Chuyển ngữ: Yunchan
Hôm sau, Đào Mộc hớn hở mặt mày mở cửa ra, ngay lập tức đã bị bóng người đứng choáng trước cửa làm giật mình nhảy tót ra sau.
Lão già giấu tay trong áo, chẳng biết đã đứng ở đây từ bao giờ, vừa ngó thấy nàng lão đã nở ra điệu cười kỳ quái, sau đó thậm thà thậm thụt ngó vào trong.
Đào Mộc lấy lại bình tĩnh, chắn mất tầm mắt của lão: "Có chuyện gì?"
"Khụ, ta tới tìm Ngưu đạo trưởng." Lão già đứng thẳng lưng, nói giọng nghiêm trang.
Đào Mộc chỉ lên trên: "Hắn ở trên nóc nhà."
"Ờ." Lão già quay lưng tính đi nhưng vừa bước một bước đã giật lùi lại, thần bí xáp lại gần nàng: "Tối qua các ngươi tiến triển tới đâu rồi?"
Đào Mặt đỏ mặt, suýt nữa đã chửi ra tiếng lão già không biết xấu hổ, may mà nàng kịp ổn định cảm xúc, nghiêm mặt trả lời: "Rất thuận lợi."
"Không gặp trở ngại gì à?" Lão già rất là quan tâm.
Đào Mộc cười khan, cắn răng nặn ra hai chữ: "Không có."
"Ớ, vậy cũng được sao?" Lão già kinh ngạc quét mắt xuống: "Ngưu đạo trưởng quả nhiên uy mãnh."
Đào Mộc bỗng dưng chột dạ, đóng sầm cửa lại: "Ngưu ca của ta da mặt mỏng lắm, sau này lão đừng hỏi mấy chuyện tư mật này nữa!"
Ngay sau đó trên nóc nhà vang lên tiếng rầm rầm rầm cứ như có vật gì vừa lăn xuống.
Đào Mộc la lên khẩn trương: "Ngưu ca, không sao chứ?"
Lâu sau mới nghe hắn chậm chạp đáp lại: "Không sao."
Đào Mộc yên lòng, nghĩ lại chuyện đêm qua thì thấy ngượng chết đi được, người nóng rần cả lên. Đêm qua... đêm qua nàng bị Đại hồ tử hôn tới mức động tình, không dằn lòng được muốn có một đêm xuân tiêu với hắn. Đây chỉ là chuyện đương nhiên thôi, nhưng Đại hồ tử lại hơi kháng cự, lúc bị nàng xé áo thành bảy mảnh thì bỗng dưng bỏ chạy lên nóc nhà.
Sau đó nàng ngồi ngẫm lại tình hình mới hiểu, tại thân thể này của nàng... không được bình thường. Một nam nhân đường đường chính chính như hắn để chấp nhận chuyện này là một việc hết sức khó khăn, có thể tiến tới bước như đêm qua là đã quá lắm rồi, nàng cũng thỏa mãn lắm rồi, nàng thấy nên cho hắn thêm thời gian, không cần gấp gáp.
Sau bữa cơm họ chuẩn bị rời khỏi núi Lộc Ngô, Ngưu Quỳnh vì mang nhục thai phàm thể nên pháp lực không bằng lão già, đành bất đắc dĩ dùng Côn Ngô kiếm trao đổi. Đào Mộc quyết không cam lòng, cứ ôm ghì lấy kiếm không chịu buông. Đây là bảo bối đáng tiền nhất trên người Ngưu Quỳnh, sao có thể cho lão già thối này được lợi.
Ngưu Quỳnh phải dịu giọng khuyên giải, làm công tác tư tưởng cho nàng, lúc này nàng mới chịu thả tay ra. Đại ý của công tác tư tưởng này chính là kiếm này đã nhận chủ, dù lão già có giữ thì cũng chẳng thể xài, vả lại lúc gặp phải nguy nan nó có thể cảm ứng được tình hình của chủ nhân rồi tự động quay trở lại.
Lão già lấy được kiếm rồi thì thiện tâm bùng phát, cho Phi Liêm mang họ xuống núi. Đào Mộc chăm nó lâu nay nên ít nhiều gì cũng có tình cảm, bèn nhân đoạn đường xuống núi này nói lời từ biệt.
