Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 17

Bị nhiều người giơ di động vây xem như vậy, mới đầu Chu Bách Triết còn có chút ngượng ngùng, thế nhưng không được bao lâu đã thích ứng, bình tĩnh giang tay đá chân, làm cành lá vung xào xạc xào xạc.

Nhóm thôn dân không biết đám ớt rốt cuộc đang luyện gì, thế nhưng bọn họ phát hiện những động tác này lại rất đơn giản, người bình thường cũng có thể học theo.

Đội trưởng đội săn là dị năng giả cường đại nhất trong thôn, ông híp mắt bắt đầu học theo động tác của Chu Bách Triết.

Nhóm thôn dân vốn dè dặt giả vờ như đi ngang qua thấy vậy cũng rối rít mặt dày luyện theo, trong lòng cứ có cảm giác quái quái, tuy động tác rất thoải mái nhưng cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

Chu Bách Triết vung lá cây, trong lòng thầm đếm nhịp, một hai ba bốn! Hai hai ba bốn! Cả cây ớt đều tràn trề sinh lực, động tác cũng mạnh mẽ dứt khoát.

Mà nhóm thôn dân thì nhăn nhó như táo bón, càng nhảy lại càng thấy quái, động tác có tiết tấu như vậy, rốt cuộc thiếu cái gì mà không có chút cảm xúc mạnh mẽ nào?

Theo động tác cuối cùng kết thúc, Chu Bách Triết cảm thấy cả người thực thoải mái, tựa hồ tinh thần cũng thả lỏng rất nhiều, không còn mệt mỏi như trước.

Thực tế thì rất nhiều người xem thường bài tập đơn giản này, thế nhưng từ già trẻ lớn bé, trừ bỏ đầu óc được nghỉ ngơi thả lỏng, cơ bắp cũng cần thả lỏng.

Người già luyện tập có thể nâng cao chức năng của tim phổi, thúc đẩy máu tuần hoàn, tăng cường công năng của các cơ quan, cũng đề cao chức năng bài tiết trong cơ thể, giảm bớt độ mệt mỏi.

Quan trọng hơn là có thể bồi dưỡng tư thế chuẩn xác tránh làm tổn thương đến cơ bắp nhưng vẫn đạt được hiệu quả thả lỏng, giảm bớt áp lực.

Vì thế sau khi bài thể dục kết thúc, vài thôn dân lớn tuổi liền thở hồng hộc, cả người túa mồ hôi, thế nhưng cũng thả lỏng rất nhiều.

Nháy mắt các thôn dân đều ý thức được động tác võ thuật này có thể dùng để rèn luyện thân thể này phù hợp cho tất cả mọi người.

Chu Bách Triết xoay người nhìn nhóm thôn dân vây xem, còn chưa kịp làm gì thì bọn họ đã nhanh chóng tản đi, ôm di động hệt như ôm bảo bối cười toét miệng chạy về nhà, nhất định phải truyền lại loại võ thuật thần kỳ này cho người nhà của mình, để bọn họ cũng học theo!

Người không quay được thì rối rít chạy tới tìm trưởng thôn: "Trưởng thôn, ngài đứng ở vị trí phía trước, nhất định quay được video rõ ràng nhất, có thể... share cho tụi tôi không?"

Trưởng thôn vội vàng gật đầu: "Được, mọi người cứ về trước đi, chốc nữa tôi sẽ gửi đoạn video này cho tất cả mọi người, nhất định phải để toàn thôn đều được học!"

Lúc này nhóm thôn dân mới vui sướng quay về nhà.

Đối với chuyện này, Chu Bách Triết không hề hay biết gì cả.

A Ngưu cất di động, có chút khẩn trương nhìn cây ớt trước mặt, sau một phen giãy dụa chiến đấu với nội tâm mới lấy hết dũng khí nói: "Cám ơn ngài đã cứu con trai tôi."

Cây ớt chỉ thiên khẽ động, giống như lắc đầu mà lắc lắc lá cây, biểu thị đừng khách khí.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy đã làm A Ngưu khẩn trương hơn nữa, lúng túng một lúc lâu, ngay cả rắm cũng không phóng được.

Vợ A Ngưu vẫn luôn trốn trong phòng cũng dẫn đứa con ra, nhỏ giọng nói: "Mau... mau nói cám ơn Ớt đại vương."

Mọi người trong thôn không biết cây ớt này tên gì, vợ A Ngưu chỉ có thể căn cứ theo câu chuyện của địa cầu cổ mà mình nghe được lúc nhỏ để đặt danh hiệu này cho Chu Bách Triết.

Tự dưng được phong là Ớt đại vương, Chu Bách Triết hoàn toàn sửng sốt.

