Chuyển ngữ: Yunchan
Đào Mộc khấp khởi lên âm mưu bỏ chạy lần hai.
Thời gian thực hiện âm mưu là lúc nàng xuống núi bán phân chim, tuy lúc đó nàng có thể ra khỏi kết giới nhưng sẽ bị lão già thi Truy Tung thuật, không dễ thoát thân tí nào.
Nàng suy đi tính lại bao lần, cuối cùng đặt âm mưu lên thiếu niên, thế là bắt đầu bám đuôi hắn: "Hạo ơi, gần đây luyện tập thế nào? Hạo à, lão già có dạy ngươi pháp thuật mới không? Hạo ới, ngươi có muốn lợi hại hơn nữa không? Hạo hỡi, ngươi có muốn vươn lên đỉnh cao đời ngươi không.."
Sau năm ngày bị bám đuôi, rốt cuộc thiếu niên cũng hết chịu nổi: "Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?"
Đào Mộc cười rất chi hiền dịu: "Ta nghe nói Truy Tung thuật rất lợi hại, người bị trúng Truy Tung thuật dù chạy tới chân trời góc bể cũng bị bắt lại, ta chưa gặp lần nào, liệu ngươi có thể kêu lão già dạy ngươi được không, cho ta mở mang tầm mắt một chút, ờ, tốt nhất là học luôn cách giải..."
Thiếu niên nghe nàng nói xong thì trầm mặc hồi lâu, lát sau mới hỏi: "Ngươi quyết tâm muốn đi?"
Đào Mộc gật đầu theo phản xạ, tới khi sực tỉnh ra thì lại lắc đầu nguầy nguậy, nói giọng chính nghĩa: "Ta nói chuyện này là vì nghĩ tới lòng hiếu học của ngươi thôi, ngươi lại gán tội cho ta là yêu gì gì..."
Thiếu niên tiếp lời nàng với giọng lành lạnh: "Yêu trộm gà bắt chó!"
Đào Mộc phản bác: "Ta trộm gà... bắt chó hồi nào? Ừ, dù ta có trộm gà rừng, nhưng cũng là vì, vì hạnh phúc trọn đời của Phi Liêm! Chúng ta ăn nhờ ở đậu, có lấy lòng người đứng thứ hai trong nhà thì có làm sao!"
Thiếu niên ngoảnh mặt đi thẳng, Đào Mộc chạy theo sau lưng hắn, giọng tha thiết: "Nhất định phải kêu lão già dạy cho ngươi đó nhé, nhất định phải học thật tốt, ta tin tưởng ngươi..."
Mấy ngày nữa lại qua đi, phân chim cũng đã dành dụm được kha khá, Đào Mộc bèn phấn chấn đi tìm lão già, sau đó được lão tiễn xuống núi với cõi lòng đầy hy vọng, dĩ nhiên nàng phải dắt theo cả thiếu niên nữa.
Lần này Đào Mộc rất có lòng tin, vì trước đó nàng đã hỏi thiếu niên học hành thế nào, hắn không nói không rằng, chỉ trang trọng tạo dáng như đã có tính toán trong lòng, khiến nàng tin rằng chẳng còn thứ gì có thể cản chân mình được nữa, thế nên dọc đường xuống núi nàng chỉ muốn ngửa mặt lên trời hú vang một câu: "Thế giới sầm uất ơi, Đào Mộc về rồi đây!"
Ban đầu Đào Mộc tính rời khỏi phạm vi thế lực của lão già rồi sẽ chuồn thẳng, nhưng nghĩ lại người ngợm bốc mùi của mình quá ảnh hưởng tới hình tượng, cho nên nàng quyết định tìm một chỗ trong thành để tắm lại một cái.
Đào Mộc hiên ngang bước vào thành, đi lòng vòng thì ngó thấy một cái khách điếm, nàng toan bước vào thì một toán quân lính bỗng túa đến, chẳng nói câu nào mà bắt trói nàng ngay tức khắc.
Đào Mộc chẳng hiểu mô tê gì: "Mấy người bắt ta làm gì?"
"Hừ, yêu nữ, cuối cùng cũng tóm được ngươi." Thị vệ dẫn đầu hừ lạnh: "Giải đi."
Từ yêu nữ này ở nhân gian có hai nghĩa, một là chỉ những nữ nhân xinh đẹp nói năng ngả ngớn mỹ miều quyến rũ, những cô nương này phần lớn đều có bụng dạ đôn hậu hiền lành, loại còn lại thì giỏi mị thuật, sở thích là nam sắc. Đào Mộc thầm chột dạ, vừa chột dạ vừa mâu thuẫn trong lòng, có nên bỏ chạy không đây? Lỡ đâu họ ám chỉ loại thứ nhất thì chẳng phải nàng tự bại lộ thân phận rồi à!
Trong lúc Đào Mộc còn bận đấu tranh tư tưởng thì thiếu niên đã trượng nghĩa rút đao tương trợ, hắn anh dũng xông lên chặn quan binh lại: "Cô ấy phạm vào tội gì? Tại sao lại bắt?"
Tên lính đứng đầu liếc hắn khinh khỉnh: "Cùng phe, giải đi luôn!"
Thiếu niên chẳng hề phản kháng, im lặng để chúng trói lại.
Đào Mộc: "..."
Tới lúc bị giải lên công đường, nghe xong hết bản trường thiên vạch tội của đại nhân thì Đào Mộc mới biết.
Vụ án này đích thị có liên quan tới nàng!
Trên công đường ngồi chễm chệ một phu nhân, lúc mới tới nàng chưa kịp nhìn kỹ, sau khi nghe xong bản trường thiên vạch tội thì mới định thần lại, đây chả phải vị quý phu nhân mua phân chim hôm đó sao.
Chuyện là thế này.
Số phân chim được xưng là thần dược mà vị quý phu nhân mua hôm đó là để cho một tiểu thiếp trong phủ uống, còn uống mấy ngày liền. Phân chim này vốn đã có tác dụng thịnh âm cường dương, chưa kể còn được "sản xuất" trong giai đoạn Phi Liêm động dục, cho nên công hiệu cũng tăng gấp mấy lần. Tiểu thiếp uống vào rồi công lực cũng tăng gấp bội phần, ngày nào cũng có "nhu cầu", sau đó... lão gia nhà họ tinh tẫn người vong.
Chuyện này dù có nghiêm túc điều tra thì cũng chẳng mò được tới Đào Mộc, khổ nỗi vị quý phu nhân này quá thiếu đạo đức, vừa khóc vừa than là mình bị tên bịp bợm Đào Mộc lừa đảo. Đào Mộc quảng cáo nó là thần dược bổ dưỡng, nào ngờ lại là thứ dơ bẩn hại chết phu quân nhà mình, bà ta bèn khẩn cầu đại lão gia nghiêm trị yêu nữ, làm chủ cho phu quân mình.
Đào Mộc thấy bà ta nói bậy nói bạ mà còn tỉnh bơ tới mức đó thì giận tới sôi máu: "Rõ ràng ta chỉ bán phân chim, ai bảo với bà nó là thần dược?"
Quý phu nhân chẳng thèm ngó tới nàng: "Đại nhân, ngài nghe đi, trên đời này có ai đi bán phân chim đâu chứ, ả ta nhìn thôi cũng biết ngay là tên lường gạt mà!"
Đào Mộc tức tới phát nghẹn, nghe đại nhân giận dữ vỗ kinh đường mộc: "Yêu nữ to gan, còn chưa nhận tội!"
Nàng vội kêu oan: "Tại sao ta phải nhận tội! Ta đâu hại chết lão gia nhà bà ta!"
"Ngươi bán dược vật cấm, dính tới tội lừa đảo, thế mà còn dám mạnh miệng!" Đại nhân quát lại đầy khí thế: "Ta thấy nếu không cho ngươi chút bài học thì ngươi sẽ không nhận tội, người đâu!"
Đào Mộc đứng bật dậy, thiếu niên cũng đứng dậy chắn trước mặt nàng ngay lúc đó, giọng chính nghĩa: "Đại nhân, triều ta nghiêm cấm lạm dụng tư hình, ngài làm vậy e là không hợp quy củ đâu."
Đại nhân bị hắn chất vấn thì bỗng biến sắc: "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, thế mà phạm nhân vẫn không nhận tội, bản quan chỉ phạt răn đe thì cớ gì lại gọi là lạm dụng tư hình."
Thiếu niên nhìn thẳng vào lão: "Đại nhân chỉ nghe một phía từ vị phu nhân đây mà đã kết luận Đào Mộc lừa đảo, làm vậy thật quá bất công, ta muốn hỏi vị phu nhân đây một câu, nếu bảo Đào Mộc bán thần dược cho bà thì tại sao bà không dùng tới mà lại đưa cho tiểu thiếp?"
Quý phu nhân như không ngờ hắn sẽ hỏi câu này nên đột nhiên câm bặt, ấp úng hồi lâu rồi nghiêm mặt đáp trả: "Ta quan tâm muội muội nên cố tình mua thuốc cho muội muội bồi bổ, có gì sai?"
"Thật chứ?" Thiếu niên cười nhạt hỏi vặn lại, nét mặt có vẻ âm u: "Có ai trong thành này không biết phu nhân bất hòa với vị thị thiếp kia, bây giờ lại đột nhiên quan tâm lấy lòng, sao lại không khiến cho người ta sinh nghi?"
