Mười mấy năm qua đi, dáng vẻ của Kính Minh vẫn không thay đổi, một thân áo bào ngắn màu trắng, ống tay áo được xắn lên, dưới chân là một đôi giày da thú, trang phục vô cùng gọn gàng. Không còn dùng đan dược để che giấu yêu lực, bây giờ hắn đã có đặc thù của Lang tộc, mái đầu bạc trắng khiến cho khí tức cả người vô cùng thanh thuần, đôi mắt to màu xanh trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi khi ấy.
Trên eo vẫn mang ống sáo như trước, phía trên còn treo vật trang trí hình khô lâu mà Mục Thần đưa cho, có thể nhìn ra chủ nhân của nó vô cùng cẩn thận, đồ vật vẫn còn mới tinh.
Mục Thần đứng lên, đợi Kính Minh nhào tới, cười vỗ vỗ vai Kính Minh, vui vẻ nói: "Giỏi lắm."
Kính Minh há miệng, lại gọi thêm một tiếng sư tôn, vành mắt đã ươn ướt.
Hắn và Kính Đình không giống nhau, hắn mất đi tất cả ký ức về Yêu giới, sau khi đến đây, mọi thứ đều mới lạ, mỗi ngày đều sống nương tựa với Kính Đình, lưu vong khắp nơi, hắn chỉ muốn một ngày nào đó có thể trở về Tiên giới, trở về Viêm Dương cung, lại trở về bên cạnh Mục Thần. Không ngờ rằng, hắn vẫn chưa trở lại, Mục Thần đã tìm tới. Hệt như hài tử xa nhà nhiều ngày rốt cuộc tìm được trưởng bối thân cận nhất, lời còn chưa nói ra, cảm giác ủy khuất đã trào lên trước.
Mục Thần sờ sờ đầu Kính Minh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt đặc biệt nhu hòa, "Hơn mười năm, tại sao ngoại hình của ngươi vẫn không thay đổi?"
Khi còn bé đều là Kính Minh cõng lấy Cố Vân Quyết chạy khắp nơi, bây giờ Cố Vân Quyết đã cao hơn Kính Minh một cái đầu, đứa bé này, dường như từ lúc rời khỏi Tiên giới thì ngoại hình đã không còn thay đổi. Nhưng mà công lực ngược lại tăng thêm không ít, dĩ nhiên đã đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhắc đến chuyện này, Kính Minh ngượng ngùng gãi đầu một cái, chớp chớp đôi mắt, có chút ảo não nói: "Ta luyện sai đan dược, nhầm Trú Nhan Đan thành Dịch Dung Đan, còn nuốt hai viên."
Mục Thần không nhịn được ý cười bên mép, thấy dáng vẻ này của Kính Minh, chỉ có thể an ủi: "Cũng không tồi, ngoại hình này rất đẹp."
"Có thật không?" Ánh mắt Kính Minh sáng lên, đột nhiên hăng hái trở lại, "Trước đó ta đã ảo não rất lâu, mãi đến khi ca của ta nói rằng đợi đến lúc tìm được ngài, có thể nhờ ngài luyện chế một viên đan dược giúp ta cao to uy mãnh, nhưng nếu bây giờ sư tôn đã nói ngoại hình của ta thế này trông rất đẹp, vậy ta không cần thay đổi nữa, như vậy rất tốt!"
Mục Thần dở khóc dở cười, "Đúng vậy, rất đẹp." Hắn vui vẻ sờ sờ đầu Kính Minh, đứa bé này, tính tình không thay đổi chút nào, xem ra Kính Đình bảo vệ hắn rất tốt.
"Sao ngươi lại tự mình chạy tới? Kính Đình đâu?" Mục Thần không cảm ứng được khí tức của Kính Đình, có chút thất vọng.
"Ca ca của ta rất bận rất bận rất bận, ta nhận được truyền tin của Đại sư huynh nên đành phải tự mình chạy đến." Kính Minh nói một hơi ba lần "rất bận", câu này biểu thị Kính Đình thật sự bận đến nỗi không thoát thân được, nói xong, hắn còn muốn ôm chặt Mục Thần cầu cọ cọ, để người của mình cọ dính hương vị của sư tôn, sau khi trở về còn có thể đưa cho Kính Đình ngửi một cái, hắn có, ca ca không có, để cho ca ca ước ao ghen tị!
