Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 7

Dưới sự cố gắng của nhóm ớt tiểu đệ, cuối cùng thiết bị tự động phun nước cũng được mang ra ngoài, Chu Bách Triết cẩn thận nhớ lại cách sử dụng, sau đó ra lệnh cho một trong số tiểu đệ nhấn nút.

Nháy mắt, vật thể hình tròn kia nhanh chóng bay lên giữa không trung rồi tự động phun nước tưới cho đám cây cối trên đám ruộng.

Mặt đất vốn có chút khô cằn dần dần ẩm ướt, màu sắc cũng từ khô vàng trở thành nâu sẫm, mặc dù nhất thời không thể nhìn ra sự thay đổi của nhóm thực vật, thế nhưng tin tưởng không qua vài ngày nữa, chúng sẽ lại một lần nữa tràn đầy sinh lực.

Chu Bách Triết theo bản năng bắt đầu liều mạng hấp thu nước trong đất, cảm giác này rất kỳ diệu, rõ ràng cậu không phải thực vật nhưng đối với chuyện quang hợp cùng hấp thu nước lại rất quen thuộc, căn bản không cần mò mẫm luyện tập.

Sau một lát, Chu Bách Triết rốt cuộc cũng thỏa mãn, toàn bộ lá cây lại mơn mởn tươi tốt.

Qua mười phút, Chu Bách Triết đoán đã đủ, liền lệnh cho nhóm tiểu đệ mang thiết bị trả về chỗ cũ, sau đó bảo chúng tự vùi mình xuống hố, tiêu hủy chứng cớ phạm tội.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi tinh cầu màu mỡ nhưng đầy nguy hiểm này, các chiến sĩ trong thôn chuẩn bị thỏa đáng, mặc áo giáp cầm kiếm laser xuất phát tiến vào khu vực nguy hiểm.

Chu Bách Triết càng ngày lại càng tò mò với thế giới bên ngoài hơn, đồng thời cũng khao khát những viên tinh hạch mà nhóm chiến sĩ mang về, chính là cậu không biết trưởng thôn để chúng ở đâu.

Cùng lúc đó, sau khi vượt qua nguy cơ chết khát, Chu Bách Triết rốt cuộc có thể tĩnh tâm suy nghĩ xem làm thế nào lấy được những viên tinh hạch kia, đồng thời không quên lợi dụng đêm khuya vắng người dùng tinh thần lực điều khiển nhóm tiểu đệ luyện tập những động tác đơn giản.

Cuộc sống như vậy mặc dù có chút hơi nhàm chán nhưng đời trước dù sao cũng là người tập võ, sớm đã quen với cuộc sống tịch mịch này, mỗi ngày không ngừng luyện tập trụ cột, tin tưởng chỉ cần chăm chỉ thì nhất định sẽ tiến bộ.

Thời gian thoáng cái trôi qua, lặng lẽ đã qua nửa tháng.

Nửa tháng này, Chu Bách Triết lại tăng thêm năm cây ớt tiểu đệ, quan trọng hơn là khả năng điều khiển thực vật cũng thành thạo hơn, chỉ cần một ý niệm lóe lên thì mười một tiểu đệ có thể lập tức thi hành những chuyện đơn giản.

So với trước kia thì đã tiến bộ rất nhiều.

Nhưng đổi lại thì tinh thần lực hao phí cũng nhiều hơn, nhưng mỗi lần tiêu hao thì tinh thần lực của Chu Bách Triết lại tăng tiến hơn.

Cùng lúc đó, thông qua nửa tháng này nghe những người khác nói chuyện, Chu Bách Triết cũng hiểu được đại khái về thế giới này.

Thời hiện giờ cách thế kỷ hai mươi mốt là hai ngàn năm, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển theo hướng dị năng đã làm nhân loại phát triển theo một hướng phồn thịnh mới.

Tin tức này làm Chu Bách Triết kinh hãi thật lâu, vô luận thế nào cũng không ngờ hóa ra mình trọng sinh vào hai ngàn năm sau, khó trách mặc dù là tinh cầu bị vứt bỏ nhưng khoa học kỹ thuật ở đây vẫn cao hơn địa cầu rất nhiều.

Ngoài ra, Chu Bách Triết còn biết được nguồn gốc của số tinh hạch kia, chúng lấy ra từ đầu của đống trùng biến dị, tinh hạch của trùng biến dị có thể dùng để thăng cấp tinh lọc dị năng, xác trùng thì có thể chế tạo thành rất nhiều vật phẩm.

Người trong thôn đại đa số đều dựa vào việc bán tinh hạch cùng xác trùng để sống, cứ cách mỗi hai tháng, thôn làng sẽ phái ra một đội ngũ nhỏ mang những thứ này cũng vật phẩm của các nhà gom góp lại tới thế giới khác bán, sau đó hỗ trợ mang về một ít đồ dùng hàng ngày.

Tinh cầu này quá hẻo lánh lạc hậu, không có bất cứ tuyến đường hàng hải tinh tế nào ghé tới, thế nhưng cứ cách hai tháng sẽ có một chiếc phi thuyền tư nhân đi ngang qua, đây là thông đạo duy nhất kết nối thôn làng này với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng cho dù biết đây là thế giới hai ngàn năm sau cũng không có ích gì, bởi vì hôm nay mặc dù có bàn tay vàng cường đại nhưng Chu Bách Triết vẫn rơi vào trạng thái rất khó khăn.

Cậu chỉ là một cây ớt, phần gốc cắm sâu sinh trưởng trong đất cũng hạn chế khả năng dùng vũ lực để chiếm tinh hạch từ đám trùng biến dị, hơn nữa hiện giờ cậu không có tinh hạch để đổi vật phẩm trong cửa hàng.

Cậu nên làm gì đây?

Chu Bách Triết có chút nóng nảy, tựa như cánh cửa sổ cùng cửa chính thượng đế lưu lại cho mình đều đóng kín.

Ngay lúc này, một nhóm người vây quanh ba người từ xa xa đi tới, Chu Bách Triết lập tức nhận ra đó là một nhà A Ngưu.

Trong lòng A Ngưu ôm một đứa bé, sắc mặt đứa bé tái nhợt thoạt nhìn không có chút sinh lực, mềm nhũn nằm trong lòng A Ngưu, ánh mắt trống rỗng, giống như mất đi động lực tiếp tục sống.

Vợ A Ngưu thỉnh thoảng lại lau nước mắt, vừa bi thương lại thống khổ, rất nhiều thôn dân cũng tỏ ra tiếc nuối, hiển nhiên rất đồng tình với nhà A Ngưu.

Chu Bách Triết suy nghĩ một chút, thoáng cái liền hiểu được là chuyện gì.

Đứa bé này phỏng chừng đã hoàn toàn trở thành phế nhân.

Tiếng khóc tuyệt vọng của vợ A Ngưu làm mọi người đều đau lòng, thân là chủ gia đình, giờ phút này A Ngưu cũng chỉ có thể ôm chặt đứa bé trong lòng, cố kiềm nén tất cả thống khổ vào lòng.

Thôn dân hỗ trợ đưa ba người vào nhà, còn tốt bụng mang chút thức ăn bên nhà mình qua, hi vọng nhà A Ngưu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

A Ngưu kiềm nén đau buồn cám ơn mọi người, mọi người cũng biết nhà A Ngưu cần không gian an tĩnh, vội vàng an ủi vài câu rồi rối rít rời đi, trước khi đi trưởng thôn nói với A Ngưu: "Có chuyện gì cứ tới nói với tôi, tôi sẽ giúp anh nghĩ biện pháp."

Ánh mắt A Ngưu ứa lệ quang, ẩn nhẫn nói: "Cám ơn..."

Tất cả những lời muốn nói của trưởng thôn hóa thành tiếng thở dài, vỗ vỗ vai rồi rời đi, vợ A Ngưu thấy mọi người đã rời đi thì rốt cuộc không nhịn được nữa, nháy mắt ngồi bệch xuống đất ôm đứa con gào khóc, hoàn toàn không để tâm tới hình tượng.

Mặc dù thoạt nhìn rất chật vật nhưng lại làm người ta cảm thấy tuyệt vọng cùng đau lòng, Chu Bách Triết nhìn cũng có chút không đành lòng.

Tình thương của mẹ vẫn luôn dễ dàng kích động điểm mềm yếu nhất trong trái tim mọi người.

Tiểu Tây bị tiếng khóc đánh thức, chầm chậm tỉnh lại, có chút không biết làm sao, chỉ có thể an ủi: "Mẹ, đừng khóc, con không sao, chẳng qua..." Bé dừng lại một chút, có chút tuyệt vọng: "Con không thể thành công kích phát dị năng, con không bao giờ... có thể bảo vệ cha mẹ được nữa."

Trong thế giới tràn đầy nguy hiểm này, nó chỉ có thể làm một phế nhân, được cha mẹ bảo hộ, cảm giác này thực không tốt chút nào, đứa nhỏ đồng lứa ở nhà cách vách đã sớm kích phát dị năng, thậm chí còn bắt đầu theo đại đội ra ngoài thám hiểm.

Mà nó chỉ là một phế nhân ngay cả người bình thường cũng không bằng.

Vĩnh viễn chỉ mang tới phiền toái cho người khác, giờ phút này, trong lòng đứa bé còn chưa được trải đời quá nhiều đột nhiên nảy ra ý định muốn tự sát.

"Tiểu Tây, con dọa chết mẹ rồi, nếu con xảy ra chuyện thì mẹ phải làm sao đây..." Vợ A Ngưu ôm chặt đứa nhỏ, giống như sợ giây tiếp theo đứa bé sẽ biến mất.

Giờ phút này, trong lòng Tiểu Tây đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy.

Nó không nên nghĩ tới chuyện tự sát, nếu nó chết rồi, che mẹ sẽ đau khổ biết bao nhiêu.

Thế nhưng đã trở thành phế nhân, nó có mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.

Chu Bách Triết là người tập võ, cậu thực sự rất tán thưởng đứa bé hiếu thuận này, mặc dù nội tâm thì có chút yếu đuối.

Ban đêm, lúc một nhà A Ngưu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đón nhận sự thật này, sau khi dỗ đứa con ngủ, vợ chồng A Ngưu mới quay về phòng ngủ, thế nhưng đêm nay, cả ba người căn bản đều không ngủ ngon giấc.

Thấy nhà A Ngưu đã trở lại, Chu Bách Triết cũng không dám lỗ mãng như trước, cậu bảo nhóm thực vật cố thả nhẹ bước chân, sợ bị người nhà A Ngưu nghe thấy.

Một đêm trôi qua, sáng sớm lại là một ngày mới tốt đẹp.

Chu Bách Triết bị tiếng trò chuyện ồn ào đánh thức...

Lúc này...

Đội trưởng đội đi săn mang thức ăn từ nhà mình tới cho vợ A Ngưu: "Mấy thứ này chị cầm đi, hôm qua tôi về muộn quá nên không tới được."

Vợ A Ngưu thấy vậy cũng không từ chối, sau khi nhận lấy thì vội vàng cảm kích nói cám ơn, hiện giờ nhà bọn họ ngay cả cơm ăn cũng khó, cũng không già mồm cãi láo, càng miễn bàn tới đứa con vừa mới khỏe lại rất cần bổ sung dinh dưỡng.

Thấy vậy, đội trưởng đội đi săn cười híp mắt nói với A Ngưu: "A Ngươi, mấy ngày này anh ở nhà bồi vợ con đi, không cần theo tụi tôi ra ngoài, lúc này trong nhà không có dị năng giả sao được chứ."

A Ngưu cầm kiếm laser, có chút do dự: "Vậy sao được..."

Cho dù là đội đi săn nhưng nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ lãnh địa an toàn của thôn làng, tuyệt đối không thể để đám trùng biến dị kia tiến vào lãnh địa, ngoài ra còn phải đảm bảo mỗi ngày đều phải giết một vài con trùng biến dị, tốt nhất là đẳng cấp cao một chút.

Dị năng giả trong thôn cần tinh hạch của trùng biến dị cao cấp để thăng cấp.

Quan trọng hơn là dị năng giả gia nhập đội đi săn có thể có được tài nguyên tốt nhất trong thôn, bao gồm cả số tiền bán được từ tinh hạch cùng xác trùng biến dị, đội đi săn sẽ có được gần một nửa.

Bởi vì mua tinh hạch cho Tiểu Tây, tất cả tiền trong nhà A Ngưu đều đã sài hết, càng miễn bàn là Tiểu Tây kích phát dị năng thất bại phải đưa vào bệnh viện, tiền chi ra thực sự đếm không hết, cũng may có trưởng thôn làm chủ, mượn số tiền dùng chung trong thôn mới đảm bảo Tiểu Tây được chữa trị thuận lợi.

Vô luận thế nào, A Ngưu cũng không hi vọng mình vắng mặt, ông cần công việc này để nuôi sống gia đình.

Vợ A Ngưu mặc dù hi vọng A Ngưu có thể lưu lại bồi mình, bà cần có người bầu bạn, an ủi lúc này.

Thế nhưng mặt khác, lợi ích đội đi săn mang tới mỗi ngày thực sự không thể khinh người, vợ A Ngưu cũng không hi vọng A Ngưu bỏ qua.

Vì mâu thuẫn nên vợ A Ngưu dứt khoát im lặng, nghe theo ý kiến của A Ngưu.

Nghĩ tới nghĩ lui, A Ngưu vẫn không từ bỏ được lợi ích của một ngày đi săn, thế nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của người vợ mà mình yêu thương, ông đột nhiên có quyết định.

"Được đội trưởng, vậy hôm nay tôi không đi." A Ngưu cố nén đau lòng ra quyết định.

Vợ A Ngưu không thể tin, sau đó nước mắt ứa ra, cảm động không thôi, bà biết chồng mình muốn đi cỡ nào, thực ra thì làm phụ nữ, chỉ cần biết chồng tốt với mình là đủ rồi.

Cuối cùng vợ A Ngưu lau nước mắt: "Không cần lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho con, anh đi săn đi."

A Ngưu đột nhiên lắc đầu, lộ ra nụ cười thật thà: "Đã lâu rồi anh không ở bên em cùng con, hiện giờ là lúc hai người cần anh nhất."

Mặc dù dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng A Ngưu là một người chồng vừa cẩn thận lại có trách nhiệm, hôm nay ở lại nhà, A Ngưu không để vợ mình làm bất kỳ việc gì, chỉ để vợ bồi đứa con, sau đó chính mình thì bắt đầu một ngày bận rộn.

Cho dù là người qua đường, hôm nay Chu Bách Triết cũng cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì cậu rốt cuộc cũng có thể hấp thu nước vào ban ngày.

Ánh mặt trời chiếu sáng làm nhóm thực vật trong mảnh ruộng xanh um tươi tốt, mỗi chiếc lá đều mang theo giọt nước, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống.

Hôm nay, vợ A Ngưu rất hạnh phúc.

Mặc dù tương lai vô cùng khó khăn nhưng chỉ cần có chồng cùng con ở bên cạnh, bà sẽ có vô hạn dũng khí và động lực để đối mặt với những khó khăn đó.

A Ngưu chỉ biết làm vài món đơn giản, ông đi ra ruộng rau, nhìn lướt qua mớ cải trắng, sau đó quay qua đám ớt chỉ thiên, khó hiểu hỏi: "Lúc chúng ta vắng nhà, đám cải trắng đều héo sắp chết rồi, sao đám ớt vẫn xanh tốt vậy?"

Vợ A Ngưu nghe vậy cũng khó hiểu: "Đúng thật, em nhớ ớt cũng không giỏi chịu khô hạn lắm, bất quá có lẽ là tốt hơn cải trắng đi."

A Ngưu nghĩ nghĩ một chút rồi bình thường trở lại, không xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Chu Bách Triết đang đóng giả làm một cây ớt đơn thuần bình thường nghe thấy cuộc nói chuyện của hai vợ chồng A Ngưu thì sợ tới ứa mồ hôi lạnh, nếu không phải không thể cử động, lúc này khẳng định cậu đã sợ tới rút rễ.

Thực may mắn hai người không truy cứu sâu, bằng không Chu Bách Triết nhất định đã lộ tẩy trong tình huống không có năng lực tự vệ này.

Đúng là may mắn.

A Ngưu đi tới chỗ cải trắng nhổ một gốc tươi non, sau đó đi tới chỗ ớt chỉ thiên, nhìn lướt qua một chút rồi ngắt vài quả ớt đỏ tươi sáng bóng: "Hôm nay ăn thịt xào ớt đi."

A Ngưu vừa lẩm bẩm vừa trở về nhà.

Chu Bách Triết yên lặng nhìn cây ớt bị vặt sạch quả, nội tâm có chút không phúc hậu đốt một cây nến cho đối phương, may mắn người nọ không vặt cậu, bằng không những quả ớt đáng yêu của cậu đã không giữ được.

Không bao lâu sau trong nhà truyền tới mùi hương cay cay vô cùng mê người, hại nội tâm Chu Bách Triết ứa nước miếng, cậu không biết vì sao mình làm một cây ớt, chẳng những nhìn được nghe được mà thậm chí còn ngửi được mùi thơm của thức ăn, bất quá nghĩ lại thì ngay cả chuyện trọng sinh cũng xảy ra rồi, một cây ớt có giác quan tựa hồ cũng bình thường thôi.

Cuộc sống cứ vậy lặng lẽ trôi qua, A Ngưu bồi con trai cùng vợ ba ngày, sau đó được vợ thúc giục cầm kiếm theo đại đội ra ngoài đi săn.

Mỗi ngày A Ngưu đều mang về chút thịt, vợ A Ngưu dùng nó làm thức ăn bổ sung dinh dưỡng cho con trai, đứa bé vốn có chút gầy gò dần dần có da có thịt hơn, cũng không còn quá bệnh tật ốm yếu.

