Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 4


Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Nữ nhi nhà Phòng Dẫn này đối với Hoa Mộc Lan là vừa kính vừa sợ, vừa sợ vừa căm ghét, ngũ vị tạp trần.
Tuy nàng ta không mang dòng máu Tiên Ti thuần túy nhưng bởi vì Tiên Ti nam nhiều nữ ít, địa vị nữ tử được kính trọng nên vẫn có không ít người theo đuổi.

Phần đông người Phòng gia cũng là quân hộ giống Hoa gia, bởi vì bốn chi nhà họ Hoa đều làm trong quân đội, mà bây giờ vị Thiên tử Tiên Ti kia chinh chiến liên tục nhiều năm, chiến công được coi trọng nhất, Hoa gia ở Hoài Sóc rất được tôn trọng cho nên mới gả Phòng thị lại đây.
Kết quả chờ nàng ta gả tới lại phát hiện tướng công của mình sau này sẽ không gia nhập quân đội, vì Hoa Hồ đã có một đứa con trai đi tòng quân nên trong nhà cần phải lưu lại đời sau.

Mà chi chính của Hoa gia đều ở Hoài Sóc, chỉ có một gia đình rời quê hương đi đến Lương Quận, thực sự trở thành phủ binh trong quân đội, chuyên chăm sóc đồn điền trong quân.
Người Tiên Ti coi trọng nhất là anh hùng, tuy con thứ hai của Hoa gia chưa từng truyền tin tức gì về nhà nhưng anh họ Hoa gia – Hoa Khắc Hổ thỉnh thoảng cũng có lúc sẽ trở về quê nói tình trạng gần đây của “Hoa Mộc Lan” cho hai vị cha mẹ biết một chút.
Trong câu chuyện của hắn, Hoa Mộc Lan là một người giữ quan vạn người phá(1), mưu trí song toàn lại không mất đi lòng trắc ẩn của một người đàn ông tốt, có lúc Phòng thị hận trước đây sao bản thân không gả cho vị Hoa Mộc Lan này mà không phải là Hoa Mộc Thác hiền như khúc gỗ nhà mình.
(1)Một người chống giữ cửa ải, muôn người không phá nổi.
Mộc Lan trong tiếng Tiên Ti có nghĩa là “giàu có”, cái tên cũng gần giống như Hoa Phú Quý hay Vương Phú Quý của người Hán, nam nữ đều có thể lấy, Mộc Thác trong tiếng Tiên Ti có nghĩa là “dũng khí”, Hoa Mộc Thác nàng ta lấy làm chồng lại lãng phí họ tên này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trước giờ Phòng thị không hề nghĩ tới vị “nhị nhi tử” dũng mãnh thiện chiến của Hoa gia sẽ là nữ nhân.
Năm ngoái, vị “nhị nhi tử” này của Hoa gia cởi giáp về quê, mang theo áo bào “Cẩm y hoàn hương” của Thiên tử bang thưởng, còn truyền lại giai thoại “Thay cha tòng quân”, lúc này Phòng thị mới phát hiện Nhị bá mà nàng ta sùng bái đã biến thành Nhị cô, điều này khiến “tình cảm dành cho anh hùng” trong bao nhiêu năm qua của nàng ta vụn vỡ.
Cho dù Hoa Mộc Lan vẫn là Hoa Mộc Lan đấy, cho dù sau khi Hoa Mộc Lan trở về vẫn hiếu thuận với cha mẹ, vô cùng bảo vệ đệ đệ nhưng nếu là nam nhân thì có phẩm chất dũng mãnh đặc biệt, còn đặt trên người Hoa Mộc Lan, Phòng thị khó có thể chấp nhận được.
Cũng giống như có một ngày thần tượng bạn vẫn thường mơ ước nói cho bạn biết anh ta là nhân yêu(2).

(2)Nhân yêu: là một thuật ngữ trong game, chỉ những người chơi có giới tính nam ngoài đời nhưng lại chơi nhân vật nữ và ngược lại.
Phòng thị không biết nên xử lý loại tình cảm này của mình như thế nào, hơn nữa, sau khi Hạ Mục Lan xuyên đến lại mặc nam trang càng làm cho Phòng thị ngay cả lúc nhìn về phía Hoa Mộc Lan cũng có cảm giác xấu hổ như nhìn trộm “Nhị bá”.

