Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 119

Dịch: Lạc Đinh Đang

Lục Phù Diêu không để ý tới Chương Hàm Ly, ngược lại cúi đầu nhìn Tiền Thiển trong ngực, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Hắn vừa dịu dàng chỉnh lại búi tóc giúp Tiền Thiển, vừa cười nói: "Chẳng phải ngày nào nàng cũng kêu thèm ăn sao? Ăn gì đi chứ."

Tiền Thiển cũng không thèm để ý tới Lục Phù Diêu, cô ngẩng đầu khỏi ngực Lục Phù Diêu, nhìn thoáng qua gã ngựa giống và hậu cung của gã bị gạt sang một bên, cười đầy giả dối: "Vị tiền bối này, ngại quá, Chương sư thúc nhà ta gọi ngài là sư thúc, chắc là người quen nhỉ, vậy ngài ngồi xuống đi."

Gã ngựa giống bắt trọng điểm rất nhanh: Không ngờ trêи bàn này nha đầu tu vi thấp nhất lại làm chủ, xem ra tiểu nha đầu tầm thường này là hòn ngọc trong lòng mỹ nữ rồi! Chắc là hậu bối được cưng chiều đây, gã phải nịnh cho tốt mới được!

"Tiểu tiên tử, cảm ơn, cảm ơn!" Tay ngựa giống dẫn đầu đám hậu cung của mình tới gần bàn Tiền Thiển, còn thuận tiện vẫy tiểu nhị chuẩn bị thêm ghế tới đây.

Bọn họ lăn tới lăn lui ồn ào như thế mà người bên cạnh như ở một thế giới cách biệt không nhìn thấy, hoàn toàn không để ý vẫn chú tâm việc của mình.

Chương Hàm Ly vừa kẹp điểm tâm cho Tiền Đa Đa vừa vội vàng trông giữ Tiền Mãn Mãn không cho chạy loạn, còn nhân tiện trông nom Đại Bạch ngồi một bên, ngay mí mắt cũng không rảnh nhấc lên.

Lục Phù Diêu càng bất động như núi, trong mắt chỉ nhìn Tiền Thiển chăm chú. Hắn gắp cả một bàn điểm tâm đặt cạnh cô: "Nhanh ăn điểm tâm đi, lát nữa đưa nàng tới Lâm Lang Các xem."

Sau khi ngồi xuống ngựa giống nam y như đã quen thân từ lâu ôm quyền với Lục Phù Diêu: "Vị tiên tử này, tại hạ là Tiêu Đồng Phong của Diệu Linh Tông. Gặp nhau chính là duyên phận, sau này chúng ta đều là bằng hữu, chẳng hay có thể biết khuê danh tiên tử hay không?"

Lục Phù Diêu không để ý tới gã, Tiền Thiển thì rướn cổ lên tuần sát một vòng hậu cung của gã ngựa giống, có phần ác ý cười: "Tiêu tiền bối, tỷ tỷ tiên tử xinh đẹp này đều là bạn bè người thân của ngươi à?"

Không đợi ngựa giống nam trả lời, Tiền Thiển đã quay đầu cười với Chương Hàm Ly: "Chương sư thúc, huynh có biết các tỷ tỷ tiên tử xinh đẹp này không? Đều là bạn của Tiêu tiền bối à?"

"Ừm, từng gặp hai vị trong đó.” Chương Hàm Ly phản ứng rất nhanh, y chỉ vào Chu Linh Nguyệt và Sở Dao: "Vị này chính là Chu tiên tử, vị kia là Sở tiên tử, đều là đạo lữ của Huyền Giám sư thúc. Vậy nên muội phải lễ phép vào, đừng gọi tỷ tỷ nữa, phải kêu là tiền bối. Biết chưa?"

"Thì ra có thể có nhiều đạo lữ à? Sao trước đây huynh không nói chuyện này với ta." Tiền Thiển giả bộ như giật mình nhìn Chương Hàm Ly.

"Đương nhiên có thể, Tu Chân Giới thực lực vi tôn, chỉ cần có thực lực thì có thể có rất nhiều đạo lữ. Chuyện này không quá lạ đâu." Ngựa giống nam hơi ám chỉ về phía Lục Phù Diêu.

Trông thấy Lục Phù Diêu không có phản ứng gì đặc biệt, gã lại cười híp mắt với Tiền Thiển, bổ sung: "Vậy nên tiểu tiên tử phải tu luyện cho tốt vào, sau này tu vi cao tiên tử cũng có thể có nhiều đạo lữ, người nào đẹp mã vừa mắt thì thu hết vào túi." Nói xong bật cười ha hả.

Ngựa giống nam tự cho đây là một trò cười không tệ, cũng không có chú ý tới trong ánh mắt Lục Phù Diêu thoáng qua một tia âm tàn. Chương Hàm Ly lại nhìn thấy rõ rành rành! Y thấy hơi buồn cười, lại có kẻ ở ngay trước mặt sư phụ y gạ Tiểu Thiển tìm thêm vài đạo lữ, cái này có khác gì vội vàng đi đầu thai không!

Lục Phù Diêu không lên tiếng, Chương Hàm Ly không ngẩng đầu lên, ngựa giống nam đành phải tán chuyện với Tiền Thiển. Nhưng gã cũng không cáu lắm. Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Lục Phù Diêu, Tiền Thiển trước mặt được gã liệt vào đối tượng cần lấy lòng.

"Tiểu tiên tử tới Vân Lê Thành là để bái phỏng Chương sư điệt à?" Ngựa giống nam nhìn Tiền Thiển, cười đầy nhã nhặn.

