Môi Anh Đào

Chương 4

Bị chảy máu mũi như vậy nên hai người nào có tâm tình suy nghĩ chuyện khác.
Đây là lần đầu tiên Tô Khả Tây thấy Lục Vũ chảy máu mũi như vậy, cô sợ tới mức run rẩy, “Mau qua tìm y tá cầm máu đi.”
Lục Vũ vẫn cứng miệng: “Không cần, sẽ hết ngay thôi.”
Anh mới nói xong thì máu mũi lại chảy xuống thêm một dòng nữa. Tô Khả Tây sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cười ra tiếng, tốc độ vả mặt này nhanh ghê nhỉ.
Lục Vũ bóp mũi, cụp mặt nhìn vẻ mặt hài hước của cô thì biểu cảm lập tức trở nên vặn vẹo, “Cậu bao lớn rồi mà còn nhớ móc ngón tay nữa hả?”
Mặt Tô Khả Tây đỏ lên: “Liên quan gì tới cậu.”
Phương pháp này là mẹ cô chỉ mà vẫn luôn dùng, cũng không nghĩ tới hôm nay lại bị cười nhạo như vậy.
Lục Vũ hừ một tiếng không nói chuyện.
Tô Khả Tây lấy giấy lau khô và cầm máu.
Sau đó lại duỗi tai nhéo lỗ tai anh: “Lỗ tai cậu đỏ rồi này.”
Lục Vũ: “…”
Ngạc nhiên vậy làm gì, không phải năm ngoái đã biết rồi sao?
Hai người tốn vài phút vẫn không được nên nhờ y tá xử lí vết máu dùm, đến hơn mười phút mới đỡ hơn.
Tô Khả Tây trở lại phòng đã là hơn nửa tiếng sau.
Dương Kỳ vẫn còn ở đó chờ, đang tán gẫu cùng bác sĩ, nhìn biểu tình của bà lúc thì vui vẻ lúc thì nghiến răng nghiến lợi.
“Con tìm không thấy người sao?”
Tô Khả Tây không dám nói việc vừa rồi chỉ đành nói dối, “Dạ không, lúc con đi ra thì cậu ta đã đi rồi.”
“Vậy sao con còn ở ngoài lâu như vậy mà giờ mới trở về?”
Cô thuận miệng đáp, “Con ở ngoài đi dạo ạ.”
Dương Kỳ hoài nghi, “Cái nơi như bệnh viện thì có gì đẹp mà đi dạo chứ.”
Bà nói xong liền đứng lên, Tô Khả Tây thấy thế thì bước qua đỡ bà.
Y tá đưa đồ vật cho hai người rồi dặn dò nói: “Nửa tháng sau qua lại đến tái khám, sau khi về đừng dùng sức quá.”
Tuy rằng vết thương không lớn, nhưng cũng phải chú ý.
Mãi cho đến khi đứng ở cổng lớn của bệnh viện thì nhịp tim của Tô Khả Tây mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau khi kết thúc cấp ba ở trường Gia Thuỷ Tư Lập thì sẽ được nghỉ nửa tháng, năm buổi tối mỗi tuần phải học xong 3 tiết mới có thể về nhà, hôm nay vừa lúc được nghỉ.
Cho nên sau khi thi xong thì cô mới rời trường được.
Thời điểm cô và mẹ về đến nhà thì dì giúp việc đã làm xong một bàn cơm.
Hương vị truyền thống của mỗi món ăn đi vào trong mũi.
Dương Kỳ được cô đỡ đến ghế, nói: “Ba con đêm nay có việc nên chắc sẽ không về ăn, chỉ có mỗi hai mẹ con thôi.”
Tô Khả Tây gật đầu.
Cha mẹ cô đều là nhân viên nhà nước, ba cô Tô Kiến Minh là bí thư của thị trưởng, còn mẹ cô lại là trưởng phòng bộ tài vụ.
Chuyện này cũng không mấy người trong lớp biết.
