Hai ngày nữa là thọ thần của Khắc quý phi, Dục Sơ vào cung phụ giúp việc chuẩn bị, từ trong đống quà mừng các nơi gửi đến chọn ra mấy thứ đặc biệt khéo léo đưa vào tẩm cung Khắc quý phi, chỉ mong mẫu thân thấy quà sẽ vui vẻ. Vào tới bên trong, thấy Khắc quý phi mặt đầy sắc xuân, đang trò chuyện với Khắc thị phu nhân – mẫu thân Mạch Sở Địch, Dục Sơ bước lên vấn lễ: “Mẫu thân an khang, di mẫu an khang.”
Khắc quý phi cười kéo tay hắn: “Mau ngồi xuống đi, có chuyện vui rồi.”
Dục Sơ nghĩ thầm nếu Khắc thị phu nhân ở đây, hẳn là phụ hoàng đã đáp ứng hôn sự của Dục Thanh với Như Hồng, lại nghe Khắc quý phi nói: “Hôn sự của Địch thiếu gia đã thành rồi, đầu xuân là có thể lo liệu.”
Dục Sơ sửng sốt, ngực như bị dùi băng đâm một nhát, trở miệng liền nói: “Địch thiếu gia? Mẫu thân nói nhầm ư?”
Khắc thị phu nhân vui không kìm được tiếp chuyện: “Sao sai được, Địch nhi vừa ý Lục Li cô nương – muội muội Đô sát viện Lục đại nhân từ lâu, cũng mới nói với cha nó và ta năm ngoái, xấu hổ xin chúng ta đi cầu thân, lại sợ người ta không nhận lời để Chiêu tỷ tỷ và Tam điện hạ chê cười, đợi chuyện xong xuôi mới dám vào cung báo tin. Vậy mà hôm qua nhà gái đã đưa ngày sinh tháng đẻ tới, sáng nay xem sính lễ cũng không nói hai lời, không phải là thật khéo thành sao?”
Khắc quý phi tiếp lời: “Mấy ngày trước ta đem hôn sự của Thanh nhi và Như Hồng nói cho bệ hạ, bệ hạ rất vui, nhưng vẫn bảo Thanh nhi còn nhỏ, huynh trưởng Như Hồng lại chưa lập gia, với lễ không hợp, nếu không phải bệ hạ nhớ rõ ràng, vi nương thực đã phạm phải cấm kị. Cũng nhờ bệ hạ miệng vàng lời ngọc, thuận tiện một câu, hỉ sự của Địch thiếu gia đã tới, hôm nay Thanh nhi xuất binh đánh giặc, tâm trạng vi nương rất nặng nề, may mà còn chuyện vui này cũng coi như là điềm lành. Mạch gia gần đây chuyện tốt liên miên, còn không mau chúc mừng dì con đi?”
Dục Sơ định thần lại, chữ hỉ còn chưa tới miệng, nghe Khắc quý phi nói với Khắc thị phu nhân: “Tài mạo của cô nương Lục gia kia muội muội gặp chưa? Được Địch thiếu gia để ý, tất là nhân vật chẳng vừa.”
“Tỷ tỷ trước đây chưa từng thấy Lục cô nương nhưng hẳn phải nghe qua danh tiếng Trạng nguyên lang Lục Diệu Am năm đó. Lục gia là thư hương môn đệ, mấy đời liên tục làm quan, Lục Li cô nương lại do chính thất sinh ra, cùng chung một mẹ với Lục đại nhân. Không lừa tỷ tỷ, muội đây thân là mẹ chồng mà vừa gặp Lục cô nương đã phải váng vất, phong tình thế thái nhường ấy trong thiên hạ này cũng chỉ kém tỷ tỷ một chút thôi, chẳng trách Địch nhi để ý nàng. Nếu muội là nam tử, hẳn là động tâm rồi.”
Khắc quý phi nửa cười nửa giận bảo: “Nếu muội là nam tử, với cái số tuổi này người ta cũng không vì già mà nể mặt đâu. Sơ nhi con xem bà mẹ chồng này đi, con dâu còn chưa cưới vào cửa đã quý như bảo bối.”
Khắc thị phu nhân che miệng cười: “Để Tam điện hạ chê cười rồi.”
“Sao dì lại nói vậy, Lục Diệu Am tướng mạo như thiên nhân, Lục tiểu thư chắc hẳn cũng giống tiên tử hạ phàm… Dục Sơ ở đây chúc mừng dì.”
Khắc quý phi nghe vậy cười với Khắc thị phu nhân: “Xem nó nói có bất đắc dĩ không kìa, phí cả tương lai phu thê người ta.”