Mà tất cả những đặc tính “không giống nữ nhân” của nàng đều trở thành “nguồn gốc tội lỗi”, càng làm cho Phòng thị thêm xoắn xít.

Tất cả những thứ này, Hạ Mục Lan đương nhiên cũng không biết.
Trong mắt cô, Phòng thị chính là một người phụ nữ cáu bẳn vì cô đã sai khiến chồng nàng ta làm này làm nọ.

Nếu có thể, cô cũng không muốn gọi vị Hoa tiểu đệ này làm việc, ai kêu khi cô đến nơi này đã không khác gì người mù chứ.
Hạ Mục Lan xách hai cái thùng về, dùng vải mềm lau bồn gỗ lớn sau nhà xong rồi lại khiêng bồn trở về phòng.
Cô đổ nước nóng vào bồn, sau đó xoay người ra ngoài lấy hai thùng nước lạnh trong lu mà tiểu đệ Hoa gia đã đổ đầy từ sáng sớm, xách trở vào bên trong nhà, pha thành nhiệt độ thích hợp, lúc này cô mới cởi quần áo, bắt đầu tắm rửa.
Nói là tắm rửa nhưng thực ra cũng không khác gì lau người.

Ngay cả lúc Hạ Mục Lan lên đại học cũng chưa từng tắm như thế nhưng tới đây, buồng tắm có vòi hoa sen chỉ là một loại ảo tưởng.
Cô đoán rằng người Hoa gia một tháng tắm không tới một lần vì tóc bọn họ từ sáng đến tối luôn bóng dầu.

Viên thị còn khá thích sạch sẽ, cô đã thấy Viên thị chải tóc sau khi gội đầu trong sân.
Những người khác thì…
Có lần cô nhìn thấy Phòng thị đổ một loại bột phấn lên đầu Hoa tiểu đệ, nắn nhẹ qua một lượt cho hút dầu trên tóc sau đó vỗ đi, tiếp đó, Hoa tiểu đệ vẫn giữ cái đầu tóc này.
Chi mà cực vậy, trong nhà cũng không phải không có giếng!
Nấu nước có gì khó khăn đâu? Không lẽ thấy gánh nước để tắm rửa quá phiền phức?
Vậy gọi cô đi! Cô tình nguyện ra sức vì bọn họ, bây giờ thứ mà cô có nhiều nhất chính là sức lực!
Chắc là cô bị Phòng thị chán ghét, có lẽ vì cô cứ ba, bốn ngày thì muốn gội đầu một lần, hơn nữa đều do Hoa tiểu đệ nấu nước.
Ngay đến cả cha Hoa mẹ Hoa cũng cảm thấy cô làm quá, Viên thị đã từng mập mờ nhắc cô một lần nên bây giờ Hạ Mục Lan đổi thành một tuần tắm và gội đầu một lần, may mắn bây giờ là mùa đông, nếu không cô cũng không biết làm sao vượt qua ải này nữa.
Thế nhưng có lúc cô thực sự cảm thấy tóc dơ không chịu được, đành đội mũ da Tiên Ti, nhắm mắt làm ngơ.
Hạ Mục Lan đang tắm trong phòng ngủ, dùng vải bố chà lên người mình, đợi lúc nhìn thấy dáng người mỹ cảm tràn đầy mạnh mẽ của Hoa Mộc Lan, cô không nhịn được than thở một tiếng.
Có lẽ vì cấu tạo thân thể của phụ nữ và đàn ông không giống nhau, có lẽ vì Hoa Mộc Lan luôn luyện về dưỡng khí chứ không luyện về vũ khí nên cơ bắp của nàng là một kết cấu hình giọt nước rất đều đặn.

Mỗi một khối cơ bắp đều vô cùng rắn chắc, mạch máu cũng sẽ không nổi lên đến mức khiến người ta sợ hãi.
Bởi vì nàng phơi nắng phơi gió quanh năm ở Mạc Bắc nên đương nhiên da dẻ không thể mịn màng, làn da cũng là màu vàng nhạt gần giống như lúa mạch nhưng màu sắc này vừa hay là loại thích hợp nhất với dáng người săn chắc.

Nhưng mà, ngực thì…
Cái này…


Cơ bụng Hoa Mộc Lan rất đẹp nhá, còn có khe bụng(3) nữa này.
(3)Ab Crack (còn gọi là Bụng 1 khe) là đường rãnh ở chính giữa 2 bên cơ bụng, kéo dài từ giữa 2 bầu ngực kéo thẳng xuống dưới.
Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha.
Trên thân thể rắn chắc đẹp đẽ này có rất nhiều vết thương, xem miệng của những vết thương này hẳn là bị thương đã lâu, ít nhất trong bốn, năm năm nay, Hoa Mộc Lan chưa từng bị thương.
Nhưng ngẫm lại cũng biết, lúc mới làm tiểu binh đương nhiên sẽ dễ dàng bị thương, Hoa Mộc Lan là kỵ binh nên thăng quan rất nhanh, đến sau này nhất định đã có thuộc hạ, võ nghệ lại tinh thông hơn nên sẽ ít bị thương.
Hơn nữa dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhất định cực kỳ cẩn thận trong mấy chuyện như thế này.

Hạ Mục Lan đau lòng dùng khăn tắm chà qua sườn dưới của mình, trên bả vai có nhiều loại vết thương, cô vừa hiếu kỳ nàng chịu nhiều vết thương như vậy làm sao có thể giấu mọi người thân phận của mình được, lại vừa cảm thấy nàng chỉ ra sức đánh trận chứ không phải tìm đường xuất ngũ, thực sự không cách nào hiểu nổi.
Anh hùng chính là anh hùng, nếu mọi người có thể hiểu được, Hoa Mộc Lan cũng đã không trở thành nữ anh hùng rồi.
Hạ Mục Lan đang suy nghĩ lung tung, nhân tiện lau chùi cơ thể, cũng không biết từ nơi nào truyền đến một âm thanh “cọt kẹt” nhỏ đến mức không thể nghe thấy, làm cho cô nín thở lắng nghe.
Chờ khi nghe được âm thanh là từ nhà kho bên kia truyền tới, Hạ Mục Lan không nhịn được cười lạnh một tiếng, vội vã lau khô nước trên người mình, tùy tiện khoác lên một thân quần áo trắng nhăn nheo, nắm đấm kêu răng rắc, từ phòng ngủ vòng tới nhà kho.
Sợ là những tên trộm này cũng không biết phòng ngủ của Hoa Mộc Lan nối liền với nhà kho, nhiều năm trong quân doanh đã rèn luyện cho nàng tính cảnh giác cực kỳ cao, dù nàng nghe được một chút gió thổi cỏ lay nho nhỏ cũng sẽ tỉnh dậy, đừng nói chi động tĩnh của mấy tên trộm này lớn như thế.

Mẹ nó, thật đáng chết, sân của cô đã bị trộm thăm viếng ba, bốn lần rồi! Trước đây cô đã phát hiện nên nhanh chóng ra ngoài đi qua đi lại, hăm dọa bọn chúng đi, chỉ nhặt được tờ giấy thị uy của bọn chúng tự xưng là “Hiệp khách Lương Quận”.
Lúc Hoa Mộc Lan về quê mang theo không ít vàng bạc vải vóc mà Hoàng đế Thác Bạt Đảo ban thưởng.

Bắc Ngụy thời kỳ đầu không có tiền, tiền đồng chỉ lưu thông tại một vài quận huyện nhỏ ở phía Nam, phần lớn đều lấy vải vóc và ngũ cốc để mua bán.

Trong lúc đó, người Hán mua bán những món đồ quý đều dùng vàng, cho nên Hoa Mộc Lan và những chiến hữu mang theo mấy xe đồ trở về dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
Trong đó có không ít hiệp khách.
Bấy giờ không có ngân hàng cũng không có quỹ bảo hiểm, Hoa Mộc Lan đem theo nhiều đồ trở về như vậy cũng chỉ có thể đặt trong nhà, sau đó, khi xây phòng lớn để ở, nàng đã cho xây thêm một nhà kho chắc chắn một chút, đặt bốn năm cái khóa to, xem như chỗ để đồ.
Nhưng những thứ này cũng không ngăn nổi mấy tên trộm “hiệp khách” người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Thực ra, trong kho chỉ để một ít ngũ cốc gì đó thôi, những thứ đáng giá cô đã chuyển tới dưới giường từ lâu rồi.

