Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 112

Dịch: ăn tàn phá hoại

Sau khi dặn dò Tiền Thiển xong, Lục Phù Diêu lại gọi Chương Hàm Ly tới: "Lúc ta bế quan hai người tự nhìn làm làm, nếu thấy yêu thú có cấp bậc phù hợp thì luyện tập. Nhớ kỹ là chỉ luận bàn thôi, đừng hạ sát thủ."

Chương Hàm Ly và Tiền Thiển cùng gật đầu.

Lục Phù Diêu lại đặc biệt dặn riêng Tiền Thiển: "Yêu thú chỗ này không ăn được, nếu nàng thèm thì bảo Hàm Ly lấy thịt đám yêu thú chém được ở Cô Hà Sơn nướng cho ăn."

"Hàm Ly giúp ta để ý tiểu Thiển, ngày nào cũng phải đả tọa luyện kiếm, không được lười biếng. Nếu ngươi có hứng thú thì dẫn tiểu Thiển tới phía tây tìm kiếm, ta thấy bên kia có hơi nước mờ mịt, hẳn là có linh dược linh quả ngươi dùng được. Khoảng thời gian này ngươi cũng không được lười tu luyện, nếu thời cơ tới thì cứ kệ tiểu Thiển, trực tiếp bế quan." Lục Phù Diêu cũng dặn dò Chương Hàm Ly một hồi.

Đợi khi thấy mọi thứ đã bàn giao xong, Lục Phù Diêu lại nhìn liếc qua Tiền Thiển, không nói câu nào trực tiếp tiến vào động phủ của mình, che cửa vào, bắt đầu bế quan. Tiền Thiển không khỏi cảm thán, động tác của Lục đại mỹ nhân mới dứt khoát làm sao! Còn chưa mở động phủ được một canh giờ nữa đó...

"Chương sư thúc, huynh nói xem lần này sư thúc tổ bế quan mất bao lâu..." Tiền Thiển dùng khuỷu tay huých Chương Hàm Ly đứng cạnh.

Chương Hàm Ly ngoan ngoãn đáp: "Không biết, mấy ngày nay linh lực dao động trêи người sư thúc rất mạnh, sợ ngài ấy vẫn luôn áp chế tu vi nên không ra sớm được đâu."

Được rồi, dù sao Lục Phù Diêu không ra ngay được, Tiền Thiển cũng lười nghiên cứu. Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Chương sư thúc, hôm đó sư thúc tổ nói chuyện phiếm với ta có bảo tính huynh kiên định vững tâm, là một hạt giống kiếm tu tốt, muốn để huynh chuyển làm kiếm tu. Ngài ấy bảo muốn nói chuyện riêng với huynh, khả năng định bế quan xong sẽ ra hỏi. Huynh có nghĩ gì không..."

"Thật vậy à?" Chương Hàm Ly hân hoan: "Ta nguyện ý làm kiếm tu, nếu sư thúc chịu nhận ta làm đồ đệ thì tốt quá rồi."

"Có nhận huynh làm đồ đệ không ta cũng không chắc được." Tiền Thiển rướn cổ lên quan sát cửa vào động phủ của Lục Phù Diêu: "Với cái tính cách đó ai mà biết, huynh chờ ngài ấy xuất quan hỏi xem sao. Đúng rồi, ngài ấy cũng đâu nhận ta làm đồ đệ nhưng vẫn dạy ta đó thôi."

"Sao giống nhau được..." Chương Hàm Ly cũng nhìn về động phủ của Lục Phù Diêu theo Tiền Thiển, trong lòng tràn đầy chờ mong...

Lần này Lục Phù Diêu bế quan, quả thực mất kha khá thời gian, Tiền Thiển lượn lờ mười lăm năm trong bí cảnh cũng không thấy hắn ra ngoài.

Trước đó mười năm Chương Hàm Ly cũng không nhịn được đi bế quan, chỉ còn lại Tiền Thiển lắc lư nhàn rỗi ở bí cảnh, ngày ngày đả tọa, luyện kiếm, quấy rối đám hàng xóm xung quanh, cuộc sống trôi qua khá bận rộn. Nếu nói thu hoạch lớn nhất mấy năm qua của cô thì đó là, cuối cùng cô đã học được ngự kiếm rồi!

"Thiển Thiển..." Một viên cầu đỏ rực bay tới từ nơi xa, vì tốc độ nhanh nên không phanh kịp, "bốp" một tiếng đụng vào mặt Tiền Thiển rồi rơi thẳng xuống.

Tiền Thiển nhanh chóng đỡ được quả cầu đỏ đó, giơ lên thở dài: "Tiền Đa Đa, nhóc quá béo rồi đấy!"

Viên cầu lăn lông lốc trong tay Tiền Thiển rồi mới đứng lên được, ba sợi lông chim dài trêи đầu nó rung lắc: "Đã nói mấy lần rồi, người ta không muốn gọi là Tiền Đa Đa, người ta phải tên là Hoa Hoa cơ." Đây là lần thứ một vạn nó kháng nghị!

"Một thằng nhóc trai như mi gọi Hoa Hoa gì chứ! Đó là tên của nữ!" Tiền Thiển chọc chọc ʍôиɠ con Chu Tước nhỏ Tiền Đa Đa.

"Hôm nay Ly Ly vẫn chưa ra à?" Cái đuôi Tiền Đa Đa hếch lên, hướng về phía động phủ của Chương Hàm Ly.

"Vẫn chưa, hay nhóc cảm giác sai rồi?" Tiền Thiển sờ lông chim trêи đầu nó.

