Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 8

Phương Khởi Châu chạy về trước mấy mét rồi đạp phanh. Sau một lát, xe chậm rãi lui lại, Phương Khởi Châu hạ kính xe xuống, "Còn nhớ anh không?"


Bộ dạng đứa nhỏ kia giống như hồn bay phách lạc, cả khuôn mặt trắng bệch, bả vai và ngọn tóc dính không ít tuyết. Bởi vì cậu còn đang mặc đồ ngủ, cho nên Phương Khởi Châu suy đoán đứa nhỏ này chắc là đã cãi nhau với người trong nhà.


"Ngày hôm nay là tết, mà muộn như vậy em còn lang thang ở bên ngoài." Hắn hạ giọng, "Em ở gần đây sao?"


Tiểu Hổ không lên tiếng, đôi môi đã lạnh đến đóng băng, cả ánh mắt dường như cũng tan vỡ.


Phương Khởi Châu nhìn cậu một hồi, liền lấy điện thoại di động ra, "Em có số điện thoại của người nhà không?"


Tiểu Hổ mím mím môi, rũ mắt, "Không... Không trở về nhà."


Phương Khởi Châu vừa nghe liền biết hắn đã đoán đúng, "Không trở về nhà thì em ở đâu?" Đổi thành lúc thường, hắn sẽ không rảnh để quản những việc không đâu như vậy. Thế nhưng hắn có ấn tượng với đứa nhỏ này, biết được cậu có chút ngu ngốc, tuy rằng trên đường này không có ai, nhưng cũng không an toàn, hơn nữa mặc đồ ngủ rất dễ bị đông cứng. Hắn nhìn sắc mặt Tiểu Hổ, không khí lạnh lẽo bên ngoài cửa xe đối nghịch với không khí ấm áp của lò sưởi bên trong xe, cứ như một nơi là Bắc Cực, một nơi là suối nước nóng.


Phương Khởi Châu gọi 110, bước xuống xe, "Em lên xe trước, đừng để bị cóng..." Giọng nói của hắn mềm xuống, lúc này mới nhìn thấy đứa nhỏ này lại dám không xỏ giày!


Đồn công an tiếp điện thoại, Phương Khởi Châu một bên nói chuyện, một bên mở ra cửa xe kế bên ghế lái, đẩy đứa nhỏ vào trong. Hắn chỉ đẩy nhẹ vào, đứa nhỏ một phát liền ngã vào trong, hiển nhiên là không có khí lực. Phương Khởi Châu cau mày, nói vào điện thoại: "Ở trên đường tôi gặp một đứa nhỏ trốn khỏi nhà, em ấy không chịu về."


"Thưa anh, xin hỏi đứa nhỏ mấy tuổi?"


Phương Khởi Châu cởi áo khoác ra đưa cho cậu, ra hiệu cậu bọc chân mình lại, "Tầm mười sáu... Cũng có thể mười bảy mười tám tuổi."


"Thưa anh, chúng tôi không có nhận được thông báo của phụ huynh nào, hơn nữa đã lớn như vậy, sẽ không có nguy hiểm gì."


"Không phải, đứa nhỏ này có chút..." Phương Khởi Châu muốn nói lại thôi, thấy đứa nhỏ chỉ đặt áo khoác của hắn sang một bên, cầm lấy dây an toàn gắt gao co lại thành một khối.


Cảnh viên ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Nếu vậy, anh hãy miêu tả một chút hình dáng đặc trưng của cậu bé, có tên tuổi là tốt nhất, nếu có ai báo án chúng tôi sẽ thông báo cho anh."


Phương Khởi Châu thở dài, biết tên cảnh sát nhận điện thoại này không quan tâm vụ án. Dù gì cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lớn tuổi như vậy lại trốn nhà đi, làm gì có chuyện lớn xảy ra được. Có thể lời này của cảnh sát là muốn để Phương Khởi Châu gánh vác trách nhiệm, Phương Khởi Châu đành phải đáp lại, "Cao tầm 1m75, là nam, mặc đồ... đồ ngủ hình "Kẻ trộm mặt trăng", tóc xoăn màu đen, đôi mắt rất to."


"Tên là?"


Phương Khởi Châu hỏi cậu, "Em tên gì?"


Tiểu Hổ không trả lời mà nhìn hắn, đầu Phương Khởi Châu nghiêng qua một bên, "Em ấy không chịu nói."


