Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 30


Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Do sự sắp xếp của Vương Phó tướng mà rốt cuộc Hoa Mộc Lan cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn nhờ họa được phúc, trở thành quân chính quy của Hữu quân.

Tả, Hữu và Trung quân là nơi tập hợp những binh lính kiệt xuất nhất đại doanh Hắc Sơn.

Trong Trung quân đều là quý tộc Tiên Ti và con cháu gia đình giàu có nổi tiếng ở vùng biên giới phía Bắc, bọn họ tự mang theo vũ khí, có thể nói là vô cùng tinh nhuệ, không phải nơi mà người khác dễ dàng chen chân vào, thế nên Tả quân và Hữu quân là sự lựa chọn tốt nhất cho con nhà phủ binh Tiên Ti như Hoa Mộc Lan.

Hoa Mộc Lan vốn đã là tân binh ở Hắc doanh – trực thuộc Hữu quân, giờ thăng lên làm binh sĩ Hữu quân nên hưởng đãi ngộ theo quân chính quy là điều rất bình thường.

Nàng rất ghét loại người như Thiên tướng Đột Quý, cứ tưởng lần này dù mình không chết cũng sẽ ăn hành một phen nhưng ngoài dự liệu là đã được thả ra rất nhanh, Đột Quý kia còn vô cùng rộng lượng cho phép nàng sau này được đi theo hắn “xông pha”, ngay cả cơ hội để nàng từ chối cũng chẳng có.

A Đan Chí Kỳ và tất cả đồng đội đều cố gắng khuyên Hoa Mộc Lan đừng làm trái ý cấp trên, rốt cuộc nàng chấp nhận lời khuyên ấy cũng là vì một câu nói của A Đan Chí Kỳ: “Cậu vĩnh viễn sẽ là chiến hữu của chúng ta.

Chờ cậu vào Hữu quân rồi, những người trong Hắc doanh này lập tức trở thành ‘cánh quân hộ vệ’ cho cậu, vậy chẳng phải tốt lắm sao? Nghĩ tới là đã khiến cho người ta phấn khích rồi, chúng ta sẽ thành người bảo vệ cậu!”
Vào Hữu quân huấn luyện càng nghiêm khắc hơn nên sức lực hơn người của nàng cũng dần bị phát hiện.

Đương nhiên, vì nàng luôn luôn khắc ghi lời dặn dò của A gia nên thứ mà mọi người nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng, thế nhưng chỉ với góc nhỏ này thôi đã đủ khiến không ít người xem nàng như thủ lĩnh mà ngưỡng mộ.

Tuy Đột Quý nhận Hoa Mộc Lan nhưng lại không mặn không nhạt đối với nàng, mấy lần giao chiến cùng Nhu Nhiên, hắn chỉ để Hoa Mộc Lan bắn tên phía sau chứ không cho phép xung phong.

Cũng may Hoa Mộc Lan không sợ gì vị “cấp trên” này, hai người vẫn giữ mối quan hệ ngoài mặt chứ không như nước với lửa giống người khác tưởng tượng, thế nhưng cũng chẳng có chuyện biến chiến tranh thành tơ lụa, thân thiết như người một nhà gì cả.

Tuy chiến công của A Đan Chí Kỳ không xuất sắc như Hoa Mộc Lan nhưng hắn có tầm nhìn xa, vừa có dũng vừa có mưu, Vương Phó tướng nhìn trúng điểm này nên điều hắn đến làm hộ quân trong Hữu quân, cũng trở thành quân chính quy.