Từ khi nào mà cậu trở thành Ớt đại vương rồi?

A Ngưu không giỏi ăn nói, gật đầu lắp ba lắp bắp nói: "Sau này nếu ngài có chuyện gì, tôi nhất định sẽ nỗ lực hỗ trợ."

Chu Bách Triết gật đầu, dẫn nhóm tiểu đệ quay về ruộng rau, phân phó chúng trở về hố của mình nghỉ ngơi, bản thân cậu cũng vậy, không nhúc nhích nữa, giống như đang ngủ.

Lúc này cả nhà A Ngưu mới thở phào một hơi, bình tĩnh lại.

Chu Bách Triết nhắm mắt, bất quá tư tưởng đang không ngừng xem xét cửa hàng, cậu phát hiện sau quá trình hấp thu tinh hạch ngày hôm nay, tích phân rốt cuộc cũng đạt tới một ngàn.

Đây chính là một ngàn điểm tích phân a.

Ôm tâm tình vô cùng kích động, Chu Bách Triết lật tới trang vật phẩm từ năm trăm đến một ngàn tích phân, sau đó bắt đầu tìm kiếm vật phẩm mình cần, tìm nửa ngày thì phát hiện số phật phẩm một ngàn tích phân đại đa số đều thực vô bổ, đối với hiện trạng của cậu bây giờ thì căn bản không có tác dụng quá lớn.

Chu Bách Triết cảm thấy khá mất mát, lật xem mớ sản phẩm phía sau, nháy mắt bị một vật phẩm trị giá một ngàn hai trăm điểm tích phân hấp dẫn.

[loa nhỏ] Vật phẩm này có thể giúp bất kỳ sinh vật nào mở ra linh trí phát ra âm thanh, hơn nữa còn có thể trao đổi bình thường với nhân loại.

[Điểm tích phân cần đổi] 1200

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm vật này tầm vài phút, cuối cùng nhịn đau từ bỏ, dù sao thì nguy cơ con trùng biến dị cấp bốn kia đã sắp đến, số tích phân vất vả lắm mới tích góp được không thể tùy tiện lãng phí, thứ tốt phải dùng đúng chỗ.

Đêm đó, Chu Bách Triết đứng ngủ gật, không bao lâu sau cậu liền theo bản năng từ trong đất rút ra, trực tiếp lăn một vòng, kéo kéo mấy chiếc lá khô đắp lên người rồi ngủ tiếp.

Tư thế kia, cực kỳ giống người đang nằm nghiêng.

Sáng sớm hôm sau, nhóm thôn dân bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm cây ớt nào đó trong vườn rau, thật lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần.

Rốt cuộc có ai có thể giải thích cho bọn họ biết vì sao tư thế ngủ của một cây ớt lại giống người đến vậy không?

Chu Bách Triết run run lá cây, mở mắt ra, nhất thời bị nhóm thôn dân vây xem làm sợ hết hồn, lăn một vòng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, viết trên đất: Mấy người xúm lại đây làm gì?

Nhóm thôn dân nhìn nhau, xấu hổ không thôi, chẳng lẽ nói mình nhìn cây ớt ngủ?

Cũng may có đội trưởng đội săn đứng ra giải thích: "Chúng tôi sợ ngài ở đây không thoải mái, định tới hỏi xem ngài có cần gì hay không, nhưng mà thấy ngài ngủ ngon như vậy lại ngại không dám quấy rầy."

Chu Bách Triết thầm bĩu môi, không quản nhóm thôn dân có tin hay không, dù sao thì cậu cũng không tin lời giải thích vừa nghe đã thấy giả tạo này.

Bất quá Chu Bách Triết vẫn đi ngược tâm ý, phủi phủi đất nói: nhân loại các người thật lương thiện, bản Ớt đại vương rất cảm động.

Ớt đại vương?

Mọi người nghiền ngẫm từ này rồi bừng tỉnh hiểu ra, bộ dáng mình hiểu.

Tương truyền ở thời địa cầu cổ có rất nhiều thực vật cùng động vật thành tinh, phàm là có thể hiệu lệnh được nhóm tiểu đệ thì sẽ được xưng là đại vương.

Vì vậy... nhóm thôn dân chỉ mất một giây liền tiếp nhận danh xưng mới mẻ này, biểu tình còn thực đương nhiên.

Chu Bách Triết có chút đỏ mặt, thế nhưng thật sự rất thích, bởi vì nghe rất là oai!

Lúc này, Ớt đại vương oai hùng vung vẫy cành lá, tiếp tục cào cào đất viết: Mọi người muốn ra ngoài đi săn à?

