Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 46

"Chú——" Cậu kéo dài âm cuối, có cảm giác như rất nghiêm túc, Phương Khởi Châu ừ một tiếng, mà Tiểu Hổ lại có chút thẹn thùng muốn rút chân ra khỏi tay hắn.


Phương Khởi Châu cúi người xuống, hắn quỳ gối tách hai đùi Tiểu Hổ ra, lúc khom lưng tạo thành tư thế vô cùng ái muội. Tiểu Hổ dường như ngẩn người mà trợn mắt lên nhìn hắn, phần lưng cọ vào giường tạo ra âm thanh sột soạt như cọ phải rơm rạ.


Phương Khởi Châu lúc này nhẹ nhàng chạm tay vào mép quần lót của cậu, Tiểu Hổ run rẩy, giống như biết rõ mà còn hỏi, ngập ngừng nói: "Tại sao chú... cởi quần áo của em..."


"Em không biết lí do sao?" Hắn ngừng lại. Quần lót của Tiểu Hổ đã bị hắn cởi một nửa, mọi khi đều bó sát vào mông cậu, thế nhưng lúc mắc trên đùi lại trở nên vô cùng lỏng lẻo. Phương Khởi Châu cảm thấy loại quần bó sát này không tốt cho sự phát dục, nhưng mà Tiểu Hổ thích loại vải này, cũng thích màu sắc sặc sỡ, có lần cậu đã đứng nhìn chằm chằm một cái quần lót cầu vồng trong cửa hàng rất lâu, rồi lại nói với hắn là "Em thấy cái này đẹp lắm á".


Phương Khởi Châu cố gắng thuyết phục mình rằng Tiểu Hổ nói rất đúng, nhưng thật sự hắn không thể ngấm nổi gu này. Rốt cuộc hắn vẫn mua cho Tiểu Hổ chiếc quần lót cầu vồng kia, nghĩ thầm nhìn nhiều rồi sẽ quen thôi.


Ánh mắt Tiểu Hổ bắt đầu né tránh, thế nhưng không có ý tứ phản kháng, "Em... Em không biết."


"Không biết cũng không sao." Khóe miệng Phương Khởi Châu cong lên, sau đó dứt khoát ném quần lót của Tiểu Hổ lên giường, nhàu nhĩ cuộn chung vào những thứ khác. Phương Khởi Châu dùng tay đè lên bắp đùi, cúi người xuống hôn cậu.


Tiểu Hổ bị bàn tay hắn vuốt ve đến nổi da gà, giọng nói hơi phát run đến mềm nhũn, "A, chúng ta... Có thể tắm xong, rồi... Rồi làm việc tiếp không?" Quả thật cậu vẫn còn mơ hồ đối với cái "việc" này, nhưng mà nhìn chú Phương như vậy, cậu vẫn có thể đoán được là chú lại muốn ăn em trai nhỏ của cậu, vì mỗi lần chú Phương luôn thích làm như thế.


Cậu có lên mạng tra, nhưng mà tra ra... Một đống thông tin lộn xộn, đa số đều là quảng cáo chống virus. Những thứ đó khiến cậu đỏ mặt đến cả mang tai, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi, vì vậy vội vàng tắt web đi. Nhưng cậu vốn không biết, Phương Khởi Châu đã xem lịch sử duyệt web của cậu, cũng biết cậu đang cố gắng để tìm hiểu chuyện này.


Phương Khởi Châu đã đè cả người lên, môi dán vào khóe miệng của cậu, giọng nói mang theo ý cười, "Đừng lo lắng, việc sẽ xong sớm thôi."


Hắn không định làm đến bước cuối cùng, dựa theo khả năng của Tiểu Hổ thì nhiều nhất là ba phút đã mềm nhũn, xong việc còn phải nằm trong lồng ngực của hắn thở dốc hết mười phút, lâu thật lâu vẫn không bình tĩnh lại được.


Phương Khởi Châu rất kiên nhẫn mà nhẹ nhàng dỗ dành cậu, thuận tiện hạ xuống gương mặt cậu những nụ hôn vụn vặt. Tiểu Hổ vẫn cứ thở gấp, đến lúc tay Phương Khởi Châu chầm chập tụt xuống, lỗ tai của cậu liền đỏ rực lên. Nhưng chú Phương không còn hôn đơn giản như vậy nữa, Tiểu Hổ cảm giác hắn đang nhẹ nhàng cắn mình, mỗi lần cắn thì bản thân cậu liền rên lên một tiếng. Tiểu Hổ không hiểu tại sao, bởi vì mọi khi cậu hay cắn ngón tay cũng đâu... Cũng đâu có cảm giác này chứ. Cậu ảo não nghiêng đầu, làm cho hơn nửa khuôn mặt đều giấu trong mái tóc đang tán loạn dưới gối.


Nụ hôn dần dần hạ xuống phía dưới, kề sát tới trước ngực, ngón tay lẫn ngón chân của Tiểu Hổ cũng không kiềm được mà nắm chặt drap giường. Cậu chất vấn hành vi của chú Phương, giọng nói cũng trở nên nức nở: "Em... Em không có sữa, chú hút, hút làm gì vậy." Cậu không nhịn được mà lấy tay ôm đầu chú Phương muốn đẩy ra, thật sự chuyện này quá khó để cậu tiếp thu rồi, lúc chú gặm cắn nơi đó, Tiểu Hổ cảm thấy như có gì đó sắp bị chú ấy cắn rơi luôn vậy.


Phương Khởi Châu nghe cậu hỏi thì sững sờ, hắn nhìn viền mắt đã hơi đỏ lên của Tiểu Hổ, đây rõ ràng thể hiện cậu đã động tình, nhưng cậu không biết gì lại hỏi những câu buồn cười như vậy... Đây còn không phải là đang quyến rũ hắn sao? Phương Khởi Châu có chút hoài nghi, nhưng mà có lẽ ánh mắt chất vấn của Tiểu Hổ đã cho hắn biết Tiểu Hổ thật sự không biết gì cả. Phương Khởi Châu chống trên người cậu, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê đầu vú đã bị hắn cắn đến đỏ ửng như những đầu nấm độc trong rừng, đồng thời lãnh đạm trả lời cậu: "Không có sữa... Nhưng mà rất ngọt."


Tiểu Hổ bán tín bán nghi, "Ngọt sao?..."


"Ừm." Phương Khởi Châu nói một cách đầy thuyết phục: "Không tin thì em thử của chú xem."


"Không... Em không thử!" Tiểu Hổ đương nhiên rất kiên quyết từ chối, chỉ là trong đôi mắt còn có chút do dự, thật sự ngọt hả? Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn, vết nước dính bên trên rất rõ ràng, rất sáng... Lại còn phản quang, thoạt nhìn thật sự... Không hề khó ăn.


Giọng nói Phương Khởi Châu rõ ràng có ý cười, "Thật sự không muốn thử sao?"


"Em... Em..." Tiểu Hổ nuốt nuốt nước miếng, giãy giụa nói: "Em vẫn không thử, lỡ như, em không cẩn thận... Cắn rớt luôn thì làm sao!"


Phương Khởi Châu dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Bé ngốc." Mà Tiểu Hổ cũng không phản bác câu nói đáng lẽ ra cậu ghét nhất, ngược lại chỉ nheo mắt như con mèo mà hưởng thụ bàn tay ôn nhu của chú Phương, dường như có sự tin tưởng thuần khiết, khiến người khác bất giác mỉm cười, bầu không khí ấm áp cứ như vậy hòa vào cảnh vật.


Như thường lệ, hắn vẫn hôn Tiểu Hổ đang cuộn tròn, sau đó bị hắn từ từ mở ra toàn bộ thân thể, đặc biệt là chăm sóc đôi chân lạnh buốt, Tiểu Hổ hơi giãy dụa liền bị hắn vừa cưỡng ép vừa ôn nhu kiềm chế lại. Mặc dù Tiểu Hổ rất dễ dụ, Phương Khởi Châu cũng chỉ đơn phương giúp cậu giải quyết nhu cầu, kể cả tự khiến bản thân khó chịu thì hắn cũng không thể lừa cậu. Phương Khởi Châu chỉ đợi, đợi một ngày nào đó Tiểu Hổ tự hiểu được, tự nguyện mà giao bản thân cho hắn.


Đến cuối cùng, Tiểu Hổ đã xụi lơ rồi co thành một đoàn, hoàn toàn không còn hơi sức nghĩ đến chuyện tắm rửa. Phương Khởi Châu còn chưa giải quyết nhu cầu của mình, nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu trước rồi mới tính tiếp đến bản thân, mà cậu thì cuộn tròn như con tôm, cũng có lẽ bản năng ham muốn dục vọng hiếm có đã nổi sóng tận sâu trong thân thể cậu. Phương Khởi Châu xả nước vào bồn tắm, hắn thường không ngâm bồn, thế nhưng vẫn có người đến tẩy rửa định kì, bồn tắm tuy không lớn, nhưng vẫn đủ để hai người cùng ngâm.


Phương Khởi Châu bế ngang cậu thả vào trong nước, Tiểu Hổ lần đầu tiên được vào phòng tắm của chú Phương cho nên rất vui vẻ, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái con tôm mà vung vẫy thân thể. Phương Khởi Châu thì co chân, cam chịu ngồi trong bồn tắm tự giải quyết vấn đề sinh lý. Tiểu Hổ cứ một chốc lại liếc nhìn hắn, một lát sau lại đổ sữa tắm ra đầy lòng bàn tay. Cậu xoa ra rất nhiều bọt, nhiều đến nỗi phủ đầy mặt nước, cũng che phủ động tác "hành sự" kịch liệt dưới mặt nước của Phương Khởi Châu.


Không dễ dàng mới hành sự xong, thân thể Phương Khởi Châu mới thư giãn đôi chút, hai người tắm rửa sạch sẽ, sau đó xông hơi thêm mười phút rồi mới trùm khăn tắm đi ra.


Sấy tóc xong, Phương Khởi Châu xuống lầu lấy một ly nước nóng, lúc trở lại thì Tiểu Hổ đã đắp chăn nằm gọn gàng nghiêm chỉnh. Phương Khởi Châu nhìn cậu một lúc, sau đó lấy trong tủ ra một thứ gì đó màu trắng, kích cỡ chỉ nhỏ bằng móng tay của ngón út. Hắn vén chăn, Tiểu Hổ cũng không hề động đậy mà nhìn hắn.


Phương Khởi Châu cau mày nhìn viên thuốc, có chút do dự.


Tiểu Hổ lại hiểu sai ý, "Em phải uống thuốc sao?" Tuy rằng cậu cảm thấy bản thân đâu có bị bệnh, nhưng mà chú Phương lại cầm thuốc, bộ dạng giống như muốn đưa cậu uống, điều đó khiến cậu không khỏi suy nghĩ nhiều.


Phương Khởi Châu lắc đầu, "Không phải uống."


"Đó là cái gì ạ?"


Phương Khởi Châu dừng một chút, thuốc này thật ra là dùng để mở rộng hậu huyệt của đàn ông, không có hại đối với cơ thể, tác dụng lớn nhất đại khái là giúp mặt sau dễ dàng "giao hợp" hơn. Buổi tối trước khi ngủ nhét vào mặt sau, tác dụng kéo dài trong vòng hai tháng, một lần như vậy sẽ khiến mặt sau "chảy nước" một cách thần kỳ. Đây là sáng kiến riêng của Vệ Tư Lý, hắn lo lắng Tiểu Hổ không chịu nổi, cũng lo lắng Tiểu Châu chỉ biết nhẫn nhịn, cho nên bỏ chút công sức làm ra.


Phương Khởi Châu vốn không định dùng, chỉ có điều tình huống hiện tại của hai người có hơi khó chịu, Phương Khởi Châu nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn giữ lại.


Tiểu Hổ thấy chú Phương không nhúc nhích gì cả, cậu ngáp một cái, muốn đắp chăn lên.


"Chờ đã..." Phương Khởi Châu bắt được tay cậu, vừa ngăn cản cậu vừa chậm rãi cởi quần cậu ra, mà Tiểu Hổ nghĩ hắn lại muốn làm lần nữa nên căng thẳng hai chân.


Phương Khởi Châu thấy ánh mắt lo lắng của cậu, miệng vừa an ủi mà tay thì lưu loát tiến vào mông cậu: "Thả lỏng... Thả lỏng..." Tiếp theo thừa dịp cậu còn chưa sẵn sàng, hắn lập tức nhét viên thuốc vào, đồng thời dùng ngón tay đẩy vào sâu bên trong, sau đó nhanh chóng rút ra. Cả khuôn mặt Tiểu Hổ giờ chỉ còn sự hoảng hốt, cậu còn chưa kịp phản ứng, cứ như vậy mà bị nhét dị vật vào bên trong.


Tiểu Hổ cực kỳ khó chịu mà vặn vẹo, "Viên thuốc..."


Phương Khởi Châu tắt đèn, "Chờ một chút sẽ tan hết, rất tốt cho thân thể."


"Dạ..." Tiểu Hổ cảm thấy rất bức bối, thế nhưng không có hỏi nữa, chỉ cố nén xuống cảm giác bị dị vật xâm nhập. Phương Khởi Châu từ từ vỗ lưng, nhẹ nhàng xoa dịu thân thể cứng đờ của cậu.


Qua hồi lâu, giữa đêm tối cậu hơi nhích người về phía chú Phương, tạo ra âm thanh vụn vặt. Phương Khởi Châu có thể nhìn thấy cậu mở to mắt, sau đó lại chớp chớp giống như đang lâm vào suy nghĩ.


Tiếng thủy triều dồn về phía cửa sổ tối om, cây cỏ trên sân thượng cũng chậm rãi tỏa ra hương thơm đặc biệt.


"Chú Phương ơi?..." Tiểu Hổ vô cùng nhỏ tiếng mà gọi hắn, giống như đang xác nhận xem hắn đã ngủ chưa. Bởi vì Phương Khởi Châu bất động, hô hấp cũng đều đều, Tiểu Hổ không biết hắn đã ngủ hay vẫn còn thức.


Phương Khởi Châu dùng giọng mũi "ừ" một tiếng.


Tiểu Hổ lập tức giật giật, cậu kéo chăn lên, dúi đầu vào trong chăn.


Cậu như muốn hỏi gì đó, nhưng lại dừng lại, không biết có nên hay không hỏi, môi trên môi dưới lắp bắp do dự. Phương Khởi Châu tới gần cậu, lúc nói chuyện lại phả ra một luồng khí, "Muốn nói cái gì?"


Tiểu Hổ cúi đầu, lại động đậy mấy lần, Phương Khởi Châu để ý thấy cậu giống như đang cắn móng tay.


Mỗi lần Tiểu Hổ lo lắng sẽ luôn làm như vậy.


"Chúng ta... Mới vừa, như vậy... Có phải là..." Cậu gằn từng chữ từng chữ, hồi tưởng lại một khái niệm mà mình thấy ở trên mạng, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, không biết tại sao cả người nóng lên, "Có phải gọi là... Làm tình không ạ?"


Phương Khởi Châu ngừng hô hấp.


"Ai nói với em?"


Tiểu Hổ có chút chột dạ, hàng mi rũ xuống, bộ dạng trở nên ngơ ngẩn, "Trên mạng... Trên mạng nói, hai người yêu nhau, không mặc quần áo, chính là..."


Phương Khởi Châu ôm lấy Tiểu Hổ từ phía sau, "Cũng gần giống, đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi."


"Dạ..." Tiểu Hổ không có được đáp án chính xác, bất đắc dĩ đáp một tiếng.


Phương Khởi Châu lại suy nghĩ... Thật lạ khi Tiểu Hổ rất tò mò với những việc này, thế nhưng lại chưa bao giờ thử vào "khu vực cấm*" đó, vậy đây có nghĩa là cậu nên được chính thức hướng dẫn rồi sao?


*Khu vực cấm này là mấy web pỏn gay ấy ;v.

Bình Luận (0)
Comment