Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 162


Editor: Tiểu Mập Mạp
"Cũng không cần khoa trương vậy, cô dù sao cũng là cháu gái cả," 7788 an ủi Tiền Thiển: "Nhưng ta khuyên cô nên xây dựng quan hệ với nam chính thật tốt, tên này có ký ức hai đời, tuổi còn trẻ tài hoa hơn người, tuyệt đối là cái đùi vừa to vừa thô."
"Ta không dám tùy tiện trêu chọc nam chính! Ngươi không sợ lại xảy ra chuyện xấu sao?!" Tiền Thiển dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần nhìn 7788, nhiều lần vậy rồi còn chưa rút được bài học, không biết đầu của 7788 làm bằng gì luôn.

"Hừ ~~ cô cho rằng mình là Mary Sue người gặp người thích sao? Mấy lần trước là ngoài ý muốn!" 7788 cho Tiền Thiển một ánh mắt khinh bỉ: "Cô yên tâm đi! Loại chuyện ngoài ý muốn đó sẽ không phát sinh ở thế giới này, cô không nhận ra được à? Nam chính đã yêu nữ chính từ đời trước, có chuyện gì đến lượt cô! Kể cả trước khi trọng sinh hắn coi trọng cô, thì sau khi trọng sinh cũng sẽ không xảy ra được chuyện gì!"
"Cũng đúng!" Tiền Thiển gật đầu: "Nhưng hắn theo đường quan ta lại là nữ nhân hậu trạch chẳng có liên quan gì tới nhau, ta cũng không cần làm quan."
"Nói cô ngốc cô thật đúng là quá ngốc đi!" 7788 tìm được cơ hội khinh bỉ chỉ số thông minh Tiền Thiển: "Cô là tiểu thư thế gia, sống trong gia tộc lớn, thành hôn là chuyện của hai gia tộc, nhà mẹ đẻ ngã xuống cô cũng sẽ không có cuộc sống tốt, có quan hệ tốt với nam chính và muội muội hắn, sau này có chuyện gì xảy ra cô cũng không bị khi dễ quá mức.

Cô phải nhớ kĩ, cô nói nhất định sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt."
"Rất có đạo lý!" Tiền Thiển hào phóng cho 7788 một ánh mắt sùng bái, lại ném ra một vấn đề: "Nguyên chủ này chết như thế nào?"
"Cô tới rồi sẽ biết?! Nhanh nằm lại trên giường cho ta! Không có thời gian cho cô lãng phí đâu!" 7788 lại bắt đầu dậm chân.

............!
Sau khi tỉnh lại Tiền Thiển vẫn nằm trên giường nhắm mắt, yên lặng tiếp thu ký ức.


Một lát sau, cô tức giận chửi ầm lên: "Mẹ nó 7788! Trách không được ngươi chắc chắn bối cảnh của cô nương này không có vấn đề, mẹ nó chưa đến 7 tuổi đã bệnh chết thì có thể có vấn đề gì!!! Đã nói nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, giúp nguyên chủ sống tốt, xử lý quan hệ xã hội đâu?"
"Hì hì hì......" 7788 cười đến đáng khinh: "Nhắc cô một câu, bổn hệ thống giúp cô điều chỉnh thời gian, giờ cô hơn một tuổi."
"Ta mẹ nó!!" Tiền Thiển tức đến đau gan: "Không đến 7 tuổi chết đã đủ nhỏ, ngươi vậy mà còn điều chỉnh thời gian?! Ngươi đây chính là muốn chơi ta!!!"
"Ta đây là có ý tốt!" 7788 giả vờ đứng đắn: "Ta cảm thấy! Cô khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp thu giáo dục của quý nữ, không nắm bắt thật tốt cơ hội này sao được?! Nhớ học thật tốt lễ nghi quy củ, cầm kỳ thư họa, nữ công may vá, quản lý gia đình......"
"Cút cút cút!" Tiền Thiển phiền đến mức nằm trên giường bất động, thật muốn túm 7788 tới đánh cho một trận!!
"Đến sớm một chút xây dựng nền móng, cũng vì giúp cô xây dựng cuộc sống cho nguyên chủ thật tốt! cô đừng quên, nguyên chủ tuổi nhỏ bị phong hàn, nha hoàn không chiếu cố tốt mới chết bệnh, rõ ràng là một đích nữ cứ như vậy bệnh chết, cô thấy được sao?" trước khi trốn 7788 không quên nhắc nhở Tiền Thiển.

"Ừ! Ta sẽ chú ý, ngươi mau cút đi! Thấy ngươi là phiền!" Tiền Thiển mặc kệ nó.

7788 lại chạy tới chơi với hệ thống chủ, chờ nó đi rồi, Tiền Thiển lại yên lặng nằm trên giường một lúc, ngẫm nghĩ tình huống trước mắt.

Hiện tại cô tên là Vương Minh Tú, là đích nữ không sai, phụ thân là đích trưởng tử của Binh Bộ thượng thư Vương Dật, ở Binh Bộ cũng là quan ngũ phẩm, mẫu thân sau khi sinh cô ra được hai tháng liền bệnh chết.

Tình hình trước mắt đối với Tiền Thiển coi như còn tốt, nhưng tang kỳ đã qua, không bao lâu, cha cô sẽ cưới phu nhân mới.