Ánh mắt quý phu nhân thoáng qua hốt hoảng, bà ta bỗng quỳ sụp xuống trước công đường: "Đại nhân minh xét, người này nói quàng xiên đảo lộn trắng đen, rõ ràng hắn ta cùng phe với ả yêu nữ đó, đại nhân giá nào cũng đừng để hắn mê hoặc!"
"Người đâu, trói hắn lại cho ta!" Đại nhân được bà ta nhắc nhở bèn nghiêm giọng hạ lệnh: "Còn dám tranh cãi thì nhốt chung vào nhà lao cho ta, để xem các ngươi còn mạnh miệng được bao lâu!"
Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại bị đổ oan! Đào Mộc nổi giận bất bình: "Ngươi mà là đại nhân cái giống gì? Mập mờ bất chính, không liêm minh..."
"Nhục mạ mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc!"
Đây là lần thứ hai Đào Mộc bước chân vào nhà lao, lần trước là vào thoải mái đi tự do, lần này là bị xô vào! Nàng rất bất mãn, tính làm phép trốn đi thì bị thiếu niên ngăn cản.
Nàng biết thế nhân có nhiều quy tắc, nhưng nàng không phải là người, đâu cần tuân thủ quy tắc của con người. Sỡ dĩ nàng nghe lời thiếu niên là vì nếu nàng chạy thì thiếu niên sẽ không giải Truy Tung thuật cho nàng.
Đào Mộc không cam lòng ngồi bó gối trong góc tường: "Vậy chúng ta ra ngoài làm sao?"
Thiếu niên nói giọng thần bí: "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Đào Mộc dẫu môi: "Giả thần giả quỷ."
Hắn nhìn nàng rồi bước tới ngồi xuống trước mặt: "Nếu chúng ta không ra được thì ngươi có gì để tiếc nuối?"
"Không thể nào." Đào Mộc đáp chẳng chút do dự: "Ta ra được."
"Nếu, ta nói là nếu!"
"Không có nếu." Đào Mộc nói chắc nịch: "Dù có thì cũng chỉ có ngươi thôi."
Thiếu niên hết ý kiến, lát sau mới hỏi tiếp: "Vậy nếu ta không ra được thì sao?"
Đào Mộc chớp chớp mắt: "Vậy ta... cứu ngươi ra?"
Thiếu niên mừng rỡ ra mặt, rồi nghe nàng bồi thêm: "Hay là thôi đi, ngươi là đứa trẻ chính trực, chắc thà anh dũng hy sinh cũng không muốn tham sống sợ chết bỏ trốn đâu."
Thiếu niên: "..."
Vì kế hoạch bỏ trốn hôm nay mà Đào Mộc phấn khích cả đêm qua, bây giờ bị nhốt trong nhà lao chẳng có việc gì để làm nên cơn buồn ngủ cũng ập tới, nàng tựa vào tường thiếp đi từ lúc nào không hay, trong mơ màng nàng nghe thấy tiếng xích va vào nhau leng keng, tưởng là chó nhà ai xổng chuồng, mở choàng mắt ra, sau đó, bàng hoàng!
Đại nhân đích thân vào nhà lao thỉnh họ ra, thái độ lễ phép, còn cúi đầu gập mình mời họ ra.
Đào Mộc phân tích hành động bất thường cũa lão thì mới biết, hóa ra thân phận của A Hạo cực kỳ to!
Nói chính xác ra thì cậu của hắn có thân phận cực kỳ to!
Hai người họ hiên ngang lẫm liệt ra khỏi nhà lao, dưới sự tra khảo ác liệt của nàng hắn mới khai rằng cữu phụ của hắn là người đứng đầu châu phủ Hoài Dương, trông coi bách tính, còn hắn chẳng phải tới đây đi dạo mà là đến thăm cữu phụ.
Về phần cữu phụ nhà hắn, thiếu niên mất tích bấy lâu đột nhiên xuất hiện trên công đường, dĩ nhiên phải điều tra án tình, khi biết được nguyên nhân hậu quả thì nổi trận lôi đình, quát tháo tưng bừng, quan huyện đành phải ngoan ngoãn thả người ra. Vụ án được lật lại từ đầu, vị quý phu nhân nọ bị tống vào nhà giam, thật là phong thủy chuyển dời.
Thiếu niên được người của cữu phụ tới đón, Đào Mộc lại đòi sống đòi chết không chịu đi theo mà nằng nặc ở lại khách điếm chờ hắn.
Theo những gì nàng đọc được trên thoại bản thì phàm trần có thành kiến rất lớn với nữ nhân, hễ nữ nhân nào đã vào ngục thì đều bị cho là hạng nữ nhân xấu không tuân thủ nữ tắc, phải bị nhốt vào lồng heo, cưỡi lừa gỗ*, còn lâu nàng mới đâm đầu vào cho người ta làm nhục kiểu đó.