Khoảng thời gian nửa tháng này, Tiểu Tây thường xuyên giúp vợ A Ngưu làm những việc trong khả năng, tỷ như tưới nước cho vườn rau, lấy đồ này nọ, có lẽ vì không có dị năng nên ở trong thôn Tiểu Tây cơ hồ không có bạn bè.

Ngoại trừ thời gian tới trường học tập, khoảng thời gian còn lại bé chỉ ngồi ở đó ngẩn người, không biết nghĩ gì.

Có lẽ là quá tịch mịch, một đứa bé mười mấy tuổi vốn là độ tuổi hoạt bát hiếu động nhưng vì không có bạn bè nên mỗi ngày Tiểu Tây đều trông có vẻ không vui, chống cằm nhìn về phía vườn rau nhà mình lầu bầu lẩm bẩm.

Mà những lời đó toàn bộ đều tiến vào tai Chu Bách Triết.

"Cho dù mình học giỏi hơn nữa thì mọi người cũng không thích chơi với mình, bởi vì mình không có dị năng, bọn họ cảm thấy mình vô dụng, cảm thấy mình là phế nhân, thực không biết nên làm gì, vì sao mình lại không có dị năng..."

"Nếu có dị năng thì tốt biết bao nhiêu, mình có thể bảo vệ người nhà, bảo vệ thôn làng này, nói không chừng còn có thể rời khỏi tinh cầu này, quan sát thế giới bên ngoài."

Lúc mới đầu cũng vì nhàm chán nên Chu Bách Triết rất hứng thú với những lời lầm bầm của Tiểu Tây, thế nhưng lâu dài thì cậu phát hiện Tiểu Tây cứ nói mãi những chuyện ấy, thú vị cũng trở thành tẻ nhạt vô vị.

Mỗi ngày cứ nói đi nói lại mấy chuyện ấy không thấy chán sao?

Chu Bách Triết suýt chút nữa đã phẫn nộ nhổ bật gốc lên mà gào thét với Tiểu Tây, mỗi ngày than vãn tự kỉ như vậy có ích lợi gì chứ, không muốn sống như vậy thì nghĩ cách thay đổi đi, ngày ngày lẩm bẩm lẩm bẩm có ích lợi gì?

Dĩ nhiên, Chu Bách Triết biết Tiểu Tây vẫn chỉ là một đứa bé, thế giới của nó chỉ lớn bằng thôn này, cũng khó trách. Sự thực thì Tiểu Tây đã làm rất tốt, dù sao trong thế giới vũ lực là kẻ mạnh này, kẻ yếu thực sự rất ủy khuất.

Vào lúc này, Tiểu Tây lại một lần nữa chống cằm hướng về phía vườn rau lẩm bẩm, không bao lâu sau Chu Bách Triết vốn tỉnh táo tràn đầy sinh lực bắt đầu buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái.

Lần đầu tiên phát hiện Tiểu Tây có thiên phú thôi miên, trước kia chỉ có thầy tiếng anh có thể làm cậu chìm vào giấc ngủ trong vòng năm phút, hiện giờ Tiểu Tây tựa hồ nghĩ tới gì đó, lẩm bẩm: "Hôm qua cha nói đội đi săn hợp lực giết được một con trùng biến dị cấp ba, thế nhưng cũng có rất nhiều người bị thương nhẹ, mọi người đều sợ hãi."

Vừa nói, Tiểu Tây vừa lộ ra chút khó hiểu: "Bị thương trong lúc giết trùng biến dị không phải rất bình thường sao, vì sao mọi người trong thôn lại luống cuống như vậy?"

Âm thanh Tiểu Tây không lớn, thế nhưng tin tức này vẫn đủ để Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, buồn ngủ biến mất, hôm qua đội đi săn giết được một con trùng biến dị cấp ba sao?

Này có nghĩa là... trong thôn hiện giờ có thêm một viên tinh hạch cấp ba?

Phải nghĩ cách trộm số tinh hạch kia, chỉ cần có tinh hạch, cậu có thể trở nên cường đại hơn, còn có thể lợi dụng cửa hàng bàn tay vàng giết chết những con trùng biến dị kia bồi thường cho thôn dân.

Dù sao thì Chu Bách Triết cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu đã lấy đồ của người ta thì nhất định phải trả lại.

Chẳng qua hôm nay tinh thần lực vẫn chưa đủ mạnh, không có cách nào điều khiển thực vật đi hai trăm mét hoặc xa hơn.

Muốn trộm tinh hạch hiển nhiên không thể thực hiện được, nghĩ tới đây nội tâm Chu Bách Triết không khỏi ủ rũ.

Vô luận thế nào, Chu Bách Triết không ngờ ngày mốt thôn làng này sẽ gặp một chuyện vô cùng đáng sợ.

Ngày kế, Chu Bách Triết mơ hồ cảm giác thôn dân có chút bàng hoàng, trông rất sợ hãi, giống như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ.

Sau đó Chu Bách Triết nhịn không được lắc đầu, cảm thấy suy đoán của mình có chút hoang đường, thôn này vốn luôn hòa bình an tường, có chuyện gì có thể làm thôn dân hoảng sợ được chứ?

Ngay giây tiếp theo, Chu Bách Triết liền không cười được nữa.

Bởi vì tiểu đội thợ săn ra ngoài hôm nay có bảy người nhưng trở về chỉ có một người mà thôi, hơn nữa còn bị trọng thương, cố chống đỡ một hơi chạy về, thôn dân hoảng hốt vội vàng tiến hành cấp cứu.

Sắc mặt mọi người đều tràn đầy sợ hãi, cộng thêm thấy những người khác không quay về thì run rẩy không ngừng.

Thợ săn không thể quay về thì chỉ có một kết quả, chính là...

Người thợ săn bị thương nằm chặt tay trưởng thôn, khó nhọc nói: "Trưởng, trưởng thôn, những người khác đều, đều chết cả rồi, nếu không phải nhờ bọn họ liều mạng che chở, chỉ sợ tôi cũng không về được."

Mặc dù đã sớm đoán được kết quả này nhưng trưởng thôn vẫn run rẩy, cả người giống như già đi mười tuổi, thân nhân của nhóm thợ săn không thể quay về nháy mắt suy sụp xụi lơ ngồi bệch xuống đất, sắc mặt tuyệt vọng.

Mặc dù sớm biết gia nhập đội đi săn thì thân nhân phải chuẩn bị tâm lý thân nhân có thể hi sinh bất cứ lúc nào, thế nhưng khi ngày đó tới, bọn họ phát hiện mình vẫn không thể nào ngăn cản được xúc cảm tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Giống như... trời sập vậy.

Còn sống nhưng tựa hồ đã mất đi động lực sống.

Thôn dân không khỏi bi thương, tất cả đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng khóc của nhóm thân nhân, thế nhưng thợ săn duy nhất sống sót cũng sắp không qua khỏi không kịp nói xin lỗi với thân nhân mình, bởi vì ông cần phải truyền đạt lại tin tức quan trọng nhất cho trưởng thôn.

"Trưởng, trưởng thôn, trùng triều sắp tới, còn có... còn có..."

Trưởng thôn rét run, vội vàng hỏi: "Còn gì nữa?"

"Còn..." Thợ săn đột nhiên kinh hoảng kêu to, sau đó hoàn toàn bất động.

Bác sĩ vội vàng kiểm tra một phen, cuối cùng nói: "Hết cứu, cậu ấy nén một hơi cuối cùng chạy trở về, vừa nãy quá mức kinh hoàng, lại nhịn không được..."

Tiếng nói vừa dứt, bác sĩ nhịn không được than thở, tay trưởng thôn run run, nhìn nhóm thôn dân đang hoảng loạn vì tin tức trùng triều, ông lớn giọng nói: "Tất cả im lặng cho tôi!"

Thôn trưởng quát một tiếng, nhất thời tiếng kêu khóc than thở của thôn dân im lặng, thế nhưng trong mắt mọi người vẫn tràn đầy tuyệt vọng, phải biết đó là trùng triều a, nó đáng sợ đến mức làm người ta không rét mà run.

Trưởng thôn biết lúc tất cả mọi người đều hoảng loạn thì ông cần phải trấn trụ mọi người, tiến hành chuẩn bị sẵn sàng, toàn lực chống lại trùng triều!

Sau đó trưởng thôn vội vàng an bài, tất cả dị năng giả trong thôn đều trang bị vũ trang, chờ đợi mệnh lệnh của trưởng thôn.

Có thủ lĩnh bình tĩnh kiên định là trưởng thôn, mọi người dần dần bình tĩnh trở lại, mặc dù khó tránh vẫn có chút sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể cố gắng đối mặt.

Một thủ vệ khá trẻ tuổi nhịn không được nói: "Trưởng thôn, sao chúng ta không dọn khỏi thôn, sao cứ phải ở lại đây phòng thủ? Chẳng lẽ chúng ta phải hi sinh vô tội chỉ vì muốn bảo vệ thôn làng này sao? Cứ chờ trùng triều qua đi chúng ta sẽ quay trở lại."