Dục Sơ trong lòng hoảng hốt, lại nghe Khắc thị phu nhân nói: “Tam điện hạ xưa nay đều xem Địch nhi như đệ đệ ruột, hôm nay Địch nhi thành thân, tâm chưa quen cũng là tự nhiên. Như Hồng nhà ta lại không giống thế, sính lễ mới hạ, mỗi ngày đã náo loạn tối mày tối mặt, sau này chị em dâu hẳn phải khó xử rồi.”
Khắc quý phi nói: “Tương lai Như Hồng sẽ xuất giá, còn tìm ai náo loạn được chứ.” Nói xong bèn nhìn Khắc thị phu nhân cười.
“Hài nhi vẫn nghĩ Tiểu Địch còn nhỏ.”
“Từ nhỏ con đã nhìn y lớn lên, tất nhiên nghĩ y nhỏ. Con không nghĩ xem, lập thu y đã tròn hai mươi lăm, khi con thành thân còn nhỏ hơn y bây giờ hai tuổi đó.”
“Địch nhi không phải do Tam điện hạ chăm sóc trưởng thành, thì cũng là được Tam điện hạ bế bồng trưởng thành. Muội còn nhớ rõ năm ấy Địch nhi vừa tròn ba tuổi, Tam điện hạ chưa tới mười tuổi, Địch nhi bệnh nặng mới đỡ được chút ít, đã nói phải ra ngoài chơi, Tam điện hạ từ nhà muội một đường đem Địch nhi bế vào cung chơi, người hầu muốn thay nó nó cũng không chịu, thương Địch nhi thực sự là thương quá nhiều.”
“Lúc đó Địch thiếu gia chơi trong cung của tỷ, Sơ nhi nếu không phải nhìn bước trước tới bước sau, thì cũng là vừa kéo vừa ôm như sợ có nguy hiểm. Trong Hoàng cung những đệ đệ khác chưa có người nào từng thấy nó như vậy đâu.”
Nói tới đây, Khắc thị phu nhân nhớ tới chuyện đau lòng, viền mắt đỏ hồng: “Nói thật lòng, lão gia nhà muội và muội không biết làm thế nào để cảm ơn tỷ tỷ và Tam điện hạ, muội thường nghĩ nếu không có Tam điện hạ mệnh vàng thể ngọc, lúc nào cũng trông nom, Địch nhi làm sao sống tới hôm nay được.”
“Địch thiếu gia tốt số, tự có thần linh phù hộ, chẳng phải nghe có câu ‘lúc nhỏ trắc trở, về già bình an’ sao, muội muội lo lắng quá rồi.”
Dục Sơ nghe vậy xen miệng: “Tiểu Địch yếu ớt, trong lúc điều trị tất có nhiều kiêng kị, lần này kết thân… Nếu lần này lỡ đụng phải, thì thật không xong.”
Hai vị trưởng bối đều biết hắn nói chuyện gì, im lặng một thoáng. Lát sau Khắc quý phi mới nói: “Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là lẽ thiên cổ, dặn dò phu thê họ tiết chế là được.”
Hai từ ‘tiết chế’ vừa vào tai, Dục Sơ chợt thấy lòng đau như đao cứa, nghe Khắc thị phu nhân nói tiếp: “Chuyện vui lần này biết đâu bệnh tình của Địch nhi có thể xoay chuyển được cũng chưa biết chừng.”
Dục Sơ tự biết đường đi đã không thể quay đầu, nếu nhiều lời nữa, sợ trong ngôn từ tiết lộ bản tâm, chỉ có thể cắn môi nhịn đau, gồng mình ở lại bồi chuyện một hồi, liền lấy lý do rời đi.
Ban đêm Dục Sơ không chợp mắt, ngày hôm sau vào triều thấy Mạch Sở Địch quan bào nghiêm chỉnh, hào hứng phấn khởi, thần thái xán lạn. Tuy biết y từ trước tới nay là người vô cùng gọn gàng, không muốn biểu hiện bệnh tình trên triều đình song vẫn thấy khác với dĩ vãng, đứa nhỏ từ bé hắn bế bồng chẳng ngờ lớn lên lại xa lạ như thế, phảng phất là mới quen.
Bắt đầu từ khi nào, muốn ôm lấy y, đã không còn vì sợ y cảm lạnh, vì sợ y xảy ra chuyện nữa.
Khi ta kết thân, liệu có phải ngươi cũng nếm trải tâm tư thế này…
Hành quân gần nửa tháng, hôm nay cuối cùng đã cắm doanh trại trên lòng thảo nguyên, Dục Thanh xem qua báo cáo của thám tử gửi về, biết tộc Thổ Dục Hồn cưỡi binh tới lui như gió, dù con đường trước mặt không thấy tình hình địch nhưng không được chậm trễ như trước. Mắt thấy sắc trời muộn dần, ngoài trướng khói bếp nổi lên, Dục Thanh dỡ bộ giáp nặng xuống thay bằng nhuyễn giáp vừa người bước ra khỏi trướng tuần tra.
Thúc ngựa đi quá nửa tòa đại doanh, thấy doanh trại kiên cố, doanh trướng nghiêm chỉnh, quân sĩ chức vụ lớn nhỏ sắp xếp ngay ngắn có hàng lối, âu lo trong lòng Dục Thanh vơi đi vài phần, đang định quay về trướng lại nghe tại cửa Bắc đại doanh cách đó không xa vang lên tiếng đòn roi quất xuống ầm ĩ, dường như đánh vào da thịt. Dục Thanh quay đầu lại, thấy một quan quân trông có vẻ giống như giáo úy đứng trên vách đại doanh, roi trong tay giơ lên vụt xuống. Trên mặt đất là một quân sĩ kém cỏi không có phẩm cấp, thấy roi sắp quật xuống, một mặt muốn tránh, một mặt ngẩng đầu như muốn biện giải. Dục Thanh chỉ nghĩ quân sĩ đó phạm phải quân kỷ, không muốn quản chuyện nhỏ nhặt, giục ngựa muốn đi, không ngờ giáo úy lúc này lại cao giọng mắng “Tưởng tên Dụ Thanh thì là hoàng tử sao, dám ra lệnh cho ông nội đây, hôm nay không đánh ngươi thì ngươi không biết tổ tông mình là ai!”
Dục Thanh từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ từng bị nhục mạ như vậy, nhất thời tức giận quay đầu ngựa chạy tới, vung roi đánh cho giáo úy kia rơi từ trên vách xuống. Giáo úy bị đau rơi xuống đất, đang định chửi ầm lên thì ngẩng đầu thấy đôi mắt thanh tú của Dục Thanh phẫn nộ như Minh vương, chốc lát sợ đến bay mất nửa hồn phách. Thật ra giáo úy là chức quan thấp, chưa từng nhìn thấy Dục Thanh ở khoảng cách gần vậy, nhưng dựa vào mái tóc vàng rực dưới ánh chiều tà kia hẳn cũng đoán ra thân phận hắn, nhất thời sợ đến dập đầu liên tục, run cầm cập.
“Điện hạ… bớt giận… tiểu nhân không biết… điện hạ ở đây… Là tên tiểu tử này tên Dụ Thanh… tiểu nhân không phải nói điện hạ… Tiểu tử này… phạm vào đại kị của điện hạ… Tiểu nhân chỉ vô tâm, điện hạ khai ân, điện hạ khai ân…”
(Dục Thanh (毓清) là yù qīng, Dụ Thanh (喻青) cũng là yù qīng.)
Dục Thanh ít nhiều cũng nghe ra, đem bàn tay đang cầm roi da chỉ vào quân sĩ hạ đẳng vừa mới bị ăn roi lúc nãy, “Tên của ngươi, viết cho ta xem.”
Quân sĩ kia yên lặng quỳ một bên, nghe Dục Thanh ra lệnh cho y, cúi đầu đem ngón tay viết lên mặt đất một cái tên, gấp gáp như thế mà chữ lại rất đẹp. Dục Thanh không khỏi tỉ mỉ quan sát y, thấy vết roi trên má y còn chảy máu, gương mặt trầm tĩnh hoàn toàn không có vẻ sợ hãi. Dục Thanh ngạc nhiên, nhớ tới tranh chấp vừa rồi, liền hỏi: “Sao gã lại đánh ngươi, nói ta hay.”
Quân sĩ kia cúi người nhẹ nhàng dập đầu, thưa lên: “Hồi bẩm điện hạ, tiểu nhân hôm nay ở binh đội phụ trách xây dựng tường quân doanh, tiểu nhân đề nghị với giáo úy đại nhân đem mười trượng cỏ dại ngoài tường quân doanh nhổ sạch hết, giáo úy đại nhân phạt tiểu nhân nhiều chuyện.”
Dục Thanh thấy y ngôn ngữ lễ phép, trong lòng cũng thêm chút hảo cảm với y, nghe y nói vậy tiện hỏi: “Nói nhiều một câu cũng không đến mức phạt roi, còn gì cứ nói thực ra.”
“Hồi bẩm điện hạ, là tiểu nhân kiên trì muốn nhổ sạch khiến giáo úy đại nhân nổi giận.”
“Tại sao? Nhổ cỏ đi có ý gì?”