*Cưỡi lừa gỗ là hình thức tra tấn người vợ ngoại tình, nếu các bạn tò mò có thể tra bác gồ để biết rõ chi tiết, siêu rùng rợn TT___TT
Nhưng nàng đâu ngờ rằng nàng đợi suốt năm ngày, chờ hoài chờ mãi chờ tới khi lão già xuống núi bắt người cũng không thấy hắn quay lại, thế là kế hoạch đào thoát lần hai của Đào Mộc tiếp tục kết thúc trong thất bại ê chề, đành phải lầm lũi theo lão già đi về.
Nàng liên tục ám chỉ lão già nên đi bắt thiếu niên về, nhưng lần nào cũng bị lão mắng mỏ thậm tệ: "Ngươi có hiểu để về nhà một chuyến là chuyện khó khăn thế nào không, ngươi có hiểu gặp lại người thân đáng mừng biết bao nhiêu không, bảo đảm là ngươi không biết có nhà để về là chuyện hạnh phúc nhường nào đâu, ta, ta cũng muốn về nhà..."
Đào Mộc thấy lời nói của mình làm cho lão sụt sùi nước mắt nước mũi thì thấy hơi không nỡ, vội vỗ vai dỗ lão: "Ngoan, về nhà, về nhà..."
Đêm đó Đào Mộc nằm mơ, trong mơ thiếu niên mang theo đôi mắt đỏ ngầu, yêu khí ngụt thân, hỏi nàng với vẻ mặt nanh ác: "Nếu không ra ngoài được thì ngươi có gì tiếc nuối?"
Nàng không tranh cãi như hôm đó mà lại rơi nước mắt một cách kỳ dị: "Tiếc nuối sao? À, có một thứ..." Dừng hồi lâu nàng mới nói tiếp: "Không biết bây giờ hắn đang làm gì..."
Hôm sau thức giấc nghĩ lại giấc mộng chân thực đó mà Đào Mộc rối bời cả đầu, người ta thường bảo ngày nghĩ thì đêm mơ, mấy hôm nay nàng thường mơ thấy A Hạo, không lẽ nàng đã động tâm với hắn thật rồi à?
Đào Mộc nghĩ mà thấy lạnh sống lưng, không được không được, đó là cháu chắt chút chít của nàng, nếu làm thật thì xấu hổ chết đi mất.
Thiếu niên vẫn chưa về.
Đào Mộc tiu ngỉu mấy hôm rồi cũng tươi tắn trở lại, bắt đầu lên kế hoạch cho lần đào thoát thứ ba.
Nàng mượn cớ đi hóng gió để lân la tới chỗ kết giới nghiên cứu mỗi ngày, tiếc là, chả có phát hiện gì mới...
Nàng chưa từ bỏ ý đồ, vẫn bền gan đi dạo đúng giờ. Chắc có lẽ vì lòng thành của nàng đã cảm động trời xanh, cho nên vào một hôm nọ, nàng đang nằm kế bên kết giới nhìn về nơi xa thì đột nhiên cảm thấy đất dưới chân rục rịch, nàng nghĩ là sâu róm nên thả sức đạp đạp, sau đó nghe thấy ai đó la toáng lên.
"Ê, ngươi bỏ chân ra mau, đạp trúng ta rồi!"
Ai hét thế nhở?
Đào Mộc ngó quanh ngó quất, thấy dưới chân lại giật giật thì cúi đầu xuống nhìn, vừa dịch chân ra thì bịch một tiếng, đất bắn tung lên, một người tí hon nhảy xổ ra.
Đào Mộc phủi bụi trước mắt, nhìn xuống quả bí đao lùn chưa tới đầu gối mình, ngắm nghía hồi lâu mới hỏi: "Lão thử tinh?"
Bí đao lùn gật gù tán thưởng, hỏi ngược lại nàng: "Heo rừng tinh?"
Đào Mộc cắn răng: "Heo rừng tinh nào đẹp được như ta hả?"
"Tướng tá ngươi bây giờ nhìn dã man lắm luôn." Bí đao lùn đưa gương tới, Đào Mộc nhận lấy, mắt trợn trắng: "Đầu cổ tóc tai ta ra như vầy là tại ngươi hết!"
Bí đao lùn hừ hừ: "Ai bảo ngươi đạp ta chớ!"
Đào Mộc vứt cái gương lại cho hắn, chặc lưỡi nói: "Chậc, lần đầu ta thấy con chuột béo lùn như ngươi đó."
"Tại chất lượng cuộc sống của ta hoàn hảo quá thôi mà." Bí đao lùn ra vẻ sõi đời: "Trên núi này toàn là đồ tốt, muốn không béo cũng khó."
