Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 173


Xin lỗi mọi người vì thời gian này không đăng chương, do mình đang lo chạy KPI với làm báo cáo học phần nên hơi bận! Từ hôm nay sẽ siêng năng hơn! Cảm ơn đã ủng hộ truyện ^.^
Editor: Tiểu Mập Mạp
Hàn Mục Lăng nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên ra đề nào, đột nhiên cúi đầu nhìn quạt tròn của mình.

Trên quạt vẽ Lưu vân ánh trăng (mây trôi và ánh trăng), thập phần thanh nhã.

Nàng nhìn nhìn đột nhiên cười lên: "Không bằng dùng hình ảnh quạt tròn làm mệnh đề đi?"
"Cũng được!" Hàn Mục Thanh gật đầu mỉm cười, hắn nhận lấy quạt tròn trong tay Hàn Mục Lăng giơ cao trước mặt Tiền Thiển: "Minh Tú phải nhìn rõ ràng nha."
"Biết rồi!" Tiền Thiển tâm tắc nhìn thoáng qua quạt tròn, đầu óc xoay chuyển, nghĩ về bài hát liên quan đến ánh trăng học mây.

Thật biết làm khó người khác!! Những bài cô biết hát đã không nhiều, vậy mà còn đòi phải ra đề!!
Lưu Vân ánh trăng......!không lẽ muốn cô hát việc phụ nữ cần thiết phải trải qua "Bao giờ trăng sáng"? Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!!! Bài hát này nữ chính đại nhân chuẩn bị để gây ấn tượng, cô là một nhân vật quần chúng góp thêm náo nhiệt làm gì!!! Đều do Hàn Mục Thanh đáng ghét, vốn đã chuẩn bị hát "Để chúng ta vung mái chèo, con thuyền nhỏ bị song đẩy ra xa......"
Từ từ! Thuyền?? ha ha ha!! Tiền Thiển trong lòng tiểu nhân đắc ý chống nạnh cười to! Cô nghĩ ra nên hát cái gì rồi!!! Cảm tạ sự giáo dục âm nhạc ở nhà trẻ!!!"
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Hàn Mục Thanh cười cười nhìn Tiền Thiển, bộ dáng trêu đùa.

"Đương nhiên!" Tiền Thiển tự tin vỗ ngực: "Không sao! Hàn thế tử và Lăng tỷ tỷ phải cầm quạt tròn nhìn cho rõ! Ta xướng khúc nhất định sẽ phù hợp!!"
"Như thế, chúng ta chăm chú lắng nghe!" Nhìn bộ dáng ăn chắc kia của Tiền Thiển, Hàn Mục Lăng thập phần tò mò, nâng má nghiêng đầu chờ nghe Tiền Thiển xướng khúc.


"Vậy ta xướng đây, hai người phải nghe cho rõ đấy." Tiền Thiển hắng giọng, bắt đầu hát.

"Trên bầu trời xanh giữa dãy ngân hà
Có một chiếc thuyền nhỏ màu trắng
Trên thuyền có một cây hoa quế
Bé thỏ trắng đang dạo chơi
Mái chèo đâu mà tìm mãi không thấy
Trên thuyền cũng chẳng thấy buồm
Lơ lửng lơ lửng bay lơ lửng ngoài trời cao
( Bài "Chiếc thuyền nhỏ màu trắng – nhạc mình để trên đầu nha)
Tiền Thiển xướng xong liền nhìn Hàn Mục Lăng vẻ mặt chờ mong, kết quả Hàn Mục Lăng và Hàn Mục Thanh đều vẻ mặt mộng bức ngơ ngẩn nhìn cô.

Lúc này 7788 yên lặng ngoi đầu, cho Tiền Thiển một lời nhận xét chính xác: "Tiền Xuyến Tử......!Cô đúng là thật vui tính!"
"Muội......!Muội đây......" Hàn Mục Lăng lắp bắp: "Là đang xướng ánh trăng sao?"
"Đúng vậy!" Tiền Thiển vẻ mặt khẳng định gật đầu: "Nói đúng hơn là trăng lưỡi liềm."
"Nhưng......!Nhưng......" Hàn Mục Lăng còn đang nhưng nhị thì đã có một tiếng cười to đánh gãy, ba hài tử quay đầu lại nhìn, phát hiện là Định Viễn công.


Lúc đó, Định Viễn công đang bồi phu nhân tản bộ ở hoa viên, vừa vặn nghe thấy ba hài tử này nói muốn xướng khúc, Định Viễn công vì tò mò nên liền cùng phu nhân đứng đó xem náo nhiệt.

Kết quả nhi tử nhà mình lại làm khó người ta, chọc bọn nhỏ ầm ĩ một trận, cuối cùng cháu gái nhà Vương thượng thư xướng một khúc thật kỳ quái.

Huynh muội Hàn Mục Thanh và Tiền Thiển thấy phu thê Định Viễn công phu thê đi tới, đều đứng lên hành lễ.

Định Viễn công một bộ cười đến không khép miệng được, bên cạnh Quốc công phu nhân cũng dùng khăn che miệng cười đến vui vẻ.