"Phi Liêm ơi, từ nay về sau ngươi đừng nên nhớ nhung ta, vì dù nhớ thì ta cũng không về đâu, không có ta chải lông hót phân ngươi nhớ phải chú ý vệ sinh thân thể đúng giờ, đừng trông mong vào lão già, lão chẳng được việc gì đâu. Còn chuyện tình cảm thì phải một lòng một dạ, đi đâu cũng rải hoa đào chẳng tốt lành gì đâu. Ngươi cứ nhìn lão già đi thì biết, chắc tám phần là lúc trẻ quá phong lưu chơi bời nên về già mới cô độc không nơi nương tựa. Ngươi đừng nên học lão, cứ nhắm ngay một người tốt rồi nương tựa thôi, đây cũng là kinh nghiệm tình trường của ta. Lúc tới đây không tặng ngươi quà ra mắt, nên ta đành dùng lời khuyên chân thành để thay vào vậy, ngươi phải ghi nhớ lời ta dặn, về rồi hãy chọn ra người tốt nhất trong đám bạn gái của mình, ta thấy con gà rừng nhỏ đó không tệ đâu, dễ thương hoạt bát, tràn trề sức sống, ngươi có thể cân nhắc xem sao..."
Cả đường bay Phi Liêm chẳng thèm để tâm tới nàng, chỉ tới khi sắp xuống dưới chân núi nó bỗng dưng trở mình, bất thình linh quăng nàng xuống đất.
Lúc gần đi lão già có nói với Ngưu Quỳnh một câu: "Ta biết nàng ta là ai, đến lúc đó hãy tới tìm ta."
Suốt đường đi Ngưu Quỳnh luôn nghĩ mãi tới câu nói đầy ngụ ý của lão nên nhất thời không phản ứng kịp, cũng không kịp kéo Đào Mộc lại, đành phải trơ mắt nhìn mặt ngọc của nàng cắm thẳng xuống đất, hắn chỉ kịp ngoảnh đầu đi không nỡ nhìn thẳng.
Đào Mộc bị Phi Liêm quăng mãi thành quen nên dù rớt bẹp mặt xuống đất vẫn có thể bò dậy cực nhanh, gân cổ rống với cái lưng đang bay về nơi xa của nó: "Phi Liêm, uổng công ta tình thâm nghĩa nặng, chân thành khuyên nhủ ngươi lâu thật lâu, ngươi không nghe thì thôi còn ngược đãi ta như vậy, ngươi đó, cũng cùng một giuộc với lão già, chả phải đồ chim tốt đẹp gì."
Ngưu Quỳnh buồn cười bước tới gần, vén ống tay áo chùi đất bám trên mặt nàng: "Ngốc, không biết dùng pháp thuật sao?"
Đào Mộc muộn màng nhận ra cái ngu của mình, cười khan: "Ha ha, không dùng thường nên quên mất tiêu."
"Ta thấy pháp thuật của ngươi chẳng có ích gì." Ngưu Quỳnh vừa nói vừa tiện tay đeo đàn châu vào tay nàng: "Thạch Đầu thành gần đây có gì đó bất ổn, ta vì đi tìm ngươi nên chậm mất mấy ngày, bây giờ sư tỷ đã đến đó rồi, chúng ta phải tới đó nhanh lên."
Đào Mộc nâng cổ tay lên, khóc ròng: "Ta bị khóa rồi, còn phải đi gặp sư tỷ của ngươi nữa..."
Ngưu Quỳnh xoa xoa tóc nàng: "Đừng sợ, có ta đây rồi."
Lòng Đào Mộc ấm lên, kéo lấy cánh tay hắn: "Ngưu ca, dáng vẻ ngươi hôm nay quá được lòng ta, cứ cái đà này chúng ta nên mau mau gặp mặt gia trưởng, chuẩn bị hôn sự đi."
"Không cần gấp, chờ.... nói sau."
"Chờ cái gì?" Đào Mộc tò mò.
Ngưu Quỳnh nhìn lảng đi: "Chờ ngươi chữa khỏi tật."
Đào Mộc: "..." Mặt nàng bốc khói: "Hóa ra ngươi đang nghĩ chuyện này, xì, ngượng quá, vậy nên chữa nhanh lên."
Ngưu Quỳnh bị nàng nói tới nỗi đỏ mặt theo: "Ta đã nghe ngóng hết rồi, ở gần Thạch Đầu thành có một Dược Linh tiên, lẽ ra đã tính dẫn ngươi đi, vậy mà ngươi lại đột nhiên chạy mất."
Đào Mộc mừng tới sáng bừng cả mặt mày: "Sao ngươi không nói sớm, vậy đi mau lên."
*
Trời nắng chan chan, tiết trời oi bức, Đào Mộc dùng lá sen làm dù ngồi trên ụ đất nhỏ kế bên quan đạo, ưu sầu nhìn vóc dáng cường tráng của Ngưu ca mà lắc đầu than thở.
Họ đã ở đây đón xe được gần một canh giờ nhưng chẳng có chiếc xe nào chịu dừng lại, Ngưu Quỳnh chẳng biết đã hít bao nhiêu là bụi vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ.
Cứ thế này mãi không ổn chút nào, Đào Mộc vứt lá sen đứng dậy, chạy bình bịch tới, "Coi ta đây", sau đó xé phăng cổ áo, vén váy lên để lộ bắp đùi, trưng ra tư thế nóng bỏng ngay giữa đường giữa xá.
Ngưu Quỳnh trợn trừng mắt, đứng đơ ra tại chỗ, cơn giận bỗng trào lên, kéo giật nàng về: "Ngươi đang làm gì hả!"
"Đón xe." Đào Mộc đáp như chuyện đương nhiên.
Ngưu Quỳnh xám xịt mặt mày sửa sang lại váy áo cho nàng, xách cao cổ áo, lên giọng cảnh cáo: "Ngươi an phận cho ta, qua bên kia đợi."
Đào Mộc thấy mình thật oan ức, nàng hy sinh như vậy cũng vì hắn thôi mà. Hắn cực khổ phơi mình dưới nắng gắt mà chẳng có lấy tí thành quả nào làm nàng vừa thương vừa xót nên mới ra hạ sách này, hắn không xem trọng thì thôi còn hung dữ với nàng.
Ngưu Quỳnh thấy nàng dẫu môi phồng má tỏ vẻ không cam lòng thì càng tức giận hơn: "Sao, ngươi còn khó chịu!"
Đào Mộc không thèm nói nữa, hậm hực bước sang bên cạnh.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Ngưu Quỳnh cũng chặn được một chiếc xe, mừng rỡ ngoắc nàng lại: "Mau tới đây."
Đào Mộc nhìn cỗ xe bò sờn cũ mòn vẹt, lê bước qua đó, Ngưu Quỳnh nhảy lên trước rồi chìa tay kéo nàng lên, nàng hừ một tiếng sau đó vòng qua bên kia tự leo lên.
Cỗ xe bò kẽo kẹt lăn bánh, Đào Mộc vẫn nén giận không buồn để tâm tới hắn làm sắc mặt hắn trầm xuống: "Ngươi còn không biết ngượng mà nổi giận! Xem ta là người chết sao?"
Đào Mộc sụt sịt mũi, nhìn hắn: "Ngươi làm gì hung dữ vậy..."
Ngưu Quỳnh lập tức thua trận, nhưng vẫn cố chết đanh mặt: "Sau này không cho phép tái phạm!"
Đào Mộc ấm ức ừ một tiếng, hắn nhìn mà không đành lòng, kéo lấy tay nàng thấp giọng nói: "Được rồi, đừng dỗi nữa, ngoan..."
"Ừ..." Đào Mộc cười trộm trong lòng, đòn sát thủ của nữ chính trong thoại bản quả nhiên dùng đâu trúng đó, thừa dịp này nàng xít lại gần cọ cọ vào hắn: "Sau này ta là phu nhân của ngươi rồi, ngươi không được hung dữ với ta nữa, nếu không ta không gả cho ngươi đâu."
Ngưu Quỳnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng mà không nhịn được cười: "Trừ ta ra thì ngươi còn muốn ai nữa."
Đào Mộc cúi gằm mặt, siết quả đấm nhỏ hung dữ đáp trả: "Tình địch của ngươi đang trên đường tới đây, ngươi chuẩn bị tâm lý cho vững vào, coi chừng ta ngã vào lòng người khác bây giờ."
Ngưu Quỳnh cười tới nỗi nằm vật ra sàn, nhân tiện còn kéo nàng ngã xuống theo: "Ai dám giành với ta, ta băm hắn."
Đào Mộc bị hắn kéo ngã, đầu tựa lên ngực hắn, phát biểu chân thành: "Ngươi quá bạo lực, ta nghĩ có khi ta sẽ thay lòng đổi dạ thật cũng nên, dẫu sao ta cũng thích loại tiểu bạch diện lúc nào cũng hiền lành dịu dàng..."
Còn chưa dứt câu đã nghe Ngưu Quỳnh nạt ngang: "Ngươi dám!"
Đào Mộc ngượng ngùng sờ mũi: "Ta nghĩ chơi thôi mà, nghĩ chơi thôi..."
"Nghĩ cũng không được!"
"Ờ..." Đào Mộc nói thầm trong bụng: "Vậy nghĩ lén..."
Thạch Đầu là một cổ thành xa xôi nằm dưới sự quản lý của Hoài Dương, cách Hoài Dương tầm bảy mươi dặm, dân cư thưa thớt, dân tình chất phát, tổng cộng chưa đầy trăm hộ. Xe ngựa kẽo kẹt lắc lư suốt một ngày, khi đêm xuống thì mới lắc tới nơi cách thành chừng mười dặm. Phu xe nói không muốn đi tiếp nữa, nên họ chẳng còn cách nào ngoài xuống xe.
Họ vừa đi được hai bước Ngưu Quỳnh bỗng nhiên đanh mặt, nói: "Có yêu khí."
Đào Mộc hớn hở nhìn quanh: "Ở đâu, ở đâu?"
Ngưu Quỳnh cau mày bước nhanh đi, Đào Mộc chạy theo sau lưng hắn, chạy mãi tới bên ngoài thành thì đã mệt tới ná thở.
"Trong thành này ngùn ngụt yêu khí, ngươi theo sau ta phải cẩn thận." Ngưu Quỳnh nghiêm túc dặn dò, khựng lại một lát rồi bồi thêm một câu: "Không cho phép chạy lung tung."
Lòng Đào Mộc nhảy nhót nên lời hắn nói vào tai trái đều ra tai phải, lòng thầm tính toàn, có đồng tộc, hơn nữa còn có không ít, phải tạo quan hệ tốt với họ mới được, nhưng mà... có khi nào bị coi là phản đồ không?
Nàng rối rắm nhìn về phía Ngưu Quỳnh, thấy hắn đang thi pháp tra xét, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt kiên định, nàng lập tức quyết định cứ nên ngoan ngoãn đi theo hắn thì hơn, không nên sinh sự, ngộ nhỡ hai phe dấy lên xung đột thì nàng cũng thanh thản đứng về phía Ngưu ca, vì dầu gì nàng với yêu quái ở đây cũng không quen.
Nhưng nàng không gây chuyện mà chuyện lại cứ thích tìm đến nàng.
Trong lúc Ngưu Quỳnh thi pháp, nàng tò mò lại gần cổng thành nhìn vào trong, chưa kịp nhìn thấy gì đã bị một quả cầu lăn từ trong ra quật ngã, gáy đập vào cái bệ gồ lên, tầm mắt bỗng dưng tối đen. Nàng cố lắm mới bò dậy nổi thì lại bị một bóng người chạy ào tới tông cho ngã nhào, đập lên cái bệ kia phát nữa, mắt lại tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tới khi Đào Mộc mơ màng tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy một cô gái anh khí tràn trề đang quan sát mình từ trên cao, tim nàng giật thót, đây không phải là Lâm Anh Như sao?
"Cô tỉnh rồi à." Cô gái thấy nàng đã mở mắt thì dời tầm mắt đi, bước tới chiếc bàn bên cạnh, xưng tên họ: "Ta tên Lâm Anh Như."