Mục Thần nhìn về phía Cố Vân Quyết, bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại gạt ta?"
Cố Vân Quyết cười tới gần, "Muốn để ngươi vui vẻ một chút, cho ngươi niềm vui bất ngờ."
"Ôi chao?" Kính Minh kinh sợ sờ mũi, ngửi trên người Mục Thần một cái, hơi nghi hoặc, "Tại sao trên người sư tôn lại có mùi khác?"
Mục Thần hơi đỏ mặt, giơ tay đẩy Kính Minh ra, Cố Vân Quyết lập tức vươn tay tóm lấy cổ áo phía sau của đối phương, nhấc lên, xách tới một bên, cười híp mắt uy hiếp nói: "Chỉ có thể nhìn, không thể ôm, bằng không ta chặt rớt móng vuốt sói của ngươi đó."
Kính Minh lầm bầm một tiếng, lẫm lẫm liệt liệt kéo một cái ghế tựa ngồi xuống, le lưỡi với Cố Vân Quyết, "Hù dọa ai vậy, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi cao hơn ta thì ta sẽ sợ ngươi."
Cố Vân Quyết cũng không tính toán với Kính Minh, ngồi ở bên cạnh Mục Thần, rót rượu cho hắn, lại gắp thức ăn, dự định trước tiên phải để người ăn no.
Kính Minh vội vàng gấp rút lên đường nên cũng rất đói bụng, thật vui vẻ ôm bát ăn cơm trước. Sau khi cơm nước no nê, lúc này hắn mới nhớ ra, "Tại sao đột nhiên sư tôn lại đến chỗ này? Tại sao còn mang mũ?"
Mục Thần lại gắp cho hắn một cái đùi, cảm thấy đầu óc của đứa trẻ này phát triển không tốt, nhất định là do không đủ dinh dưỡng.
Cố Vân Quyết giành trả lời, nói rõ lý do, "Chúng ta biết được Khôn Linh ở đây, cho nên muốn đến điều tra một phen."
Nói xong, Cố Vân Quyết lấy ra một phần bản đồ, đưa cho Kính Minh xem, "Ngươi biết chỗ này ở đâu không?"
Kính Minh gặm xương cốt, trong nháy mắt trợn to hai mắt, "Nơi đó không đi được, các ngươi không nên mạo hiểm."
Mục Thần sợ hắn nghẹn, rót cho hắn chén nước, "Từ từ nói."
Kính Minh bỏ xương xuống, xoa xoa móng vuốt, ngồi nghiêm chỉnh, "Nơi đó được gọi là Đông Phương Thất Lạc, ở đó có một con Phượng Hoàng, hung tàn cực kỳ, công lực thâm hậu, không quản ai tới gần nơi đó đều sẽ bị đốt thành tro bụi, ngay cả thần hồn cũng mất. Toàn bộ Yêu giới đều biết, ngoại trừ mấy Yêu Hoàng và ca của ta, thì người kia chính là kẻ không thể đắc tội, hơn nữa người kia không tranh quyền, làm việc toàn theo ý thích, cho nên không đắc tội y thì tốt hơn."
"Phượng Hoàng à," Mục Thần ghét bỏ hỏi: "Không phải là cái tên Hoa Lau Kê kia chứ?"
Cố Vân Quyết cũng ghét bỏ, "Nơi đây chỉ có một con chim như thế thôi."
Nụ cười trên mặt Mục Thần dần dần nhạt đi, họ vẫn chưa biết người mà số mệnh đã định của con chim kia là ai, bây giờ lại phải đi vào địa bàn của đối phương, hắn nhất định phải trông chừng tên đồ đệ ngu xuẩn này thật kỹ, nếu y dám thông đồng, hừ!
Cố Vân Quyết chỉ muốn kêu oan, tên kia không có liên quan gì với y cả!
Mục Thần liền trừng Cố Vân Quyết một cái, lúc này mới lấy ra một phần bản đồ, nhàn nhạt nói: "Đây chính là phần thiếu hụt, không biết sư tôn lão nhân gia người tại sao lại có được bản đồ sào huyệt của bộ tộc Phượng Hoàng, hay là do thèm ăn, đi trộm trứng Phượng Hoàng?"