Sau khi cúp điện thoại, Phương Khởi Châu chỉnh lò sưởi bên trong xe đến mức cao nhất, nói với cậu: "Chân không lạnh sao, em đã lớn như vậy, tại sao lại chạy trong khi quần áo không mặc thêm với cả không mang giày vậy?" Tuyết đại khái đã chất đống dày tận ba, bốn centimet, đủ để chôn toàn bộ chân trần vào. Phương Khởi Châu không biết đứa nhỏ này đứng ngây ngốc bên ngoài đã bao lâu, nhưng nhìn bộ dạng cậu hiện tại, dường như đã bị lạnh cóng.


Phương Khởi Châu xoa xoa huyệt thái dương, "Như vậy, bây giờ em không chịu về nhà, anh dẫn em đến khách sạn trước... Thôi, ngày mai, ngày mai em phải ngoan ngoãn về nhà hiểu không?"


Đứa nhỏ không lên tiếng.


Phương Khởi Châu nhìn lại, đứa nhỏ kia đã nhắm hai mắt mà ngủ. Phương Khởi Châu nhíu mày, hắn nổ máy xe, mấy phút đã về đến nhà. Bảo vệ thấy hắn ôm một người không thấy rõ mặt, lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà cúi đầu. Giám đốc của bọn họ đã cảnh báo, vị thiếu gia này có cuộc sống riêng, vô luận nhìn thấy cái gì cũng không được phép đi nói lung tung.


Phương Khởi Châu trùm áo khoác lên chân đứa nhỏ, thời điểm ôm lấy, bất ngờ là cậu rất nhẹ. Hắn vào cửa, trước tiên đặt người lên ghế sofa, liền cầm tấm chăn dày đắp cho cậu, sau đó bật máy điều hòa không khí trong nhà lên. Dưới ánh đèn, mặt đứa nhỏ này càng trắng hơn, thậm chí khiến người nhìn cảm thấy lạnh lẽo hơn cả so với đất trời tràn ngập băng tuyết bên ngoài.


Phương Khởi Châu cầm ly nước ấm, nâng tay đặt lên trán cậu thử nhiệt độ-- nóng kinh người, không thể chạm vào được.


Hắn không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Vệ Tư Lý đang ở nước ngoài, hỏi hắn tủ thuốc ở đâu.


Vệ Tư Lý vừa nghe nhất thời liền cuống lên, "Tiểu Châu cậu ngã bệnh? Chuyện gì đã xảy ra!"


"Anh đừng xen vào, không phải tôi, nói cho tôi ở đâu?"


"Tủ thuốc nằm đâu đó trong phòng bếp, cậu thử tìm xem. Cậu hãy nghe cho kỹ, đã ngã bệnh thì đừng tự mình cố chấp chống đỡ, danh thiếp tôi đưa cho cậu còn giữ không, bác sĩ Đỗ sống gần đó nhất, không được tôi sẽ gọi liền cho cậu ta..."


Phương Khởi Châu đáp một tiếng, quả nhiên tìm được tủ thuốc trong tủ nhà bếp, "Cậu tôi sao rồi, thay tôi nói với cậu một câu năm mới vui vẻ."


Vệ Tư Lý nói, "Anh ấy nói sắp tới có thể sẽ về nước, cậu tới thăm anh ấy một chút."


Phương Khởi Châu tìm được một cái nhiệt kế, đang nghiên cứu cách dùng thì nghe lời này có chút sững sờ, liền hỏi tiếp hắn, "Cái nhiệt kế này dùng như thế nào, ngậm trong miệng à?"


"Cậu sốt à?"


"Không phải tôi... À tôi thấy rồi, kẹp dưới nách." Phương Khởi Châu đặt sách hướng dẫn sang một bên, sợ Vệ Tư Lý lại nghĩ lung tung, "Tôi cúp trước."


Phương Khởi Châu nâng lên cánh tay của đứa nhỏ đang nằm yên tĩnh trên ghế sofa, mở ra mấy viên cúc áo, kẹp nhiệt kế dưới nách cậu. Tay hắn rất ấm áp, đụng vào như thế liền biết nhiệt độ của đứa nhỏ này thấp hơn. Tiểu Hổ như là nhận thức được chuyện gì, tay chân loạn nháo lên. Phương Khởi Châu đè cậu lại, đem cánh tay của đứa nhỏ gấp lại đặt trước ngực, cũng không biết cậu có thể nghe thấy hay không, nhỏ giọng nói, "Đừng lộn xộn."


Đại khái là nghe thấy được, sau khi hắn nói xong Tiểu Hổ liền an tĩnh lại.