Tân phu nhân là cháu gái họ của Vương Dật phu nhân, vào cửa rất nhanh liền có hỉ, sinh cho phụ thân Vương Minh Tú một đôi long phượng thai, đôi huynh muội này so với Vương Minh Tú nhỏ hơn gần ba tuổi.

Sau khi kế đệ muội được sinh ra, tân phu nhân đối đãi với nàng rõ ràng cho có lệ, thậm chí Tiền Thiển còn hoài nghi, kế phu nhân bối cảnh không cao này thật ra đang đang âm thầm chèn ép con vợ cả, vị này gia thế bối cảnh không tính cao vợ kế phu nhân kỳ thật đang âm thầm chèn ép con vợ cả nữ, cố ý bỏ mặc Vương Minh Tú không chăm sóc.

Nhưng Tiền Thiển cũng chỉ phỏng đoán mà thôi.

Bởi vì khi Vương Minh Tú chết còn quá nhỏ, ngày thường đều ở cùng bà vú, cũng không tiếp xúc nhiều với tân phu nhân và kế đẹ muội.

"Muội muội chưa dậy sao?" giọng nói ngây ngô của một bé từ ngoài cửa truyền vào.


Đúng vậy......giờ Tiền Thiển mới phản ứng lại, cô còn có một người ca ca nha!! Đích trưởng tử Vương Minh Ngọc.

Quả nhiên không hổ là nhân vật quần chúng? Hai anh em tên đều bình thường như vậy, Tiền Thiển thầm than thở.

Nhìn qua diện mạo của ca ca trong trí nhớ của nguyên chủ, mặt chữ điền, mắt khá to......được rồi......!diện mạo cũng thật bình thường! Đối với dung mạo của mình Tiền Thiển cũng không ôm hy vọng......!
"Dậy rồi......" tay nhỏ ngắn ngủn của Tiền Thiển chống người dậy, nha hoàn bên cạnh vội vàng qua bế cô lên, quay mặt trả lời với người bên ngoài: "Tiểu thư dậy rồi, Trương ma ma đem thiếu gia mời vào đây đi!"
Cửa "Kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, một bánh bao nhỏ dễ thương tầm sáu bảy tuổi vụng về nâng chân ngắn cũn bước qua ngưỡng cửa.

Vừa vào phòng liền nhỏe miệng cười với Tiền Thiển, chiếc răng cửa bị gãy hiện lên rõ ràng: "Tú Tú, muội dậy rồi."
Tiền Thiển một tuổi rưỡi nhìn kỹ ca ca nhà mình, mỉm cười, ai ra bánh bao nhỏ này lớn lên cũng không bình thường như vậy! Mặt nộn nộn, đôi mắt rất có thần, lông mày dậm, cái miệng nhỏ hồng hồng, về sau chỉ cần không bệnh tật, vẫn có vốn đi theo lộ tuyến mỹ nam a!!!
Diện mạo chính là tiền vốn!! Anh em bọn họ không có mẹ ruột trù tính cho, chỉ có thể tự mình cẩn thận hơn, sau này ca ca có thể tìm được một nhạc gia* tốt, đối với tiền đồ rất có lợi.

Ca ca ruột có tiền đồ, tương lai Tiền Thiển cũng có một phần đảm bảo.

*nhà vợ
Kể cả diện mạo của ca ca không xuất sắc cũng không sao, Tiền Thiển vừa nhìn bánh bao nhỏ Vương Minh Ngọc vừa tự an ủi mình, chủ yếu là xem khí chất......!
"Tú Tú đang nhìn ta!" Vương Minh Ngọc quay đầu nhìn ma ma của mình cười: "Nhất định là muốn ta ôm." Hắn vươn đôi tay ngắn nhỏ của mình ra với Tiền Thiển.

Nhìn thân thể nho bé của Vương Minh Ngọc, Tiền Thiển không dám cho hắn ôm, không chừng lại đem cô quăng ngã luôn.


Cô nằm trong ngực nha hoàn giãy giụa một chút, ngắn gọn rõ ràng biểu đạt ý của mình: "Buông!"
Nha hoàn vội đặt Tiền Thiển xuống, Tiền Thiển di chuyển giày thêu nhỏ của mình, cảm thấy một tuổi rưỡi thật khó khống chế thân thể.

Tiền Thiển có gắng đứng vững, nha hoàn ở phía sau đỡ cô không dám buông tay ra.

Chờ đến khi Tiền Thiển cuối cùng cũng đứng vững, cô đẩy tay của nha hoàn ra, bước chân ngắn ngủn lung lay đi về phía Vương Minh Ngọc.

"Cẩn thận!" Vương Minh Ngọc thấy thế vội vàng lao tới đỡ lấy muội muội của mình.

Tiền Thiển ngẩng đầu, hướng về phía bánh bao nhỏ Vương Minh Ngọc cười rạng rỡ, vươn tay về phía hắn.

Vương Minh Ngọc cũng cười rộ lên, hắn cúi đầu nhẹ nhàng sửa lại tóc mái cho Tiền Thiển, vươn tay mập mạp của mình dắt tay nhỏ mềm mại của Tiền Thiển, một cái dắt tay này, chính là rất nhiều năm.......

Bình Luận (0)
Comment