Đêm hôm ấy Đồ Du Du đi ngủ lại nằm mơ thấy những chuyện lúc nhỏ, mơ thấy ba cậu mắng nhiếc cậu, lạnh nhạt cậu, mơ thấy hình ảnh mờ nhạt của mẹ cậu, mơ thấy rất nhiều chuyện từ chuyện vui đến chuyện buồn, hồi ức của những chuyện vui kia vô cùng ít ỏi rất nhanh sau đó những chuyện buồn như một dòng nước lũ ập tới cuốn trôi đi tất cả. Đồ Du Du phát sốt cả một đêm, mồ hôi chảy ra cũng ướt đẫm chỗ nằm, Tô Thành phải nói người làm thay một bộ chăn ga mới rồi gọi Tề Chân Úy đến khám bệnh cho cậu.
Tề Chân Úy xem xét một hồi liền tiêm cho Đồ Du Du một mũi hạ sốt, thân nhiệt của cậu vài phút sau cũng từ từ hạ nhiệt không còn nóng đến dọa người như lúc đầu nữa, ngay cả vầng trán kia cũng không có đường gấp khúc mà đã dãn ra, Tô Thành khi ấy mới thở nhẹ một hơi cẩn thận nâng chăn đắp lên người cho cậu.
"Tô Thành, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi" Tề Chân Úy thu dọn mọi thứ rồi nói.
Tô Thành gật đầu xem xét Đồ Du Du một hồi liền xoay người bước ra khỏi phòng. Phòng bên cạnh chính là thư phòng, Tô Thành châm một điếu thuốc, khói thuốc lá nhanh chóng bao trùm căn phòng này làm cho không khí rơi vào sự ngột ngạt bí bách.
"Lần này tôi nghĩ cậu không tới Ma Cao là không được, bên kia cục diện rất rối rắm"
Tô Thành lại nhả ra một ngụm khói trắng trầm giọng đáp lại:
"Để qua vài ngày nữa tôi sẽ tới, hiện tại không phải thời điểm thích hợp"
Tề Chân Uý nghiêm túc trả lời:
"Tô Thành, là thời điểm nào không thích hợp? Cậu nên nhớ cậu đã trì hoãn việc này một thời gian rồi, anh em phía dưới cũng đã nóng lòng không đợi được, nếu như cậu còn không tới nhất định ở trong bang sẽ hỗn loạn, đến lúc đó cậu lại phải tốn thêm thời gian để giải quyết việc trong nhà nữa"
Tô Thành im lặng, thời điểm hiện tại đúng là rất thích hợp để giải quyết chuyện mà Tề Chân Úy đang nhắc tới, nhưng đó lại không phải thời điểm thích hợp đối với hắn, nếu như hiện tại hắn rời đi giải quyết công chuyện này nhất định phải tốn một thời gian, mà Đồ Du Du vừa mới mất đi ba của mình, hắn đột nhiên rời đi như thế cậu khẳng định sẽ không ổn. Tô Thành im lặng lâu thật lâu cuối cùng liền xoay người rời khỏi thư phòng, trước khi rời đi còn không quên để lại một câu:
"Chuyện này tôi đã biết, cậu trước trở về thông báo với anh em chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi"
Có lẽ là do dư âm của cơn sốt ngày hôm qua vẫn tồn tại cho nên đến tận buổi trưa Đồ Du Du mới tỉnh dậy, mở mắt ra vẫn là căn phòng quen thuộc nhưng lại không nhìn thấy được người cậu muốn nhìn. Đồ Du Du đầu đau như búa bổ lúc xoay người cũng cảm thấy không có chút sức lực nào, nhìn tới đồng hồ đã điểm gần mười hai giờ Đồ Du Du cũng giật mình, bản thân đã ngủ lâu như vậy rồi hay sao.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đồ Du Du cất giọng trả lời, trong giọng nói rõ ràng còn có tia khản đặc nghẹn ứ ở cổ họng:
"Vào đi"
Người bước vào là Triệu quản gia, trên tay ông ta gầm một khay nhỏ đựng một bát cháo nóng, bên cạnh còn có một ly nước cùng vài viên thuốc không rõ là thuốc gì:
"Cậu Đồ đã tỉnh, trong người cảm thấy như thế nào rồi?"
