Mộc Miên

Chương 1.2

Ngôi nhà mà Miên đang ở nằm trong khu đô thị mới, tương đối thuận tiện và dễ chịu. Buổi tối yên tĩnh, không khí lại trong lành. Hàng xóm toàn là các cặp vợ chồng trẻ có điều kiện, hiếm hoi dư ra cô – một cô sinh viên mới ra trường chả có gì đặc biệt, nếu hỏi đặc biệt ở đâu thì chỉ là vì cô có họ hàng tốt. Bởi ngôi nhà thuộc sở hữu của bác cô nhưng vì vài lí do cá nhân nên bác không ở nữa, vừa hay Miên ra học đại học nên bác để cô ở, vừa là trông nom nhà cửa vừa tiện cho cô, hơn hết gia đình yên tâm vì cô có môi trường đảm bảo, tránh xa đầy rẫy những chuyện thị phi mà bất kì cô cậu sinh viên nào lên đại học ít nhiều cũng gặp phải.

Miên ngẩng mặt lên trời, những luồng suy nghĩ được buông thả bung nở chạy loạn trong đầu cô. Nếu Miên đoán không nhầm, cuộc nói chuyện trao đổi riêng tư giữa Sinh và Hân sẽ kết thúc bằng việc một sinh linh bé bỏng sẽ không được ra đời.

Phía đầu đường một cô gái nhìn trời nhìn đất gương mặt chất chứa tâm sự, phía cuối đường xa tít tắp lại diễn ra cuộc hội thoại ngắn gọn sau:

“Chọn lấy một nhà đi, vài hôm nữa anh đi công tác về sẽ đón em.”

Đống trắng muốt mũm mũm mĩm mĩm trên tay chàng trai khẽ “meo” một tiếng như hiểu việc cần làm rồi nhảy tót xuống, chạy một mạch. Nhác thấy Miaow nhà mình được một cô gái trẻ ẵm đi, chàng trai ghi nhớ số nhà mà cô gái vừa bước vào rồi nhanh chóng rời khỏi.

*

Miên mở cửa, đặt con mèo lên ghế, lấy lại điện thoại rồi vào bếp tìm đồ ăn cho nó.

Nhìn con mèo mũm mĩm ăn đồ ăn ngon lành, cô giơ bàn tay lên vuốt bộ lông mượt mà của nó, cười nhẹ:

“Chủ của em điều kiện cũng không có tầm thường chăng, nhìn xem, có thể nuôi một con mèo biến thành con heo như thế này. Ăn ngoan, chị đi có việc một chút.”

Miên lên phòng Hân, lần lữa đứng ngoài cửa một lúc lâu mới quyết định gõ.

“Hân, tớ vào nhé!”

Không nghe thấy tiếng phản đối, Miên mở cửa.

Hân ngồi trên giường, thái độ bình tĩnh. Trên bàn là la liệt các vật phẩm mà trước đây cô bạn trân quý nhất. Miên nắm lấy tay bạn, im lặng đợi Hân lên tiếng.

“Anh ấy muốn chia tay. Anh ấy cảm thấy tớ và anh ấy không phù hợp nhưng vì sợ làm tớ tổn thương nên đã cố gắng kéo dài đến tận bây giờ. Cậu thấy có buồn cười không? Mấy tháng trước lúc chuốc rượu tớ anh ấy vẫn bảo anh ấy yêu tớ, lúc tớ sợ hãi vì đã đi quá giới hạn vẫn còn bảo sẽ chịu trách nhiệm với tớ. Thoáng một cái đã có thể nói chia tay vì lí do không hợp. Anh ấy thậm chí còn không bỏ công tìm một lí do cho đỡ chối tai một chút. Đứa con này… biết phải làm sao?”

“Cậu đã nói cho anh ta biết cậu có thai chưa?”

Hân cười, lấy cái thẻ ngân hàng màu xanh dương ở trên bàn đưa cô.

“Đây là cái giá cho kết tinh của một tình yêu. Mười triệu đấy Miên ạ. Đủ cho tớ phá thai và phục hồi sức khỏe sau khi phá. Cậu thấy anh ấy có thương tớ không?” – Giọng Hân nghẹn đi, nước mắt bắt đầu lăn xuống.

Miên ôm Hân, để bạn được khóc thoải mái, bây giờ bất cứ lời nào cũng là quá thừa thãi.

Sáng dậy, Miên nấu cháo gà mà Hân thích ăn nhất, cẩn thận viết Note để lại dán trước tủ lạnh rồi mới đến tòa soạn. Trước khi đi còn không quên cho Mũm Mĩm ăn tranh thủ vuốt lông nó một hồi.

*

“Khảo sát mới nhất của W Magazine cho thấy ‘Trò chuyện cùng Kaze’ đang là chuyên mục được yêu thích nhất hiện nay vượt qua cả Teenstory. Phản hồi tích cực như vậy em có muốn ‘publish’ một chút thông tin cá nhân hâm nóng tên tuổi không?”

Miên nhận lấy tài liệu sếp đưa, xem qua một lượt các phản hồi tiêu biểu rồi lắc đầu.

“Cứ giữ nguyên như bây giờ đi ạ. Em không muốn đời tư bị soi mói.”

“Sách mới ra của em sẽ bán chạy hơn nếu các bạn độc giả biết em là Kaze.”

“Nếu vì nội dung không tốt mà làm vậy để bán chạy hơn em cũng thấy xấu hổ lắm. Còn nếu nội dung chấp nhận được thì cứ để tự nhiên như vậy cũng tốt mà, lâu lâu ra hiệu sách thấy sách mình vẫn còn trên kệ cũng vui lắm anh. Cảm ơn anh.”

“Ừ, anh chỉ khuyên vậy thôi.” – Nói đoạn Minh kéo ngăn bàn lấy sách – “Anh cũng mua cho em gái một cuốn nhân ngày sinh nhật của nó đây, không biết tác giả có kí cho anh được một chữ không. Nó hâm mộ em lắm đấy.”

Miên cười híp mí:

“Em rất sẵn lòng thưa sếp.”

Đóng nắp bút, chợt có cảm giác là lạ, Miên ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của người đối diện. Anh cũng không quay đi, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nếu không có việc gì thì em xin phép về trước ạ.”

Cô điềm nhiên như không nhận thấy thoáng thất vọng vừa lướt qua, đẩy sách lại gần vị trí của anh.

“Ừ, em về đi.”

Cô chào anh rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn Miên rời khỏi, Minh không khỏi cảm thấy buồn rầu, sắc mặt không suy chuyển, giọng nói bình thường, rời đi trong nháy mắt không lưu luyến. Đã là lần thứ hai rồi cũng là lần thứ hai bị cô phớt lờ đi.

*

Miên đẩy xe hàng, chọn tới chọn lui các thực phẩm dinh dưỡng, nghe nói giai đoạn đầu thai kì là giai đoạn hết sức quan trọng và cần chú ý đặc biệt, cô không có kinh nghiệm nên mỗi lần đi siêu thị là thêm một lần mò mẫm nghiên cứu cả tiếng đồng hồ.

Đến giờ vẫn chưa thấy Hân nhắc tới chuyện đi phá thai, khả năng Hân giữ đứa bé lại là rất cao, Miên cũng rất kì vọng, đứa bé đâu có tội tình gì.

Vừa qua khu hoa quả thì điện thoại rung, Miên bắt máy, là mẹ gọi.

“A lô, mẹ ạ?”

Đầu dây bên kia rủ rỉ rù rì hỏi han tâm sự, nét mặt Miên giãn ra, thoáng dễ chịu, nghe mẹ kể chuyện, mắt vẫn tỉ mỉ xem xét thông tin trên bao bì.

“Dạo gần đây tình hình con thế nào?”

“Tình hình gì ạ?”

“Thì chuyện có bạn trai đó. Con vẫn chưa có ai sao?”

Cuộc nói chuyện hôm đó và ánh mắt của Minh lần lượt lướt qua đầu cô, Miên lắc đầu gạt đi, nhăn mũi thỏ thẻ.

“Mẹ, con mới 22 thôi, vẫn còn trẻ. Chưa gì mẹ đã lo con ế đấy ạ?”

“Lại chả, con xem, bằng tuổi con ai cũng có đối tượng hết rồi, chỉ đợi có việc làm ổn định là cưới thôi. Con thì cũng không cần phải cưới vội nhưng tìm hiểu từ giờ đi là vừa.”

“Chuyện tình cảm có phải muốn là có, muốn là được đâu mẹ. Với lại dạo này con bận lắm luôn, mẹ cứ để thư thư rồi đâu sẽ có đó thôi mà.”

“Biết ngay kiểu gì con cũng nói vậy. Thôi, mẹ cũng không nói nhiều nữa. Con cũng lớn rồi, biết suy nghĩ rồi.”

Miên cười lấy lòng.

“Mẹ yên tâm đi, con mẹ không ế đâu.”

“Ừ. Được rồi. Để mẹ xem nào, thứ 3 tuần sau con có bận việc gì không?”

“Con có ca làm mẹ.”

“Thế tối thứ 5?”

“Trừ tối chủ nhật còn lại các tối khác còn đều phải đi làm mẹ ạ.”

“Vậy tối chủ nhật đi.”

Ngừng chọn đồ, Miên đổi tai nghe, im lặng đợi mẹ nói tiếp.

“Con có nhớ dì An không? Hồi trước Tết nào dì cũng sang chúc Tết gia đình mình rồi đưa con đi chơi ấy.”

Miên nhíu mày, lắc đầu vờ bảo không nhớ.

“Người mà năm nào cũng mừng tuổi con nhiều nhất ấy. Nhớ ra chưa?”

“À, là dì ấy ạ.”

“Biết ngay, nhắc đến chuyện đấy là sáng mắt liền. Dì An vừa về nước, dì nói muốn gặp con. Mẹ đã cho dì số con rồi, báo trước để con chuẩn bị. Thôi, không có chuyện gì nữa mẹ cúp máy đây.”

“Dạ, con chào mẹ.”

Ngẩn người ra một lúc, Miên đi thanh toán đồ vừa mua rồi nhanh chóng về nhà chuẩn bị cho kịp ca làm vào buổi tối.

Trái với thường ngày lần này cô về trong nhà đã sáng đèn, còn ngửi được mùi đồ ăn thơm lừng. Miên lắc đầu, Hân lại quên bật máy hút mùi rồi. Cô nhón chân, tính di chuyển như mèo con đến sát sau lưng bạn ú òa dọa Hân chơi. Ai ngờ đi được đến nửa đường Mũm Mĩm đã ngáng chân kêu meo meo.

Hân ngoảnh lại nhìn thấy dáng vẻ của cô liền bèn bắt thóp, nét mặt đã bớt nhợt nhạt hơn hôm qua rất nhiều.

“Lớn tướng rồi con suốt ngày ú òa, cậu muốn tớ suy tim mà chết đấy à?”

Miên bĩu môi:

“Đã kịp làm gì đâu nào.”

Nói rồi, để hết đồ vừa mua lên bàn, bế Mũm Mĩm lên, vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó. Cơ thể Mũm Mĩm ấm sực, Miên cười tít.

“Chưa gì đã bán đứng chị rồi, nếu không có em thì chị đã ú òa xong.”

Hân sắp đồ trên bàn vào trong tủ, liếc qua con mèo.

“Cậu kiếm đâu ra vậy?”

“Tớ cũng không biết, thấy hay quanh quẩn chỗ này nên tớ đoán chắc của hàng xóm gần đây, chưa thấy người ta sang bắt thì cứ nuôi đã, yêu thế này cơ mà.”

Thấy Hân im lặng không nói gì, Miên ngẩng mặt lên:

“Sao tự nhiên cậu im lặng thế?”

“Dạo này cậu chăm đi siêu thị thế, còn mua một đống, bọn mình có phải ‘tư bản’ đâu? :O”

“Không phải ‘tư bản’ nhưng giờ thời thế khác rồi, cậu đang có em bé, phải tâm bổ chăm chút chứ với lại tiền của tớ cũng chỉ để ăn thôi mà.”

“Nhưng mà…”

Miên đứng dậy lại gần bạn, nhéo nhéo má Hân, nhỏ giọng:

“Tẩm bổ cho cậu thì cũng là tẩm bổ cho tớ, tốt cho cả ba.”

Hân tránh ánh mắt của cô, tảng lờ:

“Thôi, đừng nói thêm về chuyện này nữa, tớ đói rồi, ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Giữ tay bạn lại, Miên nhìn thẳng vào mắt Hân.

“Cậu quyết định giữ đứa bé lại rồi phải không?”

Hân cúi gằm mặt không nói, lúc Miên từ bỏ ý định truy hỏi đứa bạn thì thấy cái gật đầu rất khẽ của bạn.

“Tớ biết mà, tớ biết ngay kiểu gì cậu cũng thương xót cho ao ước làm mẹ đỡ đầu của tớ mà.”

Miên lè lưỡi, không đợi Hân mắng biết điều chạy biến đi dọn cơm.

Lén thở phào, cuối cùng Hân đã quyết định giữ lại cái thai, với những vấn đề phiền phức trước mắt của bạn việc cô có thể làm chỉ là ở bên và giúp đỡ mà thôi. Hân đã dũng cảm như vậy, cũng không cần người đàn ông bỏ rơi mình, đến mức đó rồi cái cô đang có cũng không cần thiết phải giữ lại. Nghĩ đoạn cô lấy điện thoại ra, nhìn chăm vào nó một lúc rồi lại quyết định cất đi.

Mấy ngày đầu tuần ảm đảm quá, cho tí nắng ấm vào với mọi người. Hết
Bình Luận (0)
Comment