Thủ vệ trẻ tuổi cảm thấy ý tưởng này của mình rất tốt, nếu cảm thấy trúng triều quá đáng sợ thì vì sao phải đối kháng mà không tạm thời né tránh, núi xanh vẫn còn sợ gì không có củi đốt chứ?

Đội trưởng thợ săn liền đạp thủ vệ nọ một cước, mắng to: "Không biết thì đừng có nói bậy bạ, đừng có gây thêm phiền toái."

Người thủ vệ kia không phục lắm, thế nhưng e ngại sức mạnh của đội trưởng thợ săn, chỉ đành cố nhẫn nhịn tức giận.

Ngược lại trưởng thôn bất đắc dĩ lắc đầu nói với đội trưởng thợ săn: "Anh cứ luôn nóng nảy như vậy, tôi còn chưa nói gì anh đã đạp đứa nhỏ này rồi."

Đội trưởng đi xanh cười lạnh: "Nếu không đánh nó, nó sẽ không biết mình vừa đưa ra chủ ý tệ cỡ nào."

Thủ vệ trẻ tuổi cáu kỉnh, rốt cuộc nhịn không được nói: "Đừng tưởng ông là đội trưởng thợ săn thì có cấp bậc cao hơn đám thủ vệ thôn tụi tôi, mọi người đều bảo vệ thôn làng, ông đạp tôi như vậy, tôi không phục."

"Vậy ông sẽ đập mày đến khi nào mày phục mới thôi!" Đội trưởng thợ săn lập tức lộ ra biểu tình hung ác, trợn trừng mắt.

Thủ vệ mặc dù cũng bảo vệ thôn nhưng làm sao có thể so với đội trưởng thợ săn ngày ngày chém giết sinh tử với đám trùng biền dị, nhất thời có chút sợ hãi, thế nhưng vẫn cắn răng, sợ mình lộ ra biểu tình sợ hãi thì sẽ không có cách nào ngẩng đầu trước mặt mọi người.

Trưởng thôn lắc đầu, vội vàng ngăn cản: "Đủ rồi, trùng triều đã sắp tới, hai anh còn ở đấy mà tranh đấu nội bộ à?"

Trưởng thôn mắng tục một tiếng, phun nước miếng: "Mẹ nó, nếu không phải có trưởng thôn ngăn cản, ông đã đập mày bầm dập tới mức mày cũng không nhận ra mình."

Có lẽ bởi vì quanh năm suốt tháng phải đối mặt với trùng biến dị, nguy cơ tử vong có thể ập tới bất cứ lúc nào nên vị thợ săn này có chút hung hãn, thậm chí còn có chút thô tục.

Tựa hồ chỉ như vậy mới có cảm giác mình vẫn còn sống.

Thủ vệ không phục lắm, những thủ vệ khác cũng tỏ ra tức giận, thủ vệ cùng thợ săn giống như trời sinh không vừa mắt nhau, mâu thuẫn từ sớm đã âm thầm nảy sinh.

"Đội trưởng thợ săn, anh giải thích nguyên nhân cho nhóm thủ vệ đi." Trưởng thôn cũng biết hai đội không hợp nhau, thế nhưng lần này, ông đứng bên phía thợ săn.

"Vâng, trưởng thôn." Thợ săn cung kính gật đầu với trưởng thôn, sau đó cười lạnh nói với người thủ vệ không phục kia: "Không phục lắm đúng không? Cảm thấy di chuyển thôn dân đi là ý kiến hay? Tao thấy óc bọn mày thực sự bị trùng gặm rồi!"

"Mọi người đều là dị năng giả, đừng nghĩ ông hơn chúng tôi!" Đội trưởng thủ vệ vốn vẫn im lặng, thế nhưng thấy thái độ đội trưởng thợ săn càng lúc càng quá đáng thì tức giận nói.

Thấy đội trưởng nhà mình đã ra mặt, người thủ vệ trẻ tuổi lập tức gia tăng sức chiến đấu, cũng trợn mắt nhìn nhóm thợ săn.

Đội trưởng thợ săn vẫn duy trì nụ cười nhạt: "Tao biết nhóm thủ vệ bọn mày vẫn cảm thấy thủ vệ cùng thợ săn đều là người bảo vệ thôn, thợ săn dĩ nhiên không thể đảm bảo đám trùng biến dị sẽ không vào thôn để bảo vệ thôn dân, đó là trách nhiệm của nhóm thủ vệ bọn mày, thôn dân có chuyện gì cũng sẽ nhờ nhóm thủ vệ giúp đỡ."

Nghe những lời này, nhóm thủ vệ lộ ra kiêu ngạo, rất đồng ý, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy là lạ, vì sao thợ săn tự dưng lại đổi thái độ khen ngợi bọn họ?

Chỉ có đội trưởng thủ vệ vẫn cảm thấy đội trưởng thợ săn khẳng định đang giấu chiêu.

Tiếp đó đội trưởng thợ săn liền chứng minh suy đoán của đội trưởng thủ vệ.

"Thế nhưng tao phải nói cho bọn mày biết, đừng tưởng vậy là ngon, bọn tao chưa từng đối nghịch với bọn mày, chẳng qua không ưa kiểu ra dáng của bọn mày mà thôi, tao nói cho mày biết, nếu mày tiến vào đội đi săn thì đảm bảo không ai trong bọn mày có thể sống sót quay về."

Lời này làm nhóm thủ vệ cảm thấy thực hoang đường: "Mọi người đều là dị năng giả, dựa vào cái gì nhóm các người lợi hại hơn tụi tôi?"

Đội trưởng thợ săn lạnh lùng nhìn một cái, sau đó gọi thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội mình: "Ra đây nhóc, nói cho đám này biết vì sao chúng ta không thể rời khỏi thôn."

Thợ săn bị điểm mặt có chút khẩn trương dè dặt nói: "Đám trùng kia mặc dù tới cướp đoạt tài nguyên, ăn hết lương thực, thế nhưng đừng thấy chúng không thông minh như chúng ta mà khinh thường. Nếu chúng ta chạy trốn, chúng vẫn tìm được chúng ta, bất kể bao xa, cho dù mệt chết chúng vẫn tìm chúng ta, giết chết chúng ta. Bởi vì tinh hạch của dị năng giả có thể giúp chúng thăng cấp."

Lời này vừa nói ra, tất cả thôn dân cùng thủ vệ đều biến sắc, không thể tin được.

Vì cái gì từ trước đến nay bọn họ không hề biết chuyện này?

"Nếu chúng ta chạy trốn, trên đường bôn ba vì tiêu hao thể lực ngược lại lại càng chết nhanh hơn. Vì thế chúng ta nhất định phải tử thủ ở thôn, hơn nữa rất nhiều kiến trúc trong thôn rất vững chắc, còn có nhiều cạm bẫy, xác suất sinh tồn sẽ cao hơn chạy trốn." Thợ săn nọ sau khi nói xong thì khẩn trương lui lại, không nói thêm gì nữa.

Tin tức này hệt như một quả bom bùng nổ đám người, qua thật lâu sau bọn họ vẫn không lấy lại tinh thần.

Hóa ra trùng cũng đuổi giết chúng ta, không chết không thôi.

Hóa ra... chúng ta có tinh hạch mà chúng cần.

Hóa ra... trùng cần tinh hạch của chúng ta để tiến hành thăng cấp.

Khó trách đám trùng kia vẫn luôn ăn thịt dị năng giả, nhất là cấp bậc càng cao lại càng dễ bị trùng triều tập kích, hết thảy hiện giờ đã có lời giải đáp.

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?"

"Nhóm thủ vệ bọn mày tuần tra trong thôn làm sao gặp trùng nhiều hơn tụi tao, tụi tao cơ hồ mỗi ngày đều phải chém giết với đám trùng, hiện giờ mày đã biết vì sao tao tức giận chưa hả? Bởi vì chủ ý của mày so với đám trùng kia còn thúi hơn." Đội trưởng đội đi săn khoanh tay, cười lạnh nói.

Mặc dù lời của đội trưởng thợ săn rất khó nghe nhưng mọi người không có cách nào phản bác, bởi vì đối phương nói đúng.

Vì thế thủ vệ trẻ tuổi mặc dù không cam lòng nhưng cũng không oán giận gì, chỉ nhìn về phía trưởng thôn, lo lắng nói: "Trưởng thôn, đó chính là trùng triều a, thôn chúng ta đã mười năm rồi không gặp trùng triều, chúng ta... thực sự có thể chống chọi nổi sao?"

Có thể vượt qua kiếp nạn này không?

Trưởng thôn không biết, cũng không có ai biết, bọn họ chỉ biết đợt trùng triều trước ước chừng có hơn trăm con trùng cấp một, suýt chút nữa chúng đã hủy diệt thôn làng, lần này trùng triều sẽ có số lượng thế nào đây?

Mà hết thảy vừa vặn truyền vào tai Chu Bách Triết ở bên cạnh, cậu không khỏi lo âu, loại trùng triều này cho dù bản thân cậu chưa từng trải qua nhưng cũng biết nó nhất định rất đáng sợ.

Này giống như ở địa cầu cổ, rất nhiều động vật chẳng thà trêu chọc sư tử nhưng không dám đụng tới đám kiến ăn thịt, bởi vì số lượng của chúng quá đông cộng thêm chiến thuật biển người cuồn cuộn không dứt, cho dù là loài động vật mạnh mẽ cỡ nào cũng lâm vào kết cục chết thảm.

Mọi người trong thôn giống như được lên dây cót, bắt đầu tìm kiếm tất cả mọi thứ có thể dùng để công kích, cố gắng bày cạm bẫy ở tất cả các nơi có thể, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tóm lại tuyệt đối không buông tha đám trùng kia.

Đám trùng đó rất thù dai, nếu thả một con đi thì ngày nó mạnh lơn, nó nhất định sẽ quay lại báo thù.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người không dám trêu chọc trùng nhưng lại khát khao tinh hạch của nó.

Ban đêm vạn vật đều an tĩnh, thôn dân vô thực tụ tập ở cổng thôn, ánh mắt ngưng trọng, trưởng thôn cũng không ngủ, đảo mắt nhìn nhóm thôn dân, lớn tiếng nói: "Tối nay mọi người trở về nhà mình ngủ đi, ngủ không đủ giấc thì lấy đâu ra tinh thần giết trùng."

Mặc dù nói thì nói vậy nhưng mọi người đều biết ngày mai trùng triều sẽ tới, làm gì có người nào ngủ ngon giấc.

Với lại nhiều người tụ lại một chỗ có cảm giác an toàn hơn ở trong nhà mình, là trùng triều đó a, rất nhiều thôn làng, thậm chí là thành phố, tinh cầu cũng bị hủy trong cái mồm thối của đám trùng kia.

Thấy khuyên giải không có ích lợi, trưởng thôn liền để mọi người trải đệm nằm dưới đất, để tránh bị cảm lạnh ban đêm, đèn chiếu sáng tự động được bật lơ lửng trên không, chiếu rọi khắp nơi sáng bừng như ban ngày.

Hành động của đám trùng không hề bị đêm tối ảnh hưởng, với lại mục tiêu của chúng là cướp đoạt tài nguyên của thôn làng nên tối hay sáng cũng không quan trọng.

Ánh sáng vĩnh viễn là vũ khí tốt nhất chống lại bóng tối, hơn nữa xung quanh có nhiều người như vậy, cảm giác an toàn cũng cao hơn, mặc dù không biết ngày mai sẽ như thế nào, thế nhưng mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại, tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng ập tới, dần dần có không ít người bắt đầu nhắm mắt lại...

Mặc dù tất cả mọi người đều ngủ nhưng trưởng thôn chưa ngủ, ông nhìn về phương xa, giống như đang chăm chú nhìn gì đó, ánh mắt tràn đầy hận ý.

"Đám thối trùng đáng chết kia."

Mười năm trước thôn cũng gặp nạn trùng triều, không biết đã có biết bao nhiêu người đã chết trong trận chiến đó, đám trùng kia cơ hồ không bỏ qua gì cả, tất cả rau dưa thậm chí là tài nguyên, còn cả nhân loại, toàn bộ đều không cự tuyệt.

Lòng tham của chúng là không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy chúng, chúng đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ.

Trùng biến dị rốt cuộc từ đâu ra, sao lại đáng sợ như vậy?

Đây là vấn đề nhân loại đã nghiên cứu rất lâu nhưng vĩnh viễn cũng không tìm ra được lời giải.

Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, tuyệt đối không được để trùng biến dị tiếp tục sinh sôi nảy nở, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày nhân loại không còn chỗ sống.

"Cũng không biết ngày mai sẽ chết bao nhiêu người nữa..." Trưởng thôn lẩm bẩm.

Ánh mắt đội trưởng thợ săn ở bên cạnh cũng trở nên xa xăm, tựa hồ nhớ lại ký ức trước kia, khi ông lần đầu tiên giết trùng, con trùng đó dáng dấp xấu xí cả người lại hôi thối, nó có rất nhiều chân, mặc dù không biết bay nhưng có thể đi lại trên mọi địa hình như trên đất bằng.

Ông suýt chút nữa đã mất mạng mới giết được con trùng kia, cũng dựa vào tinh hạch của nó mới thăng cấp lên dị năng giả cấp hai, cũng là người mạnh nhất trong thôn.

Thế nhưng mười năm trước, trong thôn từng có dị năng giả cấp ba, thế nhưng đáng tiếc người này đã chết trong tay một con trùng biến dị cấp hai, không biết vì sao con trùng đó có thể vượt cấp giết chết một dị năng giả cấp ba.

Khi đó mặc dù thôn làng đã bỏ ra cái giá cực lớn mới tiêu diệt hết đám trùng nhưng con trùng kia đã chạy trốn được, không tìm ra tung tích.

"Trưởng thôn, có phải con trùng mười năm trước quay lại báo thù không?" Đội trưởng thợ săn nhịn không được dò hỏi.

Trưởng thôn run bắn cả người, run rẩy nói: "Tôi cũng không biết, chẳng qua hi vọng không phải là nó quay lại, bằng không thôn này thực sự xong rồi."

Mười năm trước chỉ mới cấp hai đã lợi hại như vậy, mười năm sau nó tất nhiên sẽ càng lợi hại hơn.

Đội trưởng thợ săn trầm mặc, hai nắm tay siết chặt, vô luận thế nào, cho dù chết, ông cũng phải bảo hộ thôn làng.

Chu Bách Triết cắm rễ trong đất, vừa vặn vị trí cách cổng thôn rất gần, cậu nhìn ra phương xa, cứ có cảm giác trong đêm tối có vô số răng nanh đang rục rịch, nhất là khi màn đêm buông xuống liền có không ít tiếng kêu quỷ dị truyền tới, cũng không biết là sinh vật gì, thế nhưng những tiếng kêu kia cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ rồi hoàn toàn biến mất.

Trái tim Chu Bách Triết nháy mắt trầm xuống, trong lòng lại càng thấp thỏm bất an về ngày mai hơn.

Thôn dân cũng không biết là đã tập thành thói quen hay vì có nhiều người tụ tập chung một chỗ, sắc mặt mỗi người tuy vẫn còn nặng nề sợ hãi nhưng không khẩn trương đến mức hỏng mất, hôm nay tất cả phụ nữ, trẻ em cùng người già được chia ra đưa tới các hầm trú ẩn kín đáo.

"Hi vọng đám trùng không phát hiện hầm trú ẩn, không thì..." Một thôn dân lo lắng nói.

"Chỉ có thể xem vận khí thôi, may mắn trưởng thôn sáng suốt không để phụ nữ cùng trẻ con núp chung một chỗ, bằng không nếu bị phát hiện thì chỉ sợ bị diệt sạch." Một thôn dân khác thở dài.

"Hi vọng đám trùng tới ngày mai không ngửi được tung tích."

Đây là ý niệm mà tất cả thôn dân cầu mong lúc này, vợ con, thậm chí là cha mẹ của họ đang ẩn núp trong hầm, hệt như dê con đợi làm thịt, không hề có chút sức chống trả nào.

Nghĩ đến điểm này, tất cả thôn dân đều thống hận đám trùng thối kia!

Ngày mai chúng nó tới một con liền giết một con!

Tới một cặp thì giết một cặp!

Tuyệt đối không cho phép chúng nó phá hủy quê hương mà mọi người khó khăn vất vả xây dựng.

Chiến tranh sắp khai hỏa, không khí tựa hồ tràn đầy sát khí, ngay cả gió cũng sắc lạnh như lưỡi dao, lãnh liệt vô cùng.

Chỉ mới rạng sáng ba bốn giờ, tất cả mọi người đều thức dậy, bọn họ vốn cũng không ngủ được, đại chiến sắp tới, trong lòng đều rất khẩn trương bất an.

Chu Bách Triết cũng tỉnh dậy, thậm chí ngay cả cậu cũng ngủ không ngon, cứ sợ đám trùng kia ăn cả thực vật, cậu không thể chạy không thể nhảy, cũng không biết phải làm sao.

Tất cả mọi người bắt đầu thức dậy, chạy tới suối phun đánh răng rửa mặt đơn giản rồi bắt đầu ăn lương khô mà người nhà chuẩn bị trước đó, mặc dù khó ăn nhưng đơn giản nhanh gọn.

Mọi người khẩn trương bất an chờ đợi, thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh, giống như lo lắng không biết đám trùng sẽ từ góc nào nhảy ra.

Mười phút trôi qua...

Mọi người tiếp tục cảnh giác, kiếm laser cũng nắm chặt trong tay, làm tốt tư thế phòng bị công kích.

Lại trôi qua nửa tiếng...

Trùng triều vẫn không thấy bóng dáng.

Lúc này mọi người bắt đầu có chút nôn nóng bất an, trong lòng lại thầm mong đợi trùng triều nhanh chóng xuất hiện, cứ chậm chạp như vậy thì lại càng khẩn trương đau khổ hơn.

