hắn đối với Đồ Du Du có tình cảm như thế nào người ngoài đương nhiên không thể tác động được:
"Ông ngoại nói chia cho anh một chút tiền, nhưng anh từ chối rồi"
Đồ Du Du không hề nghĩ tới Bạch Trấn Quân sẽ để lại cho Tô Thành nhiều tiền như nào, hoặc nếu như cậu biết cùng lắm cũng chỉ là bất ngờ một chút thôi, cậu thích Tô Thành cũng không phải vì hắn có nhiều tiền:
"Sau đó thì sao, dù sao cũng là ông ngoại muốn cho anh, anh không nên từ chối, ông hắn là vẫn còn suy nghĩ chuyện anh mấy năm nay không về lại Bắc Kinh"
Tô Thành quay qua nhìn Đồ Du Du:
"Em muốn anh nhận sao, nếu như anh nhận lại sẽ có cảm giác như nợ bọn họ"
Đồ Du Du nhíu mày:
"Sao có thể nói là nợ được chứ, anh và ông ngoại là người nhà cơ mà, lời này anh đừng nói cho ông ngoại biết, nếu như để ông ngoại nghe được sẽ rất buồn"
Tô Thành im lặng không nói gì cả, hắn vốn dĩ không muốn dính dáng gì đến người nhà họ Bạch và họ Tô nữa, nếu như còn dây dưa với bọn họ nữa hắn sợ Đồ Du Du sẽ lại gặp phiền phức, mà hắn chỉ muốn Đồ Du Du mãi mãi được an ổn như hiện giờ.
Có hai cô gái đi ngang qua bọn họ, hai cô ấy quay đầu về phía sau nhìn Tô Thành rồi cùng nói nhỏ với nhau:
"Đẹp trai quá"
Đồ Du Du có nghe thấy lời này liền quay qua nhìn Tô Thành một lượt từ đầu đến chân rồi gật gật đầu:
"Anh đúng là đẹp trai thật"
Tô Thành lên tiếng hỏi lại:
"Không tốt sao?"
Đồ Du Du nghiêm túc trả lời:
"Em ghen tị"
Tô Thành dừng lại, bỏ tay đang nắm tay của Đồ Du Du ở trong áo khoác mình ra rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy vai cậu kéo vào lòng bá đạo nói:
"Ở bên cạnh anh em không cần phải ghen tị với bất cứ người nào cả"
Đồ Du Du cũng không rõ tại vì sao Tô Thành lại nói chuyện giỏi đến như vậy, mấy câu nói bá đạo này của hắn quả thật làm cho cậu cảm thấy thế giới toàn một màu hồng:
"Miệng lưỡi trơn tru"
Tô Thành xấu xa cúi đầu xuống ghé sát vào môi Đồ Du Du, hai ánh mắt chạm nhau giống như có tia lửa điện lóe sáng vậy:
"Không phải em là người rõ nhất hay sao"
Đồ Du Du xấu hổ, tuy rằng cậu không còn giống như trước đây sợ người ngoài biết được mối quan hệ thầy trò không đơn thuần giữa cậu và Tô Thành, nhưng ở bên ngoài làm ra những hành động thân thiết như vậy rất là mất mặt, cậu vội vàng đẩy hắn cách xa một chút rồi khẽ quát:
"Đang ở bên ngoài anh đứng đắn một chút đi"
Tô Thành cười nhẹ, một nụ cười này sẽ vô cùng hiếm hoi đối với người ngoài nhưng chỉ có một mình Đồ Du Du là Tô Thành không tiếc cười với cậu, cũng chỉ có một mình Đồ Du Du mới có thể thường xuyên nhìn thấy hắn cười như vậy.