Dù sao càng nhiều người biết thì càng thêm nhiều chuyện phức tạp.
Lúc Tô Khả Tây học tiểu học thì mẹ cô chỉ là trưởng phòng, lúc đó cô mời tất cả bạn học đến ăn sinh nhật, ai nấy đều chơi rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Dương Kỳ đã bị lên báo.
Tin đầu đề trên báo viết có sách mách có chứng, nói rằng gia cảnh nhà mẹ cô giàu có quá mức, khẳng định ngày thường tham ô quá nhiều chứ bằng không sao mua được một biệt thự xa hoa như vậy.
Cuối cùng tất nhiên cũng không điều tra được gì. Nhưng làm Tô Khả Tây khắc sâu trong kí ức, lòng người quả thật đáng sợ.
Người cung cấp tin nếu không phải là bạn học đến nhà cô thì có thể là ai nữa chứ?
Loại đâm sau lưng này thật sự làm người ta tê dại đáy lòng.
Tình huống thực tế căn bản không phải như vậy.
Ông ngoại cô có công ty bất động sản, căn nhà hiện tại là của hồi môn của ông cho mẹ, vừa lúc là hàng xóm với nhà Đường Nhân.
Nếu là người khác thì tất nhiên không mua được rồi.
Từ đó về sau, Tô Khả Tây không để ai tới nhà ngoại trừ cho Đường Nhân, người khác có hỏi công việc của ba mẹ cô là gì cũng đều bị cô nói qua loa cho xong.
Trên bàn cơm ngoại trừ ít thịt kho tàu thì còn có canh xương hầm.
Dì giúp việc lấy một muỗng tới, cười nói: “Đây là cho bà chủ uống, nơi nào cần bồi bổ thì bồi bổ, mau chóng dưỡng thân thể lại cho tốt.”
Tô Khả đã đói muốn lả người, cô lấy chiếc đũa gắp đồ ăn rồi vùi đầu vào ăn, nhưng động tác vẫn rất lễ phép.
Chờ dì giúp việc đi rồi thì Dương Kỳ mới mở miệng, ngữ điệu hiền hoà: “Tây Tây, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
Tô Khả Tây cũng không ngẩng đầu lên, “Mẹ hỏi đi.”
Dương Kỳ gắp một cái đùi gà đặt trong chén của cô, giống như vô tình hỏi: “Nam sinh tên là Lục Vũ ở bệnh viện hôm nay…..Có quan hệ gì với con?”
Tô Khả Tây khựng lại, lấy đũa khẩy cơm, “Chỉ là bạn học thôi ạ.”
“Bạn học sao?”
“Vâng, trước đây cậu ấy học ở Gia Thuỷ Tư Lập.” Tô Khả Tây cụp mắt, “Mẹ, mẹ yên tâm, con không làm gì xằng bậy đâu, mẹ còn không tin con sao?”
Dương Kỳ không muốn gò bó cô, “Mẹ thấy cậu ta rất chính trực. Nhưng mẹ nói trước, mẹ không cản con yêu đương nhưng con nhất định phải biết yêu lấy bản thân, đừng để bản thân nguy hiểm.”
Đây mới là vấn đề trọng điểm.
Kỳ thật, cô đã sớm nhận ra mình ngu ngốc, rõ ràng như vậy, mẹ của cô còn có thể không biết tâm tư của con gái mình sao.
Chỉ việc Lục Vũ đỡ giúp Tây Tây thì đã làm bà có ấn tượng tốt rồi.
Tuy rằng tính tình có hơi kiêu ngạo khó thuần, bà cũng tìm hiểu một chút tin tức khi trò chuyện cùng bác sĩ tán gẫu.
Nói tóm lại, cũng có chút đáng tin cậy.
Tô Khả Tây mím môi cười, làm nũng nói: “Mẹ, con biết rồi.”
“Con biết thì tốt. “Dương Kỳ thở dài, “Mẹ chỉ có một đứa con gái thôi.”
Tô Khả Tây đã sớm đoán được thái độ của bà sẽ cởi mở như vậy.
Dù sao trước đây bố mẹ cô cũng là yêu sớm. Khi đó Tô Kiến Minh chỉ là một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, mỗi ngày chỉ nghĩ đến làm việc lớn như thế nào, chỉ có gương mặt kia là dùng được còn lại thì đều bằng không.
Dương Kỳ là một đại tiểu thư, mỗi ngày đều nghĩ nên đến buổi hoà nhạc nào, đi xem triển lãm tranh gì, đi du lịch nước nào, người biết đến cũng chỉ có một vòng tròn thôi.
Tính cách bà tương đối tốt, nói chuyện nhẹ nhàng, trong mắt như cái hồ tĩnh lặng có thể dìm chết người.
Lúc đó không ít người theo đuổi bà không ít, ai ngờ bà cứ khăng khăng coi trong một nghèo hai trắng Tô Kiến Minh, khí thế ngất trời, yêu đương rồi đám cưới như chuyện đương nhiên.
Hộ khẩu cũng là do lén trộm.
Làm ông ngoại Tô Khả Tây tức giận, nhưng lại sợ đứa con gái duy nhất chịu khổ nên rốt cuộc cũng đồng ý một hôn lễ long trọng.
Ngoại trừ người Dương gia thì không ai biết nữa, đêm kết hôn ông ngoại sai người đánh Tô Kiến Minh một trận, ngày hôm sau đã ném ông vào vũng nước sâu cơ quan chính phủ.
Không nghĩ tới chính là, Tô Kiến Minh tương đối thành thạo với chuyện này, từ một viên chức nhỏ đi được đến địa vị hiện tại, mà Dương Kỳ thì vẫn luôn ở bên cạnh ông.
Hai người sinh hoạt bình thường mấy năm qua, trải qua ngọt ngọt ngào ngào, còn có kết tinh tình yêu là Tô Khả Tây.
Dương Kỳ ở nhà thì được ông ngoại che chở, sau khi lấy chồng lại được Tô Kiến Minh yêu thương.
Nên bà chưa phải chịu tí khổ nào, có đau một tí thì tối nào cũng phải lấy kẹo cho bà ăn, lấy tiền lương thì mua quần áo đẹp cho bà.
Cho dù là muôn vàn vì sao trên trời thì ông cũng chấp nhận hái xuống.
Nên dù có trôi qua mười mấy năm nhưng dấu vết năm tháng lưu lại trên người Dương Kỳ chẳng có mấy, ngược lại có thêm phần mị lực, mềm mại dịu dàng biến thành lười biếng, nồng đầm hương vị, mỗi lần như vậy làm Tô Kiến Minh không rời mắt được.
Tô Khả Tây cắn đũa nghĩ thầm, khi nào cô mới có thể được như vậy nhỉ.
Lúc cô trở lại phòng thì nằm trên giường nhưng lại không ngủ được, vì thế cô nhắn tin cho Đường Nhân, sau đó lăn ra giường ngủ.
Trong tầm mắt mông lung, cô cảm giác như nằm mơ.
Trong mơ là mùa hè nóng bức, cô vừa hôn trộm tiểu soái ca mới gặp mặt ở trên xe buýt, mà đối phương thì cực kỳ bực bội.
Sau khi Tô Khả Tây xuống xe thì gặp được hai nam sinh, sau đó biết thì được tên của tiểu soái ca.
Lục Vũ, học bá, lạnh lùng.
Giống như những gì cô nhìn thấy trên xe.
Thời điểm Tô Khả Tây quay đầu nhìn cửa sổ thì Lục Vũ đã ngồi xuống, nhìn bên ngoài.
Cửa sổ nửa mở, ánh nắng mặt trời phản chiếu lên đôi mắt, con ngươi đen láy trở nên rực rỡ lấp lánh. Sau đó, anh không chút để ý mà xoay đi.
Tay phải anh vặn nắp bình nước khoáng, ngón tay trắng nõn thon dài giữ lấy thân chai rồi ngửa đầu uống một hớp. Từ góc độ này có thể thấy được hầu kết lên xuống, cực kỳ gợi cảm.