Đồ Du Du cảm thấy mệt mỏi, dấu hiệu này khiến cho bản thân cậu cũng dễ dàng đoán ra được bản thân đang bị ốm:
"Cháu cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi"
Triệu quản gia đặt đồ trên tay xuống dưới bàn rồi chậm rãi nói:
"Cậu tỉnh rồi thì ăn bát cháo này không lại nguội mất sẽ không ngon, sau đó thì uống số thuốc này, đợi xem tình hình có biến chuyển tốt hay không tôi sẽ báo bác sĩ đến khám lại cho cậu một lần nữa"
Đồ Du Du giống như một thói quen, không nhìn thấy Tô Thành sẽ hỏi đến hắn:
"Bác Triệu, Tô Thành ra ngoài rồi sao?"
Triệu quản gia vẫn chậm rãi trả lời:
"Tô thiếu có việc đã bay tới Ma Cao để giải quyết, cậu ấy nhắc cậu chú ý sức khỏe"
Đồ Du Du có điểm bất ngờ:
"Tô Thành đi Ma Cao rồi sao, bác có biết là xảy ra chuyện gì hay không?"
Triệu quản gia đứng ở một bên đáp lời:
"Tô thiếu có nói cậu không cần lo lắng cho cậu ấy, Tô thiếu còn nói cậu phải nhanh chóng khỏe lại. Còn có Tô thiếu căn dặn nếu như cậu muốn về quê có thể về, cậu ấy đã sắp xếp sẵn người để đưa cậu đi"
Đồ Du Du cảm thấy có một chút trống trải cùng thất vọng, Tô Thành có nói ngày hôm nay sẽ đưa cậu về quê, nhưng tỉnh lại hắn đã bay tới Ma Cao rồi. Đồ Du Du không giận Tô Thành nhưng lại rất lo lắng cho hắn, cứ mỗi lần hắn đột nhiên rời đi không nói cho cậu biết như vậy là cậu không thể nào yên tâm được.
"Cậu Đồ còn có gì căn dặn hay không?" Triệu quản gia thật quy củ hỏi
Đồ Du Du lắc đầu nhẹ giọng:
"Được rồi, bác cứ ra ngoài làm chuyện của bác đi"
Triệu quản gia vừa ra ngoài Đồ Du Du liền lấy điện thoại của mình muốn gọi cho Tô Thành, đầu dây bên kia trải qua một hồi tút dài càng khiến cho cậu ở bên này đứng ngồi không yên, bình thường khi cậu gọi cho hắn sẽ không cần phải đợi quá ba hồi tiếng chuông nhưng đến hiện tại lại thật lâu mới có người bắt máy:
"Tô Thành, anh đi sao lại không nói cho em biết"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Đồ Du Du ở bên này cũng cảm thấy kỳ quái, rất nhanh sau đó có một giọng nam xa lạ truyền từ bên kia đến:
"Là cậu Du Du phải không, tôi là Tề Chân Úy"
Đồ Du Du có chút bất ngờ, giọng nói vừa mới rồi nâng cao giống như oán trách Tô Thành lúc này phát hiện ra người nghe máy không phải hắn liền hạ giọng xuống nói:
"Là anh sao, xin hỏi Tô Thành hiện đang ở chỗ nào?"
Tề Chân Úy không có ác cảm gì với Đồ Du Du cả, chỉ là hiện tại Tô Thành đang có công việc quan trọng cần phải giải quyết, nếu như Đồ Du Du làm cho hắn phân tâm khẳng định sẽ khiến cho mọi chuyện phức tạp, thế cho nên Tề Chân Úy vừa lợi dụng lúc Tô Thành để quên điện thoại, lại thấy người gọi tới là Đồ Du Du mới bạo gan nhấc máy:
"Cậu đừng lo, Tô Thành vẫn ổn, chỉ là hắn gần đây có chuyện quan trọng cần giải quyết cho nên cậu thời gian này có thể tạm thời đừng gọi điện cho hắn được không?"