"Ngày ấy đồ vật tìm thấy trong nhà gỗ của Sư tổ chính là bản đồ này sao?" Cố Vân Quyết cầm lên, ghép hai tấm bản đồ lại với nhau, vừa khít. Nghĩ đến Mục Thần đã nhận ra huyền cơ của tấm bản đồ này từ lâu, lại cố tình không nói cho mình, tâm tư Cố Vân Quyết hơi động, đôi tai ở đỉnh đầu của Mục Thần lập tức giật giật, "Thậm chí Sư tôn còn có chuyện giấu ta, rõ ràng chúng ta đã "biết rõ" nhau rồi mà."
Mục Thần lạnh lùng sờ sờ đỉnh đầu, cái tên nghiệt đồ này! Tuy rằng tâm tư của hắn rất ít khi nghĩ đến chuyện đó, thế nhưng đã nghe nhiều lần, đương nhiên hắn vẫn nghe hiểu Cố Vân Quyết đang chọc ghẹo mình.
"Thậm chí còn có bản đồ trong hậu hoa viên của Hoa Lau Kê." Cố Vân Quyết chậc chậc vài tiếng, không chịu bỏ qua mà lấy cánh tay đụng vào cánh tay Mục Thần một cái, giọng điệu có hơi chua.
Mục Thần nhíu mày hỏi ngược lại: "Đã nói là của Sư tổ ngươi lưu lại, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Cố Vân Quyết nhìn trở lại, ngược lại đặc biệt thẳng thắn: "Không muốn gì cả, chỉ là ghen."
Mục Thần vươn tay nhéo eo y một cái, đồ đệ ngu xuẩn!
Kính Minh nhìn người này, lại nhìn sang người kia, nhất thời cảm thấy bản thân có hơi dư thừa. Nhưng nếu hỏi tại sao, hắn cũng không biết.
————
Một đường đi về hướng đông, vốn chỉ có thầy trò hai người làm bạn mà đi, bây giờ lại có thêm một Kính Minh. Nhìn thấy Hắc Đản đã lớn lên, Kính Minh nhất thời cảm thấy mới mẻ, tuy rằng không thể lấy dây thừng trói Hắc Đản lại nữa, nhưng hai người đùa giỡn cũng không ít, cả hai cứ cãi nhau liên tục, ngược lại cũng náo nhiệt.
Mục Thần hỏi qua Kính Minh mới biết, ngày trước Kính Minh đúng là đời sau của hoàng tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, sau khi phụ mẫu của hắn bị bốn tên thủ hạ phản bội rồi mưu quyền đoạt vị, toàn bộ bộ tộc Thiên Lang cơ hồ bị tàn sát hầu như không còn. Sau đó huynh đệ hai người bị ép lưu vong, toàn bộ Yêu giới bị chia cắt thành bốn phần, cũng chính là bốn vị Yêu Hoàng đang nắm quyền hiện tại.
Hiện nay Kính Đình đã tìm được tộc nhân và những bộ hạ trung thành của phụ thân, hắn đang bận rộn thu lại quyền lợi vốn nên thuộc về bộ tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, cho nên hắn không có cách nào phân thân để đến đây gặp Mục Thần.
Đương nhiên, Kính Minh cũng không giúp đỡ được những chuyện này, cho nên lúc biết được Mục Thần đến Yêu giới, Kính Đình đã kêu Kính Minh đến gặp. Vốn định mang theo rất nhiều lễ vật, nhưng không biết tại sao Kính Đình đột nhiên thay đổi chủ ý, lấy hết tất cả mọi thứ về, không nói gì đã đạp Kính Minh ra ngoài.
Vì thế Kính Minh vẫn luôn cảm thán, bây giờ đại ca đã có thể gánh vác được nhiều hơn, suy nghĩ lại càng nhìn không thấu, khiến người ta nóng nảy đến muốn rụng lông.
Mục Thần hơi xúc động, so sánh với Kính Minh, Kính Đình quả thật đã trưởng thành rồi. Trách nhiệm trên vai, mang nợ máu của phụ mẫu và tộc nhân trên người, sao hắn có thể biểu hiện tất cả mọi thứ lên mặt cho được? Lang tộc là sinh vật rất trọng tình cảm, đương nhiên cũng thù rất dai, lúc trước mặc dù Kính Đình không hề tiết lộ một chữ với Mục Thần, nhưng kiếp trước hắn vẫn biết được một ít, chỉ là không rõ ràng như hiện tại mà thôi. Đời này, Kính Đình vẫn bước lên con đường đầy huyết tinh ấy, vì báo thù, cũng vì sống sót.
Cũng may, Kính Đình vẫn luôn bảo vệ Kính Minh, để cho tên đệ đệ này cứ sống thoải mái và tự tại như vậy, không để Kính Minh nhuốm đến một chút máu tanh, bảo vệ Kính Minh cứ mãi tốt đẹp thế này.
————
Tại Tiểu Viêm Dương cung, Kính Minh nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, kích động đến mức biến thành nguyên thân, vừa chạy như điên vừa lăn lộn khắp nơi, thậm chí cọ cọ đám lông trắng lên mấy ngọn núi giả. Cố Vân Quyết đứng ở chỗ cao nhìn hắn, ánh mắt ra vẻ ghét bỏ, y có chút hối hận rồi, không nên đưa tên sói con này tới đây, bây giờ Kính Minh cứ ở ỳ chỗ này, muốn đuổi cũng không đuổi được, có chút vướng bận.
"Hắc Đản, đến đây." Cố Vân Quyết vỗ tay kêu Hắc Đản đang đứng híp mắt trên Lãnh Hương thụ.
Hắc Đản lập tức biến thành con quạ hình thể không quá lớn, bay xuống đáp lên tay của Cố Vân Quyết.
Cố Vân Quyết dặn dò: "Ngươi trông chừng hắn cho kỹ, cọ cọ thì được, không được để hắn đi tiểu khắp nơi."
Kính Minh quăng một ánh mắt sắc như dao lại phía này, nhe ra cái miệng toàn răng nanh, chỉ cần sư tôn không nhìn thấy, người này sẽ lập tức bắt nạt hắn. Bắt hắn gánh chịu oan ức mười mấy năm, bây giờ còn muốn trêu chọc hắn, nếu không phải hắn đánh không lại y, nhất định đã cắn y một cái!
Mục Thần đứng ở bên cửa sổ, nhìn một người một sói đang đối lập ở bên ngoài, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết ôn hòa đễn nỗi chính bản thân mình cũng không phát hiện. Cái tên nghiệt đồ này, hệt như một thùng dấm chua sắp tràn ra, kích thích một chút là mùi chua bay ra nồng nặc, dáng vẻ mưu mô thế kia cũng không phải do hắn dạy.
Thấy Mục Thần nhìn mình, Cố Vân Quyết lắc người bay trở về, ôm eo Mục Thần, dán chặt trên lưng hắn như một miếng thuốc cao, y cố ý thả nặng lực đạo ép Mục Thần đến mức phải cong eo. Hắn bất đắc dĩ đâm đâm ót của đối phương, bất mãn nói: "Tại sao lại làm nũng? Dừng lại ngay."
Cố Vân Quyết một mặt nghiêm nghị: "Không được, nhớ ngươi đến nỗi đau chân."
Mục Thần bất đắc dĩ, người này, càng ngày càng dính người, có lúc còn ấu trĩ như một đứa trẻ, thật sự chẳng chịu trưởng thành gì cả. Kéo mãi không ra, Mục Thần đành phải tùy theo ý của y, tiếp tục cầm xem những phương pháp luyện đan và sách dược thảo của Kính Minh, hắn muốn tìm ra tất cả những lỗi sai trong này, dự định rảnh rỗi lại cẩn thận dạy Kính Minh một phen, tránh để hắn uống nhầm thuốc nữa.
Cố Vân Quyết nhân cơ hội ngồi xuống, nhấn Mục Thần lên đùi của mình, ôm chặt, đặt cằm trên bả vai Mục Thần, nhìn hắn đề bút viết ra từng hàng chữ nhỏ, ghi từng lời chú giải, ánh mắt chăm chú, khóe miệng mang theo ý cười thỏa mãn.
Mục Thần nhìn cái đầu trên bả vai của mình, thần sắc cũng nhu hòa lại.
"Tương truyền Phượng Hoàng đều niết bàn trọng sinh ở trong dung nham, vậy có phải Hoa Lau Kê cũng sống trong núi lửa hay không?" Mắt thấy sắp tới gần địa bàn của Phượng Cửu Lê, không khí càng ngày càng khô nóng, Mục Thần một bên viết, một bên buồn bực hỏi.