Thế nhưng qua thêm nửa giờ, bóng dáng đám trùng vẫn không thấy đâu, mọi người bắt đầu xôn xao suy đoán: "Chẳng lẽ trùng triều không tới?"

"Nếu thực là vậy thì tốt quá."

"Cứ chờ một chút xem sao, đám thối trùng kia càng lúc càng giảo hoạt, ai biết chúng có ý định gì, mấy ngày này chúng ta tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, cho dù suốt một tháng thì cũng không thể buông lỏng."

Tuy những lời bàn tán có lời này lời khác nhưng tất cả đều nhất trí, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh đã qua buổi sáng, buổi trưa, cuối cùng tới chạng vạng tối vẫn không thấy bóng đám trùng biến dị.

Chu Bách Triết rất kiên nhẫn, đời trước dù gì cũng là thế thân, thậm chí còn từng làm hướng dẫn võ thuật, trụ cột võ công tuyệt đối không kém cỏi nên kiên nhẫn là thứ cậu không thiếu nhất, vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh, sợ có trùng nhảy ra ăn mình.

Màn đêm buông xuống, mọi người vừa mệt lại buồn ngủ nhưng vẫn như cũ không dám buông lỏng cảnh giác. Trưởng thôn thấy vậy liền phân phó đội trưởng đội săn: "Chia tổ gác đêm đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người sẽ không chịu nổi."

Đội trưởng đội săn gật đầu, đi tới thảo luận với đội trưởng thủ vệ, ông quyết định thừa dịp đêm tối tiến ra ngoài thôn tra xét tình huống.

Đội trưởng thủ vệ nghe thấy kế hoạch của đối phương liền nhíu mày: "Trời tối như vậy, ông đi ra ngoài thực sự quá nguy hiểm."

Đội trưởng đội săn hung hãn nói: "Biết là vậy nhưng không đi không an tâm, cứ cảm thấy không đúng."

Đội trưởng thủ vệ nghe vậy thì đồng ý: "Không chỉ ông, tôi cũng thấy vậy, độ đáng tin của lời nói người thợ săn đã chết kia là trăm phần trăm, chẳng qua tôi nghĩ đám trùng triều chậm chạp không ập tới nhất định là đám trùng kia đang giở quỷ kế gì đó."

Đội trưởng đội săn liếc mắt: "Còn tưởng ông không nhìn ra được."

Đội trưởng thủ vệ ứa gân xanh, khắc chế xúc động muốn tung quyền vào gương mặt thiếu đánh của đối phương, cắn răng nghiến lợi nói: "Như vầy đi, tôi với ông cùng đi dò xét, hai người dễ phối hợp."

Đội trưởng đội săn kinh ngạc liếc nhìn đội trưởng thủ vệ, suy tư vài giây rồi chất vấn: "Ông khẳng định mình sẽ không cản trở tôi?"

Đội trưởng thủ vệ trừng mắt, trực tiếp phân phó cấp dưới chú ý quan sát động tĩnh xung quanh, một khi phát hiện tình huống không đúng lập tức kéo còi báo động, sau đó rón rén đi về phía cổng thôn.

Đội trưởng thợ săn thấy vậy cũng bám sát.

Hai người một đường bí mật đi tới, cố gắng không phát ra âm thanh, sợ bị đám trùng ẩn núp xung quanh phát hiện tung tích.

Dò xét một phen, sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng, sau khi dùng động tác tay ra hiệu, hai người ăn ý lùi xa khu vực này, quay trở lại thôn làng, lúc này mới yên tâm nói chuyện trao đổi.

"Vừa nãy ông có phát hiện không? Trên đất có rất nhiều dấu vết sinh vật lớn đi ngang qua." Đội trưởng thủ vệ do dự nói: "Bất quá những dấu vết đó thực kỳ quái, chẳng lẽ là sinh vật tôi chưa từng thấy qua?"

Đội trưởng đội săn nhịn hồi lâu mới nói: "Đó là dấu răng của côn trùng gặm nhấm."

"..."

Sau một trận lúng túng, đội trưởng thủ vệ giả vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì nói: "Như vậy chuyện trùng triều sớm muộn cũng phát sinh, chẳng qua không biết đám trùng kia có tính toán gì."

Đội trưởng đội săn không rảnh nghĩ ngợi: "Báo cáo với thôn trưởng đi."

Sau khi nghe hai người miêu tả, sắc mặt trưởng thôn ngưng trọng không thôi: "Nếu tôi đoán không sai thì đám trùng kia quả thực đã thông minh hơn trước rất nhiều, bắt đầu học được ẩn nhẫn cùng chờ đợi, nếu là trước kia, vừa thấy nhân loại chúng đã sớm xông tới."

Dù sao thì từ trước tới nay chúng vẫn không hề có chút chỉ số thông minh nào.

Thế nhưng hiện giờ, có lẽ bọn họ nên thay đổi cái nhìn về đám trùng biến dị kia.

Chẳng lẽ chúng thực sự đang bắt đầu tiến hóa?

Liệu có ngày nào đó chỉ số thông minh của chúng sẽ ngang bằng nhân loại hay không? Khi đó nhân loại làm sao sinh tồn trên tinh tế này?

Dĩ nhiên chuyện này đối với thôn dân có chút quá xa xôi, sau khi tiến hành bàn bạc, trưởng thôn cùng hai đội trưởng nhanh chóng sắp xếp kế hoạch ngày mai.

Hôm sau, thôn dân nhận được chỉ lệnh trưởng thôn truyền xuống.

"Gì? Bảo chúng ta nên làm gì thì làm á? Có ý gì, trùng triều sắp tới rồi, lúc này mà bảo tôi chạy về nhà xay đậu nành á? Tôi làm gì có tâm tình để làm a?" Một nam trung niên bán đậu hủ bối rối gãi đầu, không hiểu gì cả.

"Đúng vậy, nhất định phải tự nhiên một chút, chú để vũ khí ở nơi nào thuận tay ấy, chờ đám trùng tới thì giết chúng." Một thủ vệ giải thích: "Hiểu không?"

"Vẫn không hiểu." Chú bán đậu hủ thành thật lắc đầu.

"Trưởng thôn nói đám trùng kia vẫn chưa chịu tới vì chúng biết chúng ta làm tốt chuẩn bị phản kích, chúng đang chờ chúng ta thả lỏng cảnh giác, vì thế trưởng thôn muốn tương kế tựu kế dẫn dụ chúng tới, chú giả vờ khôi phục trạng thái sinh hoạt trước kia, để đám trùng kia thấy..."

Thủ vệ còn chưa dứt lời, chú bán đậu hủ đã vỗ đùi: "Hiểu rồi! Chúng tưởng chúng ta đã buông lỏng cảnh giác xông tới bắt ba ba trong hũ!"

Thủ vệ gật đầu: "Đúng vậy, chính là ý này, chú về nhà đi, đúng rồi, trưởng thôn còn dặn cứ để người nhà tiếp tục ẩn núp trong hầm, đừng đi ra."

Chú bán đậu hủ nghe vậy, lập tức đáp: "Biết rồi."

Rất nhanh tin tức này được truyền đạt cho tất cả thôn dân, mọi người bắt đầu bận rộn với cuộc sống hằng ngày, bán đậu hủ bắt đầu xay đậu nành, kiếm laser lặng lẽ giấu dưới cối đá.

Bán bánh bao thì bắt đầu hấp bánh bao, kiếm laser đặt dưới bàn, thỉnh thoảng nhồi bột băm thịt, vô cùng bận rộn.

Hết thảy đều rất hài hòa, ngoại trừ hành động thoạt nhìn rất cứng ngắc của nhóm thôn dân.

Nhóm thủ vệ giật giật khóe miệng, có chút nghẹn họng, đồng thời cũng có chút thấp thỏm bất an, cũng không biết đám trùng kia có phát hiện được điểm không đúng hay không.

Thế nhưng hiện giờ chỉ có thể kiên trì chờ đợi.

Buổi chiều, ngoài cổng thôn, thậm chí là từ vài con đường mòn nhỏ bắt đầu truyền tới âm thanh lúc nhúc ngày càng lớn, giống như có rất nhiều sinh vật nhanh chóng bò tới, không trung mơ hồ xuất hiện vài chấm đen, theo điểm đen ngày càng gần thì mọi người mới phát giác ra là đám trùng biến dị.

"Mau chuẩn bị! Thối trùng tới rồi!"

Cũng không biết là ai hô lên, tất cả mọi người trong thôn rối rít rút kiếm laser, dùng hết khí lực hô: "Giết!"

Đám trùng tựa hồ phát hiện đây là cạm bẫy nhân loại bố trí, nhất thời điên cường phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó lao tới cắn xé nhân loại.

Giờ phút này Chu Bách Triết mới biết đám trùng biến dị rốt cuộc có dáng dấp ra sao.

Không thể không nói dáng dấp đám trùng này thực sự rất cá tính, xấu xí đến mức giống như tùy ý thành hình vậy, cơ hồ xấu đến mù mắt người nhìn.

Dáng vẻ chúng khác nhau nhưng cũng có điểm giống, chính là lớp vỏ trên người chúng rất cứng, trên chân có nhiều xước mang rô như lưỡi liềm, nhẹ nhàng rạch ngang thân cây một cái là có thể chặt đứt.

Nếu rạch trúng người thì chỉ sợ sẽ bị cắt thành thịt lát trong nháy mắt.

Số lượng trùng quá nhiều, phỏng đoán có hơn hai trăm con, mỗi con cần có vài người nam trưởng thành hợp lực mới có thể giết chết.

Sắc mặt trưởng thôn ảm đạm, lần trùng triều này so với mười năm trước nhiều hơn gấp đôi.

Mười năm trước nhờ có vị dị năng giả cấp ba kia thôn làng mới may mắn thoát nạn, thế nhưng hiện giờ...

Thôn làng có lẽ xong rồi...

Trưởng thôn nắm chặt kiếm laser, kiềm không được tức giận cùng tuyệt vọng, phẫn nộ xông lên liều mạng với đám trùng khốn khiếp kia.

Nắm chặt kiếm laser, trưởng thôn kích phát dị năng truyền vào thanh kiếm, rất nhanh có một ngọn lửa xuất hiện bao bọc thanh kiếm.

Kiếm laser cần tốn rất nhiều lực chém mới có thể tổn thương lớp vỏ cứng rắn của đám trùng, nhưng có dị năng thì giống như được buff thêm hiệu ứng, mỗi nhát chém liền dễ dàng như cắt đậu hủ, lớp vỏ cứng không thể chịu nổi một kích.

Rất nhiều người có dị năng thấy vậy liền rối rít phóng xuất dị năng, vì thế kiếm laser vốn có màu sắc thống nhất nháy mắt được kích hoạt đèn led, đủ màu sắc xanh đỏ vàng trắng xuất hiện, không trung không ngừng lóe sáng chói mắt, hệt như được xem chiếu phim thực tế, vừa chân thực lại rung động.

Đúng là một thế giới viễn tưởng cực khốc a.

Chu Bách Triết nháy mắt liền yêu thế giới này, phải biết cậu là fan của thể loại phim viễn tưởng a.

Chẳng qua hiện giờ không phải lúc nghĩ vấn đề đó, mặc dù đám trùng biến dị có thân hình lớn nhỏ không đồng nhất nhưng lực phá hoại của chúng quả thực rất rung động, nhà cửa cây cối ruộng vườn rất nhanh đều bị chúng phá hỏng, đáng sợ hơn là đám trùng này... còn thích ăn người.

Chỉ cần có dị năng giả bị thương, đám trùng biến dị sẽ giống như nhìn thấy mỹ vị lập tức tranh tới cắn xé, cánh tay bắp đùi bị xé đứt toạc, máu me văng tung tóe lên tường, tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất trong nháy mắt.

Ăn thịt của dị năng giả, những con trùng bị thương kia tựa hồ gia tăng tinh thần rất nhiều, nhất là những con ăn được phần đầu, chúng giống như bùng nổ, sức mạnh lại càng mạnh mẽ hơn.

Chu Bách Triết thực kinh ngạc, cảm thấy dị năng giả thế giới này đối với đám trùng kia giống như thịt Đường Tăng vậy.

Hi vọng đám trùng kia không ăn thực vật.

Chu Bách Triết thực lo lắng.

Thế nhưng rất nhanh, Chu Bách Triết bị mùi hương hấp dẫn từ không khí truyền tới.

Đó là... mùi tinh hạch.

Chu Bách Triết nháy mắt tìm ra ngọn nguồn, trên đống gạch vụn ở bên kia là một xác trùng, cũng không biết bị người nào chém đứt đầu lộ ra viên tinh hạch lóng lánh màu đỏ ở bên trong.

Thực muốn thực muốn...

Chu Bách Triết cảm thấy ngay cả linh hồn mình cũng đang kêu gào, khao khát không thôi.

Đột nhiên ý thức được hoàn cảnh hỗn loạn lúc này rất thích hợp để mình len lén gây án.

Có câu nói rất đúng, lớn gan thì làm giàu, nhát gan thì chết đói, lúc cần thiết phải lập tức ra tay!

Là một người trọng sinh, cho dù trở thành một cây ớt thì vẫn phải làm vương của giới ớt!

Rất nhanh, Chu Bách Triết quan sát một vòng xung quanh, chắc chắn không có ai chú ý bên này thì ra lệnh cho nhóm ớt tiểu đệ dùng tốc độ nhanh nhất mang tinh hạch về, sau đó đặt bên gốc mình.

Toàn bộ quá trình cơ hồ chỉ tốn ba phút đồng hồ, Chu Bách Triết hít sâu nhìn viên tinh hạch nhớp nhúa lôi ra từ đầu trùng không hề sáng bóng xinh đẹp trước mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, dựa vào bản năng trực tiếp hấp thu sạch sẽ.

Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như nước vậy, ôn nhu thoải mái, toàn bộ lỗ chân lông tựa hồ nở ra.

Đến khi cảm giác đó rút đi, tinh hạch trên đất cũng biến mất, quan trọng hơn là tinh thần lực của cậu lại tăng trưởng rất nhiều.

Sau khi chiếm được chỗ tốt, Chu Bách Triết kiềm không được hưng phấn ra lệnh cho nhóm tiểu đệ tiếp tục tìm kiếm tinh hạch, chú ý ẩn núp.

May mắn mọi người xung quanh đều bận rộn chiến đấu với trùng biến dị, căn bản không có ai chú ý tới vài cây ớt rón rén chạy ngang qua.

Quan trọng hơn là chỉ cần có người chạy tới, bọn chúng lập tức ngụy trang thành cây ớt bình thường không nhúc nhích, đợi người nọ đi qua rồi chúng mới tiếp tục khôi phục hành động, dùng lá cây của mình khảy khảy moi tinh hạch trong đầu trùng ra.

Gặp phải con khó đào, nhóm ớt tiểu đệ liền không biết nên làm thế nào, Chu Bách Triết ở bên cạnh nhìn mà nôn nóng không thôi, dư quang khóe mắt liếc nhìn một cái liền chú ý tới một thanh kiếm laser sắm vào khối đá.

"Mau, dùng thanh kiếm laser kia chém vào đầu trùng!" Chu Bách Triết thầm ra lệnh.

Nhóm ớt tiểu đệ nháy mắt nhận lệnh, dùng cành là mềm mại của mình quấn lấy thanh kiếm laser nặng nề, thật chật vật kéo qua, sau đó lại đặc biệt khó khăn nạy mở sọ trùng, lấy tinh hạch ra giao cho Chu Bách Triết.

Cứ vậy Chu Bách Triết nhanh chóng hấp thu năm viên tinh hạch cấp một, hơn mười viên tinh hạch cấp không, càng về sau cậu càng phát hiện tinh hạch cấp không đã không còn tác dụng với mình nữa.

Vì thế Chu Bách Triết lệnh cho nhóm tiểu đệ đi đào óc những con trùng có vóc dáng lớn, chúng có khả năng là trùng cấp một rất cao.

Rất nhanh, sau khi hấp thu thêm hai viên tinh hạch cấp một, Chu Bách Triết tựa hồ nghe thấy tiếng chuông dễ nghe từ trong đầu mình truyền tới làm cậu giật bắn.

[Chúc mừng kí chủ thăng cấp, thưởng đại lễ bao tân thủ, xin hỏi có nhận hay không?]

Chu Bách Triết sửng sốt, thầm nghĩ hóa ra hệ thống rách này cũng có lúc nhân tính hóa như vậy. Sau khi cảm khái, cậu vội vàng đáp: "Có."

[Đinh! Đã nhận, mở đại lễ bao tân thủ, ngài nhận được hiệu ứng đặc biệt "Phát quang phát quang ta đỏ nhất!"]

Giờ phút này nếu Chu Bách Triết có lỗ tai, cậu nhất định sẽ móc móc tai, hoài nghi mình vừa nghe nhầm.

Cậu gặp trúng hệ thống giả rồi, phần thưởng cũng giả nốt!

Chu Bách Triết cảm thấy ớt sinh của mình thực ảm đạm, dĩ nhiên cho dù thảm cỡ nào đi nữa vẫn phải tiếp tục lệnh cho nhóm tiểu đệ giúp mình moi tinh hạch.

Cùng lúc đó, Chu Bách Triết cũng không quên thầm hỏi hệ thống: "Hệ thống, làm phiền mi giải thích hiệu ứng sáng lên sáng lên ta đỏ nhất kia là gì vậy?"

Trong đầu là một mảnh yên tĩnh, không có âm thanh đáp lại, lúc này Chu Bách Triết mới đột nhiên nhớ ra hệ thống đã khóa chức năng hỏi đáp, hết thảy phải tự mình tìm hiểu.

Không có cách nào, Chu Bách Triết chỉ có thể mở thông tin cá nhân của mình xem xét.

[Tên] Chu Bách Triết

[Giới Tính] Nam

[Chủng Tộc] Ớt

[Cấp Bậc] Cấp hai

[Trạng Thái] Người thực vật chưa thể di động.

[Kỹ Năng] Chưa kích hoạt

[Điểm Tích Phân] 148

Nhìn thông tin này, tâm tư Chu Bách Triết khẽ động, vội vàng kiểm tra xem vật phẩm thấp giá nhất trong cửa hàng là bao nhiêu.

[500]

Rất tốt, giờ đã có được 148 điểm, tin tưởng rất nhanh có thể đủ năm trăm.

Tiền đồ tương lai sáng ngời, lòng tin của Chu Bách Triết cũng tăng lên, vừa hấp thu tinh hạch đám tiểu đệ mang tinh hạch về vừa tìm hiểu hệ thống, rất nhanh liền tìm được phần giới thiệu về hiệu ứng đặc biệt [sáng lên sáng lên ta đỏ nhất].

Sau khi xem xong, Chu Bách Triết suýt chút nữa nhịn không được chĩa ngón giữa với hệ thống, bởi vì kỹ năng này nhìn được nhưng không dùng được, công dụng chẳng khác nào cái bóng đèn.

[Sáng lên sáng lên ta đỏ nhất] Trong đêm khuya tăm tối, mở kỷ năng này có thể làm toàn thân phát ra tia sáng chói mắt, đỏ rực rỡ như ánh mặt trời, cũng mê người như ánh ráng chiều. Chú ý, hiệu quả vào ban ngày sẽ yếu đi một nửa.

Nói nhảm, bất kể là ánh sáng chói mắt cỡ nào, vào ban ngày cũng trở thành không bắt mắt.

Chu Bách Triết nhịn không được trợn mắt, biểu đạt bản thân thực nghẹn lời với kỹ năng này, thực sự là quá hố ớt.

Suy nghĩ một chút, trong đêm tối, một gốc thực vật đột nhiên phát sáng chói mắt, lại còn có thể tự động điều chỉnh độ sáng, hình ảnh đó thực sự quá cay mắt.

Giờ phút này, cuộc chiến đã tiến vào giai đoạn ác liệt nhất, rất nhiều trùng bị giết, nhưng cũng có rất nhiều người đã chết, Chu Bách Triết không đành lòng nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện người này có thể đầu thai vào một nhà tốt ở kiếp sau.

Ngay lúc này, một con trùng cấp hai chậm rãi bò tới, tất cả trùng cấp một nháy mắt lui về sau nhường đường cho con trùng cấp hai này, thôn dân thấy vậy liền hiểu được nó có lẽ chính là kẻ đứng sau trùng triều lần này.

Mọi người nhìn nhau một cái, thần giao cách cảm tiến tới muốn giết chết con trùng này.

Trong đó, bao gồm đội trưởng đội săn cấp hai cùng đội trưởng thủ vệ gần thăng lên cấp hai, hai người ăn ý công kích từ hai mặt, định gây ra thương tích nặng nề cho nó, chỉ cần bị thương thì sức chiến đấu của nó sẽ giảm mạnh.

"Mọi người cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị thương." Đội trưởng đội săn nhắc nhở.

Mọi người rối rít gật đầu, bắt đầu kích phát dị năng, con trùng vốn chậm chạp uể oải cảm thấy nguy cơ, nó tức giận lao lên cao rồi nặng nề rơi xuống, cả mặt đất đều chấn động theo động tác của nó, không ít đất đá văng tán loạn, bụi bặm bay đầy trời.

Mọi người ngã trái ngã phải, đứng cũng không vững, ngay lúc này đội trưởng đội săn vội vàng ổn định lại, nhân cơ hội dùng kiếm laser chém vào đầu con trùng, kiếm laser hóa thành dao băng, khí lạnh bức người.

Trùng biến dị nháy mắt bị chọc giận, con ngươi màu xám đỏ ngầu, ngay sau đó phát ra tiếng gào thét chói tai, quan trọng nhất là từ miệng nó phun ra một lưỡi dao gió vun vút bay về phía đội trưởng đội săn.

Con ngươi đội trưởng đội săn co rút, vội vàng lăn một vòng né tránh lưỡi dao gió.

"Phập..." lưỡi dao gió chém vào đá, tảng đá nháy mắt nổ tung văng tung tóe, không ít người bị ong ong đến ù tai.

"Đáng chết!" Đội trưởng thủ vệ mắng nhỏ một tiếng, nắm chặt kiếm laser kích phát dị năng hệ kim, trong nháy mắt kiếm laser vốn màu trắng được bọc lại bởi một loại kim loại không biết tên lóe lên ánh sáng làm người ta run sợ, rất sắc bén.

Gia tăng tốc độ chạy, đội trưởng thủ vệ hệt như một viên đạn pháo phóng tới, thanh kiếm laser nháy mắt dài ra đâm vào đầu trùng biến dị.

Thế nhưng ngay lúc này con trùng biến dị kia tựa hồ cũng cảm giác được độ nguy hiểm của thanh kiếm này, nó dùng cái đuôi dài nhỏ linh hoạt của mình kéo một con trùng biến dị ở bên cạnh qua chắn trước mặt, đỡ thanh kiếm kia...

"Phốc" một tiếng, trùng biến dị bị lôi tới làm bia đỡ đạn phụt ra huyết dịch màu xanh ăn mòn đất đai.

"Đáng chết, dị năng của tôi không đủ, mọi người chạy mau!" Đội trưởng thủ vệ biến sắc, ông không ngờ con trùng biến dị này thông minh đến mức kéo đồng bọn tới chịu tội thay, làm một kích dốc toàn lực của ông hao phí vô ích.

Nếu không đánh lại thì chỉ có thể tạm thời tránh né.

Nhưng mà con trùng biến dị kia làm sao để thôn dân rời đi, nó gầm thét phát ra sóng âm đáng sợ, toàn thôn giống như bị một làn sóng vây quanh, sắc mặt mọi người trở nên ảm đạm...

Ngay cả Chu Bách Triết cũng bị ảnh hưởng, cả cây ớt choáng váng, vô thức phóng xuất ra khí tức cấp hai của mình.

Chính là chỉ một thoáng đó thôi liền bị con trùng kia phát hiện, nó nhạy bén liếc nhìn gốc thực vật thực thông thường kia, không rõ vì sao nó lại có mùi hương rất thơm ngọt, so với nhân loại còn thơm ngon hơn.

Con trùng cấp hai vội vàng chay tới, ngửi ngửi lá cây, cái mồm há rộng truyền ra mùi hôi thối, nháy mắt làm Chu Bách Triết bị hun thối tới nổ đom đóm mắt.

Mình đang ở đâu, mình là ai, mình đang làm gì...

Thật lâu sau, Chu Bách Triết rốt cuộc mới lấy lại tinh thần, cố nhẫn nhịn cảm giác muốn ói, nhìn lướt qua cái miệng thúi của con trừng biến dị liền nhìn thấy trong phần thịt thối dính trong kẽ răng thậm chí còn có dòi ngọ nguậy.

"Ọe..." Ông không chịu nổi, muốn ói!

Thế nhưng Chu Bách Triết nôn nửa ngày, linh hồn cũng sắp nôn đến phát ngất nhưng ngoài mặt thì vẫn là một gốc thực vật tĩnh lặng đứng đó, không có chút động tĩnh nào.

Cứu mạng! Cái con trùng mồm thúi này, mau cút xa tao một chút!

Cả cây ớt Chu Bách Triết, thậm chí là linh hồn đều cự tuyệt bài xích con trùng lớn này tiếp cận, thế nhưng nó tựa hồ đặc biệt yêu thích cây ớt tản ra hương vị ngọt ngào thơm ngon này.

Mặc dù không biết là vì cái gì nhưng giống như bản năng mách bảo, nó há to mồm muốn nuốt gốc thực vật này vào bụng.

Nhịp tim Chu Bách Triết ngừng đập! Trong đầu chỉ có một ý niệm, miệng thúi như vậy sao xứng ăn mình!

Chu Bách Triết theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi chỗ này.

Ngay lúc này, quả ớt non vẫn luôn tĩnh tặng ở cuống lá đột nhiên đỏ bừng, sau đó nổ tung tỏa ra một loại chất khí màu đỏ...

Vị cay khó nói nên lời nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian hai mét.

Ngay sau đó... thôn dân bị sóng âm của con trùng quái thú cấp hai công kích tới choáng váng tựa hồ nghe thấy một tiếng kêu tha thảm thiết vang dội.

Trong chất khí màu đỏ đó, con trùng cấp hai chảy nước mắt nước mũi, đau đớn quằn quại lăn lộn trên đất...

Mà Chu Bách Triết vừa vặn cũng nằm trong phạm vi vùng khí đỏ kia...

Vì thế trên thế giới này lại có thêm một tiếng kêu la thảm thiết mà không có người nào nghe thấy.

"A... cay chết người rồi!"
Bình Luận (0)
Comment