Chuyển ngữ: Yunchan
Đào Mộc là một nàng yêu tùy hứng, đã nghĩ rồi thì tức tốc mặc y phục đi tìm hắn ngay.
Ngưu Quỳnh không ở trong phòng, Đào Mộc hỏi thăm hết cả một vòng mới tìm được hắn ở hậu viện. Buổi sáng đầu xuân thanh thản yên bình, vài gợn mây trắng tinh trôi bềnh bồng trên trời cao, trong sân trồng một cây bách già cao chọc trời, vạt nắng lọt qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, đậu trên người hắn tạo thành những đốm sáng loang lổ.
Đào Mộc nhìn hắn đăm đăm, dưới tàng cây chất một chồng gỗ, hắn đang cắm cúi đẽo gọt chúng, nét mặt nghiêm túc chuyên chú, khác xa với dáng vẻ lỗ mãng thô lỗ trước đây.
Nhưng dáng vẻ này lại quá hợp khẩu vị của Đào Mộc, nàng càng ngắm càng thích, trái tim bùng cháy, hớn hở chạy ào tới, nhào đầu vào ngực hắn.
Ngưu Quỳnh chỉ kịp nghe sau lưng vọng tới tiếng bước chân dồn dập, đến khi quay người lại thì đã thấy một bóng hồng lao tới, hắn bị tông tới lảo đảo, đỡ lấy người trong lòng theo phản xạ, khó khăn lắm mới đứng vững được, sau đó thì sững sốt tới đờ cả người.
Đào Mộc quắp hai chân lên hông hắn, tay vòng lên cổ hắn, bốn mắt nhìn nhau, nàng bỗng dưng thấy hơi xấu hổ, ấp úng hỏi một câu: "Có phải ta phóng nhanh quá không?"
"Có một chút." Ngưu Quỳnh nói với cái mặt không cảm xúc.
Đào Mộc càng ngượng hơn, trượt chậm khỏi người hắn, nhưng lại thấy làm vậy có hơi kiểu cách, thế là lại nhón chân lên ôm lấy cổ hắn: "Ngươi thích kiểu nhiệt tình hay kín đáo?"
Ngưu Quỳnh hơi rũ mi, nhìn nàng bằng nửa con mắt, trong khi lỗ tại lại đỏ lên: "Ngươi muốn kiểu gì cũng được, ta, không chọn..."
Lòng Đào Mộc ngọt lịm hệt như ăn nguyên một vại mật đường, thấy tai hắn đỏ lên nhìn thật đáng yêu, bèn thò tay ra sờ sờ, ai dè hắn lại cứng đờ cả người, tai càng đỏ dữ hơn như sắp nhỏ máu tới nơi, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.
Dưới ánh mắt này không hiểu sao tim Đào Mộc lại đập rộn lên, nhớ ra mình tới đây để làm chính sự, thế là cổ tay thít chặt lại, áp sát vào hắn.
"Ta khỏe rồi, hôn được chưa?"
Khóe mắt Ngưu Quỳnh giật lên như bỗng bừng tỉnh, hắn lui ra thật nhanh rồi nhặt lấy món đồ mà mình đang làm dở: "Không cần vội, để ta làm xong cái này trước đã."
Đào Mộc có hơi thất vọng, nhưng nàng là một yêu độ lượng, nhủ bụng mấy chuyện này chỉ sớm hay muộn thôi nên cần gì phải so đo, do đó chỉ thất vọng được một giây đã bước tới bên cạnh hắn, tò mò: "Đây là gì thế?"
"Xe lăn." Ngưu Quỳnh cúi đầu đáp: "Ngôn Thiêm không đi được nên ta làm thứ này cho hắn, cũng coi như tận tâm."
"Ngôn công tử tỉnh rồi?" Đào Mộc giật mình: "Ngươi chẳng nói y không tỉnh lại được sao?"
"Hồn phách của y bị tổn thương nghiêm trọng, chưa kể tuổi thọ chẳng còn lại mấy ngày, nên khả năng tỉnh lại không quá lớn, nhưng nào ngờ... có lẽ do trời cao rủ lòng thương, cho phu thê họ cơ hội từ biệt nhau."
"Mười năm sinh tử đôi đường, dù không nghĩ đến nhưng tài nào quên, nấm mồ lạnh lẽo đơn côi, cách xa ngàn dặm kể ngàn thê lương." Đào Mộc bỗng nhớ tới câu thơ này, ngâm lên với giọng đầy xót xa, rồi lại nhớ ra một vấn đề quan trọng.
"Ngươi nói xem tại sao cá yêu không lấy ký ức của Ngôn công tử? Hắn lấy hồn phách ra khỏi thể xác chẳng phải để làm chuyện này sao?"
Ngưu Quỳnh đang gắn cái bánh xe cuối cùng, lắc đầu khó hiểu: "Ta cũng không biết, tâm tư của yêu quái đa phần đều thiên về biến thái, nào muốn đoán là đoán được."
Dứt lời mới ngộ ra được vấn đề, còn chưa kịp giải thích thì một khúc gỗ đã đập vào hắn.
"Ngươi mới là đồ biến thái, cả nhà ngươi đều biến thái!"
Lúc dùng cơm trưa, Tư Phi Phi dìu Ngôn Thiêm ra phòng ăn ngồi một lúc, khi đó Đào Mộc đang tập trung gặm một khúc xương, ngó thấy Ngôn Thiêm thì khúc xương rớt xuống cái cốp.
Mạc thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*, Đào Mộc lần đầu cảm nhận được sâu sắc thế nào là tầm quan trọng giữa khí chất với hình tượng, cùng một gương mặt đó mà cá yêu nhìn quá thô bỉ, còn Ngôn Thiêm thì nho nhã tới nỗi nói không nên lời, từng cử chỉ đều toát ra phong thái của quân tử khiêm nhường, quá là mát mắt.
*Mạc thượng nhân như ngọc để chỉ những cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn công tử thế vô song là để chỉ những chàng trai tuấn tú, có một không hai.
Ngưu Quỳnh khinh bỉ ném cho nàng cái khăn: "Lau nước miếng."
"Ờ." Đào Mộc cầm lên kề vào mép trong vô thức, tới khi nghe thấy tiếng phì cười của Tư Phi Phi thì mới tỉnh ra, mắt trợn tròn, lườm hắn trắng mắt rồi quăng trả cái khăn.
Ngôn Thiêm khẽ mỉm cười, vừa nói vài lời cảm ơn với họ thì đã ho sặc sụa, Tư Phi Phi đành phải đỡ y về phòng nằm nghỉ.
Đào Mộc dõi mắt nhìn họ đi xa, trút tiếng thở dài, dựa sát vào Ngưu Quỳnh: "Y chỉ là tiểu đồng của ngươi thật à? Khí chất này rành rành là đè bẹp ngươi mà."
Mép Ngưu Quỳnh giật lên, thầm hạ quyết tâm sau khi trở về phải thanh trừng người trên Phù Ngọc sơn.
*
Trước giờ Đào Mộc vẫn một lòng hướng tới khung cảnh lãng mạng hoa tiền nguyệt hạ, sau hai lần thất bại ở Sao trấn nàng đã chôn sâu ý nguyện này xuống mồ một lần. Song hôm nay phải dụ dỗ Ngưu Quỳnh, hơn nữa còn sắp tới bước hôn nhau, nàng ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy chỉ hôn chay thì không dễ hạ khẩu lắm, phải có trăng có hoa có nước chảy thành sông thì mới đúng điệu.
Thế là lòng riêng tới đêm khuya thanh vắng lại bắt đầu rục rịch, để tránh cho công tác bị thất bại, nàng còn trực tiếp nói cho Ngưu Quỳnh biết thời gian và địa điểm, kèm theo chuyện muốn làm. Ngưu Quỳnh hơi trầm ngâm một thoáng rồi cũng đồng ý rất sảng khoái.
Đào Mộc tự nhủ lần này sẽ xuôi chèo mát mái nên ăn mặc rất chăm chút, thong thả đi tới đình Hồ Tâm, nhưng lại chẳng thấy bóng Ngưu Quỳnh đâu.
Nàng tự an ủi mình rằng có lẽ hắn bận việc gì đó nên đến muộn, lát nữa sẽ tới thôi, nghĩ rồi nàng tìm cho mình một chỗ ngồi rồi bắt đầu chờ.
Dĩ nhiên lúc mới ngồi chờ nàng không nghĩ sẽ lâu tới vậy, càng không ngờ mình lại quá mức kiên nhẫn. Nhưng thường thì chuyện gì đã chắc chắn sẽ khó lòng thực hiện, còn chuyện không ngờ lại dễ trở thành sự thực, mà lần này Đào Mộc cảm thấy hết một nửa nguyên nhân là từ cô nương áo trắng kia.
