Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng

Chương 6

Thái hậu hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười hiền từ, "Cuối cùng ai gia cũng hiểu vì sao Tiêu Thời Vân lại chọn ngươi tiến cung rồi, nợ ân tình của kẻ ngốc không trả sẽ phải xuống địa ngục."

Sau khi biết chân tướng, tâm tình ta vô cùng phức tạp, tên ngu xuẩn Tiêu Thời Vân vậy mà lại hiểu được chuyện tri ân báo đáp, nhưng chân tướng thật sự chỉ là ta bị cướp mất lộ phí, phải biết rằng tên áo đen kia gi.ết người thấy máu, võ nghệ cao cường, ta làm sao dám đấu với hắn, lộ phí cũng không thèm đuổi theo, trực tiếp cút trở về quê quán.

Ta đầy một bụng tâm sự đi trên đường về Tiểu Tước Cung, từ xa thấy có người đứng trước cửa cung của ta.

Tiêu Thời Vân mặc một thân y phục màu vàng, đứng dưới cây dâu tằm, mái tóc đen tung bay, ngược gió nhìn ra xa, có lẽ vừa mới hạ triều, lúc này hắn không ở Ngự Thư Phòng duyệt tấu chương, còn chạy đến Tiểu Tước Cung làm gì?

Hắn cũng nhìn thấy ta, vội vàng chạy tới, "Nghe nói mẫu hậu gọi ngươi tới?"

Vừa dứt lời, hắn thấy cục u trên trán ta, thất thanh hét lên: "Nàng đánh ngươi!"

Ta giật mình, lỗ tai đau nhức, phẫn nộ lui về phía sau một bước, "Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì, chỉ là bị đập đầu mà thôi, ngươi có thể ra dáng hoàng đế một chút được không."

Tiêu Thời Vân giang hai tay ra, đánh giá chính mình, "Trẫm không ra dáng hoàng đế chỗ nào, trẫm chính là hoàng đế, bộ dáng trẫm như nào, bộ dáng của hoàng đế nên như thế."

"Vậy ngươi ổn trọng một chút đi." Giọng nói của ta không tốt lắm.

Tiêu Thời Vân dừng lại, im lặng quan sát ta một lúc, "Ngươi tức giận? Việc làm ăn không tốt à?"

Ta trợn mắt liếc hắn, trực tiếp bước qua người hắn, đi vào Tiểu Tước Cung.

"Này... Trẫm còn chưa nói xong mà, Xuân Anh à, ta đi cả một đoạn đường dài đến đây, một ngụm nước cũng chưa được uống..."

"Rầm!"

Giọng nói của Tiêu Thời Vân bị ngăn trở ở ngoài cửa, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ta gãi đầu, lang thang không có mục tiêu mà nhìn bầu trời, cách đó không xa, còn có thể nghe thấy âm thanh người của cung Hoàng hậu và cung Quý phi cách tường cãi nhau.

Người trong cung Quý phi giống hệt như Hoàng quý phi, quái gở; người trong cung Hoàng hậu lại giống hệt như Hoàng hậu, nóng tính.

Đến buổi trưa, ai về nhà nấy, cơm nước xong xuôi buổi chiều lại tiếp tục.

Dường như những người trong cung, cũng không xấu xa như lời đồn, mọi người đều chỉ đang nỗ lực tồn tại mà thôi.

Ta đột nhiên không biết mình tiếp tục phấn đấu vì cái gì, khi thánh sủng không còn là nhu yếu phẩm của hậu phi, cũng là lúc ta thất nghiệp.

Vì thế ta trút giận lên người Tiêu Thời Vân, hắn không ổn trọng, lại còn thích làm ra vẻ, nghiêm trọng đến mức cho dù hắn là hoàng đế, cũng không ai thích hắn, hiện tại hắn còn dám tìm đến cửa cung của ta.

Ta càng nghĩ càng giận, chuẩn bị chạy đến chỗ của hắn, ném toàn bộ đống bí tịch ế hàng vào mặt hắn, sau đó gia nhập câu lạc bộ hậu phi hoàng gia do Hương phi tổ chức.

Vừa mở cửa, trong ánh hoàng hôn dịu dàng, một bóng người kéo dài trên đất, Tiêu Thời Vân đưa lưng về phía ta, ngồi trên những viên gạch màu xanh trước cửa Tiểu Tước Cung, ngửa đầu nhìn bầu trời bốn phía.

Xung quanh không có ai, trên con đường trong cung vắng vẻ, vài chú chim sẻ khi thì hót líu lo, khi thì cúi đầu mổ thức ăn.

Hắn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, đôi mắt đen thăm thẳm lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, "Xuân Anh à, cuối cùng ngươi cũng mở cửa rồi."

Ta sững sờ đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy Tiêu Thời Vân của giờ khắc này giống như từ khoảng không cô độc bước chân vào pháo hoa nhân gian, mà người nghênh đón hắn kia chính là ta.

Hắn phủi bụi trên mông, tự nhiên dắt tay của ta đi vào Tiểu Tước Cung, lải nhải: "Xuân Anh à, ngươi thật là không có lương tâm, nước đâu, nước đâu?"

Ta đột nhiên dừng chân, làm hắn phải lùi về phía sau vài bước.

Tiêu Thời Văn kinh ngạc quay đầu lại, "Làm sao thế?"

"Việc làm ăn không tốt, không bán được hàng."

Tiêu Thời Vân nuốt nước miếng, môi khô nứt, "Ồ, thiếu bao nhiêu bạc, trẫm tiếp viện cho ngươi."

"Ngươi còn chưa hiểu sao? Bọn họ không thích ngươi, không ai cùng ngươi đón Lễ Thất Tịch."

Tiêu Thời Vân đột nhiên không nói gì, giằng co một lúc lâu, hắn nghiêm túc nhìn ta. "Vậy thì thôi, ta chỉ muốn đến chỗ ngươi uống miếng nước mà thôi, ngươi nhiều lời như vậy làm gì."

Hắn kéo ta, nhưng kéo bất động.

Tay ta dùng sức siết chặt hắn, hỏi: "Ngươi thật sự chỉ đến uống nước thôi sao?"

Tia hoàng hôn cuối cùng trên bầu trời đột nhiên bị đường chân trời che khuất, gạch đỏ ngói xanh bị một tầng mây mù bao phủ, Tiêu Thời Vân đột nhiên ôm lấy ta, thấp giọng nói: "Không phải, Xuân Anh, ta nhớ nàng."

...

Ta cùng Tiêu Thời Vân yêu đương.

Ở độ tuổi không lớn không nhỏ.

Tiêu Thời Vân hạ triều liền chạy đến Tiểu Tước Cung, chẳng mấy chốc, Tiểu Tước Cung sạch sẽ ngăn nắp của ta bày đầy các thể loại tấu chương.

Bọn họ đều nói nam nhân nghiêm túc là hấp dẫn nhất, ta lại không cảm nhận được điều đó, một chữ, phiền, hai chữ, rất phiền, ba chữ, phiền muốn ch.ết.

Ta đẩy chồng tấu chương trước mặt, "Kiểu gì cũng phải ta đọc cho chàng mới được sao?"

Tiêu Thời Vân móc từ trong ngực ra một chiếc vòng tay bằng vàng đeo lên cho ta, "Làm phiền rồi, làm phiền rồi, vất vả rồi, vất vả rồi."

Đến buổi tối, hắn cũng không đến nơi này, an phận thủ thường trở về chỗ của mình ngủ, loại lời nói đại nghịch bất đạo như hoàn thành giấc mộng dở dang gì đấy cũng không dám nói nhiều một câu.

Theo như hắn nói chính là chuyên sủng dễ dàng gây phiền phức cho ta.

Ngại quá, hắn nghĩ nhiều rồi.

Ngoại trừ lần trước Hoàng hậu và Hoàng quý phi đến tìm phiền toái một lần, Tiểu Tước Cung của ta gần như không một ai hỏi thăm.

Sau đó Hương phi lặng lẽ nói với ta, câu lạc bộ muốn chọn hội trưởng danh dự, hai người các nàng sợ bị ta chiếm mất nổi bật, mới nói năng lỗ m ãng với ta như vậy.