Nhìn cậu rất biết điều, bộ dạng này làm sao có gan mà hơn nửa đêm chạy ra bên ngoài? Phương Khởi Châu thở dài, tìm được thuốc hạ sốt, rồi xem liều lượng bên trong sách hướng dẫn. Trẻ em hai viên một lần, người lớn bốn viên một lần, phải cho cậu uống bao nhiêu viên đây? Nhưng hắn cũng không thể bởi vì vấn đề thế này mà lại hỏi Vệ Tư Lý, đành phải tự mình lên mạng nghiên cứu.


Tra xét một lần, nhìn thấy có người nói muốn hạ sốt nên dùng khăn mặt đắp trán, Phương Khởi Châu bắt đầu làm theo những việc này. Hắn đút đứa nhỏ uống ba viên thuốc, đứa nhỏ này uống nước rất dễ bị sặc, Phương Khởi Châu liền vỗ lưng cậu giúp cậu thuận khí.


Từ nhỏ đến lớn, lần này coi như là lần đầu tiên hắn chăm sóc người bệnh. Phương Khởi Châu nghe thấy cậu mơ mơ màng màng mà nói mớ, như là bị nóng đến hồ đồ rồi. Hắn tỉ mỉ nghe ra cậu giống như là đang nghẹn ngào. Hắn lấy nhiệt kế ra, sắc mặt liền ngưng trọng.


39.2℃, sốt cao.


Giữa lúc hắn nghĩ có nên đến bệnh viện một chuyến hay không, đột nhiên chuông điện thoại trong phòng reo lên, Phương Khởi Châu bắt máy, là bảo vệ trực đêm dưới lầu.


"Ngài Phương, có một người đến đây nói là bác sĩ tư nhân của ngài..."


"Bác sĩ tư nhân?" Phương Khởi Châu lập tức đoán được là Vệ Tư Lý gọi tới, hắn nói, "Cho cậu ta vào đi."


Bác sĩ Đỗ bước vào cửa liền nhìn nhìn, ngài Phương này thật khỏe mạnh, một chút không giống người bị bệnh. Phương Khởi Châu chỉ vào ghế sofa, "Thật sự xin lỗi, muộn như vậy còn gọi cậu đến đây, người em ấy nóng quá nghiêm trọng."


Bác sĩ Đỗ giờ mới nhìn thấy trên ghế sofa có người. Anh sững sờ, lúc nãy đầu điện thoại bên kia vốn không có nói gì. Anh nhấc theo tủ thuốc lớn đi tới, "Nhiệt độ đo được là bao nhiêu?"


"39 độ."


"Nóng đến như vậy?" Sắc mặt bác sĩ Đỗ nghiêm túc lên, "Đã uống thuốc gì chưa?"


"Có uống thuốc hạ sốt."


Bác sĩ Đỗ nói, "Như vậy không được, thấy không có hiệu quả, em ấy phải truyền dịch hoặc là tiêm."


Phương Khởi Châu nói, "Tiêm đi."


Bác sĩ Đỗ vén lên ống tay áo của bệnh nhân, nói với Phương Khởi Châu, "Cần đắp thêm chăn..." Anh liền cảm nhận được đồ ngủ của bệnh nhân ẩm ướt không giống bình thường, "Tại sao quần áo của em ấy lại ẩm ướt như vậy?"


Lúc này Phương Khởi Châu mới sực nhớ, "Bên ngoài tuyết rơi, không biết em ấy đứng ở bên ngoài đã bao lâu." Hắn sờ sờ mũi, "Chỉ trách tôi..." Cái gì cũng nghĩ tới nhưng lại quên mất đổi bộ quần áo khô cho đứa nhỏ này. Nói rồi, hắn đi vào phòng ngủ, "Đợi một chút, tôi lấy bộ đồ mới cho em ấy mặc."


Bác sĩ Đỗ trước sau đều nhíu mày, không biết quan hệ giữa ngài Phương với bệnh nhân này là gì, nhưng mà đàn ông ba mươi tuổi như anh dù có ngốc cũng nhìn ra được quan hệ này không bình thường. Anh đặt mu bàn tay lên trán bệnh nhân thử nhiệt độ, bỗng nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ bệnh nhân.


Lúc này Phương Khởi Châu ôm theo chăn và một bộ đồ ngủ dày đi ra, "Tôi có cần làm gì nữa không?"


Bác sĩ Đỗ ngẩng đầu nhìn Phương Khởi Châu một chút, lại liếc nhìn gương mặt ửng hồng của bệnh nhân nằm trên ghế sofa, trên cổ còn có dấu hôn.


Người đàn ông giàu có này cũng thật biết cách chơi đùa.

Bình Luận (0)
Comment