“Vào đông, không khí lạnh lại khô, cỏ khô thiếu nước nếu không nhổ đi, quân địch vứt một mồi lửa nhỏ là đốt sạch cả tòa đại doanh của ta.”
Dục Thanh trong lòng kinh hãi, bàn tay nắm roi của hắn nổi đầy gân xanh, cao giọng trách mắng: “Chuyện lớn như vậy sao không sớm bẩm báo cho kịp!”
“Mấy ngày trước quân ta chưa vào thảo nguyên, không cần cố kỵ, tiểu nhân cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vì thế chưa kịp bẩm báo, khẩn cầu điện hạ thứ tội.” Dụ Thanh nói xong cúi người dập đầu.
“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện? Là nhiều lời một câu không bằng ít đi vài trận đòn đúng không?” Dục Thanh nói với giáo úy, “Hôm nay nếu không phải ta đến, ngươi đánh chết y thật sao? Thân là kẻ mang binh tới nước người, cứ không biết chừng mừc như thế làm lỡ việc quân cơ, lạm dụng tư hình —— giữ ngươi lại có lợi ích gì!”
Giáo úy thấy Dục Thanh có ý muốn giết gã, sợ đến hồn bay phách lạc chỉ biết dập đầu không ngừng. Ngay lúc đó Dụ Thanh ngẩng đầu nói: “Các huynh đệ một ngày hành quân, chưa kịp nghỉ ngơi đã liên tục đắp tường, tất nhiên rất mệt mỏi, giáo úy đại nhân thương thuộc hạ khổ cực mới nghĩ Dụ Thanh nhiều chuyện, vạn mong điện hạ khai ân thông cảm cho.”
“Gã đánh ngươi như thế, ngươi thay gã biện minh… Cũng được, bảo vệ doanh trại quan trọng hơn, mau mang thuộc hạ của ngươi đi nhổ cỏ.”
Giáo úy liên tục dập đầu, chật vật đứng lên lại nghe Dục Thanh nói: “Nói y, không nói ngươi.”
Dụ Thanh dập đầu: “Tiểu nhân đa tạ điện hạ đã tin tưởng tiến cử.”
Dục Thanh chỉ nói: “Ngươi quen thuộc thảo nguyên như vậy, sau này hành quân hạ trại nếu có chỗ không ổn chỉ cần đến báo cho ta, nếu lỡ việc nữa thì phạt ngươi.”
Dụ Thanh khấu đầu bảo vâng.
Ăn xong bữa tối, Dục Thanh nhớ tới chuyện ban ngày vẫn thấy lòng có nghi vấn liền sai người gọi Dụ Thanh tới quân trướng. Ban ngày Dụ Thanh tránh roi, về sau lại một mực cúi đầu theo lễ, dáng vẻ y thế nào Dục Thanh chưa từng nhìn rõ. Y khấu đầu xong đứng dậy, mặt mũi vậy mà vô cùng xinh xắn, nếu không phải vóc người cao hơn thì thoạt nhìn đúng như một nữ tử thanh lệ. Dục Thanh thầm nghĩ tính tình và dung mạo y nhất định không khiến người ta ghét bỏ, giáo úy mượn vài chuyện vặt đánh y tất là từng có gút mắc với y, liền hỏi: “Gã đó đối với ngươi rất khắt khe, vì sao?”
Dụ Thanh nghe câu hỏi không đầu không cuối của hắn, phỏng đoán trong chớp mắt đã hiểu. Thật ra, do Dụ Thanh tính tình trung thực, không giao du nhiều với người khác, hơn nữa làm việc linh hoạt, giáo úy thường để y bên cạnh sai bảo. Trước khi xuất binh, giáo úy vốn muốn lấy bạc đem mấy cô nương từ thanh lâu vào quân doanh, vì muốn thể hiện thân phận, sai Dụ Thanh bưng trà rót nước đứng bên hầu hạ, không ngờ các cô nương thấy y, mắt liền dán lên y không rời, đối với người đã đích thân trả tiền mua vui thì thực rất khó bình tĩnh. Giáo úy thẹn quá thành giận, đánh đuổi mấy cô nàng ra khỏi doanh, thế nên vừa phải bồi thường bạc vừa phải bồi thường người, từ đó về sau ghét Dụ Thanh thấu xương, nơi nơi chốn chốn chèn ép y. Dụ Thanh thầm nhủ đưa nữ tử vào quân doanh là tội chém đầu, hôm nay giáo úy bị cách chức, hà tất vì chuyện này mà hại thêm tính mạng người, bởi thế chỉ nói: “Tiểu nhân bình thường làm việc chân tay chậm chạp, giáo úy đại nhân chê cũng phải thôi.”