Sau đó cô trờ lại trong xe lớp 14 hỏi Đường Nhân, “Đẹp trai nhất lớp 8 cũng chỉ có mỗi Lục Vũ, hình như hồi học kỳ 1 có người nói về cậu ấy, người đó nói như thế nào vậy?”
Đường Nhân híp mắt nghĩ, sau đó đưa ra đáp án, “Ăn cơm mềm…” (*)
(*) “Ăn cơm mềm”: chỉ những người đàn ông/ đàn bà ăn không ngồi rồi ở nhà chỉ chờ vợ/chồng kiếm tiền về.
Thế sự thật sự không lường trước được.
Lục Vũ ăn cơm mềm một học kỳ, sau đó liền bỏ chạy.
Âm cuối kéo thật dài, dần dần trở nên mơ hồ.
Bỗng nhiên giấc mơ kết thúc. Tô Khả Tây trở mình, xoa đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Căn phòng của cô nằm sát con đường phía sau, trời đã tối đen rồi, đèn đường cũng đã được thắp sáng, hơi chiếu lên trên này.
Màn hình điện thoại hiển lên 6 giờ.
Không nghĩ tới vừa rồi chỉ nằm mơ trong chốc lát mà lại có thể mơ thấy chuyện trước đây, chắc chắn là do hôm nay gặp được Lục Vũ rồi.
Tuy rằng Lục Vụ thay cô đỡ một nhát, cô cũng rất đau lòng nhưng vẫn không vượt qua được phương diện nào đó.
Cô mở sổ ghi nhớ của mình ra, ghi lại hai câu nói
— sớm muộn gì cũng có một ngày.
— ngược chết cậu.
Tam Trung nằm trong cái ngõ nhỏ. Đối diện cổng trường là một cái sân nhỏ rộng hơn chục mét vuông, bên trong có vài cửa hàng nhỏ, có nhiều người rất thích đến nơi này.
Khi Lục Vũ đi vào thì đã bị Tần Thăng bắt gặp, tất nhiên cũng nhìn thấy vết thương được băng bó sau lưng.
Vì thế Tần Thăng ối ối kêu to, “Anh à, không phải cậu đi bệnh viện lấy thuốc sao? Sao đi về một chuyến về mà vết thương càng thềm nghiêm trọng vậy?”
Lâm Viễn Sinh bên cạnh thông minh hơn, cậu ấy chọc lên cậu ta, nói thầm: “Bây giờ chỉ sợ Lục ca mất hồn mất vía rồi.”
Lúc này Tần Thăng mới chú ý tới, lại không xác định nói: “Cậu ấy mà còn có loại cảm xúc mất hồn mất vía sao?”
Lâm Viễn Sinh đi theo cười, “Ha ha ha, không có.”
Chờ Lục Vũ không chút để ý nhìn qua thì hai người liền im lặng.
Tần Thăng nhanh chóng chuyển đề tài, “Anh này, cái kia….. Lúc cậu không ở đây, tớ đã ăn hết đồ ăn vặt trong ngăn bàn của cậu rồi…….”
Vốn dĩ trường Tam Trung lộn xộn lắm, chia bè phái rồi lớp 10 11 và 12 còn thường xuyên đánh nhau, có đôi khi sử dụng cả vũ khí nữa, đến bệnh viện như cơm bữa vậy.
Sau đó vào cuối học kỳ 1 thì Lục Vũ chuyển đến.
Cũng không biết lớn lên như thế nào, đến tận bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ đến khoảng thời gian đó, chỉ có thể hình dung bằng 2 chữ: Tàn nhẫn.
Vốn dĩ cũng không dễ xử lý bởi vì lúc đó đã sắp đến kỳ nghỉ hè rồi. A ngờ lúc nghỉ hè, tập thể Tam Trung học bù thế là quậy tới quậy lui, cuối cùng cũng bị Lục Vũ xử gọn.