Khi Đồ Du Du và Tô Thành trở về khách sạn vừa vặn là lúc hôn lễ của Vu Phóng kết thúc, khách mời nối đuôi nhau ra về, bên ngoài cửa khách sạn đã dựng một hàng dài những chiếc ô tô bốn bánh mang nhãn hiệu đa dạng khác nhau. Tô Thành từ xa đã nhìn thấy Vu Phóng đang đứng ở bên ngoài cửa khách sạn tiễn khách, Đồ Du Du bị cận thị nên không thể nào nhận ra được Vu Phóng đang đứng ở đó chỉ cảm nhận được Tô Thành giống như là thay đổi, lực đạo đang nắm lấy tay cậu cũng thêm sức hơn một chút.
Khi Đồ Du Du bước gần hơn về phía khách sạn mới phát hiện ra được thì ra Vu Phóng đang đứng ở đó, trong vài giây cậu nhận ra ánh mắt của Vu Phóng có dừng lại ở chỗ mình một nhịp nhưng rất nhanh sau đó liền rời đi tiếp tục nói chuyện với mấy người đang ra khỏi khách sạn. Đồ Du Du vẫn luôn cảm thấy không muốn gặp lại Vu Phóng, chuyện năm đó cũng là do Vu Phóng nói cho Tô Thánh biết, sau sự việc này mọi ấn tượng tốt của Đồ Du Du đối với hắn ta đã xóa sạch, hơn nữa cậu còn biết Vu Phóng thế nhưng lại cũng có tình cảm với mình, hành động buổi sáng hôm nay càng làm cho cậu thêm nghi ngờ đối với hắn hơn. Tô Thành nắm tay Đồ Du Du bước vào trong khách sạn, nhanh chóng lướt ngang qua Vu Phóng tiến vào trong, lúc đi ngang qua chỗ của Vu Phóng rồi Đồ Du Du còn không che giấu được mà thở nhẹ một hơi, Tô Thành nhạy cảm nhận ra được liền ở bên cạnh cậu hỏi:
"Em vì sao phải căng thẳng?"
Đúng lúc này có một người đàn ông mặc tây trang chạy tới chỗ Tô Thành nói với hắn:
"Đại thiếu gia, lão gia có chuyện muốn nói với cậu"
Lão gia ở đây chính là Tô Thánh, Tô Thành ngay cả một nhịp bước chân cũng không bị người kia làm cho hỗn loạn, cả một đường nếu nắm lấy tay Đồ Du Du bước đi, người đàn ông mặc tây trang nọ vẫn nhanh chóng đuổi theo Tô Thành nói nhỏ:
"Đại thiếu gia, lão gia đã ở trong phòng đợi cậu rồi, phiền cậu đi theo tôi"
Tô Thành dừng lại quay qua lạnh giọng đáp lời:
"Nói với ông ta tôi không có chuyện gì để nói cả"
Nói rồi Tô Thành liền kéo tay Đồ Du Du bước vào thang máy, ngày hôm nay hắn từ chỗ Hoàng Thế Trung biết được vụ tai nạn năm ấy của Đồ Du Du có liên quan đến Tô gia liền làm cho hắn thêm tức giận Tô Thánh, nếu như Tô Thánh sai người làm ra chuyện này thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Khi hai người vào thang máy rồi, Đồ Du Du liền nhẹ giọng khuyên bảo hắn:
"Ba anh muốn gặp anh, hay là anh xuống gặp mặt ông ấy đi"
Tô Thành nhàn nhạt đáp lời:
"Hiện tại vẫn chưa phải lúc anh muốn gặp ông ấy"
Đồ Du Du vốn định nói cái gì đó nhưng lại thôi, dù sao Tô Thành cũng sẽ có chính kiến riêng của hắn, cậu không thể hết lần này muốn hắn làm theo ý cậu được, chỉ cần Tô Thành thoải mái là cậu cũng sẽ thoải mái.
Đồ Du Du về phòng khách sạn liền đi tắm trước, Tô Thành ở bên ngoài nhận được điện thoại của đàn em nói có người muốn tới tranh giành địa bàn tại Thượng Hải, hỏi hắn khi nào thì có thể quay trở về. Tô Thành đứng ở bên ngoài ban công hút thuốc, Đồ Du Du tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy cảnh này, bình thường Tô Thành sẽ không ở trước mặt cậu hút thuốc nhưng cậu vẫn luôn bắt gặp được hình ảnh hắn quay lưng hút thuốc, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông này được khói thuốc vây quanh Đồ Du Du chẳng hiểu sao lại cảm nhận được hắn giống như là có tâm sự vậy. Đồ Du Du chậm rãi bước tới vòng tay ôm lấy eo Tô Thành nhỏ giọng nói:
"Anh có chuyện gì sao?"
Tô Thành nhanh chóng dí đầu thuốc còn đang cháy xuống ban công, mang điếu thuốc đang cháy dở dập tắt, hắn nắm lấy tay của Đồ Du Du đang ôm trước eo hắn khàn giọng:
"Ngày mai chúng ta quay lại Thượng Hải nhé"
Đồ Du Du thu tay lại bước lên phía trước đối diện với Tô Thành, cậu có cảm giác Tô Thành giống như là đang có tâm sự gì đó:
"Anh sao thế?"
Tô Thành đưa tay chạm vào mái tóc của Đồ Du Du, bàn tay to lớn che hết được đỉnh đầu của cậu, đầu ngón tay mang theo vết chai sần luồn vào trong mái tóc cậu rồi chậm rãi di chuyển đến phía sau cần cổ của cậu, hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu nhấm nháp, đầu lưỡi mềm mại luồn lách tách mở khoang miệng cậu ra.
Tô Thành đúng là đang có tâm sự, hắn có rất nhiều chuyện cần phải nghĩ đến nhưng hắn lại không muốn để cho Đồ Du Du phải bận tâm. Ban công lộng gió, thời tiết khắc nghiệt, Đồ Du Du lại chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm đứng ở chỗ này, đến khi chiếc áo choàng đó bị Tô Thành làm cho xộc xệch, từng đợt gió thi nhau luồn vào trong liền làm cho cả người cậu khẽ run rẩy. Tô Thành ngừng lại động tác nhìn vào mắt của Đồ Du Du, trong đôi con ngươi xinh đẹp kia phảng phất giống như là ngoài hắn ra không dung hòa thêm được bất cứ thứ gì khác. Tô Thành cúi đầu hôn lên cần cổ trơn nhẵn của Đồ Du Du, cảm nhận được xương quai xanh tinh tế quyến rũ hơi nhô lên một chút, bàn tay tham lam hấp tấp mang dây áo buộc hờ hững kia mở ra, cơ thể với những đường cong hoàn hảo bại lộ ra trước mắt. Nếu như tại thời điểm này có người chú ý một chút sẽ dễ dàng nhìn ra được hai thân thể đang triền miên quấn quít lấy nhau, người đàn ông cao lớn mang theo gương mặt tuyệt mĩ cùng mái tóc hơi dài che khuất đi vầng trán đang cúi người hôn lên vai người đàn ông có dáng người nhỏ gầy nhưng lại không nhìn thấy được gương mặt của người đó ra sao, thứ lộ ra duy nhất chính là nửa cái lưng trần trơn mịn.
Đồ Du Du hai chân run rẩy chịu đựng từng đợt kích thích từ khoang miệng của Tô Thành truyền tới vật nam tính tượng trưng của mình, cậu luồn tay vào mái tóc của hắn, thỉnh thoảng phía dưới vì bị hàm răng không thành thật kia của ai đó cố tình cắn lấy một chút mà sẽ bật lên một tiếng rên rỉ kích tình. Đồ Du Du cảm thấy trong người có sự biến đổi liền vội vã đẩy đầu Tô Thành ra, Tô Thành hiểu ý liền đứng dậy vòng tay qua eo cậu đỡ lấy, phía dưới hạ thể chẳng mấy chốc có một thứ gì đó nóng ấm được tiết ra đọng lại ở bên bắp đùi. Tô Thành bế lấy Đồ Du Du đi về phía giường lớn đối diện, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường rồi xoay người đi về phía sau vài bước với tay tắt đi ánh đèn trong phòng. Chẳng mấy chốc trong phòng liền chìm vào bóng tối, phải mất vài giây sau Đồ Du Du mới có thể thích nghi được mà nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đang tiến về phía mình, có tiếng dây lưng được tháo mở, theo sau đó là tiếng quần áo va chạm như đang cởi ra, để ý kỹ hơn một chút còn có thể nghe được từng nhịp thở hỗn loạn trầm khàn.
Một thân thể mang theo độ ấm cùng sức nặng đè lên người Đồ Du Du, vật nóng cứng dưới chân nhanh chóng chĩa thẳng vào bắp đùi cậu, Đồ Du Du cảm thấy cả người khô nóng, cánh môi chậm rãi hôn lên khuôn ngực cậu rồi từ từ di chuyển xuống dưới vùng bụng bằng phẳng kia. Trong không gian nóng bỏng liền có tiếng chuông điện thoại bàn cắt ngang sự tĩnh lặng đó, Tô Thành vốn định mặc kệ không để tâm tới nhưng Đồ Du Du lại hơi đẩy hắn ra một chút:
"Có điện thoại"
Tô Thành nhanh chóng vươn tay với lên chỗ đầu giường phía trước nhấc điện thoại khàn giọng:
"Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia vẫn im lặng không có người lên tiếng, Tô Thành ở bên này có chút nóng nảy:
"Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây"
Nói rồi Tô Thành liền dập máy, Đồ Du Du nhíu mày khẽ hỏi:
"Là ai gọi tới vậy"
Tô Thành khàn giọng:
"Em đừng để tâm, chúng ta tiếp tục đi"
Tô Thành vừa mới cúi đầu hôn lên vùng bụng bằng phẳng của Đồ Du Du một cái thì điện thoại bàn lại một lần nữa vang lên, đây là điện thoại của khách sạn cho nên hẳn chỉ có người trong khách sạn mới biết số mà liên lạc được, nếu như là người quen của bọn họ hẳn là đã trực tiếp gọi tới di động rồi. Tô Thành chửi thề một câu, từ lúc Đồ Du Du tỉnh lại đến giờ hắn rất ít khi chửi thề ra miệng trước mặt cậu, đủ để thấy thời điểm hiện tại Tô Thành có bao nhiêu gấp gáp cùng hấp tấp:
"Để em nghe"
Đồ Du Du hơi đẩy Tô Thành ra rồi ngồi dậy, cậu nhấc điện thoại áp lên tai điềm đạm hỏi:
"Xin hỏi ai vậy?"
Đầu dây bên kia vẫn không hề có bất cứ một tiếng động gì phát ra khiến cho người ta nghi ngờ có phải điện thoại bàn xảy ra vấn đề gì hay không. Đồ Du Du vẫn kiên nhẫn lên tiếng hỏi lại một lần nữa:
"Xin hỏi ai đang ở đầu dây vậy?"
Tô Thành căn bản là không thể kiên nhẫn được giống như Đồ Du Du, vào thời điểm này rồi thì hẳn là ai cũng sẽ như hắn mà thôi, hắn bất ngờ giật lấy điện thoại của cậu đặt xuống sau đó lại nhấc lên, để máy kênh như vậy xem ai còn có thể phá đám bọn hắn được nữa:
"Đừng để tâm đến mấy chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục đi"
Người gọi điện tới là Vu Phóng, hắn không quá khó để biết được phòng khách sạn mà Đồ Du Du và Tô Thành đang ở, cũng dễ dàng lấy được số điện thoại bàn tại phòng đó. Không cần nghĩ quá nhiều thì hắn cũng biết một cặp tình nhân ở tại phòng khách sạn vào buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, tuy rằng biết việc mình làm như vậy rất ngu ngốc nhưng Vu Phóng vẫn không còn cách nào khác cả, đến khi đầu dây bên kia tắt máy hắn liền gọi lại một lần nữa nhưng lúc này lại phát hiện ra máy đã bận. Vu Phóng nắm chặt điện thoại ở trong tay một lúc rồi mang điện thoại đặt xuống bên cạnh.