Thời này, nếu nói tới hiệp khách cũng không giống “hiệp khách” trong tiểu thuyết đời sau lắm.

Những người này có kẻ chuyên gia trộm cắp, có kẻ chuyên chuyện ám sát, còn có những kẻ lấy tiền giúp người “bài nghi giải nạn” nữa, hơi giống như giang hồ.

Từ trước đến nay, hiệp khách có đi theo nhóm, cũng có đi một mình, những tên này một lời không hợp rút đao giết người đều có, thường xuyên xảy ra ở phương Bắc.

Triều đại Bắc Ngụy, người Hán và người Tiên Ti sinh sống xen kẽ lẫn nhau, phần lớn hiệp khách là người Hán nên vẫn còn chút tâm lý coi người Tiên Ti như kẻ thù, chuyên trộm cắp ám sát người Tiên Ti, cho đó là một “cử chỉ hiệp nghĩa”.
Có lẽ mấy tên này thấy Hoa Mộc Lan chỉ là một cô gái, lại còn là người Tiên Ti nên kéo đến “cướp của người giàu chia cho người nghèo”.
Mà có thật là cướp của người giàu chia cho người nghèo hay không, ai mà biết được.
Chỉ sợ những tên này cũng nhìn chằm chằm cô đã lâu, thấy cô xách nước trở về muốn tắm rửa, nhân cơ hội gây án.
Thế nhưng bọn chúng không ngờ tai mắt của Hoa Mộc Lan lại nhạy bén như vậy, cũng không ngờ Hạ Mục Lan vốn không cảm thấy tùy tiện khoác quần áo chạy ra cửa có cái gì khiến người ta xấu hổ, tốc độ phản ứng cực nhanh.
Mà nhà kho thông với phòng ngủ, thoạt nhìn như hai gian phòng sẽ khiến cho bọn chúng càng bất ngờ hơn.
Hạ Mục Lan thông qua phòng ngủ tiến vào nhà kho, vẻ mặt không chút cảm xúc đứng bên trong, chờ những kẻ tự xưng là “Hiệp khách” cường đạo cạy cửa hoặc dùng kỹ năng mở khóa mở cửa lớn nhà kho của cô ra.
Phía sau cô là bảy cái rương lớn chỉnh tề chất đống trong phòng, trên rương đặt không ít vải đã từng cắt, còn có một chút gạo kê.
Bây giờ là đầu mùa đông, Hạ Mục Lan chỉ mặc một thân quần áo nhăn nhúm nên cảm thấy hơi lạnh, cũng hơi thiếu kiên nhẫn.
Cô là pháp y ở đội công tác trinh sát hình sự thành phố nên đã từng thấy nhiều loại tội phạm trong Cục Công An, có vài tên trộm chuyên nghiệp mở cửa chống trộm rườm rà cũng chỉ tốn ba, bốn giây, chớ nói chi là loại khóa lớn giản dị ở cổ đại này.
Kết quả cô ở trong nhà kho chờ bắt ba ba trong rọ mấy phút, những kẻ trộm kia còn đang ngoài cửa đập phá lung tung.
“Hiệp khách” gì chứ, gọi cũng thật dễ nghe!
Đến cái ổ khóa rách cũng không mở được!
Lại hơn năm phút trôi qua, tất cả ổ khóa đều bị bọn chúng phá banh, đầu tiên cửa nhà kho mở ra một khe nho nhỏ, có lẽ Hạ Mục Lan đứng trong chỗ tối nên tên đàn ông gầy nhỏ dẫn đầu không nhìn thấy, lén lén lút lút chạy vào, thấp thoáng có thể thấy được mấy người nữa ở bên ngoài.
Bất cứ ai cũng nhìn ra được thứ đáng tiền nhất trong căn phòng này chính là mấy cái rương kia, tên gầy nhỏ nọ vào phòng chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức gọi đồng bọn đi vào, một nhóm bốn năm người nhỏ giọng hoan hô một tiếng, lập tức vọt tới bên cạnh cái rương.
Chẳng qua, đợi bọn chúng muốn nhấc lên lại phát hiện làm sao cũng không xê dịch nổi cái rương này, trong nhà kho một mảnh đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón, làm kẻ trộm như bọn chúng đương nhiên cũng không dám tùy tiện đốt đèn lên, năm người vốn muốn chuyển cái rương lớn nhất trước nhưng chờ một lúc không xê dịch nổi lại rủa một câu “quái lạ”, rồi đến chuyển cái rương nhỏ nhất đi.
Kết quả đến cái nhỏ nhất cũng không nhúc nhích.
Hạ Mục Lan đứng phía sau mấy cái rương, bọn chúng chuẩn bị chuyển cái rương nào, cô liền đưa tay hoặc đưa chân đè cái rương đó lại.