Trước mắt, cát bụi đã lắng xuống, Hoàng hậu được chọn, Hoàng quý phi vội vàng phân cao thấp với nàng, ai còn có tâm tư quan tâm đ ến ta với Tiêu Thời Vân...

Gần đây ta học chơi cờ vây, rảnh rỗi lại đi mò mẫm đủ loại kì phổ.

Hiện tại, Tiêu Thời Vân thật vất vả tới một chuyến, đang ngồi ở bàn bên cạnh uống ly trà lạnh đã nửa ngày.

"Xuân Anh à, có trẫm ở đây, nàng còn đọc kì phổ làm cái gì.”

Hắn tự mình ngồi xuống đối diện ta, lấy bàn cờ ra, gọi ta, "Đến đây, trẫm dạy nàng."

Thật ra ta không quá tin tưởng kỹ thuật của hắn, hắn ở trong mắt ta vô cùng không đáng tin cậy.

Qua thời gian một chén trà, dựa vào kỹ năng chơi cờ nhập môn của mình, ta thắng hiểm Tiêu Thời Vân.

Tiêu Thời Vân kinh ngạc nói: "Chà! Xuân Anh, nàng thật là lợi hại!"

Ta cười tươi như hoa, lật đổ bàn cờ, "Tiếp tục tiếp tục."

Chơi cờ với hắn, ta tìm thấy cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ, hai người chúng ta chơi từ lúc mặtt trời chói chang chiếu xuống đầu đến lúc mặt trời lặn xuống phía Tây, ván cuối cùng, Tiêu Thời Vân mờ mờ ám ám nói với ta: "Xuân Anh, ván cuối cùng chúng ta đánh cuộc đi, có được không?"

Ta thắng một buổi chiều, tất nhiên là tràn đầy tự tin, "Đánh cuộc cái gì?"

Tiêu Thời Vân cười nói: "Nếu nàng thua, phải hoàn thành giấc mộng cho trẫm."

Phì, háo sắc.

Ta không chịu yếu thế, "Nếu chàng thua, phải viết một ngàn bức thư tình cho ta."

"Một lời đã định!"

Trong phòng đốt đèn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiêu Thời Vân như biến thành một người khác, quân cờ đen ở trong tay hắn như một đội quân hung hãn trong thế tiến công, tung hoành ngang dọc, biến ảo khó lường, trán ta dần dần toát mồ hôi hột, cố hết sức trái phải chặn lại, ứng phó thế cục.

Ch.ết tiệt, tên Tiêu Thời Vân này dám giấu dốt!

Mắt thấy một bước cuối cùng, Tiêu Thời Vân sắp nuốt chửng ta vào bụng, bàn tay cầm cờ của hắn khựng lại, đột nhiên rơi xuống một chỗ khác,

"Haizzz, thua rồi thua rồi, Xuân Anh, nàng thật là lợi hại!" Tiêu Thời Vân thả hai chân đang khoanh lại xuống, phủi phủi quần áo, "Xem ra trẫm phải viết thư tình cho nàng mỗi ngày rồi."

Ta tức giận trừng hắn, hóa ra ta bị hắn chơi đùa cả một ngày.

Tiêu Thời Vân đứng lên, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, trẫm... về đây."

Ta đứng bật dậy, túm lấy cổ áo của hắn, "Chàng về cái rắm!"

Hắn bị ta túm, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào ta, đợi ta mở miệng nói chuyện.

Ta giận đến run cả người, chỉ vào mặt mình, "Ta xấu lắm sao!"

"Không xấu."

"Không xấu thì chàng chạy cái gì?" Ta gầm lên.

Vẻ mặt hắn cứng đờ, biểu tình trên mặt giống như băng tan, khóe miệng không khống chế được cong lên, "Trẫm có thể không đi sao?"

Ta đẩy hắn, "Đi đi, chàng đi đi! Đừng đến đây nữa!"

Tiêu Thời Vân cười, ôm chặt lấy, vùi đầu vào cổ ta, "Xuân Anh, ta không đi nữa, tối hôm nay dù nàng nói cái gì ta cũng không đi nữa."
Bình Luận (0)
Comment