Những thành viên khác của tiểu đội Mười sáu đều lần lượt vào mấy nhánh quân Hữu quân khác, có đồng đội mới nhưng rốt cuộc đều cùng sinh hoạt trong một doanh trại, những lúc rảnh rỗi cũng sẽ tụ họp chuyện trò tâm sự này nọ, khoác lác ba hoa một tí, lén mắng cấp trên mới đầu óc không được bình thường hoặc khen tay nghề nấu nướng của tiểu đội trưởng mới giỏi hơn A Đan Chí Kỳ biết bao nhiêu….
Hoa Mộc Lan suýt tí đã cho rằng đây là cuộc sống mà bọn họ sẽ trôi qua, mỗi ngày đều thú vị thoải mái như vậy, đều sẽ được đắp chăn da cừu, nằm dưới bầu trời đêm lấm tấm đầy sao mà nói chuyện phiếm, những lúc nhàn hạ lại cùng nhau luận bàn võ nghệ.

Nhưng luôn có những khoảnh khắc Hoa Mộc Lan ý thức được rõ ràng hiện giờ mình không còn ở quê nhà, đây cũng chẳng phải thời kỳ biên quan hoà bình gì cho cam.

Nàng đang sống trong chiến tranh.

Mà chiến tranh sẽ cướp đi tất cả những gì tốt đẹp nhất.

***
“Tại sao ta cứ cảm giác không ổn chỗ nào ấy nhỉ?” Đột Quý siết chặt dây cương, nhỏ giọng gọi lính trinh sát, “Trinh sát hãy đi phía trước xem, bình thường lúc này đám Nhu Nhiên đã chạy không thấy bóng dáng, sao giờ chúng còn chưa đi xa nữa?”
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an.

Người Nhu Nhiên không hề anh dũng thiện chiến mà chúng có thói quen sau khi quấy rối một chút sẽ lùi lại ngay.

Còn bây giờ đã đuổi theo hơn tám mươi dặm mà bọn chúng vẫn còn ở cách đây không xa, không tản đi.

Đồng thời cảm nhận được sự khác thường còn có Hoa Mộc Lan.

Quân Nhu Nhiên rút lui quá chỉnh tề, nếu nói mấy chục dặm đầu tiên là vì lui chưa đủ xa, hiện tại đã bỏ chạy lâu như vậy mà chúng vẫn còn giữ vững được đội hình chỉnh tề đến thế thì….
Đúng là giống như đang dắt chó đi dạo vậy.

Đội quân tiên phong do Man Cổ dẫn đầu đã xông pha đằng trước, không thấy bóng dáng từ lâu.

Đối với Man Cổ mà nói, nhiệm vụ của ông là đuổi theo tất cả những kẻ địch xuất hiện trong tầm mắt, chém giết sạch sẽ cho bằng hết mới thôi.


Quân tiên phong Man Cổ, quân chủ lực Đột Quý và quân bọc hậu Vương Thiên tướng là ba nhánh quân được chỉ định chiến đấu lần này, nhận trách nhiệm đuổi đánh Nhu Nhiên lại tới quấy rối biên cương.

Từ đầu mùa đông, Nhu Nhiên đến quấy rối càng lúc càng dày đặc, cả đội quân Đại Ngụy đã quen với tần suất này, chỉ cần kẻ địch xâm chiếm là lập tức chỉnh đốn đội hình rồi xuất phát ngay, Tả quân và Hữu quân thay phiên nhau xuất trận.

Thế nhưng lần truy kích này quá kì lạ, ngay cả tướng lĩnh không có đầu óc như Đột Quý mà cũng có thể ngửi được bầu không khí khác thường.

“Cấp báo! Quân tiên phong đụng độ một nhánh quân Cao Xa, nhân số ước tính chừng một ngàn, hiện tại đã đấu xáp lá cà!”
“Cấp báo! Cánh phải xuất hiện một nhánh quân Nhu Nhiên, nhân số ước tính có tám trăm, đang tiến về phía quân ta!”
“Cấp báo! Cánh trái xuất hiện một nhánh quân Nhu Nhiên, nhân số ước tính có năm trăm, cách đây không tới hai mươi dặm!”
Trinh sát cưỡi ngựa ra ngoài tìm hiểu tin tức vội vàng trở lại, tất cả đều mặt mày tái mét.

