Móc Bùn Và Cá Nhỏ

Chương 10

Lưu Đồng nói không làm nhưng hướng bên trong Ngu Y Kiệt đỉnh một cái, bị đỉnh vào trong Cá Nhỏ phi thường mê người rên một tiếng, Lưu Đồng thấy thế lại đem tay sờ lên nửa người dưới của Cá Nhỏ đang nóng như lửa, Cá Nhỏ rên lợi hại hơn, cuối cùng cũng giữ không được bản thân mà bật ra.

“Móc Bùn ca ca… Đừng mà… Móc Bùn ca ca ~”

“Cá Nhỏ… mau gọi tên anh…”

Lưu Đồng thỏa mãn cười xấu xa một chút cúi người hôn cậu, cùng cậu hôn sâu, dây dưa không dứt. Ngu Y Kiệt khóe miệng hạnh phúc nhếch lên, có chút mở to miệng nghênh hợp với nụ hôn của hắn. Lưu Đồng hưng phấn đứng dậy hạ người, lúc đầu bị kích thích đột nhiên dừng lại một chút khiến cho tâm hắn ngứa ghê gớm, đem Cá Nhỏ đùa đến không chịu được, chính hắn cũng vậy, bản thân lại không có kinh nghiệm gì, mãnh liệt kéo ra đút vào một lát thì trượt ra khỏi thân thể Ngu Y Kiệt, đem chất lỏng nóng rực lưu lại giữa hai chân Ngu Y Kiệt, Lưu Đồng trong cổ họng gạt ra một tiếng kêu gợi cảm, sau đó nằm ở trên người Ngu Y Kiệt, ghé vào lỗ tai cậu thở dốc

“Hô ~ Cá Nhỏ… Cá Nhỏ…”

Ngu Y Kiệt bị thổi nhiệt khiến mặt nóng lên, nhẹ nhàng ôm gò má Lưu Đồng hôn hắn, Lưu Đồng chậm rãi vươn tay cầm vật cứng còn chưa có phóng thích của Ngu Y Kiệt, Ngu Y Kiệt rên khẽ một tiếng, hai chân nhịn không được kẹp lấy eo Lưu Đồng, ôm Lưu Đồng rên rỉ, bị ấm áp vây quanh cùng trêu chọc cậu bắt đầu khống chế không nổi cổ họng của mình, Lưu Đồng chủ động hôn cậu đem hắn thanh âm phong bế lại, sau đó một lòng một ý hầu hạ cậu.

Thẳng đến khi Lưu Đồng cảm giác được trong tay càng lúc càng bành trướng, nóng rực vô cùng, sau đó một dòng nước nóng tràn vào lòng bàn tay của hắn, dưới thân người kia run rẩy quá lợi hại, còn nhịn không được cắn môi của hắn. Ngu Y Kiệt có chút khống chế không nổi mình, cắn có chút mạnh, Lưu Đồng rời đi môi cậu đau đến nhíu mày.

Ngu Y Kiệt từng ngụm từng ngụm nuốt không khí, nhớ tới vừa rồi dáng vẻ mình thất thố như vậy, cậu cúi đầu không dám nhìn Lưu Đồng. Lưu Đồng từ trên người cậu đi xuống đất tìm khăn tay, Ngu Y Kiệt nhanh chóng đem mình giấu ở trong chăn, Lưu Đồng đến bên giường dung khan tay giúp Ngu Y Kiệt lau sạch chất lỏng trên thân. Ngu Y Kiệt thẹn thùng uốn éo, Lưu Đồng nằm xuống bên cạnh cậu đem cậu ôm lấy

“Em làm loạn cái gì? Thành thật một chút.”

“Em… Sợ lạnh… Để cho em mặc quần áo có được hay không?”

“Không, như thế này ôm em, thật trơn… Y Kiệt người em thật trơn thật thơm…”

Lưu Đồng nói xong lại trên thân thể Ngu Y Kiệt sờ sờ, Ngu Y Kiệt một chút khí lực cũng không có, đẩy hắn cũng không đẩy được, nằm trong ngực Lưu Đồng lẩm bẩm, hung hăng oán trách

“Hứ… anh vừa rồi rõ ràng… mạnh bạo như vậy, làm sao còn có sức lực… anh nhanh đi ngủ, nhanh đi ngủ đi!”

“Được, được, ngoan, ngủ đi… Có muốn anh hôn hôn cùng vỗ vỗ không?”

“Ô… Muốn!”

Lưu Đồng đem cậu ôm vào trong ngực hôn lấy hôn để, sau đó vỗ lưng của cậu dỗ cậu ngủ, trong đầu đều là dáng vẻ gợi cảm vừa rồi của Cá Nhỏ, lần đầu tiên nếm thử tư vị quá mỹ diệu, mỹ diệu đến mức hưng phấn ngủ không được. May mắn thay hôm sau là cuối tuần, nếu không khẳng định đi học sẽ đến trễ.

Ngày thứ hai vẫn là Ngu Y Kiệt ở một bên đem Lưu Đồng lắc tỉnh, vừa bóp mặt lại vừa loay hoay tóc của hắn, cuối cùng còn lung lay: “Con heo lười, con heo lười, dậy, dậy, em đói, em đói ~”

“Ưm, em đói cái gì, đây là nhà em mà…”

“Ba mẹ đi ra ngoài rồi, đem chúng ta ném ở nhà… Anh mau dậy nấu cơm, em muốn ăn cơm!”

“Được được được, tổ tông của anh…”

Lưu Đồng gãi đầu một cái, sau khi thức dậy còn nhéo nhéo khuôn mặt Ngu Y Kiệt: “Thật hết cách với em mà, bình thường thì trông nghiêm túc, kỳ thật so với con nít nũng nịu còn nhiều hơn.”

“Hứ hứ, anh mau dậy mặc quần áo, nấu cơm đi!”

Lưu Đồng leo ra ngoài ổ chăn làm điểm tâm cho Ngu Y Kiệt, tối hôm qua hưng phấn quá mức, ai cũng mệt mỏi, nằm mơ cũng đều là mộng xuân. Lúc cùng Ngu Y Kiệt ăn cơm nhìn dáng vẻ cậu ăn Lưu Đồng đều nuốt nước miếng, thật muốn trên đôi môi đáng yêu của cậu gặm một ngụm… Lưu Đồng còn đang định ra tay thì bị tiếng đập cửa đánh cho hoàn hồn, còn tưởng rằng là cha mẹ Ngu Y Kiệt trở về, Lưu Đồng tranh thủ thời gian cúi đầu chăm chú cơm, Ngu Y Kiệt chạy ra mở cửa, thế nhưng người đến không phải cha mẹ Ngu Y Kiệt, mà là Mẹ Lưu. Lưu Đồng nhìn thấy mẹ liền đem đũa buông xuống, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, Mẹ Lưu vào nhà cũng không có quá khách khí, trực tiếp đối với Lưu Đồng nói

“Tonny, cơm nước xong xuôi liền cùng mẹ về nhà, chúng ta đi làm cái thủ tục.”

“Làm thủ tục gì vậy cô?”

Ngu Y Kiệt không hiểu bà đang nói cái gì liền thuận miệng hỏi một câu, Lưu Đồng vừa định muốn ngăn mẹ mình lại, thế nhưng Mẹ Lưu đã cất lời trước rồi.

“Đi làm thủ tục xuất ngoại, Tony tốt nghiệp rồi sẽ về lại nước Mỹ đi học, ở đó môi trường rất tốt, nó không cùng con nói sao?”

Ngu Y Kiệt kinh ngạc đến mức cả gương mặt đều cứng ngắc lại, nụ cười vui vẻ khi ăn cơm Lưu Đồng nấu liền méo mó hẳn đi, Ngu Y Kiệt quay đầu lại khó có thể tin nhìn Lưu Đồng, Lưu Đồng trầm mặc nhẹ gật đầu. Có Mẹ Lưu trước mặt nên Ngu Y Kiệt cũng không quá mức thất thố, cậu miễn cưỡng giả bộ như không có việc gì, thế nhưng lại á khẩu không trả lời được, Lưu Đồng lại cầm lên đũa, cũng không ngẩng đầu lên nhìn mẹ, rất lãnh đạm nói

“Mẹ, mẹ đi về trước đi, còn cùng Cá Nhỏ đang ăn cơm, ăn xong con liền về nhà.”

“Tonny…”

“Mẹ! Mẹ đi về trước đi, con còn có thể trốn sao?”

“Được rồi, con cũng đừng giận nữa, Y Kiệt, con giúp cô khuyên nó một chút đi, đứa nhỏ này đã giận rất lâu rồi… Mấy ngày rồi cũng không về nhà ở…”

Ngu Y Kiệt bây giờ mới hiểu được vì cái gì Lưu Đồng luôn luôn rầu rĩ không vui, vì cái gì nhà cũng không muốn về, vì cái gì ba mẹ lúc nào cũng đi đâu đó, nguyên lai đều là vì bận rộn cho hắn ra nước ngoài đi học. Lưu Đồng không lên tiếng, đũa đụng vào đĩa cùng bát vang lên thanh âm nhỏ bé thanh thúy mà rõ ràng.

Ngu Y Kiệt nhẹ gật đầu, Mẹ Lưu mới bất đắc dĩ xoay người rời đi, Lưu Đồng để chén đũa xuống, đứng lên đi đến bên người Ngu Y Kiệt, muốn nắm tay cậu, thế nhưng lại bị Ngu Y Kiệt hất ra, Lưu Đồng lại kéo, lại bị quăng tiếp, Lưu Đồng một tay nắm lấy cậu kéo vào trong ngực hung hăng ôm, sau đó nói

“Thật xin lỗi Cá Nhỏ, thật xin lỗi…”

“Buông tay, buông tay ra! Tại sao phải gạt em, tại sao phải gạt em… Vì cái gì nói muốn cùng em bên nhau mà, anh rõ ràng liền phải xuất ngoại, rõ ràng liền sẽ không bên can hem…”

Ngu Y Kiệt hung hăng đấm lên lưng Lưu Đồng, Lưu Đồng rất bình tĩnh trả lời:

“Em đánh đi, đánh đi… Là lỗi của anh…”

Thẳng đến phía sau lưng đã ngừng đánh, Lưu Đồng mới nghe được tiếng khóc của cậu, Cá Nhỏ khóc rất thương tâm. Lưu Đồng buông tay ra sau đó bưng lấy gương mặt của cậu giúp cậu lau nước mắt, một bên xoa một bên vỗ về

“Anh làm sao lại không muốn bên cạnh em, chính là anh quá muốn nên mới giấu diếm em. Em biết anh thích em bao nhiêu không, em biết có không… Anh thừa nhận lần này là anh ích kỷ, ta nếu không nói liền đến đã không kịp, ta nếu không nói… Anh phải xuất ngoại, mà anh lại không biết em có chút nào thích anh hay không, nay cả một cái cơ hội để làm người yêu em anh đều không có, anh không muốn như vậy mà đi, sau đó lại nhận được tình cảm đáp lại của em, anh càng không muốn đi!”

Lưu Đồng càng nói càng kích động, hắn từ trước đến nay một mực đè nén bất mãn đối với mọi điều cha mẹ an bài, cùng Ngu Y Kiệt ở chung hắn sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm thật tự tại, hắn sẽ cảm thấy ở bên Ngu Y Kiệt là một cái thế giới khác, nơi này không có những thứ hắn không muốn đối mặt, hắn có thể tự do muốn làm gì mình làm, quan trọng hơn chính là còn có thể ở bên người hắn yêu nhất.

Lưu Đồng tựa ở trên bờ vai Ngu Y Kiệt, rất không giống bình thường, hắn lần này lộ ra sự yếu đuối cùng với sự tự tin bình thường hoàn toàn không giống nhau, Lưu Đồng nhẹ nhàng cọ cọ bả vai Ngu Y Kiệt

“Cá Nhỏ, anh không muốn mất em, thế nhưng anh có thể làm sao đây? Anh biết anh sai sai, lần này là anh quá ích kỷ… Thế nhưng, Cá Nhỏ em cũng thích anh không phải sao? Em… Em có thể hay không tha thứ cho anh…”

Ngu Y Kiệt chậm rãi giơ tay lên ôm lấy đầu Lưu Đồng, ngừng lại nức nở của chình mình thì thào nói:

“Tonny, anh đừng khổ sở… Đừng khổ sở…”
Bình Luận (0)
Comment