Dịch: Lạc Đinh Đang***
"Anh nói rồi đó, dù em hay anh trúng thuốc thì hậu quả đều như nhau, người lăn ở phòng này chỉ có thể là hai chúng ta, không có lựa chọn khác. Chúc mừng em vừa mở mắt đã có thêm một người bạn trai." Đường Ngự ôm Tiền Thiển hôn một cái thật to.
"Nhưng... Nhưng mà..." Tiền Thiển nghĩ đến Lâm Du Du, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
"Không có nhưng mà!" Đường Ngự kiên định nói: "Hôm qua chính miệng em nói em thích anh. Chẳng lẽ em định phủ nhận?"
Tiền Thiển câm lặng. Không có cách nào phủ nhận cả! Đúng là thích thật! Nhưng... nhưng ngay từ đầu cô đã biết rõ Đường Ngự không phải người đàn ông của mình nên cô đều trốn thừa nhận mình động tâm với Đường Ngự.
"Tình Tình, em nhìn anh này." Đường Ngự nắm hai tay Tiền Thiển, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Anh trai em hiểu rõ anh, cậu ta biết anh là người rất cố chấp. Chuyện hoặc người anh nhận định thì cả đời này sẽ không thay đổi. Cho nên em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh. Anh không chấp nhận lời từ chối vì anh biết em cũng thích anh. Loại hình vợ tương lai em nói hôm qua không có khả năng xảy ra, anh thích dạng phụ nữ nào anh hiểu rõ nhất. Ngay từ lúc đầu, người trong lòng anh đã là em."
Tiền Thiển:... Rất cảm động rất muốn đồng ý a a a... Nam chính quá phạm quy rồi... Dạng này thì cô gái nào từ chối được đây...
Thấy Tiền Thiển im lặng hồi lâu, Đường Ngự quả quyết giúp cô chọn luôn. Hắn cúi đầu gặm một ngón tay cô: "Đừng ngẩn người nữa. Từ giờ trở đi, em chính là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em, nghe rõ rồi chứ?"
Tiền Thiển trừng hắn nửa ngày, cuối cùng ngơ ngác gật đầu. Nghe thấy lời thổ lộ của Đường Ngự, có một loại vui sướng khó đè nén hiện lên trong lòng cô. Người đàn ông cô thích vừa lúc cũng thích cô, may mắn dường nào! Cô thật sự không muốn bỏ qua. Dù là... Dù là... cuối cùng Đường Ngự vẫn sẽ yêu Lâm Du Du thì cô cũng muốn yêu đương một lần với hắn, ít nhất ở hiện tại người đàn ông này thuộc về cô, không phải sao?
Chuyện ngày mai thì ngày mai buồn, lúc nào Đường Ngự muốn rời khỏi cô thì tính sau! Làm một cô gái độc thân hơn ba mươi tuổi, Tiền Thiển cảm thấy tới lúc đó cô có thể nhìn thoáng được... Giờ cô không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn yêu đương thật tốt. Còn Lâm Du Du... Lâm Du Du...
"Nếu như..." Cuối cùng Tiền Thiển vẫn cất tiếng, âm thanh khô khốc: "Nếu có một ngày, anh nhận ra anh không yêu em, muốn rời khỏi em, vậy nhất định phải nói thẳng với em..."
"Không có ngày đó." Đường Ngự vô cùng kiên định đáp.
"Em nói là nếu như..." Tiền Thiển nào dám bảo pháp tắc thế giới đã sắp xếp bạn gái định mệnh cho anh rồi.
"Được rồi, nếu như!" Đường Ngự cười thở dài: "Nếu có ngày đó, em cứ chơi chết anh là được, đừng cân nhắc nhiều, anh trai em sẽ không để em phải vào tù."
"Nói nhăng cuội cái gì đấy..." Tiền Thiển vui vẻ, đánh một quyền vào ngực hắn.
Đường Ngự thuận thế ngã ngược vào salon phía sau, cười đắc ý: "Hôm đó anh nói với em ở quán cà phê, tháng 8, tháng 9 năm nay sẽ kết hôn, chẳng phải em còn cười nhạo anh sao? Giờ có cô dâu rồi, có thể kết hôn được rồi đó..."
Tiền Thiển: L(*≧□≦ *)¬ Cmn ai muốn kết hôn! Các bước đi chậm lại được không hả...
Không lâu sau khi ăn cơm trưa xong, quả nhiên trợ lý của Đường Ngự mang quần áo tới cho hai người. Cuối cùng không phải bọc khăn tắm quanh người nữa, Tiền Thiển tỏ vẻ cực kỳ thoải mái.
Quả nhiên mặc xong quần áo Tiền Thiển vung tay trở mặt không quen: "Anh đi làm đi, em về trước."
"Lật mặt nhanh vậy?" Đường Ngự ôm Tiền Thiển, hôn một cái lên mặt cô: "Đừng quên, đàn của em vẫn ở trên xe anh đấy."
"Đúng rồi! Em quên mất. Vậy anh đưa em về nhà trước nhé?" Tiền Thiển thử hỏi Đường Ngự.
"Xe của anh bị trợ lý lái đi rồi..." Đường Ngự bản mặt vô lại.
... Vậy anh dông dài cái lông à.
"Để anh gọi lái xe đưa em về trước, tối tan làm anh đưa đàn cho em sau." Thấy Tiền Thiển bĩu môi, Đường Ngự vội thêm vào.
Nếu đã vậy thì Tiền Thiển không dông dài nữa, ngoan ngoãn đi theo Đường Ngự.
Vừa đến chung cư nhỏ của Tiền Thiển, Đường Ngự đã chìa tay ra: "Đưa chìa khóa đây, tối anh tan làm sẽ cầm đàn tới."
"Anh gõ cửa là được rồi, lấy chìa khóa làm gì." Tiền Thiển không tình nguyện.
"Đêm qua khiến em mệt rồi, chiều cứ ngủ đi, anh không muốn ấn chuông làm phiền em." Đường Ngự kéo qua Tiền Thiển qua hôn lên trán cô.
"Ăn nói mờ ám..." Cái mặt mo của Tiền Thiển đỏ ửng, móc chìa khoá đưa cho Đường Ngự. Quả thực cô muốn ngủ một giấc, có lẽ vì ảnh hưởng của thuốc nên tới giờ cô vẫn khá mệt mỏi, cảm giác như cả đêm không nghỉ ngơi.
Đường Ngự nhận chìa khóa rồi đi, trước khi đi còn dặn dò Tiền Thiển phải ngủ một giấc buổi chiều. Không cần hắn nói, Tiền Thiển vừa vào cửa đã nhanh chóng thay quần áo vùi người vào chăn mềm ngủ một giấc tới tối mịt.
Tiền Thiển bị tiếng vang trong phòng đánh thức. Cô nằm trên giường mê man nghe động tĩnh ngoài phòng khách, trong lòng nghĩ nghĩ: Chẳng lẽ có trộm đột nhập?
Cô ngồi dậy, đang định bò xuống giường nhìn lén thì cửa phòng ngủ mở ra từ bên ngoài. Đường Ngự mặc quần áo ở nhà đứng ngoài cửa, ánh mắt chạm nhau với Tiền Thiển. Thấy cô đã tỉnh, Đường Ngự cười: "Dậy rồi à? Vừa lúc ra ăn tối đi."
"Sao anh lại ở đây?" Tiền Thiển lạ lùng nhìn Đường Ngự: "Em tưởng anh đưa đàn xong thì về luôn. Chẳng phải anh rất bận à?"
Đường Ngự thở dài: "Sao cứ muốn đuổi anh đi vậy?"
Hắn ngồi lên giường, giúp Tiền Thiển chỉnh lại mái tóc rối tung: "Anh nói rồi mà? Em không thích hợp sống một mình, nếu anh không đến, em ngủ thẳng tới giờ này, chắc chắn sẽ nhịn bữa tối luôn."
"Vậy nên?" Tiền Thiển vừa hỏi vừa bò xuống giường.
"Vậy nên em ở cùng anh chứ sao." Đường Ngự nói đương nhiên.
"Còn lâu!" Tiền Thiển lườm hắn một cái: "Nhà anh cách chỗ học đàn của em rất xa, bất tiện lắm."
"Anh đưa em đi." Đường Ngự dính sát Tiền Thiển theo cô vào phòng tắm rồi bị đẩy ra.
"Em không cần!" Tiền Thiển cách một lớp cửa hét: "Em ở đây rất tốt!"
"Anh biết." Đường Ngự tựa cạnh cửa, tuyên bố với Tiền Thiển trong phòng tắm: "Vậy nên anh chuyển tới."
Lúc này Tiền Thiển mới phát hiện, trên bồn rửa mặt nhà cô có thêm không ít thứ, dao cạo râu, kem cạo dâu, mỹ phẩm dưỡng da, bàn chải đánh răng, và vô số thứ khác. Cái quỷ gì thế này! Tiền Thiển cầm một chiếc khăn mặt lạ mắt lên, tức thì xoay người chạy ra ngoài.
Trong phòng khách còn hai rương hành lý và hai thùng giấy nhỏ, một cái rương đã mở ra, đồ vật bày đầy đất. Tiền Thiển trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ, mồm miệng không rõ hỏi: "Chuyện gì đây?"
"Hành lý của anh." Đường Ngự đáp nhẹ nhàng, xách một chiếc rương về phòng ngủ: "Anh đợi em tỉnh lại từ lâu để thu dọn tủ quần áo đấy."