Đây rõ ràng là cái bẫy của kẻ địch, hiện tại vốn chẳng phải nhánh quân nhỏ lẻ quấy rối biên cương gì cả!
Y như lời dự đoán của quân sư rằng Nhu Nhiên không thể nào cứ đánh mấy trận nhỏ lẻ, liên tục phái binh đến xâm chiếm từng bước như vậy mãi được, hiện giờ đúng là đại quân Nhu Nhiên đã đánh úp tới đây.

Qua thêm mấy ngày nữa sẽ là “Thiên trường tiết” của Bệ hạ(1), có lẽ quân Nhu Nhiên muốn dùng cách này nhằm mục đích cho Đại Nguỵ một cái tát vang dội!
(1)Tác giả chú thích: Thời kỳ Ngụy-Tấn-Nam-Bắc triều, sinh nhật của Hoàng đế gọi là Thiên trường tiết.
“Cấp báo! Nhánh quân bọc hậu phía sau đã bị bao vây bởi một đội quân Nhu Nhiên không biết từ đâu xuất hiện, nhân số ước tính có một ngàn năm trăm!”
“Tướng quân đại nhân, chúng ta bị bao vây rồi!” Rốt cuộc, mấy thớt ngựa đầy bụi mù cũng trở về trong đội hình nhưng lại mang đến tin tức khiến người ta càng áp lực hơn.

Trong quá trình truy đuổi Nhu Nhiên, cả đội quân dần dần bị kéo giãn ra, nhánh quân Man Cổ am hiểu kỹ thuật tập kích bất ngờ đã xung phong đằng trước, phần lớn quân của Đột Quý giỏi cưỡi ngựa bắn cung, trang bị gọn nhẹ nên đảm nhận vị trí giữa, Vương Thiên tướng dẫn theo hộ quân, đa số là kỵ binh mặc áo giáp dày nặng nên nằm ở sau chót.

Tình hình hiện tại là trước gặp kẻ địch, sau không đường lui, hai bên sườn lại bị bao vây, dẫu nhìn kiểu nào cũng thấy rơi vào thế chết.

“Mẹ nó, bầy nhúc nhích ngu ngốc này trở nên thông minh từ khi nào vậy!” Đột Quý chỉ dẫn theo có năm trăm binh mã, hắn đắn đo trong lòng một lát bèn lập tức ra quyết định.

“Tất cả hãy phá vòng vây từ bên trái!”
Quân nhúc nhích bên cánh trái chỉ có năm trăm người, số lượng tương đương với bọn họ.

Cấp dưới của Đột Quý đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tính kiểu nào cũng thấy phá vòng vây từ bên trái là an toàn nhất.

“Tướng quân! Thuộc hạ cho rằng hiện tại nên quay trở lại hội hợp cùng Vương Phó tướng!”
Hoa Mộc Lan vừa nghe Đột Quý định bỏ chạy thì trong lòng lập tức dâng lên cảm giác khinh thường.

Nàng vậy mà phải làm thuộc hạ của một Tướng quân như thế! Phải nghe lệnh một tên yếu đuối sợ bóng sợ gió như thế!
Hoa Mộc Lan xứng đáng làm người đứng đầu trong nhóm xạ thủ nên Đột Quý đi đâu cũng chỉ định cậu ta tham chiến, chỉ có điều hắn không ngờ một Hoa Mộc Lan im ỉm thường ngày lại đột ngột lên tiếng.

“Rốt cuộc ngươi là chủ tướng hay ta là chủ tướng? Ta ra lệnh phá vòng vây bên trái làm gì có chỗ cho ngươi xen mồm vào!”
Rõ ràng Đột Quý có hơi mất mặt, lập tức quất một roi qua.

Hoa Mộc Lan thấy roi ngựa bay về phía mình bèn nhanh như chớp lăn khỏi lưng ngựa, nhân cơ hội tránh thoát một roi nhục nhã này, quỳ dưới chân Đột Quý mà cầu xin.

Làm sao nàng có thể không xen mồm cho được? Tiểu đội trưởng và Hồ Lực Hồn còn trong nhánh quân bọc hậu kia kìa!
Nàng không thể bỏ rơi đồng đội, hiện giờ dù có mất mặt cũng phải bất chấp!
“Tướng quân, bên trái là sa mạc, chúng ta lại không quen thuộc địa hình, nếu mù quáng chạy ra từ bên trái sẽ rất dễ dính phải bẫy của kẻ địch.

Hành quân đánh giặc từ xưa nay, khi kẻ địch bao vây đều là thật thật giả giả, thoạt nhìn cánh trái trông có vẻ an toàn nhất nhưng ngược lại có thể là lỗ hổng mà chúng đã cố tình để lại!”
Hoa Mộc Lan cố gắng hết sức khiến giọng nói mình bình tĩnh, không lộ ra sự nôn nóng muốn cứu đồng đội, “Tuy Tướng quân Man Cổ phía trước đã lâm vào hỗn chiến nhưng mỗi một người trong nhánh quân tiên phong đều là dũng sĩ lấy một địch mười, không phải không có khả năng lùi lại….”
“Việc chúng ta cần làm hiện giờ hẳn nên lập tức trở về, thứ nhất là dần kéo dài khoảng cách bị kẻ địch bao vây, thứ hai là chỗ Vương Tướng quân còn hơn bốn trăm người, chúng ta tập hợp lại với nhau sẽ có khả năng đánh được một trận.


Chỉ có dọn trống đường rút lui về doanh trại thì quân cứu viện mới đến được bằng thời gian nhanh nhất, Tướng quân Man Cổ cũng sẽ có được một con đường sống!”
Đột Quý nhìn Hoa Mộc Lan quỳ trên mặt đất mà trong đầu cũng loạn cào cào, cả đời hắn đã trải qua không ít trận đấu lớn có nhỏ có, có thể sống sót trên chiến trường thì Đột Quý hắn không chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh.

Trực giác của hắn biết Hoa Mộc Lan nói không sai nhưng hắn không nỡ vung tay quyết định đánh một trận lấy năm năm trăm địch một ngàn.

Số lượng binh lính cấp dưới của mấy vị Tướng quân chỉ có hạn, nếu chết phải bổ sung mà người mới tới đều chỉ là tân binh thiếu kinh nghiệm.

Dù là ai cũng không muốn tự nhiên lại hao tổn nhân mã, nói gì đi nữa thì đây là chuyện liên quan tới tính mạng.

Xem như giờ phút này rút lui về doanh trại cũng không ai có thể đàm tiếu Đột Quý hắn một câu nào, bị quân địch bao vây đông như thế mà có thể chạy thoát cũng đã là một loại bản lĩnh.

Giữa bầu không gian tối tăm, hương vị cỏ khô và cát vàng hợp lại thành cái lạnh vô biên phiêu đãng trong gió.

Mặt đất bốn phía dường như đều đang run rẩy, bầy ngựa bất an đá đá đống đá vụn trên đường, vó ngựa lộp cộp và tiếng ngựa thở phì phì hoà cùng âm thanh binh khí trên người chúng tướng sĩ ngẫu nhiên va chạm vào nhau – tất cả những thứ đó đều khiến suy nghĩ của Đột Quý càng trở nên hỗn loạn hơn.

Hoa Mộc Lan thấy Đột Quý do dự thì trong lòng lại vui mừng, nàng cúi rạp xuống, cao giọng khẩn cầu.

“Xin Tướng quân thận trọng! Hiện giờ chúng ta đã không còn nhiều đường sống để cân nhắc nữa!”
“Tướng quân, mạt tướng cảm thấy Hoa Mộc Lan nói không sai.” Một vị Tham tướng bên người Đột Quý thấy tình hình khẩn cấp cũng không nhịn được bèn giục ngựa đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng khuyên, “Chúng ta cứ trở về như vậy, dù cấp trên không xử phạt nhưng vẫn có ảnh hưởng không tốt đối với danh dự của ngài.

Hoa Mộc Lan đã mở miệng rồi, tất cả mọi người đều nghe thấy, nếu ngài….

Sợ là sẽ phải chịu cái tiếng ‘thấy chết không cứu’, ‘tham sống sợ chết’ đấy ạ.”
Người Tiên Ti xem trọng danh dự còn hơn cả tính mạng, Tham tướng dưới quyền thốt ra lời này khiến Đột Quý lập tức nhăn tít mặt mày, lớn tiếng ra lệnh: “Thổi kèn lệnh, phá vòng vây phía sau! Chúng ta đi cứu viện Vương Tướng quân!”
“Đi cứu viện Vương Tướng quân!”
“Phá vòng vây phía sau!”
“Chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”
Hoa Mộc Lan nghe được lệnh cấp trên mới thở phào một hơi, cả cơ thể hầu như xụi lơ trên mặt đất.

Nàng chưa bao giờ hy vọng trong tay mình có một đội quân dũng mãnh thiện chiến như bây giờ, nếu được vậy thì hiện tại nàng sẽ không cần phải quỳ mọp xuống đất, đau khổ cầu xin người khác chỉ vì giúp đồng đội tìm một con đường sống xa vời.

“Còn quỳ ở đấy làm gì, chúng ta phải tranh thủ thời gian!” Tham tướng của Đột Quý quát lên, “Không phải ngươi muốn cứu viện Vương Tướng quân sao? Còn không mau cầm binh khí lên!”
Hoa Mộc Lan lập tức đứng bật dậy, xoay người phóng lên ngựa.

Bởi vì nàng quá gấp gáp nên chiến mã bất an hí vang trời, thế nhưng sự vuốt ve của nàng đã khiến nó bình tĩnh lại.

Từ lúc Hoa Mộc Lan khuyên ngăn đến lúc Đột Quý cho quân quay lại cứu viện chẳng qua chỉ xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn, dưới sự truy đuổi gắt gao của Nhu Nhiên, chúng tướng sĩ đã quay đầu ngựa phi nước đại.

Mặc dù là vậy nhưng Hoa Mộc Lan vẫn cảm thấy tốc độ của bọn họ quá chậm, chậm vô cùng….
Thật sự là chậm vô cùng!
****
Bị quân Nhu Nhiên vây quanh, cả người A Đan Chí Kỳ toàn máu là máu, Vương Phó tướng cách đó không xa đang được rất nhiều binh sĩ xả thân bảo vệ, còn A Đan Chí Kỳ phải đơn độc tác chiến, một thân một mình chống lại sự tấn công của ba, bốn tên Nhu Nhiên.

“Mẹ nó….” Hắn phun ra một ngụm bọt máu, vừa rồi nghiêng đầu hơi chậm nên bị chùy sắt Nhu Nhiên đập cho rớt hết mấy cái răng.

Mẹ nó, lên làm Tướng quân thật đúng là tốt, được nhiều người che chở bảo vệ chứ đâu như hắn….
A Đan Chí Kỳ cười khổ, siết chặt trường kích trong tay.


Bây giờ có lẽ nên gọi nó là đoản kích thì đúng hơn vì phần thân kích đã bị chặt đứt khi đỡ một đòn của kẻ địch.

Lại nói tiếp, hiện tại hắn còn sống sót đều nhờ vào Vương Phó tướng cách đó không xa đã hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch.

Chỉ có điều số lượng bọn chúng nhiều gấp ba phe mình, đánh giáp lá cà thì toàn quân bị diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hắn cố nhịn cảm giác đau nhức khắp toàn thân, kẹp chặt bụng ngựa phóng về phía Vương Phó tướng bên kia.

Đó chính là chủ tướng, toàn quân đều phải bảo vệ sát bên cạnh hắn, chỉ cần hắn không hạ lệnh rút lui, dù tất cả có tử trận tại đây cũng không ai được phép lùi về sau một bước.

Quân Nhu Nhiên như cơn gió lốc quét sạch cả mặt đất mà đánh thẳng về phía họ.

Bộ dạng dữ tợn xông lên kia thật sự vô cùng kinh khủng, kinh khủng như một cơn ác mộng.

Cơ thể A Đan Chí Kỳ đã trúng rất nhiều tên, giờ phút này chiến đấu hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng, tất cả mọi âm thanh vọng vào tai hắn đều xa xôi như ở tận đẩu đâu, khắp nơi trước mắt đều là bóng người đung đưa, còn rốt cuộc là địch hay bạn?
Thì có trời mới biết.

Hắn biết bản thân mình đã nắm chắc cái chết, tất cả bọn họ đều nắm chắc cái chết.

Nhánh quân Nhu Nhiên này rõ ràng có chuẩn bị mà đến, chúng tuyệt đối sẽ không từ bỏ đống xương cốt dễ gặm là bọn họ đâu.

Buồn cười biết bao nhiêu, thợ săn đuổi bắt con mồi đột nhiên biến thành con mồi bị đuổi bắt!
Có phải bọn họ đã quá tự tin rồi hay không?
A Đan Chí Kỳ vừa cầu nguyện cho Hoa Mộc Lan và binh sĩ trong mấy nhánh quân khác được bình an vô sự, vừa quơ quơ vũ khí trong tay.

Mũi đao của đám lính Nhu Nhiên xẹt qua trước mũi hắn, khắp xung quanh vẫn truyền tới tiếng cuồng phong và âm thanh quân Nhu Nhiên la hét.

‘Mình đã bộc lộ hết tất cả thực lực, đáng tiếc Hoa Mộc Lan không ở đây, bằng không cũng có thể khiến cậu ấy nhìn xem mình cũng chém giết được một hơi mười mấy người ấy chứ….’
Cánh tay cầm vũ khí của A Đan Chí Kỳ càng lúc càng chậm, chậm tới nỗi hắn không thể nâng lên được nữa.

Thật đáng hận!
Nếu hắn có được bản lĩnh của Hoa Mộc Lan thì tốt rồi!
Không, không cần phải có được bản lĩnh như Hoa Mộc Lan, chỉ cần có một nửa sức lực của cậu ta là được!
Sao hắn lại yếu tới mức ngay cả vũ khí cũng không cầm lên nổi vậy chứ, trường kích của A Đan Chí Kỳ hắn nặng tới vậy sao?
Đúng vào lúc này.
“Tiểu đội trưởng! Cố gắng lên!”
!!!
Hắn sao có thể quên được giọng nói này!
A Đan Chí Kỳ đột nhiên mở bừng mắt, ngẩng phắt đầu lên.

Đôi con ngươi của hắn đã bị máu tươi phủ kín, khắp nơi trong tầm mắt đều một mảng đỏ au.

Trong màu máu đỏ ấy, một con ngựa quen thuộc màu đỏ thẫm đang phóng nhanh đến trước mặt hắn.

Người trên lưng ngựa giơ trường đao trong tay lên, trực tiếp bổ xuống một phát, gọn gàng linh hoạt bổ gương mặt kẻ đã chặn đường ra làm hai, đồng thời tiếp tục lấy tốc độ nhanh như chớp mà lao đến đây.

Đồ ngốc….
Đúng là đồ ngốc mà….
Nước mắt hoà lẫn máu tươi chảy xuống khiến bộ mặt của A Đan Chí Kỳ thoạt trông vô cùng dữ tợn.

Thế nhưng ai còn để ý đâu?
A Đan Chí Kỳ nhìn bóng người càng lúc càng hiện rõ ràng, không nhịn được nở nụ cười khổ trên môi.

Đồ ngu ngốc.

Trước tiên cậu phải cứu Vương Phó tướng chứ.


Cậu chạy thẳng tới chỗ ta như vậy là sợ toàn quân không biết cậu muốn làm gì sao?
Đồ ngu ngốc.

Ta không còn cơ hội sống sót nữa, hiện tại có lẽ trông ta như một con nhím rồi đi?
Cậu đã từng thấy ai bị bắn như con nhím mà còn sống nổi sao?
Đồ ngu ngốc.

Chẳng phải cậu bảo mình không muốn vào nhánh quân tiên phong ư?
Nếu cứ tiếp tục chém giết như vậy thì đứng nói quân tiên phong mà Đại khả hãn cũng sẽ lập tức bắt cậu về làm hộ quân đấy.

Đồ ngu ngốc.

Thật ra ta vẫn luôn rất hâm mộ cậu.

Hâm mộ đến nỗi chỉ có thể mắng cậu ngu ngốc để cân bằng lòng ghen ghét của ta.

Đồ ngu ngốc.

Ta không làm nổi anh hùng thì tốt xấu gì cũng được một lần làm tiểu đội trưởng của anh hùng, vậy cũng không uổng cuộc đời này rồi.

*
“Tiểu đội trưởng! Huynh thế nào rồi tiểu đội trưởng!” Hoa Mộc Lan vọt tới trước mặt A Đan Chí Kỳ, hồn nhiên không màng đến ánh mắt mọi người bên cạnh đang nhìn mình như nhìn một quái vật, nàng kéo lại A Đan Chí Kỳ đã lung lay sắp ngã, một tay nhấc hắn lên đặt lên ngựa mình.

Tất cả đồng đội hiện giờ của Hoa Mộc Lan đều không nhịn được mà hít sâu một hơi, bọn họ biết cậu khỏe mạnh, cũng biết cậu có bản lĩnh hơn người nhưng không ngờ lại ‘hơn’ tới mức như vậy!
“Tiểu đội trưởng? Tiểu đội trưởng?”
Hoa Mộc Lan luống cuống tay chân nhìn A Đan Chí Kỳ trước mặt, nàng hoàn toàn không biết mình nên đặt tay ở đâu mới ổn.

Bị thương tới cỡ này thì phải đặt tay vào đâu mới không khiến huynh ấy đau đớn đây?
“Hoa Mộc Lan….” A Đan Chí Kỳ cố gắng thều thào thành lời.

“Ta ở đây! Ta ở đây!” Hoa Mộc Lan đã khóc không ra tiếng, cong lưng ghé sát lỗ tai tới cạnh miệng A Đan Chí Kỳ, “Huynh nói gì? Huynh nói đi, ta sẽ làm hết!”
“Hoa Mộc Lan….” A Đan Chí Kỳ dùng hết chút sức lực cuối cùng, “Ta cũng sợ hãi…”
“Tiểu đội trưởng, huynh nói cái gì? Ta nghe không rõ!” Lỗ tai Hoa Mộc Lan đã dán lên môi A Đan Chí Kỳ nhưng vẫn không thể nghe rõ hắn đang nói gì.

“Người nhà của ta….”
“Cái gì?”
“Cuộc sống đảo lộn….”
“Tiểu đội trưởng!”
***
“Tiểu đội trưởng….” Hạ Mục Lan bừng tỉnh từ cơn đau đầu dữ dội, lệ rơi đầy mặt như Hoa Mộc Lan năm đó.

Cô đã biết thằng bé trước mắt này giống ai rồi.

Là A Đan Trác – con trai A Đan Chí Kỳ.
Thì ra điều mà tiểu đội trưởng sợ hãi chính là như vậy.

“So với cái chết, ta càng sợ sẽ làm đảo lộn cuộc sống của người nhà mình hơn.”
*
Hạ Mục Lan chăm chú nhìn A Đan Trác đã sợ đến choáng váng, cô cố gắng nở một nụ cười tươi.

A Đan Trác….
“Cuộc sống hiện tại của cháu có tốt không?”
HẾT CHƯƠNG 30
Vở kịch nhỏ:
Hạ Mục Lan chăm chú nhìn A Đan Trác đã sợ đến choáng váng, cô cố gắng nở một nụ cười tươi.
A Đan Trác: Á á á á sợ chết mất! Mẹ ơi con sắp bị nuốt luôn rồi sao?.

Bình Luận (0)
Comment