"Không phải đâu." Tiền Thiển trưng ra bản mặt ngây ngốc đáng yêu: "Vì nghe nói bí cảnh Tiểu Chu Thiên có dị động nên sư thúc tổ đưa ta và Chương sư thúc đến xem. Cơ mà số người được vào bí cảnh Tiểu Chu Thiên có hạn, Chương sư thúc có tông môn nhất định sẽ đi được, nếu ta và sư thúc tổ không có cơ hội sẽ chờ huynh ấy ở Vân Lê Thành.”

"Ồ?" Ngựa giống nam cười phơi phới, nghiêng mắt nhìn Lục Phù Diêu: "Mọi người cũng có kế hoạch tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên à?"

"Đúng vậy!" Tiền Thiển đáp vô cùng thành thật: "Nhưng nghe nói ngọc bài dành cho tán tu không nhiều."

"Vị tiên tử này," Ngựa giống nam cảm thấy cơ hội của mình tới rồi. Lúc đầu gã chuẩn bị bốn chiếc ngọc bài cho mình và hậu cung, nhưng chỉ cần được Lục Phù Diêu xem trọng, dỗ dành nữ nhân nào đó nhường một cái cũng không thành vấn đề: "Nếu không chê thì nàng đồng hành với ta đi, dù tại hạ bất tài nhưng để lấy thêm một cái ngọc bài tiến vào bí cảnh Tiểu Chu Thiên cũng không khó. Tiểu tiên tử tu vi thấp, đi cũng không có ý nghĩa quá lớn, để tiên tử ấy chờ ở nhà Chương sư điệt nàng cũng yên tâm."

Lục Phù Diêu thản nhiên đưa mắt nhìn tên ngựa giống: "Không cần. Ta muốn dẫn Tiểu Thiển và Hàm Ly đi lịch luyện. Hàm Ly đã là Kim Đan kỳ, không cần đến ta quan tâm, nhưng nếu Tiểu Thiển không đi thì ta đi làm gì."

Ngựa giống nam nghe xong sắc mặt khó coi, rồi rất nhanh gã bình tĩnh lại. Người ta là mỹ nữ đấy, kiêu ngạo chút cũng phải. Huống hồ, những dong chi tục phấn cạnh gã không sánh bằng một phần mười của mỹ nữ áo xanh. Trước đó tốn không ít công sức truy tìm, giờ gặp chân ái thì bỏ giá lớn cũng hợp lý.

Gã nhìn thoáng qua hậu cung bên người, Chu Linh Nguyệt có Linh Tiêu lão tổ phía sau, tạm thời gã không thể động, còn hai vị khác. Gã suy nghĩ một lát, thôi! Vì mỹ nữ áo xanh trước mặt, đắc tội hết cũng không tiếc, cùng lắm thì đến lúc đó lại bỏ chút công phu dỗ dành.

"Vậy thế này đi." Ngựa giống nam lộ ra một nụ cười tự nhận là vô cùng tuấn mỹ với Lục Phù Diêu, định nói chuyện của Tiền Thiển: "Ta có thể lại nghĩ cách có thêm một cái ngọc bài nữa, đến lúc đó tiên tử cùng đồng hành với ta và Nguyệt Nhi đi. Tiểu tiên tử tu vi thấp, bí cảnh nguy hiểm khắp nơi, có ta và Nguyệt Nhi giúp đỡ, nàng cũng yên tâm hơn."

Lục Phù Diêu chưa biến sắc, Sở Dao và một mỹ nữ yêu diễm khác bên người gã ngựa giống đã đổi sắc mặt. Lấy thêm một cái ngọc bài?! Lấy từ đâu?! Cái gì gọi là "Đồng hành với ta và Nguyệt Nhi"?! Chẳng lẽ muốn hất các nàng ra?

"Phong ca ca..." Sở Dao lộ ra biểu cảm mềm mại đáng yêu, muốn gợi sự thương tiếc của ngựa giống nam.

"Dao Nhi, đừng không hiểu chuyện thế! Còn có Tình Nhi, nàng luôn bao dung nhất mà." Ngựa giống nam cười, vội vàng trấn an hai nữ tu.

Lục Phù Diêu không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn ngựa giống nam cuống lên, trong mắt bình tĩnh không lay động, nhìn không ra một tia cảm xúc. Ngựa giống nam bị hắn tới mức xấu hổ, cũng sợ quá thân mật với nữ nhân khác khiến Lục Phù Diêu ác cảm, vậy là dỗ dành qua loa đôi câu rồi thôi.

Nam chính trông thấy con ngươi lãnh đạm của Lục Phù Diêu, lòng ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng vô cùng muốn lấy lòng hắn. Trầm ngâm sau một lát, ngựa giống nam như đã hạ quyết tâm gì đó, lấy một hộp ngọc nhỏ từ nhẫn trữ vật ra, đưa tới trước mặt Lục Phù Diêu.

Nhìn thấy ngựa giống nam móc cái hộp này ra, đám nữ nhân cạnh gã, gồm cả Chu Linh Nguyệt đều đổi sắc. Tất cả đều lộ ánh mắt ghen ghét, trừng Lục Phù Diêu.

"Tiên tử, thứ này ta vô tình đoạt được, vẫn luôn cẩn thận cất giữ bên người, chưa hề để kẻ nào động chạm. Nếu nàng thích thì tặng cho nàng." Ngựa giống nam mỉm cười tự tin, đẩy hộp tới trước mặt Lục Phù Diêu.

Lục Phù Diêu cười lạnh, đang định từ chối thì ngựa giống nam đã mở cái hộp kia ra trước mặt hắn. Nhìn thấy đồ trong hộp, ánh mắt Lục Phù Diêu ngưng lại, cũng không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment