Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 24

Mùa xuân đến sau đó, chân Tiểu Hổ đã hoàn toàn khỏi rồi, không còn để lại dấu vết gì nữa, không đỏ cũng không sưng, cũng không đau không ngứa. Mà theo một mùa mới đã bắt đầu, quy luật của vạn vật tự nhiên dường như cũng bắt đầu thay đổi theo.


Phương Khởi Châu tranh thủ trở về Phương gia một chuyến, Nhị gia cũng mang Hàn Đan Ni về nhà, nghe nói Ngụy Bội Bội tức giận không nhẹ, bệnh không dậy nổi mà nằm ở trên giường, cả người nổi ban đỏ, bác sĩ chẩn đoán nói là dị ứng theo mùa. Mà Phương Nghệ Nguy còn đang bị nhốt, Nhị gia không cho bất kì người nào đến thăm gã, chẳng khác gì đang trông giữ phạm nhân vậy. Lúc Vệ Tư Lý lái xe vào, dì ba Từ Tinh đang dắt chó đi dạo trên bãi cỏ, Phương Khởi Châu đã lâu chưa gặp cô, đành gật đầu tỏ ý chào, Từ Tinh lại chủ động bắt chuyện với hắn, "Đại thiếu, dì nghe nói con nhặt một bé trai đem về nhà nuôi hả?"


Phương Khởi Châu nhìn chằm chằm cô, giống như bản thân không biết gì cả. Tại sao Từ Tinh lại đột nhiên hỏi hắn như vậy? Trong cuộc điều tra, dì ba Từ Tinh là một người rất ít giao du với bên ngoài, hầu như không để ý đến chuyện đời, hắn lời ít mà ý nhiều mà đáp: "Dạ."


Từ Tinh cười cười, không nói nữa, dắt chó đi sang phía bên kia của khu vườn. Phương Khởi Châu kéo cửa sổ xe lên, trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: Hình như Phương Tuyết Ly với mẹ cô ấy chẳng giống nhau tí nào thì phải.


Hơn nữa Phương Tuyết Ly cũng không giống Phương Nghĩa Bác, giống như người ngoài hành tinh trong cái nhà này vậy, nhưng mà ngược lại quan hệ của tam tiểu thư này và Nhị gia tốt đẹp lắm.


Vệ Tư Lý đoán được suy nghĩ của hắn, liền nói ít chuyện lý thú: "Tôi nghe nói, lúc Từ Tinh sinh con thì bị khó sinh, đứa trẻ bị chết yểu, Phương Tuyết Ly là do bà ấy nhận nuôi."


Độ đáng tin của mấy lời đồn đại này có bao nhiêu thì khó mà nói được, nhưng mà có còn hơn không, ít ra phía sau vẫn còn một số sự thật nên biết.


Vệ Tư Lý tiếp tục nói: "Người đàn bà Từ Tinh này không đơn giản đâu, so với Ngụy Bội Bội thì bà ta thông minh hơn nhiều lắm, với cả năm đó còn là một thiên kim tiểu thư, nhớ Trương Tiết không, cái người bắt cóc Phương Nghệ Nguy đó, ông ta là con trai nuôi của Từ gia, sau này cũng dám đạp lên đầu cả Từ lão gia tử."


Phương Khởi Châu nghe mấy chuyện tầm phào hắn nói, có lẽ đều là nghe đồn thôi, nhưng lắng nghe thì vẫn có thể tìm ra dấu vết, đồng thời cũng có thể kết nối một số chi tiết không hợp lý với nhau nữa.


Nói chuyện cùng Phương Nghĩa Bác trong phòng trà, bên tai lại vang vảng tiếng cá chép vẩy đuôi bên trong ao nước nhỏ. Phần lớn đều là Nhị gia nói, Phương Khởi Châu chỉ nghe, nhiều lúc sẽ nhắc tới mẹ hắn. Phương Khởi Châu nhấp một ngụm trà, lặng lẽ quan sát biểu tình trên mặt ông, mỗi khi nhắc đến Tôn Minh Mị, Phương Nghĩa Bác vẫn luôn như vậy.


"Khởi Châu, ta nghe người ta nói, con bao dưỡng một học sinh nam hả?"


"Cha..." Hắn đặt tách trà xuống, nghiêm túc sửa lời: "Không phải là bao dưỡng, con nuôi ở bên người là vì... Yêu thích em ấy."


Phương Nghĩa Bác vỗ tay nói: "Cái đó khác bao dưỡng chỗ nào? Ta biết mà, mấy người trẻ tuổi các con đều y như rằng yêu thích mấy trò chơi mới lạ, tuy rằng ta là không biết nam thì có cái gì vui mà chơi, mà muốn chơi một chút thì cũng được, đừng nghĩ là thật." Ông cười nói, "Con nhìn Nghệ Nguy xem, nó không bao giờ nợ tình bên ngoài cả, tuy rằng nó có chút không hiểu chuyện, thế nhưng tình cảm vẫn biết phân biệt rất rõ ràng."


Phương Khởi Châu không lên tiếng, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, đối với những người nhà này dù như thế nào hắn cũng không có một chút cảm giác thân mật và thấu hiểu, hắn tận hiếu với Phương Nghĩa Bác là vì thực hiện lời hứa, bởi vì theo quan niệm của Phương Khởi Châu hắn là không thể nuốt lời. Cho nên Phương Khởi Châu đã hiểu một chút, tại sao ngày xưa Tôn Minh Mị lại bỏ đi.


Phát hiện sự khác thường của hắn, Phương Nghĩa Bác liền vỗ vỗ vai hắn: "Ta biết, lúc còn trẻ ta cũng giống con thôi, tạm thời ta không quản con, tuần sau lại đến đi, cha giúp con xem mắt vài người đẹp."


"Không cần..." Phương Khởi Châu khó để có thể tiếp tục duy trì nét mặt, trà còn dư nửa tách đã đứng lên, "Con đi trước, có chút việc."


Mỗi tuần hắn theo lệ đến gặp mặt Phương Nghĩa Bác, vốn luôn không trốn tránh được mấy loại đề tài này. Hắn đi thẳng một đường ra ngoài, đụng phải Hàn Đan Ni mặc một chiếc váy the trong tiết trời lạnh lẽo, "Phải đi rồi sao? Tiểu Châu, sao không tâm sự cùng cha con nhiều hơn, ông ấy lúc nào cũng nói nhớ con hết."


Bộ dạng tự quyết như rằng nàng mới là chủ nhà khiến Phương Khởi Châu chẳng thèm khách sáo, lơ nàng mà bước nhanh ra ngoài.


✰✰✰


"Chú ơi, chú về rồi!"


Lúc Phương Khởi Châu về đến nhà, Tiểu Hổ và Lucas đang mặt đối mặt mà ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ở giữa đặt một tấm bảng trắng, bên trên chất đầy những khối chữ rực rỡ màu sắc. Thì ra là Lucas đang dạy Tiểu Hổ học tiếng anh, bây giờ vẫn đang học các chữ cái. Lần đầu tiên Lucas làm thầy nên vô cùng tận tâm, thậm chí bày ra một kế hoạch giảng dạy, hăng hái hỏi cậu: "Anh muốn học gì nữa không? Em dạy anh được hết! Anh biết bảng cửu chương chưa?"


Tiểu Hổ ngượng ngùng cúi đầu, "Biết một chút thôi..."


Lucas cũng không có xem thường cậu, ngược lại rất hưng phấn, "Vậy để em dạy cho anh nha! Em thuộc lòng luôn rồi đó! Vậy anh có biết ba trăm bài thơ Đường không, em thuộc được mười bài đó nha!"


Tiểu Hổ càng ngượng ngùng, "Biết... Biết một chút xíu."


Lần này Phương Khởi Châu thật sự là bị chọc cười, hắn đến gần, tay chân bắt đầu chạm vào người Tiểu Hổ, thế mà Tiểu Hổ hoàn toàn không có chú ý chút nào, cậu chỉ nghe chú Phương tuyên bố: "Ngày mai đưa hai người đi chơi xuân, chúng ta sẽ đi dã ngoại."