Đồ Du Du im lặng có điểm không nói thành lời, Tề Chân Úy ở bên này giải thích:
"Cậu cũng biết tính chất công việc của chúng tôi có điểm đặc thù, nếu như chỉ sơ suất một chút thôi nhất định sẽ..."
Tề Chân Úy nói đến đây thì dừng lại, không phải cậu ta có ý định dọa Đồ Du Du mà đây chính là sự thật, lần này đến Ma Cao chính là để giải quyết ân oán đời trước, chuyện này vốn dĩ đã kéo dài từ lúc ba của Phó Ngan Thiến còn sống, hiện tại ông ta đã qua đời cho nên dĩ nhiên bang chủ tiền nhiệm là Tô Thành phải đứng ra giải quyết. Ân oán trong hắc đạo chẳng phải là dùng lời nói có thể hòa giải được, dĩ nhiên lần này đi chính là kẻ sống ta chết, Tô Thành ở trong giới vốn quyết đoán tàn ác nhưng hắn vẫn luôn có một điểm yếu chí mạng chính là Đồ Du Du cho nên nếu như Đồ Du Du làm cho Tô Thành phải phân tâm, hậu quả nhất định là khó mà lường trước được.
Đồ Du Du chưa thể ý thức được chuyện hệ trọng lần này mà Tô Thành đi giải quyết, nhưng cậu cũng cảm thấy lời của Tề Chân Úy nói không phải là sai, thế cho nên cũng không cần làm cho song phương tự rơi vào tình thế ngượng ngùng nữa đã đáp lại một câu thế này:
"Tôi đã hiểu rồi, chỉ là tôi muốn biết Tô Thành vẫn tốt đúng chứ?"
Tề Chân Úy nhanh chóng đáp lại:
"Tô Thành vẫn rất tốt, lát nữa hắn trở về tôi sẽ nói cậu có gọi tới"
Đồ Du Du khẽ thở nhẹ một hơi:
"Cảm ơn, phiền anh nói với anh ấy rằng tập trung giải quyết chuyện bên ấy, tôi ở chỗ này rất tốt không cần gọi điện thoại cho tôi"
Cuộc nói chuyện điện thoại rất nhanh kết thúc, Đồ Du Du dĩ nhiên rất buồn nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn, nhìn đến bát cháo cùng thuốc đã được chuẩn bị sẵn đặt ở bên cạnh, Đồ Du Du cố gắng chống đỡ cơ thể nặng nề của mình đứng dậy đi vào phòng tắm. Cháo trắng thanh đạm có chút thịt băm, phía trên còn có một chút hành lá, Đồ Du Du có lẽ do bị ốm hoặc cũng có lẽ do lo nghĩ tới Tô Thành mà khi ăn chẳng cảm thấy có chút mùi vị nào cả, nhìn số thuốc đặt ở trên bàn còn có mảnh giấy nhỏ ghi rõ liều dùng, Đồ Du Du nhanh chóng uống thuốc sau đó tựa lưng vào thành giường trầm mặc suy nghĩ.
Tô Thành có việc rời đi đúng vào thời điểm mà Đồ Du Du cảm thấy buồn bã nhất, ba của cậu mới mất ngày hôm qua, việc Tô Thành cũng đột nhiên rời khỏi thành phố càng làm cho cậu mất đi phương hướng, cảm thấy có chút e ngại không dám bước ra ngoài. Có lẽ Đồ Du Du đã thật sự dựa dẫm vào Tô Thành quá nhiều cho nên đến thời điểm hiện tại khi hắn rời đi mọi thứ đều trở nên trống rỗng đối với cậu.
Thời gian kế tiếp Tô Thành quả thật không hề liên lạc với Đồ Du Du, nhưng lại chọn phương thức thông qua Triệu quản gia thăm dò tình hình của cậu, hình ảnh ngày thường của cậu cũng sẽ được gửi tới máy điện thoại của Tô Thành đều đặn. Đừng hỏi tại sao Tô Thành lại làm việc ngốc nghếch như vậy, cứ trực tiếp gọi cho Đồ Du Du là được rồi cần gì phải thông qua người khác, hắn không dám gọi cho cậu chính là bởi vì hắn sợ người nào đó sẽ lại oán trách hắn, lựa chọn rời đi vào thời điểm kia Tô Thành quả thật là không còn cách nào khác, hắn biết sự kiện kia làm cho cậu vô cùng hoang mang, nhưng cuối cùng hắn lại không thể ở bên cạnh cậu để an ủi động viên, chính vì vậy Tô Thành mới không gọi điện cho Đồ Du Du, đợi hắn giải quyết xong chuyện ở chỗ này rồi nhất định sẽ trở về chuộc lỗi với cậu.
Một tuần sau đó Đồ Du Du cũng bình phục trở lại, cậu quyết định không trở về Thiên Tân mà ở lại chỗ này, giống như ở trên đã nói Đồ Du Du không có Tô Thành ở bên cạnh sẽ không muốn đi ra ngoài đối diện với mọi thứ, cậu sợ trở về quê rồi không nhìn thấy ba của mình sẽ chịu không nổi, cho dù ông ấy và cậu không thân thiết như cặp cha con bình thường.
Đồ Đóa Đóa một tuần về quê trở lại thành phố có điểm hốc hác, nhìn tới Đồ Du Du cũng không khá hơn là mấy, hai anh em nhìn nhau chẳng hiểu sao trong lòng bất giác chua xót, khóe mắt cũng ẩm ướt nóng ấm nhưng đối phương đều cố gắng kìm chế không mang giọt nước mắt kia lăn xuống gò má.
"Anh, em có chuyện này muốn nói với anh" Đồ Đóa Đóa có điểm mệt mỏi ngồi xuống ghế đối diện Đồ Du Du.
Đồ Du Du thời gian gần đây trầm mặc ít nói hơn hẳn, mọi người trong nhà đều nhận ra được sự thay đổi này, cũng biết hiện tại chính là thời điểm nhạy cảm đối với cậu:
"Có chuyện gì thế Đóa Đóa?"
Đồ Đóa Đóa hiện rõ sự mệt mỏi không thể nào che giấu được trên gương mặt:
"Ba mấy năm gần đây chữa trị cũng mất khá nhiều tiền, mẹ đã bán căn nhà ở dưới quê để trả nợ, hiện tại mẹ em không có chỗ để ở, anh có thể nào cho mẹ em ở lại đây một thời gian hay không?"
Đồ Du Du im lặng, không phải là cậu không muốn cho mẹ của Đóa Đóa ở lại chỗ này mà là căn nhà này căn bản không phải của cậu, cũng chẳng thể nào sảng khoái nói lời đồng ý luôn được.
Tình cảm anh em giữ Đồ Đóa Đóa và Đồ Du Du cũng không phải là không tốt, nhưng anh em cùng cha khác mẹ vẫn chẳng thể nào tự tại thân thiết như anh em ruột thịt, cô cũng biết mình đưa ra lời này cũng đang làm phiền anh trai mình nhưng mà hiện tại ngoài chỗ này ra Đồ Đóa Đóa cũng chẳng biết nên phải đưa mẹ mình đi đâu.
"Em biết là em đang làm phiền anh, nhưng chủ nợ đã đến thu hồi lại nhà rồi, đến khi Tô Thành trở về rồi em nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa"
Đồ Du Du cũng không phải là người nhỏ mọn, nhưng nếu như đột nhiên mang người nhà của mình tới ở chỗ này khi không có sự đồng ý của chủ nhà thì không được tốt cho lắm. Đồ Du Du khẽ thở nhẹ một hơi:
"Dì ấy hiện tại đang ở chỗ nào rồi?"
Đồ Đóa Đóa đáp lời:
"Mẹ của em đang đứng ở ngoài"
Đồ Du Du cũng có điểm không ngờ tới vội nói với Đồ Đóa Đóa:
"Trước cứ đưa dì ấy vào trong này đã, bên ngoài lạnh như vậy đối với sức khỏe của dì không tốt"
Đồ Đóa Đóa khẽ cúi đầu:
"Cảm ơn anh"
Lời cảm ơn này càng khiến cho cõi lòng Đồ Du Du thêm nặng nề, đến cuối cùng vẫn phải quyết định gọi điện cho Tô Thành hỏi ý kiến của hắn trước. Đã một tuần rồi Đồ Du Du không liên lạc với Tô Thành, cậu quả thật rất là nhớ hắn nhưng lại không muốn làm phiền hắn thế cho nên cứ cam chịu không muốn gọi điện, hiện tại có việc này mới có lý do để gọi điện cho hắn. Đầu dây bên kia chưa đây ba hồi chuông đã có một giọng nam từ tính quen thuộc trả lời:
"Anh nghe"
Đồ Du Du trong giây phút đó giống như vỡ òa, sự tủi thân ùa đến giống như nước lũ đánh thẳng vào cõi lòng, cậu thật sự rất nhớ hắn, chỉ muốn ngay tại lúc này ôm lấy hắn:
"Tô Thành... là em"
Không gian hai bên đầu dây rơi vào trầm mặc, chỉ nghe thấy được tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, không biết tiền cước di động đã nhảy lên đến con số bao nhiêu đồng, Tô Thành lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng hỏi trước:
"Em đã khỏi bệnh hay chưa?"
Đồ Du Du cố gắng kiềm chế điều hòa lại giọng nói của mình sao cho bình thường nhất, cậu không muốn để cho Tô Thành ở bên kia phải bận tâm đến cậu:
"Em đã khỏi rồi, anh hiện có đang bận giải quyết chuyện gì hay không, nếu có một lát nữa em gọi lại sau cũng được"
Chỉ vài giờ nữa ngay tại chỗ này sẽ xảy ra một cuộc thanh toán lẫn nhau, Tô Thành dĩ nhiên đã nắm chắc được phần thắng ở trong tay, hơn nữa hắn trước nay đối với sự việc này cũng sẽ không sợ hãi lo lắng gì, nhưng mà nếu như đem chuyện hiện tại ở bên này hắn đang chuẩn bị vũ khí cho Đồ Du Du biết khẳng định cừu nâu ngốc nhà hắn sẽ lại lo đến phát bệnh cho nên Tô Thành mới trả lời thế này:
"Không sao, anh hiện tại đang trong lúc nghỉ trưa, ở bên đó xảy ra chuyện gì sao?"
Đồ Du Du rất muốn hỏi Tô Thành ở bên đó giải quyết công việc gì, có nguy hiểm gì hay không, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn không hỏi vì sợ hắn sẽ phải suy nghĩ nhiều:
"Mẹ của Đóa Đóa không có nhà để ở"
Chỉ một câu đơn giản Tô Thành liền có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng Đồ Du Du:
"Đó cũng là nhà của em, nếu như em không thoải mái anh sẽ nói Triệu quản gia sắp xếp cho bà ấy một chỗ ở khác"
Đồ Du Du nhẹ giọng:
"Cảm ơn anh, như vậy có thể để mẹ của em ấy ở lại chỗ này một thời gian được không?"
Tô Thành không quan tâm vế sau mà chỉ quan tâm đến câu nói phía trước:
"Giữa chúng ta không tồn tại ơn huệ"
Đồ Du Du im lặng lâu thật lâu, đến cuối cùng vẫn là nhịn không được có điểm thúc giục Tô Thành:
"Khi nào thì anh trở về... em rất nhớ anh"
Tô Thành trái tim cũng tự giác đập nhanh hơn vài nhịp, Tô thiếu giữa màn súng đạn trái tim cũng không hề loạn nhịp, nhưng chỉ một câu nói của người yêu liền suýt chút nữa trái tim chạy ra khỏi lồng ngực:
"Anh sẽ về sớm, anh cũng rất nhớ em"
Đồ Du Du nhỏ giọng:
"Như vậy không làm phiền anh nữa, em đợi anh trở về".