Nói đến chuyện này thì cậu ta hâm mộ nhất là khuôn mặt cùng độ nổi tiếng của Lục Vũ.
Thật con mẹ nó, mỗi ngày đi học đều có thể thấy thư tình và đồ ăn trong ngăn bàn, nội dung trò chuyện của nữ sinh trong lớp cũng là cậu ấy, còn có những lớp khác trốn học để qua lớp bọn họ giả vờ học nữa chứ.
Cũng không ít nữ sinh tới tìm bọn họ hỏi thăm.
Ngay cả hoa hậu giảng đường Trang Nguyệt cũng có ý với cậu ấy.
Nhưng Lục Vũ trước nay đều chả chào đón gì cả, đồ vật được tặng hoặc là vứt hoặc là vào trong bụng Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh.
Bên ngoài trời dần dần tối, khu dạy học đã sáng đèn, ánh sáng bên này cũng dần trở nên mông lung.
Một trận im lặng……..
Tần Thăng đang suy nghĩ nên nói gì để khuấy động không khí thì liền nghe thấy Lục Vũ hỏi, “Tớ thoạt nhìn rất lợi hại sao?”
“Tất nhiên lợi hại rồi, anh không lợi hại thì còn ai lợi hại nữa chứ?” Tần Thăng lập tức nói: “Ai dám nói anh không lợi hại thì tớ sẽ là người đầu tiên cho tên đó một gậy ngay.”
Lục Vũ quay đầu nhìn cậu ta, thong thả ung dung mà nói: “Về sau không được kêu là anh nữa.”
Anh đổi đề tài quả thật nhanh quá làm Tần Thăng nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi: “Làm sao vậy?”
“Khó nghe.” Lục Vũ dừng lại, giọng nói trầm thấp.
“Vậy tớ gọi gì thì được?” Tần Thăng hỏi
Cậu ta gọi anh đã hai tháng trời rồi, tự nhiên tối nay lại đột nhiên bắt sửa. Hơn nữa, khó nghe chỗ nào chứ, vô cùng dễ nghe mà.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mái tóc ngắn màu đen của Lục Vũ gọn gàng, hốc mắt sâu thẳm, đường cong khuôn mặt đẹp đẽ, biểu cảm như ẩn giấu vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tần Thăng lại cảm thấy trách không được mấy cô gái nhỏ cứ như không muốn sống lúc nào cũng nhét đồ trong ngăn bàn của anh, tất cả cũng là vì gương mặt này.
Lục Vũ bỗng nhiên cười lộ hàm răng trắng sáng.
Không biết vì sao, Tần Thăng lại vô thức cảm thấy lạnh cả người.
Lâm Viễn Sinh bước lên, “Có phải có người thổi hơi lên cổ tớ không, sao tớ thấy lành lạnh…”
Lục Vũ giương khoé môi lên rồi nâng cằm nói, “Gọi gì cũng được, chỉ là không được gọi anh.”
Anh nói xong mấy lời này thì lại nhanh chóng đi vào đối diện trường.
Tần Thăng hoàn hồn, im lặng một lúc lâu mới xoay đầu, “Hôm nay cậu ấy ăn phải thuốc nổ à?”
Lâm Viễn Sinh vui sướng khi người gặp hoạ, cười một tiếng, “May mắn lần nào tớ cũng chỉ gọi anh Lục, cậu xem, bây giờ vẫn bình an vô sự này.”
“Cút!”
Tân Thăng nghĩ chắc hôm nay ở bệnh viện có gì xảy ra rồi, nhưng bọn họ không ở đó nên không biết tình huống thế nào.
Nhưng nhìn biểu cảm vừa rồi thì hình như còn rất vui vẻ.
Suy nghĩ của cậu ấy dời đường ray, trước kia cũng đâu có vậy, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy như mình đã thấy rõ sự thật rồi, “Có phải có tiểu yêu tinh nào mách lẻo tớ trước mặt anh không?”

Bình Luận (0)
Comment