Y nói rất tự nhiên, Dục Thanh cũng không thấy có gì không ổn, thấy y gọi gã kia là đại nhân liền nói: “Hôm nay ngươi là giáo úy, không cần “tiểu nhân tiểu nhân” khiến người ta phiền phức làm gì. Tên của ngươi rất đẹp, sau này gặp ta phải xưng tên.”
Tên hai người họ đọc rất tương tự, Dụ Thanh nghe ra trong lời Dục Thanh nói có chút ý đùa, nhếch khóe miệng cười, “Dụ Thanh đã hiểu.” Lại nghe Dục Thanh hỏi y: “Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, ở trên thảo nguyên làm sao biết được chuyện kia?”
Dụ Thanh giật mình một thoáng, như nhớ lại đoạn chuyện cũ thương tâm: “Dụ Thanh năm nay hai mươi mốt, nhà ở kinh thành, tổ tiên các đời kinh thương. Mười ba tuổi năm ấy tôi cùng gia phụ sang Tây Vực bán tơ lụa, đi qua nơi dân tộc Thổ Dục Hồn cai quản thì đội buôn bị cướp, gia phụ chết thảm, tôi bị bán sang những nhà giàu có của người Thổ Dục Hồn làm đầy tớ, ở Mục Dương năm năm mới tích đủ lương thực để bỏ trốn, đào thoát về kinh thành. Chẳng ngờ gia nghiệp tan tác, người thân chết hết, vì mưu sinh đành đầu nhập quân ngũ, làm việc đến nay.”
Hóa ra là một người đáng thương. Dục Thanh nghĩ liền hỏi: “Ngươi ở cảnh nội của dân tộc Thổ Dục Hồn năm năm, hẳn biết rõ thuật dụng binh của họ chứ?”
“Dụ Thanh chỉ là một nô lệ Mục Dương, ngày thường ngoại trừ trông bầy dê coi bầy sói thì gặp một người cũng khó, thuật dụng binh của họ Dụ Thanh hoàn toàn không biết.”
Dục Thanh thầm nghĩ phải, lại nghe Dụ Thanh nói tiếp: “Nhưng Dụ Thanh biết dân tộc Thổ Dục Hồn năm nay vì sao xâm phạm biên giới.”
Dân tộc Thổ Dục Hồn là dân du mục, từ trước tới nay hành tung khó liệu, Dục Thanh thấy y nói thế, không khỏi lấy làm hiếu kỳ, “Vì sao?”
“Dụ Thanh ở Mục Dương năm năm, hiểu chút ít về cỏ cây nơi này, thấy cỏ cho súc vật ăn mùa đông này xơ xác, bụng nghĩ mùa hạ đại hạn. Phía Nam thảo nguyên đã vậy, cục diện phía Bắc càng thêm bất kham, cỏ cây héo thì dê bò gầy, sữa dê nhất định giảm mạnh, nếu không phải vì mùa đông hết lương thực thì người Thổ Dục Hồn nhất định sẽ không tiếp tục ngang ngược hoành hành xâm phạm biên giới của ta nữa.”
Dục Thanh nghe thấy có lý, hỏi: “Nghe ngươi nói vậy, chắc là có giải pháp rồi?”
“Mở cửa thương mại, tương trợ lẫn nhau, việc binh có thể miễn.”
Nếu có thể mượn việc thông thương biến chiến tranh thành tơ lụa, không chỉ việc xâm phạm biên giới lần này được hóa giải mà dân biên giới muôn đời cũng có thể bình an, Dục Thanh nghĩ thấy cách này thực sự đẹp cả đôi đường, không khỏi khen: “Ta không biết dưới trướng mình lại ẩn giấu một nhân tài như vậy, thăng ngươi thành Tham tán trung quân, ngày mai nhậm chức.”
Dụ Thanh một ngày thăng hai cấp, vội khấu tạ: “Tạ ơn điện hạ đề bạt.”
Dục Thanh phất tay để y đứng dậy, nói thêm: “Chỉ là, nếu không thể thắng trước mấy trận, sau này dự định thông thương khó tránh khỏi việc phải nể nang họ, vậy vẫn không thể không đánh. Ngươi quen đường lối trên thảo nguyên, với lộ tuyến tiếp theo của quân ta có kế gì không?”
“Thảo nguyên bạt ngàn, muốn tìm chủ lực của tộc Thổ Dục Hồn khác gì mò kim đáy biển. Chẳng qua, mùa đông không có mưa, vương đình phần lớn là ở nơi gần nước, trong cảnh nội tộc Thổ Dục Hồn chỉ có một hồ lớn duy nhất, quân ta đi tới hồ quả là không sai.”
“Dụ rắn ra khỏi hang, thì ra ngươi cũng hiểu chút binh pháp.”
“Từ xưa binh thương giống nhau, Dụ Thanh chỉ biết đến thương pháp gia phụ truyền lại thôi.”
Dục Thanh thầm tán thưởng thêm vài phần, thấy vết thương bởi roi đánh lúc ban ngày của y tấy lên, liền sai người mang sang dược thượng đẳng đưa y, nói: “Cầm lấy bôi cẩn thận, gương mặt như vậy mà lưu lại sẹo há không đáng tiếc.”
Bản thân Dục Thanh tướng mạo xuất chúng, cho nên cũng chưa bao giờ kiệm lời khen dung mạo người khác, Dụ Thanh nhận thuốc lại hơi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Gương mặt này tặng Dụ Thanh không ít phiền phức, nếu mặt mày xấu xí thì tốt biết mấy.”
Dục Thanh thấy thú vị, nhịn không đặng bật cười khẽ, thấy đêm đã sâu, lệnh Dụ Thanh lui xuống, tự đi nghỉ ngơi. Thủ vệ thấy Dụ Thanh có thể chọc cười Lục hoàng tử, sao lại không biết điện hạ vừa mắt y, bận rộn không ngừng tiễn y ra khỏi trướng, so với Tham tướng Phó tướng còn ân cần hơn.
Lập xuân tế xã tắc là đại điển mỗi năm một lần, Dục Sơ giám thị Lễ bộ, tuy tâm trạng hôm nay rất tệ, không muốn thấy người kia nhưng những việc nên làm thì chối bỏ không được. Cả một ngày Dục Sơ ngồi trong đại đường Lễ bộ, nhìn sắc mặt hòa nhã của Mạch Sở Địch cười nhẹ với thuộc hạ, điều hành sắp xếp, bài bố Lễ bộ trên dưới bận rộn đâu vào đó. Dục Sơ nửa ngày không nói chuyện, lúc đêm xuống, thấy hôm nay việc đã xong quan lại Lễ bộ đều tự tản đi, bèn buông chung trà, nhấc chân muốn đi. Mạch Sở Địch từ đằng sau gọi hắn: “Trong nha môn cơm nước đạm bạc, buổi trưa điện hạ ăn chưa ngon, vi thần mời điện hạ cùng tới Nộn Vân các dùng mấy món vừa miệng được không?”
Dục Sơ chỉ đáp: “Không cần.” Đi ra tới bên ngoài cũng không thấy Mạch Sở Địch đáp lời, không khỏi quay đầu, thấy y vẫn đứng nguyên như cũ, trên trán thấm một tầng mồ hôi lạnh, tay chống án mà mặt trắng xanh, dọa Dục Sơ sợ tới mức phải bước đến đỡ y, vội hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Hả?”
Mạch Sở Địch cúi đầu nói: “Tiểu Địch vốn sống chẳng được mấy ngày, điện hạ đừng giận tôi.”
“Ngươi nói gì vậy!” Dục Sơ đau lòng quát, vồn vã đến mức thiếu điều rơi lệ, “Đều do ta không biết điều, ngươi đừng tức giận, tức giận như vậy không tốt.” Vừa nói vừa dìu Mạch Sở Địch xuống ghế, lấy thuốc tùy thân trong ngực y, cầm chén trà trên bàn đưa y, lạnh tái. Dục Thanh nhìn xung quanh, quan lớn quan nhỏ ở Lễ bộ bận rộn cả ngày, giờ Thìn vừa tới liền vội vàng về phủ, cả nha môn lớn như thế mà ngay cả một gã sai vặt chuyên việc trà nước cũng chẳng còn dư lại, chỉ đành hỏi Mạch Sở Địch: “Hạ nhân trong phủ của ngươi đâu, sao không đến đón ngươi? Ta cưỡi ngựa tới, bây giờ… “
Mạch Sở Địch dùng trà lạnh uống thuốc, lắc đầu. “Ban trưa vừa truyền lời lại nói tối cùng điện hạ dùng bữa bên ngoài, sai họ không cần đến đón tôi, tôi ra ngoài mượn kiệu đi về là được.” Mạch Sở Địch cá tính mạnh mẽ, hôm nay nha môn bận rộn, y vất vả cả ngày trời thân thể đã khó chống đỡ, không muốn bị cấp dưới nhìn thấy sự mệt nhọc đó, đành cố gắng gượng, hơn nữa biết Dục Sơ không vui, trước mặt người ngoài bất đắc dĩ không khuyên được, bảo hẹn buổi chiều tới nơi thanh tịnh, vừa uống rượu vừa đem hết lời nói ra. Chẳng ngờ Dục Sơ nửa phần cũng không đợi, phất tay muốn đi, Mạch Sở Địch nhất thời lửa giận dâng lên, bệnh càng nặng thêm.
Dục Sơ nghe y cậy mạnh, lòng càng gấp hơn, hoảng loạn nói: “Như ngươi bây giờ làm sao ngồi kiệu được, ta ra ngoài tìm xe tới… Hay là bây giờ vào cung gọi Địch thái y tới? Hoàng cung cách đây cũng gần hơn…”
Nhưng nghĩ đến việc rời đi, để lại một mình Mạch Sở Địch ở đây làm sao yên tâm được, nhất thời chẳng biết làm thế nào cho phải. Mạch Sở Địch khó thở, chỉ đành nói: “… Sau viện có phòng chấp sự… Điện hạ dìu tôi tới đó nghỉ, thuốc ngấm là ổn thôi…”
Dục Sơ nghe vậy sao chịu để y tự đi, ôm ngang người Mạch Sở Địch, đi qua sân tìm phòng chấp sự, đá cửa bước vào. Lễ bộ trước giờ vẫn là cửa quan thanh tĩnh, ngày thường việc ít người ít, phòng chấp sự dường như chẳng bao giờ đụng tới. Lúc này cửa vừa mở bụi bặm liền bay mù mịt. Dục Sơ nhíu mày, nghĩ giường vừa cứng vừa chất bụi như vậy làm sao nằm đây, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bế người qua, nhẹ nhàng đặt xuống, cũng tự ngồi bên, kê đầu y lên chân mình.
Mạch Sở Địch vừa thở hổn hển vừa cố chịu đựng bệnh tật ập tới, Dục Sơ lấy khăn trong tay áo lau tầng tầng mồ hôi lạnh thấm ướt trán y, hoàng hôn giờ đây đã trầm xuống, bóng tối trong phòng bao trùm, gió đêm lên buốt giá thấu xương. Dục Sơ sợ Mạch Sở Địch lạnh, cởi áo ngoài khoác lên cho y, lại ôm sát y vào lòng mình, giữ lấy y thật chặt. Nghe hơi thở y lúc nặng lúc nhẹ, Dục Sơ nhớ tới những ngày tháng Mạch Sở Địch mới chín tuổi, bệnh nặng tới mức Thái y viện cũng phải nói e chẳng qua khỏi, lòng không khỏi bi thương, run giọng nói với y: “… Ca ca không tức ngươi nữa, không giận ngươi nữa, sau này ngươi thích thế nào thì cứ làm thế đó, ca ca không trách ngươi, ngươi chỉ… ngươi chỉ đừng…”
Chữ “tử” kia, dẫu ra sao đi chăng nữa, cũng không bật được ra lời.
Xuyên qua bóng đêm, Dục Sơ nghe thấy giọng nói yếu ớt của người trong lòng: “Con người há lại có thể chết dễ dàng như vậy… Bệnh tôi tái phát điện hạ cũng chẳng phải mới thấy một hai lần… Mới vừa rồi là nói bừa, điện hạ chớ để bụng.”
Lời lẽ ngoan độc như thế thốt lên từ miệng ngươi, bảo ta phải làm sao không để trong lòng, Dục Sơ nghĩ vậy nhưng chỉ nói: “Ta tất nhiên chẳng để trong lòng, ngươi đừng nói chuyện, tập trung thở cho vững.”
“Bệnh cũ tái phát, không sao đâu.”
“Ngươi có lạnh không?”
“Điện hạ ôm như vậy, không thấy lạnh.”
Dục Sơ xót xa, cúi đầu ghì Mạch Sở Địch vùi trên vai mình. Mạch Sở Địch lại không hiểu tâm tư lúc này của Dục Sơ, chỉ hỏi: “Điện hạ rốt cuộc giận điều gì, nói cho Tiểu Địch biết để Tiểu Địch sửa, cứ chẳng nói lời nào như vậy, trong lòng Tiểu Địch không thoải mái.”
Ta thích ngươi, ta không muốn ngươi thành thân, ta không muốn người khác được ôm ngươi, ta không muốn ngươi ôm người khác.
Những lời này, ngươi bảo ta phải nói thế nào.
Dục Sơ lặng đi một chốc mới đáp: “Thành thân là việc lớn, ta lại là người cuối cùng biết chuyện, ngươi vừa mắt tiểu thư nhà ai cũng chẳng nói cho ta, hoàn toàn coi ta như người ngoài, đổi lại ta là ngươi, ngươi không giận?”
“Điện hạ dạy phải. Chỉ vì năm nay thi Hương, năm sau Đại bỉ*. Vào hè rồi Lễ bộ nhất định chẳng còn ngày nhàn hạ, Tiểu Địch muốn hoàn tất hết việc ở mùa xuân, hành sự gấp gáp chưa kịp bẩm báo cho điện hạ, Tiểu Địch biết sai rồi.”
(Đại bỉ cứ 3 năm lại có một lần: thi Hương, thi Hội, thi Đình.)“Ngươi xem trọng Lục tiểu thư đã lâu, sao gọi là hành sự gấp gáp đây?”
“Điện hạ giận đến hồ đồ rồi.” Trong giọng nói Mạch Sở Địch hơi mang tiếng cười, “Lục tiểu thư là khuê nữ thuyền quyên, Tiểu Địch tới giờ chưa từng có phúc được gặp, cớ gì xứng hai chữ ‘xem trọng’?”
Dục Sơ nghe vậy thì sững lại, nhân quả trước sau thoáng chốc rành rọt, “Ngươi vì lôi kéo Lục Diệu Am mà cầu hôn Lục gia?! Chuyện Lục Diệu Am nhận lời ta lẽ nào có liên quan tới chuyện này?”
Mạch Sở Địch nghe Dục Sơ có vẻ giận dữ, vội đưa lời: “Nếu không có Lục Diệu Am nhận lời điện hạ, Tiểu Địch việc gì phải phí phen khổ tâm này. Lục Diệu Am tính tình cương trực, thiếu chút hai mặt, dù lúc này đồng ý giúp đại kế của điện hạ cũng không dám đảm bảo ngày sau thấy điện hạ mưu kế sâu dần, sẽ dấy lên ý muốn nuốt lời, hôm nay dựa vào tầng quan hệ thông gia này nối liền vinh nhục hai nhà, tương lai y quyết định cũng phần nào cố kỵ. Lục gia mấy đời làm quan, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, nhân duyên này với điện hạ mà nói thì hoàn toàn là chuyện tốt.”
Dục Sơ thoáng yên lặng, mở miệng giọng lạnh như băng đá: “Với ta mà nói hoàn toàn là chuyện tốt, ngươi liền cứ thế đem mình ra đổi?”
Mạch Sở Địch lặng đi, thấp giọng bảo: “Chỉ cần là chuyện tốt với điện hạ, Tiểu Địch không có gì là không thể đổi, dù sao kết thân, lấy một nữ tử hữu dụng cũng tốt hơn vô dụng.”
Dục Sơ nghe thế cao giọng cười, siết chặt Mạch Sở Địch vào lòng, run giọng: “Làm tốt lắm… Thông suốt cẩn trọng như thế, nương tử nhà mình cũng có thể cho ta tính kế… Ta nên cảm ơn ngươi thế nào mới đủ đây!”
Mạch Sở Địch và Dục Sơ tương giao hơn hai mươi năm, chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Bên tai nghe Dục Sơ nặng nề hỏi: “Chỉ cần là việc tốt với ta, điều gì ngươi cũng có thể tính, điều gì cũng có thể cho, đúng không?”
Trong khi lòng còn lưỡng lự, miệng lại sớm hơn một bước: “Đúng.”
“Ta muốn ngươi, ngươi cho ta được không?”
Mạch Sở Địch bỗng nhiên ngẩng đầu. Nét mặt Dục Sơ chìm trong màn đêm mờ ảo chẳng rõ, chỉ có hơi thở nóng rực kề cận trên mi mày.
“… Tiểu Địch có thể cho, nhưng Tiểu Địch không muốn.”
Đáp án đã chuẩn bị thật lâu thật lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày phải nói ra miệng.
“Tiểu Địch tới giờ vẫn chỉ coi điện hạ như ca ca, mai này sẽ coi điện hạ như chủ thượng, về phần khác, Tiểu Địch chưa từng nghĩ, cũng không muốn nghĩ.”
Cánh tay Dục Sơ lơi lỏng, bình tĩnh nhìn y, không làm gì cả, không nói gì hết.
“Điện hạ muốn gì Tiểu Địch đều cho được, bây giờ có thể cho, nhưng Tiểu Địch không muốn, điện hạ phải nhớ kĩ.”
Dục Sơ hơi nheo mắt, vươn tay kéo đầu Mạch Sở Địch về phía mình, sau một lát mới cười lạc lõng, tiếng nói nhạt như chẳng nghe được thành lời: “Ta là giận tới hồ đồ, lời lẽ cũng vớ vẩn. Ngươi đừng để trong lòng, quên hết đi.”
Mạch Sở Địch tựa trên vai Dục Sơ, nhắm lại hai mắt giữa màn tóc tơ.
“Tiểu Địch hiểu rồi, Tiểu Địch đã quên.”
Hao tổn hết ba kiếp, cũng phải quên sạch.