"Cha, người nghe thấy rồi?" Hàn Mục Thanh chỉ chỉ Tiền Thiển: "Người nói, Minh Tú đang xướng cái gì vậy! Chúng con bảo nàng xướng về mặt quạt của Lăng Nhi, kết quả nàng xướng cái khúc gì kỳ kỳ quái quái!"
Định Viễn công nhận lấy quạt tròn của Hàn Mục Lăng nhìn kỹ, phụt một tiếng lại cười tiếp: "Tiểu Minh Tú xướng thật sự rất hợp a, chính là ánh trăng! Sao con vậy mà còn chưa hài lòng? Có cây hoa quế và thỏ ngọc, không phải ánh trăng thì là gì?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiền Thiển gật đầu như giã tỏi: "Rõ ràng chính là ánh trăng!"
"Không sai!" Định Viễn công vẻ mặt đứng đắn hát đệm cho Tiền Thiển: "Chính là ánh trăng! Tiểu Minh Tú dùng phép ẩn dụ, cũng xem như ẩn ý sâu xa nha!" Quốc công phu nhân cũng cười mở miệng: "Đúng vậy! Minh Tú xướng không sai, Thanh Nhi không được vô cớ gây rối."
"Đúng!" Tiền Thiển lại nắm chặt lấy cơ hội, bỏ đá xuống giếng: "Hàn thế tử nếu không hài lòng, thì hãy xướng một khúc liên quan tới mặt quạt của Lăng tỷ tỷ cho chúng ta nghe đi."
"Ngươi......!Ta......" Hàn Mục Thanh bị Tiền Thiển chặn họng, nửa ngày cũng nói không nên lời.

Khó có khi nhìn thấy bộ dáng á khẩu nhi tử nhà mình, Định Viễn công và phu nhân càng cười đến cao hứng!!
Nha đầu chết tiệt kia! Hàn Mục Thanh nghiến răng nhìn chằm chằm Tiền Thiển!!

"Được rồi được rồi! Bắt đầu lại lần nữa, lần này ta nhất định sẽ không thua......" Tiền Thiển xoa xúc xắc vẻ mặt kiên định.

"Vậy còn chưa chắc!" Hàn Mục Lăng kiêu ngạo nhướng mày.

Tiếng cười nói trong đình hóng gió truyền đi rất xa......!
............!
Vật đổi sao dời, bốn mùa luân chuyển, đảo mắt lại qua ba năm.

Hàn Mục Lăng cập kê.

Lễ cập kê của nàng tổ chức rất long trọng, xem từ việc Tuyên Nghi trưởng công chúa tiểu muội của đương kim Thánh Thượng tự mình chải tóc cài trâm cho Hàn Mục Lăng là thấy.

Tiền Thiển mười ba tuổi Hàn Mục Lăng kiên quyết để cô làm tán giả (kểu như người chủ trì) cho mình, lần đầu tiên cô trải qua lễ cập kê của quý nữ cổ đại, nên vừa thấy mới mẻ lại vừa khẩn trương.

Nghe nói Tiền Thiển được chính Hàn Mục Lăng chỉ định làm tán giả, Vương Dật phu nhân cực kỳ kích động, tự mình nhìn chằm chằm tiểu Lưu thị làm y phục mới cho Tiền Thiển, còn mỗi ngày nhìn chằm chằm Tiền Thiển học tập lễ nghi trình tự làm lễ cập kê, sợ đến lúc đó cô làm lỗi.

So với Vương Dật phu nhân rất kích động thì Vương Minh Ngọc lại trầm mặc.

Tiền Thiển cũng biết lý do.

Vương Minh Ngọc đã 18 tuổi, hai ngày trước lấy cớ chưa đạt được công danh để cự tuyệt tổ phụ đính thân cho hắn, trong lòng hắn nhớ thương cô nương như họa kia.


Nhưng Vương Minh Ngọc đã hiểu chuyện, hắn rất rõ ràng, Hàn Mục Lăng......!Không có khả năng thuộc về hắn......!
Hiện giờ, người trong lòng của Vương Minh Ngọc phải cập kê, có thể bắt đầu bàn chuyện hôn sự! Nàng......!Rất nhanh sẽ thuộc về người khác! Tưởng tượng đến đây, sự chua xót trong lòng Vương Minh Ngọc không khỏi dâng lên......!
Nhìn Vương Minh Ngọc dần trầm mặc, Tiền Thiển có chút đau lòng, nhưng sinh ra ở thời đại này, ở một gia đình như vậy, rất nhiều việc thân bất do kỷ*.

Tiền Thiển chỉ mong thời gian qua đi, Vương Minh Ngọc có thể sớm buông tay, không phải sống những ngày tuyệt vọng nữa.

*chuyện mà bản thân không thể làm chủ được
Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc vừa thỉnh an Vương Dật phu nhân về, không lâu nữa là đến lễ cập kê của Hàn Mục Lăng, Vương Dật phu nhân lải nhải mà dặn dò Tiền Thiển rất nhiều, đến Vương Dật - Vương thượng thư cũng đặc biệt đến hậu trạch để dặn dò Tiền Thiển vài câu, với chuyện Tiền Thiển được làm tán giả ông rất vừa lòng.

Từ chính đường của Vương Dật phu nhân ra, Vương Minh Ngọc vẫn luôn trầm mặc không biết đang nghĩ cái gì, biết tâm tình hắn không tốt, Tiền Thiển cũng không nói gì.

Đi được một lúc, Vương Minh Ngọc đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn Tiền Thiển có vài phần do dự mở miệng: "Tú Tú......!huynh muốn thương lượng với muội một chút, mở nhà kho xem của hồi môn của nương, huynh nghĩ......"
"Muội biết!" Vương Minh Ngọc chưa nói xong Tiền Thiển liền gật đầu: "Ca huynh không cần phải nói, mở đi! Chọn cho Lăng tỷ tỷ một lễ vật thật tốt, coi như một phần tâm ý của huynh, cũng là...!cũng là một cái kỷ niệm sau này.

Chỉ là ca ca, huynh vẫn nên nhìn thoáng ra một chút! Ngày tháng còn dài......"
Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc hai huynh muội bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vài phần bi thương.

Vương Minh Ngọc cười khổ với Tiền Thiển: "Biết! Ca ca biết! Để Tú Tú phiền lòng rồi, thật xin lỗi......".

Bình Luận (0)
Comment