Đình Hồ Tâm không lớn lắm, chỉ nhìn thoáng qua một vòng là thấy hết toàn cảnh, lúc Đào Mộc tới nơi thì ở đây đã có một cô nương rồi. Cô nương này vận váy trắng thắt đai lưng trắng, màu da tối bẩm sinh, lúc ấy đang vào nửa đêm gió lạnh không trăng, tĩnh lặng như tờ, một cái bóng trắng toát bay bay trong đình thế này thật tình có hơi dựng tóc gáy. Đào Mộc chỉ nghĩ bị một u hồn chiếm mất chỗ hẹn hò, nên bước qua với tâm thế thương lượng.
Trong đình chỉ có độc một cái băng ghế dài, "Bạn ma" ngồi ở cuối đầu bên trái, Đào Mộc bèn ngồi xuống đầu bên phải, thấy bạn ma vẫn ngồi quay lưng về phía mình không có động thái gì, còn cố tình làm lơ mình, Đào Mộc bắt đầu lo mình không thương lượng được, nghiền ngẫm hồi lâu mới thử lên tiếng hỏi dò: "Cô đang đợi..."
Vừa lên tiếng cô nương kia đã thét lên khiếp đảm, giậm chân kêu có quỷ.
Trong âm cao muốn đục thủng màng nhĩ đó, Đào Mộc cũng khó khăn nhận ra ngũ quan của cô ta, lòng bỗng an tâm hơn chút đỉnh, là người. Sau đó mới phát hiện hôm nay mình cũng mặc đồ trắng, hơn nữa còn trắng xuất chúng hơn cả người ta, thấy mình thật có lỗi bèn vội vàng giải thích: "Đừng sợ đừng sợ, ta không phải quỷ đâu, chỉ tại ta bước đi hơi nhẹ nên không có âm thanh thôi."
Cô nương run rẩy ngẩng đầu lên nhìn nàng, vai run lên cầm cập, thấy mặt mũi nàng hiền lành thì mới bình tĩnh lại.
"Cô, cô nửa đêm canh ba tới đây làm gì?"
Đào Mộc chớp chớp mắt: "Hẹn hò? Còn cô?"
Cô nương đáp thẹn thùng: "Ta cũng vậy."
"Trùng hợp ghê, chắc hai chúng ta không hẹn cùng một người đâu ha?" Đào Mộc thuận miệng trêu một câu, cô nương nọ nghe thế thì bỗng biến sắc: "Cô, cô biết Ngưu ca của ta sao?"
Lòng Đào Mộc thót lên, bình tĩnh hỏi: "Ngưu ca của cô có phải rất cao rất to, cường tráng uy mãnh, trước đây có để râu nhưng mấy ngày gần đây thì cạo sạch rồi không?"
Cô nương nọ càng giật mình hơn, trong giọng kinh ngạc còn pha thêm hờn giận: "Ta biết ngay chàng ấy không thật lòng với ta rồi mà, di nương nói mười nam nhân thì hết chín người xấu, nhưng ta vẫn một mực tin chàng ấy là người tốt, không ngờ, không ngờ chàng ấy lại dụ dỗ nữ nhân khác sau lưng ta!"
Đào Mộc cũng tức giận, không ngờ Ngưu Quỳnh này còn tìm một cái lốp xe dự phòng, trong thời gian ngắn mà đã kiếm được người khác rồi. Cơ mà, không ổn, sao hắn lại ngốc tới nỗi hẹn hai nữ nhân ở cùng một chỗ được chứ, không phải sẽ sinh chuyện à? Thế là Đào Mộc bèn hỏi tiếp: "Ngưu đại ca của cô tên là gì?"
Cô nương thút tha thút thít nhìn nàng, đáp với giọng ấm ức: "Lý Thiết Ngưu."
Đào Mộc thở phào một hơi: "May quá, không phải một người, người của ta tên là Trương Đồng Ngưu."
Cô nương nọ cũng thở hắt ra một hơi, lầm bầm: "Ta đã bảo chàng không phải loại người đó rồi mà, chàng thật lòng đối với ta mà."
Đào Mộc vẫn còn hiếu kỳ: "Ngưu ca của cô với Ngưu ca của ta vẻ ngoài không khác nhau lắm nhỉ? Cả hai đều cường tráng uy mãnh hết."
Cô nương cười bẽn lẽn, vẻ mặt đầy tự hào: "Ngưu ca của ta là thợ chính của lò rèn mà, thể lực dĩ nhiên là khỏe nhất, ta bị râu của chàng hấp dẫn, râu xanh như thương, lúc chạm vào mặt ta có hơi đau nhưng đậm chất nam nhân, tiếc là mới đây lúc rèn sắt bị đốt phải râu nên mới cạo thôi."
Đào Mộc cười khan, sở thích của cô nương này đặc biệt thật, nhìn nàng ta si tình thế kia Đào Mộc cũng không tiện bảo người ta nhường chỗ lại cho mình. Trong lúc Đào Mộc còn đang xoắn xuýt thì nàng ta đã nhặt một cây gậy gỗ lên đặt xuống giữa băng ghế, cất giọng phóng khoáng: "Chỗ này nhỏ nên chúng ta cứ lấy đây làm ranh giới đi, lát nữa Ngưu ca của cô ngồi bên đó, Ngưu ca của ta ngồi bên này, không ai quấy rầy ai."
Đào Mộc lại cười khan: "Cũng tốt."
Nàng trả lời "Cũng tốt" nhưng không phải đồng ý đề nghị của nàng ta. Tối nay nàng tới đây để làm nhiệm vụ, không muốn lúc hôn bị người ta nhòm ngó, nhưng cô nương này quá nhiệt tình làm nàng không tiện từ chối, nhủ bụng chờ Ngưu Quỳnh tới rồi thì đổi địa bàn sau.
Hai cô nương mặc đồ trắng ngồi hướng mắt về mặt hồ tối, kiên nhẫn chờ người trong lòng.
Một khắc sau Đào Mộc bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng thấy cô nương kia vẫn bền lòng trông ngóng tình lang thì tự khiển trách mình quá thiếu kiên nhẫn.
Nửa giờ sau Đào Mộc đã hết chịu nổi, nhưng ngó qua vẫn thấy cô nương kia kiên gan mong ngóng, bèn đau lòng ôm đầu tự vấn lương tâm lần nữa.
Hồi lâu sau, Đào Mộc đứng dậy muốn đi, nhưng thấy cô nương kia nhìn mình với vẻ đáng thương, nhủ bụng nửa đêm canh ba cô nương nhà lành ngồi ở đây một mình quả thật không an toàn, thế là lại ngồi xuống.
Hai giờ sau, Đào Mộc quyết tâm muốn đi, cô nương kia bèn cất giọng sắc bén chỉ trích nàng thiếu kiên nhẫn, không có lòng thương người, không có trái tim bát ái, không có đủ thứ trên đời, kiểu này thì định sẵn sẽ không được ai yêu. Đào Mộc bị nàng ta nói tới phát thẹn, nghĩ lại tiểu thư với thư sinh trong thoại bản bỏ lỡ nhau phần lớn đều vì chờ chưa được bao lâu đã đi mất, không bền lòng tới cùng, thế là Đào Mộc lại quyết tâm ngồi xuống.
Ngồi xuống lần này là không gượng dậy nổi nữa, Đào Mộc dựa vào cột ngủ say tới bất tỉnh, lúc thức dậy thì trời đã sáng trưng, vừa mở mắt ra đã trông thấy cô nương áo trắng kia đang rúc vào ngực của một nam nhân to mọng, hai người đang gặm nhau.
Cô nương thấy Đào Mộc tỉnh lại thì ngượng ngùng đẩy bàn tay đang sờ mó lung tung của nam nhân ra, mắt lộ vẻ cảm thông: "Tình lang của cô không tới sao?"
Đào Mộc vươn vai đứng dậy, giấc ngủ này làm nàng vừa mỏi eo vừa đau lưng vừa khó chịu ruột gan, chỉ muốn về tính sổ, nhưng vừa dợm được hai bước lại sực nghĩ ra điều gì bèn ngoái đầu lại hỏi cô nương kia: "Hai người hẹn giờ nào?"
Cô nương lau nước bọt óng ánh trên miệng: "Giờ Thìn."
Đào Mộc: "... Vậy nửa đêm cô chạy tới đây làm gì?"
"Hi hi, ta phấn khích quá không ngủ được, nên tới trước thăm dò địa hình."
Đào Mộc: "..."