Nguyên chủ Hoa Mộc Lan vốn có dị năng tuyệt bích, thuộc về loại sức mạnh biến dị, chỉ cần cô đè cái rương nào lại, cho dù là năm nam tử trưởng thành cũng không thể nhấc lên nổi.
Những người này sau khi thử mấy lần thì lòng tràn đầy kinh hoàng, tên nhỏ gầy kia lờ mờ thấy gì đó, có chút không tin được, run lập cập nói:
“Lão lão lão lão đại, ta cảm thấy không đúng lắm, vừa vừa vừa nãy ta thấy hình như như như có một cánh tay…”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi đừng đừng đừng dọa người…” Tên gọi là lão đại răng trên răng dưới cũng run lập cập va vào nhau, “Lúc chúng chúng chúng ta cạy cạy cạy khóa đi vào, Hoa Hoa Hoa kia vẫn còn đang tắm rửa…”

“Nhưng mà ta ta thấy hình như có thêm một người người người người đến…”
Hạ Mục Lan đứng bên tay phải bọn chúng, nhìn bọn chúng thảo luận vấn đề là có thêm một cái tay hay có thêm một người khiến cô nhịn cười đến đau cả bụng.
Cô đưa tay tùy tiện hất tóc mấy lần, đứng thẳng tắp ở đó, nhìn bọn chúng tiếp tục cãi tới cãi lui.
“Lão lão lão đại, nghe nói Hoa Mộc Lan này đã giết không ít người, có phải trong phòng có có có có vật gì dơ bẩn…” Hắn vừa nói vừa đưa tay vào trong vạt áo rút mồi lửa ra, “Chúng chúng chúng ta làm sao cũng không xê dịch nổi cái rương này, không bằng mở ra nhìn xem, nói không chừng đồ trong rương nhiều lắm, sợ rằng nặng nặng nặng…”
“Thổi thổi thổi thổi thổi mồi lửa đi…”
Mấy tên trộm chụm đầu vào nhau thương lượng một chút, tên nhỏ gầy nhất trong đám mở nắp mồi lửa ra, một tên khác dùng đá đánh lửa gõ ra tia lửa, đưa tới bên cạnh mồi lửa.
Lúc ánh lửa nho nhỏ lóe lên, tất cả bọn chúng nhìn thấy một người mặc áo trắng với mái tóc dài rối tung.
“Lão lão lão….

ta ta ta…”
“Đừng nói chuyện, nhất định là hoa mắt rồi!” Tên trộm cầm đầu cố nén cảm xúc sợ hãi, “Mau châm lửa lớn lên!”
Nhiều người đồng thời hoa mắt vậy sao?
Mấy tên còn lại hoảng loạn liếc mắt nhìn nhau một cái, run rẩy như lá rụng trong gió mùa thu, đến châm mồi lửa.
Tách, tách, tách, không biết bận rộn bao lâu, mồi lửa đã được đốt lên.

Hạ Mục Lan bày ra dáng vẻ của Sadako (4), le lưỡi dài đứng bên cạnh rương.
(4) Yamamura Sadako: là ma nữ nổi tiếng của Nhật Bản chui lên từ chiếc giếng và xuyên qua màn hình TV trong phim The Ring.
“Quỷ! Có quỷ!”
“Có ma nữ a a a a a!”
Năm tên trộm sợ đến mức không nhìn đường tông cửa mà chạy!
HẾT CHƯƠNG 4
Vở kịch nhỏ:
Nhưng mà, ngực thì…
Cái này…

Đại khái là vì từ sáng đến tối cũng không để lộ ra, cho nên…
Hoa Mộc Lan phơi nắng nên chỉ có chỗ đó là trắng…
Xin tự mình tưởng tượng..

Bình Luận (0)
Comment