Lòng Đào Mộc rục rịch: "Ngươi là chuột bản địa hả?"
"Chính ta đây." Bí đao lùn rất chi là tự hào: "Cả vùng này đều là đất của ta hết, sau này có vị thần tiên tới, ta sợ bị lão thu phục nên mới xuống dưới núi ở thôi."
"Thế ngươi sống ở kết giới này kiểu gì?"
"Đào hang thôi!" Bí đao giở giọng bực dọc: "Ban đầu làm gì có thứ kết giới này, gần đây tiên mới thiết kế thôi, hầy, hại ta ra vào cũng bất tiện theo." Nói rồi lại hỏi nàng với giọng ngây thơ: "Thế ngươi vào bằng cách nào?"
Đào Mộc cười hề hề: "Ta... cũng đào hang."
"Heo rừng mà cũng biết đào hang cơ à?" Bí đao lùn đâm nghi.
"Biết!" Đào Mộc nói chắc nịch: "Dùng miệng ủi đất!"
"Hở, vậy miệng ngươi không đau à?"
Đào Mộc dẫu môi: "Tại môi ta dầy."
Bí đao lùn vỗ vỗ đùi nàng: "Đứa nhỏ đáng thương."
Đào Mộc lập tức ứa nước mắt, nàng hạ quyết tâm, bò theo quả bí đao này là nàng có thể chui ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, nàng thành kính trở thành tiểu muội của bí đao lùn, lò dò đi theo sau lưng hắn. Căn cứ của bí đao rất nhiều, chỗ này đào một mẩu, chỗ kia moi một khoảnh, chẳng bao lâu đã đào được cả đống đất.
Hai người thắng lợi trở về, bàn bạc tiếp việc đào hang dưới kết giới.
Đào Mộc khiêm tốn bày tỏ mình không giỏi xác định phương hướng, nên khẩn cầu bí đao lùn đi trước mở đường, còn nàng sẽ ở bên cạnh hỗ trợ. Bí đao lùn tuy nhỏ nhưng đầy trượng nghĩa, đồng ý ngay mà chẳng thèm đắn đo.
Vì cái hang hắn đào trước đó không đủ chứa cả hai người, quan trọng là không đủ rộng cho Đào Mộc bò qua, nên hắn đành phải mở rộng hang ra, Đào Mộc tò tò đi theo sau lưng hắn, lâu lâu đào đào bới bới, sau một hồi ăn no đất thì rốt cuộc cũng thấy lại ánh sáng mặt trời.
Vào giây phút thấy lại ánh sáng Đào Mộc mừng rỡ như điên, nhẹ nhõm cả người, ôm chầm lấy đại công thân mà sờ mà hôn.
Bí đao lùn sợ hết cả hồn, dẫu môi khóc ròng: "Ngươi sàm sỡ ta, hu hu, tấm thân trong sạch của ta mất rồi..."
Đào Mộc thấy hắn đau lòng nên không nỡ, tự khiển trách bản thân rồi lên tiếng lấy lòng: "Đừng khóc, ta mời ngươi ăn đồ ngon ha."
Bí đao lùn xót xa tỉ tê: "Đi."
Đào Mộc dẫn hắn tới tòa tửu lâu lớn nhất thành Hoài Dương, ăn uống no nê rồi nghe tiếp hai vở hí kịch, mãi tới khi màn đêm buông xuống mới hài lòng về nhà.
Bí đao lùn muốn về hang chuột của mình, hắn khách sáo mời Đào Mộc về nhà, Đào Mộc lại đồng ý cái rụp.
Cái mặt nhỏ của bí đao lùn trông rối rắm thấy rõ, nó nói giọng khó xử: "Hang của ta nhỏ lắm, chắc ngươi chui không lọt đâu."
Đào Mộc đang phơi phới nên ôm hắn đáp tỉnh bơ: "Ta không ngại đâu."
Bí đao lùn ruồng bỏ ra mặt, lắc lắc cái eo mập giãy khỏi ngực nàng, thầm xoắn xuýt: "Nhìn cô ta là biết phải lòng ta rồi, nhưng ta thích kiểu yểu điệu thục nữ cơ, nguyên hình của cô ta quá xấu ta thật tình không chấp nhận nổi, phải làm sao bây giờ, có nên cự tuyệt thẳng không?"
Đào Mộc nghe hắn suốt đường đi cứ lẩm bà lẩm bẩm thì buồn cười, đang muốn ghẹo hắn mấy câu thì bỗng thấy hắn dừng bước, mắt nhắm thẳng về chỗ tối đằng trước, sau đó mặt biến sắc, co giò chạy.
Đào Mộc chẳng hiểu mô tê gì mà cũng bỏ chạy theo hắn, vừa chạy vừa hỏi: "Sao thế, chuyện gì xảy ra?"
Bí đao lùn phát huy hết công năng của cái chân ngắn, cắm đầu đáp: "Khắc tinh, không chạy là toi mạng."
"Khắc tinh?" Đào Mộc nhủ bụng một lát, chả lẽ mèo yêu?
Vậy cớ gì phải sợ, công lực của nàng đã tiến bộ kha khá rồi, đối phó với một tiểu yêu thì có nhằm nhò gì đâu. Bí đao lùn cứu nàng qua cơn nước sôi lửa bỏng, nàng là một nàng yêu ngay thẳng tri ân tất báo, dĩ nhiên phải rút đao tương trợ. Nghĩ rồi Đào Mộc dừng bước, chuẩn bị thể hiện uy phong lẫm liệt của mình.
Khổ nỗi khí thế còn chưa kịp ngoi lên đã bị một bóng người dập tắt ngóm.
Nàng nhìn thấy lão già vừa rẽ vào đầu con hẻm gần đó, lão nhìn thẳng vào nàng, mỉm cười kỳ quái.
Tim Đào Mộc thót lên, nàng mới thoát thân chưa được bao lâu không thể nào bị bắt về được. Nghĩ rồi Đào Mộc quay lưng bỏ chạy về hướng ngược lại, bí đao lùn thấy nàng bỗng dưng đổi hướng thì kêu lên hốt hoảng: "Bên đó có khắc tinh, quay lại mau, chạy lộn hướng rồi!"
Đào Mộc chẳng nghe lọt được chữ nào, vừa chạy vừa quơ Đào Yêu phiến nên không để ý trước mặt, cuối cùng va phải một người, vì chạy quá nhanh nên cú va này làm sống mũi nàng suýt gãy, còn loạng choạng mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
Người bị va trúng kịp thời đỡ lấy eo nàng, tiện thể kéo nàng vào lòng. Đào Mộc khó lắm mới đứng vững lại được, cảm giác đầu tiên là cái ôm này rất quen, cảm giác thứ hai là cái tay đặt trên eo cũng cực kỳ quen.
Từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên đập vào mắt là Ngưu Quỳnh đang cúi đầu quan sát nàng.
Bí đao lùn ở gần đó cất giọng than thở: "Ta đã bảo là có khắc tinh mà ngươi không chịu nghe, bây giờ bị bắt rồi đó thấy chưa!"
Đào Mộc lấy lại phản ứng cực nhanh, nhảy phốc ra, lòng sục sôi căm phẫn chỉ thẳng vào Ngưu Quỳnh: "Ngươi không bị tình tổn thương, tương tư thành bệnh à? Tại sao bây giờ vẫn khỏe như vâm, còn có tâm đi bắt yêu nữa!"
Ngưu Quỳnh nghiến răng trừng nàng: "Ta tới đây là để tìm ngươi tính sổ!"
Đào Mộc đang tính vặn lại thì chợt liếc thấy lão già bay tới, nàng giật thót núp nhanh ra sau lưng hắn: "Đại hồ tử, cứu ta!"
Trong lúc núp nàng vẫn lo Ngưu Quỳnh không đánh lại lão già, do đó nàng tranh thủ quan sát địa hình, nhắm được bốn hướng chạy.
Bốn hướng này dầu gì cũng phải chọn một, lúc nàng còn đang phân vân thì bỗng nghe Ngưu Quỳnh cất giọng kinh ngạc: "Sao lại là ông?"
Lão già cũng chào hỏi vui vẻ: "Thật tình cờ, lại gặp nhau rồi."
Tình huống gì đây? Gặp lại người quen à?
Đào Mộc thậm thụt ló nửa cái đầu ra, đúng lúc nghe lão già nói: "Nha đầu đốt lửa của ta mất tích nên ta tới đây tìm nó."
Đào Mộc rụt nửa cái đầu về, chọt chọt vào lưng Ngưu Quỳnh: "Không phải ta, không phải ta..."
"Tiểu Mộc, còn không qua đây..." Lão già vẫy gọi hết sức nhiệt tình.
Đào Mộc run cầm cập, nổi da gà cùng mình, chọt tiếp: "Không phải ta, không phải ta..."
"Đứa trẻ này chưa từng thấy cảnh đời." Lão già cười cười bước tới gần: "Ngươi nấp sau lưng đạo trưởng làm gì, nào, về với ta."
Đào Mộc sợ tới nỗi níu lấy áo sau của Ngưu Quỳnh: "Lão là ai, ta không biết lão."
Lão già xị mặt xuống: "Ngươi lại bị bệnh à."
Đào Mộc đi vòng ra trước mặt Ngưu Quỳnh, nhìn hắn với vẻ đáng thương: "Ngưu ca, lão già lập dị này rất đáng sợ."
Mặc dù Ngưu Quỳnh vẫn chưa hiểu gì nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của nàng làm tim hắn muốn tan chảy, lập tức duỗi tay ra ôm nàng vào lòng: "Chân nhân nhận lầm người rồi, đây là thê tử của ta, không phải nha đầu nhóm lửa nào cả."
Lão già cười sâu xa, mắt đảo qua đảo lại giữa hai người rồi thở dài bảo: "Ôi, nha đầu nhà ta quả nhiên tài giỏi, nhanh như vậy đã thông đồng được với khắc tinh rồi, xem ra đống thoại bản kia chẳng phải đọc vô ích."
Đào Mộc cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình siết lại, người dán sát vào ngực hắn, làm mặt nàng đỏ phừng lên: "Ngưu ca, nhẹ một chút."
Ngưu Quỳnh nhíu mày cúi đầu nhìn nàng, gân xanh trên trán giật lên, hắn quay lại với lão già, nói với giọng mất kiên nhẫn: "Đã nói rõ đây là thê tử của ta!"
Lão già cười khà khà: "Trên cổ tay của nha đầu này có dấu ấn của ta, chẳng phải nhìn thử là biết ngay à."
Đào Mộc nhanh nhảu chìa tay ra, xắn tay áo lên: "Trên cánh tay ta không có gì hết, lão nhìn cho rõ..."
Còn chưa dứt câu Đào Mộc đã trợn trắng mắt, trên cổ tay trắng muốt đã xuất hiện một dấu ấn ký hình hoa đào từ lúc nào chẳng hay, rõ ràng đêm qua nàng tắm không có!
Chuyện,
chuyện quái gì đây?
Nàng nhìn sang Ngưu Quỳnh theo phản xạ, thấy hắn nhìn lại mình với ánh mắt phức tạp, làm nàng giật thót: "Đại hồ tử, nếu ta bảo ta không biết tại sao lại có cái này thì ngươi có tin không?"
Ngưu Quỳnh đáp trả lại nàng bằng ánh mắt nhìn đồ ngốc, ngụ ý rõ rành rành.
Đào Mộc tự dưng thấy tủi thân, cúi đầu ỉu xìu, nàng hiểu rồi.
Lão già cười hà hà: "Thấy rõ rồi chứ, nó chính là nha đầu đốt lửa của ta, lại đây, về."
Nàng hớt hải níu lấy ống tay áo Ngưu Quỳnh: "Xú lão đầu, ta không về."
"Ồ, có người làm chỗ dựa nên gan ngươi cũng lớn gớm nhỉ." Lão già ngạc nhiên ra mặt, lát sâu lại sa sầm: "Dù vậy cũng không do ngươi quyết định."
Lão vừa nói vừa thi pháp, Đào Mộc bị thổi thốc về phía lão, nàng luống cuống túm lấy Ngưu Quỳnh, hắn cũng níu nàng lại làm hướng dịch chuyển dần chậm lại, gần như ngay sau đó nàng ngay thấy tiếng quát như chuông đồng của Ngưu Quỳnh: "Ta bất cần nàng có phải nha đầu đốt lửa của lão không, ta đã coi trọng thì chính là của ta."
Tim Đào Mộc đập rộn lên, cảm động tới rưng rưng chực khóc, Bí đao lùn đứng từ xa coi náo nhiệt cũng thấy xúc động, bội phục sát đất.
Lão già bật cười nhạo báng: "Nếu ngươi là thượng tiên, muốn giữ nó thì dĩ nhiên ta sẽ dâng lên chẳng dám hai lời, nhưng bây giờ ngươi chỉ là một tên phàm tục, muốn cướp nha đầu của ta e là chưa đủ tài đâu."
Ngưu Quỳnh hừ lạnh: "Vậy thì thử xem."
Mắt lão già giật lên: "Ta không đánh với ngươi, nếu muốn nó thì cầm Côn Ngô kiếm tới đổi với ta."
Lòng Đào Mộc thả lỏng, không đánh thì tốt rồi, không đánh thì tốt... rồi.
Nhưng hình như có chỗ nào là lạ thì phải. Người nàng lắc mạnh, tới khi lấy lại thăng bằng thì đã đứng chót vót trên mây, chiếc bóng cao lớn của Ngưu Quỳnh đuổi theo bên dưới, chẳng bao lâu thì khuất dạng.
Để trừng phạt tội bỏ trốn của Đào Mộc, lão già đã giam nàng vào trong kết giới. Ban đầu nàng còn cố hết sức đấu tranh, nhưng sau đó... nàng không thể không đối mặt với thực tế nghiệt ngã là mình đã chính thức trở thành tù nhân.
Cũng may kết giới này dựng khá tốt, phong cảnh hữu tình, tiên khí quẩn quanh, nàng ôm hy vọng rằng Ngưu ca nhất định sẽ tới cứu mình, do đó vẫn ung dung nhàn tản đi dạo trong kết giới.
Không ngờ nàng mới dạo mỗi một vòng mà đã dạo ra được một bí mật động trời.
Bí mật này có liên quan tới Ngưu Quỳnh.
Chuyện là hôm ấy nàng đang ngâm nga một bài hát, phe phẩy quạt đi dạo dọc bờ hồ, cái hồ này rất lạ lùng, hình dáng giống với một loài động vật, nước hồ thì trong vắt thấy cả đáy, bên trong mọc đầy rong rêu mà chẳng có lấy một con cá nào, bên bờ hồ rụng vài thứ quả chính.
Đào Mộc thấy miệng hơi khát nên tới gần nhặt một quả lên, đang tính bỏ vào miệng thì chợt thấy đằng sau giả sơn cạnh hồ có một cô gái bước ra, tiên tư ngọc mạo, mi mục như họa, nàng ta mặc chiếc váy lụa mỏng, tay lăm lăm một nhánh cây du, mang theo vẻ mặt hầm hầm bước về hướng này.
Kết giới này còn nhốt ai nữa à?
Đào Mộc nảy ra suy nghĩ này trước hết, sau đó chột dạ bỏ tay xuống.
Thiếu nữ bước thẳng tới bên ngọc đài rồi ngồi xuống, thả cả hai chân vào nước mà chẳng thèm ngó ngàng tới Đào Mộc, Đào Mộc càng chột dạ hơn, cười khan nói: "Ta vẫn chưa ăn đâu, trả lại cho cô nè."
Thiếu nữ dẫu môi bực dọc, vẫn chẳng thèm để ý tới nàng.
Đào Mộc nhủ bụng nữ nhân này đẹp thì có đẹp nhưng lòng dạ thì nhỏ quá là nhỏ, chỉ có một quả chính thôi mà cũng sân si như vậy, không cho thì không cho, dù sao nàng cũng chẳng đói tới nỗi đó.
Nghĩ rồi Đào Mộc bỏ quả về chỗ cũ, buồn bực nói: "Trả lại cho cô nè."
Thiếu nữ vẫn chẳng ừ hử gì.
Đào Mộc bèn bước thẳng tới cạnh nàng ta: "Mỹ nhân, cô không nghe thấy ta nói sao?"
Thiếu nữ đột nhiên cầm nhánh cây vỗ mạnh xuống mặt hồ làm nước bắn lên tung tóe, xối ướt cả người Đào Mộc. Đào Mộc giận sôi máu, còn làm trận làm thượng, tính ăn hiếp người mới hay gì? Đều là bạn tù với nhau không thể sống hòa bình được sao?
Nàng cảm thấy cần phải trò chuyện nghiêm túc một lần, thế là nàng cũng ngồi xuống đài, bắt đầu giáo dục lại tư tưởng: "Có một câu thế này, bằng hữu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tuy chúng ta chưa từng hưởng phúc cùng nhau nhưng hôm nay lại cùng chung hoạn nạn, cũng coi như nửa bằng hữu rồi, cô yên tâm đi, ta cam đoan không tranh địa bàn với cô đâu, cô vẫn là đại ca, ta ở đây giúp cô đỡ buồn, tốt hơn là chỉ có một mình cô..."
"Tiểu nhị."
Còn chưa nói dứt câu đã nghe đằng sau có người gọi, Đào Mộc rất quen với giọng nói này, nên vừa nghe thấy đã sáng bừng cả mặt mày, nhưng trong vui mừng còn kéo theo ngờ vực, nàng vừa lặp đi lặp lại cái tên mình từng nhớ nhung bao lần trong lòng vừa ngoái đầu lại.
Sau đó, nàng phát ngốc.
Mẹ ơi, đây là Đại hồ tử sao?
Đào Mộc ngơ ngác nhìn người đang bước tới, bộ bạch y được chải chuốt gọn gàng khoác lên thân hình hắn một cách hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp, thân cao như ngọc, bề ngoài vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên gương mặt đường nét rõ ràng còn mang theo vẻ sốt ruột.
Nàng chưa từng thấy Ngưu Quỳnh mặc bạch y bao giờ, xưa nay hắn vẫn thường phục sức màu đậm, cộng thêm cái tính cộc lốc nên khí chất lúc nào cũng thấp lè tè. Hôm nay hắn khoác lên người bạch y trông anh tuấn tiêu sái chưa từng có, làm toát ra nét riêng của hắn, khiến Đào Mộc thấy xuân phong phất qua mặt, mắt sáng bừng lên, lẩm nhẩm độc thoại: "Đẹp trai quá má ơi!"