"Không phải đâu! Hai ngày trước dao động linh lực của Ly Ly rất mạnh, chắc là đang Ngưng Đan, sao giờ vẫn chưa ra vậy. Đã mười năm rồi chưa có ai nấu cơm..." Tiền Đa Đa chép miệng một cái, nó đói quá, có loại chủ nhân đần độn Thiển Thiển, đãi ngộ không tốt lắm đâu.

"Đúng rồi!" Tiền Thiển chợt nghĩ tới vấn đề quan trọng: "Ở đây là bí cảnh, nếu Chương sư thúc Ngưng Đan ở đây thì độ lôi kiếp thế nào được? Không được, ta phải đi hỏi Bích Chu Nương một chút."

"Này... Đừng đi!" Tiền Đa Đa vội vàng ngăn cản: "Hôm nay Bích Chu Nương đang cáu, hôm qua cô đánh cháu trai người ta, con nhện con kia mách lẻo lên. Cô không thấy hôm nay ta về tay không à? Hôm nay bà ấy không cho ta Bích Chu Ti."

"Không được, ta vẫn phải đi hỏi một chút. Chương sư thúc sắp ra rồi, ta sợ không kịp, nhất định phải có cách độ lôi kiếp, nếu không sao Bích Chu Nương tu đến cấp 7 được." Tiền Thiển quăng Tiền Đa Đa lên vai, nhảy lên Trường Không ngự kiếm bay về lãnh địa của Bích Chu Nương.

Đứng trước cổng lãnh địa, Tiền Thiển dắt giọng hô to: "Bích Chu Nương —— ta tới rồi!"

Một con nhện xanh to cỡ cái bàn tròn nhanh chóng lao ra từ trong động, nó bực bội giật giật cái càng bên miệng với Tiền Thiển, cọ ra tiếng ken két khiến người ta sợ hãi.

Đây chính là hàng xóm của Tiền Thiển, Bích Chu Nương cấp 7. Lần đầu tiên thấy nó, Tiền Thiển còn tưởng mình xuyên không đến Harry Potter, nhìn thấy Aragog.

Bích Chu Nương không kiên nhẫn quăng một cuộn Bích Chu Ti xuống đầu Tiền Thiển, đôi càng ken két cọ sát nhiều lần.

"Bà ấy bảo cô khiến người ta ghét ghê lắm á." Tiền Đa Đa ngoẹo đầu, cố gắng phiên dịch.

"Bích Chu Nương đừng như vậy mà! Hôm qua chơi với cháu bà không cẩn thận ra tay hơi nặng, ngại quá ngại quá!" Tiền Thiển cười hì hì cúi đầu xin lỗi.

Bích Chu Nương kèn kẹt khua đôi càng, nghiêng thân thể, cũng không xoay người rời đi.

"Bà ấy bảo bà ấy lười so đo với đứa trẻ con rách rưới như cô." Phiên dịch kun Tiền Đa Đa làm việc đầy chuyên nghiệp.

"Hì hì, Bích Chu Nương bà quả là một con nhện rộng lượng mà." Tiền Thiển tranh thủ thời gian nịnh bợ: "Bích Chu Nương, Chương sư thúc nhà ta, là cái cậu bé trai mà bà rất thích đó, sắp ngưng Đan rồi. Ta muốn hỏi trong bí cảnh này độ kiếp được không? Có cần phải ra ngoài độ kiếp không?"

Ngưng Đan nhất định phải trải qua độ lôi kiếp, nếu không tu thành cũng là giả đan. Tu sĩ Trúc cơ muốn Ngưng Đan thành công nhất định phải mang giả đan ngưng tụ ra hứng chịu lôi kiếp, đập đi xây lại, ngưng kết lần nữa mới có thể kết thành Kim Đan, bởi vậy lôi kiếp Kim Đan cực kỳ quan trọng.

Bích Chu Nương nghe thấy vấn đề của Tiền Thiển, xoay người lại kèn kẹt kèn kẹt nói với cô, Tiền Đa Đa nghiêng đầu nghe trong chốc lát, thuật lại với Tiền Thiển: "Bà ấy bảo phía nam bãi cỏ Vụ Nguyệt Thảo có một khe hở ngay bên trêи, Thiên Lôi có thể thông qua đó. Yêu thú trong này đều độ kiếp ở đó cả."

"Bà ấy còn bảo sau khi lôi kiếp kết thúc không thể bỏ lỡ linh vũ ở bí cảnh, bảo cô ra đó hóng lôi kiếp. Bà ấy bảo tuy không ra ngoài nhưng lúc trước Ly Ly có nói với bà ấy rằng, linh khí bên ngoài không bằng một phần một trăm ở đây."

"Bà ấy còn bảo cô cho bà ấy cái phù đưa tin, lúc nào Ly Ly xuất quan độ kiếp thì cô báo với bà ấy, bà ấy muốn đưa bọn nhỏ đi xem, thuận tiến tắm Linh Vũ."

Tiền Đa Đa rất có trách nhiệm thuật lại từng lời của Bích Chu Nương. Tiền Thiển nghe xong gật gật đầu, móc ra một cái phù đưa tin cho Bích Chu Nương.

"Bích Chu Nương, cảm ơn bà chỉ điểm. Hôm nào Chương sư thúc độ lôi kiếp ta sẽ báo với bà." Tiền Thiển khoát tay với Bích Chu Nương. Hai cái càng Bích Chu Nương kẹp tờ phù đưa tin, thỏa mãn trở về địa động.
Bình Luận (0)
Comment