Đội trưởng đội săn gật đầu: "Đúng vậy."

Chu Bách Triết dĩ nhiên biết bọn họ định ra ngoài tìm tinh hạch cho mình, vì thế vội vàng vẫy vẫy nói: "Bản Ớt đại vương đi nữa."

Đội trưởng đội săn có chút khó xử, do dự nói: "Cái này, hình như không được tốt lắm đi."

Dù sao thì thân phận của đối phương cũng tôn quý như vậy, sao có thể cùng bọn họ ra ngoài đi săn.

Chu Bách Triết sớm đã ở trong thôn tới phát ngán, chỉ hận không được ra thế giới bên ngoài xem xét, vì thế vội vàng quẹt quẹt mặt đất: Cứ quyết định như vậy, mỗi người nhớ mang theo một gốc ớt chỉ thiên.

Mang theo một gốc ớt chỉ thiên?

Mọi người nhìn nhau, mặc dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, Chu Bách Triết nhanh chóng lệnh cho đám tiểu đệ nhảy ra khỏi hố đất, từng gốc từng gốc nhảy lên ngực dị năng giả, cành lá cùng bộ rễ vững vàng quấn lấy đối phương để tránh bị rớt xuống.

Mặc dù trên ngực treo một cái cây căn bản không nặng nề gì, thế nhưng mỗi người đều có chút mất tự nhiên kéo kéo quần áo, đụng cũng không dám đụng.

Lúc này Chu Bách Triết mới hài lòng gật đầu, sau đó lấy trớn nhảy lên đầu vai đội trưởng đội săn, gốc vững vàng quấn lấy khôi giáp đối phương, cành lá phần phật một phát, biểu thị lên đường!

Chẹp! Nếu Ớt đại vương người ta cũng nhảy lên rồi, đội trưởng đội săn cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể ra dấu cho mọi người lên đường.

Ở chỗ cổng thôn, biểu tình của trưởng thôn cùng thôn dân khá đặc sắc, dù sao thì cho dù là ai, nhìn thấy một đám người đeo theo một cây ớt không chút động tĩnh, hệt như hình nộm thì khẳng định cũng không bình tĩnh nỗi.

Dĩ nhiên, Chu Bách Triết làm Ớt đại vương khẳng định sẽ không yên tĩnh như vậy, cậu ngồi ngay ngắn trên đầu vai đội trưởng, chào hỏi trưởng thôn.

Trưởng thôn thấy Chu Bách Biết muốn đi cùng đội săn, sắc mặt dần dần thả lỏng, không còn... lo lắng như trước nữa.

Mỗi lần đội săn ra ngoài vẫn luôn có người bị thương, luôn có người vĩnh viễn không thể quay về được, thế nhưng lần này có nhóm ớt trợ giúp, đội săn có lẽ sẽ bình an vô sự trở về.

Trưởng thôn nhìn Chu Bách Triết, hạ thấp giọng, gần như là cầu khẩn nói: "Ớt đại vương, tôi không cầu ngài dốc hết toàn lực bảo vệ bọn họ, chẳng qua cầu ngài nều như có thể thì thuận tay giúp một chút là tốt rồi, thôn chúng tôi thực sự đã chết quá nhiều người rồi..."

Nói xong, trưởng thôn cảm thấy mình yêu cầu hơi quá đáng, vội vàng khoát tay: "Ngài cứ coi như không nghe thấy đi, tôi già rồi, cứ nói mê sảng mãi, ngài đừng xem là thật."

Nhìn trưởng thôn mấy hôm trước vẫn còn hăm hở nhưng hôm nay giống như già tới năm sáu chục tuổi, Chu Bách Triết đột nhiên vươn cành lá, vỗ vỗ bả vai đối phương.

Đội săn mang theo nhóm ớt ra ngoài, chỉ còn trưởng thôn ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm xúc trên đầu vai tựa hồ vẫn còn lưu lại, cứ như nhắc nhở cho ông biết hết thảy không phải là ảo giác.

Nháy mắt, trưởng thôn nước mắt giàn giụa.

Ông biết, cây ớt thần kỳ kia, đáp ứng mình.

Đội săn dần dần rời xa cổng thôn, biểu tình mỗi người đều rất ngưng trọng, Chu Bách Triết đột nhiên quay đầu lại, cậu thấy trưởng thôn cùng nhóm thôn dân vẫn như cũ đứng ở cổng thôn, thật lâu vẫn không chịu rời đi.

Cậu còn thấy... trưởng thôn chảy nước mắt phất phất tay.

Nháy mắt đó, Chu Bách Triết thật sự không nói được cảm giác trong lòng mình.
Bình Luận (0)
Comment