Cố Vân Quyết lắc đầu trên vai hắn, tỏ vẻ chính mình không biết.
Mục Thần nhíu mày, thờ ơ trả lời một câu: "Không phải các ngươi là người quen cũ hay sao?"
Cố Vân Quyết cười híp mắt hôn má của hắn một cái, ánh mắt rơi vào đôi tai mèo đang giấu ở trong tóc kia, hầu kết giật giật, thanh âm có chút trầm thấp, "Đã nói là vừa gặp sẽ muốn giết đối phương, ai lại đi đến tổ chim của hắn làm khách? Ta cũng đâu có thích ăn trứng tráng hành."
Mục Thần bĩu môi không tỏ rõ ý kiến, nhìn về nơi khác.
Cánh tay quấn trên eo lần thứ hai siết chặt, chặt đến nỗi hắn không còn tâm trạng tiếp tục xem đơn thuốc, Mục Thần bất mãn xoay mặt, trước mắt chính là một gương mặt tuấn tú đang cười xấu xa. Hắn nhìn Kính Minh một cái, phát hiện đối phương đang cãi nhau tan nát với Hắc Đản, căn bản không chú ý đến bên này, lúc này mới bóp lấy mặt của Cố Vân Quyết, thấp giọng nói: "Đừng nghịch."
Cố Vân Quyết nắm lấy tay hắn, kéo đến miệng rồi hôn lên một cái, trong mắt mang theo nét cười, "Ngươi ghen à?"
Mục Thần rút tay lại, lại bị đối phương nắm càng chặt, đến càng gần hơn, tên nghiệt đồ này còn học được cách cố tình gây sự quấy nhiễu, càng cương quyết thì y càng lấn tới, nghĩ tới đây, Mục Thần trái lại bất động, lạnh mắt nhìn người bên cạnh, không cam lòng yếu thế trừng y.
Một lúc lâu, Cố Vân Quyết đột nhiên bật cười, che lại đôi mắt không dám nhìn, "Sư tôn, ngươi đang câu dẫn ta."
Mục Thần chậc một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ngươi cả nghĩ quá rồi."
Cố Vân Quyết buông tay xuống, khôi phục dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nhìn Mục Thần, nghiêm túc nói: "Cho nên, chúng ta song tu đi!"
Mục Thần khiếp sợ mở to hai mắt, không biết tại sao đề tại lại chuyển đến chuyện đó, cái tên nghiệt đồ này, đang suy nghĩ gì thế?
"Xuỵt!" Cố Vân Quyết đặt tay lên môi Mục Thần, nhỏ giọng nói: "Đừng nói chuyện, sẽ bị người khác nghe thấy."
Vừa định nêu ý kiến phản đối thì đã bị bịt miệng, sắc mặt của Mục Thần chuyển thành màu hồng trong nháy mắt, Cố Vân Quyết hé mắt, phất tay đóng cửa phòng, thuận tiện bố trí kết giới, Mục Thần giơ tay nhéo tai Cố Vân Quyết, tức giận nói: "Không được hồ đồ!"
Cố Vân Quyết nhịn đau cười nói: "Bây giờ chúng ta đang thảo luận đề tài rất nghiêm túc, ta đã phái người tìm một bộ công pháp song tu, muốn thảo luận cùng sư tôn một phen, sư tôn thường nói việc tu luyện không thể lười biếng, sư tôn phải lấy mình làm gương mới được, lừa người là không đúng!"
Ngón tay Mục Thần run rẩy, mặt đầy khiếp sợ, hắn dạy kiểu gì mà lại sinh ra một tên đồ đệ không biết xấu hổ như vậy!
Cố Vân Quyết căn bản không cho hắn cơ hội cự tuyệt, chỉ cần Mục Thần vừa nói chuyện, y sẽ lập tức đến gần dùng một nụ hôn nóng bỏng để chặn miệng hắn lại. Sờ sờ lỗ tai mèo trên đỉnh đầu Mục Thần, Cố Vân Quyết ôm lấy hắn thật chặt, y quyết định rồi, dù cho lát nữa có bị đánh, y cũng phải ăn no nê!