Lâm Lệ vừa mới tắm xong đang ngồi ở trước bàn trang trang điểm lau khô tóc, lúc này đèn trong phòng liền tắt cô còn chưa hết bất ngờ thì đã có một lực đạo nhấc bổng cô lên ném mạnh xuống giường, tiếp theo chính là tiếng quần áo va chạm cùng tiếng dây lưng nhưng đang cởi ra, chẳng mấy chốc có một bàn tay xa lạ bắt đầu luôn vào bên trong áo choàng tắm xoa nắn khắp cơ thể cô, động tác vô cùng mạnh bạo khiến cho cô cũng phải hoảng sợ không thôi, nhưng nghĩ đến người đàn ông đang ở trên người mình đây chính là người mà cô vẫn luôn thầm yêu cho nên cô cũng không có phản kháng cự tuyệt.
Đêm tân hôn đáng lý ra phải thật ngọt ngào vui vẻ, nhưng đối với Vu Phóng lại cảm thấy không hề vui vẻ một chút nào, vì chính sự không thoải mái này cho nên động tác của hắn rất mạnh bạo đối với Lâm Lệ, giống như là muốn lấy cô ra để chút giận. Còn đối với nơi nào đó trong phòng khách sạn kia lại chỉ tràn ngập sự nóng bỏng và dịu dàng, tuy rằng Tô Thành vốn không phải là người đàn ông dễ dàng thỏa mãn, nhưng Đồ Du Du lại vô cùng phối hợp với hắn, hắn biết người nào đó kia rất biết nghe lời như vậy nên động tác cũng vô cùng dịu dàng nâng niu giống như bảo vật quý giá của bản thân mình vậy, mỗi lần đều đặt cậu ở tư thế thoải mái nhất, điều hòa lực đạo không quá mạnh nhưng vừa đủ mãnh liệt, mỗi lần như vậy đều làm cho Đồ Du Du sung sướng đến thốt ra những tiếng kêu rên kiều mỵ.
"Tô Thành, em muốn ngủ, chúng ta ngủ sớm có được không, ngày mai còn phải lên máy bay nữa"
Tô Thành cúi đầu hôn lên trán Đồ Du Du, mới chỉ là lần thứ ba mà thôi hắn vẫn còn chưa thể thỏa mãn được cho nên đương nhiên sẽ ở bên cạnh nhẹ giọng dụ dỗ cậu:
"Vẫn còn sớm, ngày mai nếu em muốn ngủ có thể lên máy bay ngủ, anh đặt khoang hạng nhất rồi"
Đồ Du Du hơi hơi đẩy Tô Thành ra khẽ nói:
"Đừng mà Tô Thành, nếu như làm nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, hơn nữa ngày hôm qua anh cũng... những mấy lần liền"
Tô Thành thấp giọng dỗ dành:
"Như vậy hôm nay thêm một lần nữa nhé bé ngoan"
Đồ Du Du vừa nghe thấy câu bé ngoan kia liền đỏ mặt, cậu tính ra còn hơn Tô Thành những 4 tuổi, nghe một tên kém tuổi hơn mình gọi mình như vậy không xấu hổ mới lạ, huống chi bản thân cậu còn là người rất dễ xấu hổ nữa:
"Anh gọi em là cái gì thế, không đứng đắn gì cả"
Tô Thành nhân cơ hội Đồ Du Du đang xấu hổ liền tiếp tục làm thêm một lần nữa, hơn nữa còn lưu manh giải thích thế này với cậu:
"Anh muốn thử cảm giác làm cha một chút, em không phải nói muốn nhận nuôi một đứa sao, hay là em gọi anh một tiếng ba ba để anh xem có thể thích nghi được hay không đi"
Đồ Du Du đánh vào lồng ngực của Tô Thành:
"Anh đừng nói những lời lưu manh như thế, mau xuống khỏi người em ngay"
Tô Thành dễ dàng nắm được hai cái cổ tay nhỏ bé kia của Đồ Du Du áp chế trên đỉnh đầu cậu:
"Bé ngoan, mau gọi anh là ba ba".