Lucas không hứng thú lắm, "Phải leo núi hả..."


"Mang đồ ăn vặt theo nữa."


"Phải vác đồ ăn leo núi nữa hả..." Lucas ngáp một cái, "Em thấy nằm ở nhà ăn còn sướng hơn."


Phương Khởi Châu liếc nhóc một cái, "Vậy em ở nhà một mình nhé?"


Lucas liếc lại anh họ mình một cái, đột nhiên nhận ra hắn đang nói thật, nhóc lập tức ngồi dậy phản đối, "Không dám đâu!"


Tiểu Hổ ở một bên vẫn chưa nói gì mà giơ tay lên, "Vậy em ăn đồ ngọt được không ạ?"


Cậu bị cấm ăn đồ ngọt đã lâu lắm rồi, không có kẹo, cũng không có cacao nóng, có lúc Phương Khởi Châu giả vờ không cẩn thận làm rơi một viên ở trên bàn, hoặc là trên ghế sofa, sau khi Tiểu Hổ nhìn thấy liền lén lút giấu đi. Buổi tối chờ tất cả mọi người ngủ rồi, đứa nhỏ này mới lén lút ngồi dậy lột vỏ kẹo, ngậm ngay vào miệng.


Giống như là đang thưởng thức nhân sinh vậy, cậu ngậm lấy kẹo rồi đi vào giấc mộng.


Phương Khởi Châu lắc đầu, nói với cậu, "Em vẫn chưa ăn được."


"Dạ..." Giọng nói Tiểu Hổ liền giống như đưa đám, Phương Khởi Châu không đành lòng mà lấy ngón tay chải tóc trên trán cậu, "Em theo chú lên lầu, chú sẽ kiểm tra xem răng em còn sâu hay không."


"Dạ!" Tiểu Hổ bật nhảy khỏi ghế sofa, Phương Khởi Châu lập tức ôm lấy eo cậu từ phía sau, "Chậm một chút, đừng để ngã."


Tiểu Hổ không biết tại sao kiểm tra răng lại phải lên lầu, mà có điều cậu cũng không biết, thật ra Phương Khởi Châu vốn không hề nhìn răng. Cậu chỉ ngoan ngoãn nghe chú nói, Phương Khởi Châu để cậu ngồi bên giường, tựa lưng vào gối, tiếp theo bật đèn ngủ. Ánh đèn vàng chiếu thẳng từ trên xuống dưới, rọi vào gò má, vào trán, vào mí mắt của Tiểu Hổ. Phương Khởi Châu nắm lấy vai, "Ngẩng đầu lên..." Nhìn cậu làm theo, lại nói tiếp, "Há miệng ra."


Tiểu Hổ ngước cổ có chút mỏi, hơn nữa đèn sáng quá, cậu không chịu được mà nhắm mắt, toàn bộ khoang miệng bị ánh sáng chiếu rọi, thật như đang kiểm tra răng vậy.


Phương Khởi Châu nhẹ nhàng nắm cằm của cậu, Tiểu Hổ vốn không biết hắn đang làm gì, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt cùng với một cái bóng di chuyển không ngừng.


"Có ổn không?" Ngẩng đầu quá lâu, Tiểu Hổ khó để phát ra tiếng nói, nhưng cậu không dám câm miệng, yết hầu phát ra âm thanh mà đầu lưỡi cũng thè ra ngoài, làm Phương Khởi Châu khó mà nghe rõ được, cậu trả lời nói: "Ổn ạ."


Hàm răng Tiểu Hổ rất đẹp, Phương Khởi Châu cẩn thận mà đếm nó, lại nghiên cứu theo dõi cái răng nanh của cậu, hình như lớn hơn rất nhiều so với mấy cái răng khác, cho nên lúc cười thấy rất rõ ràng. Đầu lưỡi... Phương Khởi Châu không biết lưỡi con người khác nhau chỗ nào, chỉ là hắn thấy lưỡi của Tiểu Hổ vô cùng xinh đẹp.


"Được rồi." Phương Khởi Châu tắt đèn, Tiểu Hổ liền thả lỏng, xoay xoay cái cổ, có chút khẩn trương nói: "Chú ơi chú ơi chú ơi, cái răng sâu của em, nó có khỏe không ạ?"


Phương Khởi Châu cũng giúp cậu xoa gáy, giả vờ trầm ngâm nói, "Ừm... Khỏe được chút xíu rồi."


Tiểu Hổ "A" một tiếng, "Xíu là bao nhiêu ạ?"


"Nhiều như thơ Đường em đã học vậy."


Tiểu Hổ chán nản cúi đầu, "Em mới học có hai câu thôi, vậy là em không ăn được rồi..."


"Cũng không phải không được." Phương Khởi Châu cố ý chọc ghẹo cậu, hắn vô cùng thích xem sắc mặt biến hóa của đứa trẻ này.


Quả nhiên, vừa nghe hắn nói như thế, Tiểu Hổ nhìn chằm chằm hắn vô cùng mong đợi.


Không bật đèn, cũng không có kéo rèm cửa sổ, thân thể cao to của Phương Khởi Châu đứng thẳng bao phủ một mảnh tăm tối, Tiểu Hổ đứng ở trên giường mới có thể cao bằng hắn.


"Trên người chú có giấu một viên kẹo táo, nếu như em tìm được, nó sẽ là của em." Phương Khởi Châu giang hai tay, tỏ ý cho cậu tùy tiện kiểm tra.


Tiểu Hổ cười đến cong cong mắt, "Dạ!"


Phương Khởi Châu duỗi thẳng hai tay, cả người đứng thẳng như hình chữ thập (十), Tiểu Hổ xuống giường, bắt đầu sờ túi quần hắn, cả phía trước, phía sau, túi áo, thậm chí còn mở từng nút để sờ vào túi áo bên trong.


Phương Khởi Châu bị đôi tay ngây thơ của cậu sờ đến phát nhiệt, mà có lẽ đứa trẻ này không biết mình đang làm gì, đùi và lồng ngực đàn ông làm sao tùy tiện sờ như thế được? Hắn đứng càng thẳng, thừa dịp Tiểu Hổ hết sức chuyên chú tìm tòi, vận công phu đem trong viên kẹo nắm trong tay ném lên trời, khéo léo bay theo đường parabol rồi rơi vào trong miệng.


Tiểu Hổ nhạy bén ngửa đầu, "Chú ơi, chú động đậy hả?"


Phương Khởi Châu nắm chặt tay, lắc đầu.


Tiểu Hổ nhìn về phía tay hắn, bắt lấy bàn tay của hắn, từng ngón từng ngón mở ra nắm tay của hắn, nhưng chẳng có gì cả.


Cậu lại tiếp tục mở ra nắm tay khác của Phương Khởi Châu, Phương Khởi Châu xòe năm ngón tay ra trước mặt cậu, tỏ ý "không có cái gì cả". Thế mà Tiểu Hổ lại bắt lấy bàn tay của hắn, dán mặt mình lên, động đậy chóp mũi để ngửi mùi vị.


Rốt cuộc, cậu giơ bàn tay Phương Khởi Châu lên, giống như được công nhận quán quân mà cười ha ha, "Em tìm được rồi!" Bộ dạng cậu giống như Sherlock Holmes nhí vậy, vô cùng khẳng định mà nói: "Kẹo táo tan trong tay chú rồi."


"Không phải lòng bàn tay..." Phương Khởi Châu cúi người xuống, ghé sát cậu rồi há miệng, "Em ngửi thấy gì không?"


Tiểu Hổ ngẩn ngơ, nhăn mũi lại, "Chú... Ăn hết rồi hả?"


"Còn lại một nửa thôi, em không thể ăn quá nhiều..." Phương Khởi Châu nói như có lý có chứng, "Được rồi, coi như em tìm được." Hắn dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo ra ngoài, nhẹ nhàng đưa viên kẹo táo đã bị tan phân nửa trong miệng mình vào miệng cậu


Tiểu Hổ nâng hàng mi dài nhìn hắn, trong hơi thở của cậu, mùi vị kẹo táo dường như đã biến thành một vị khác, là hỗn hợp vị ngọt lẫn với một chút xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment