Mỗi Ngày Đi Làm Đều Xuyên Qua

Chương 14

Edit: Mặc Mặc Vô Ngôn

Thời Niên cảm thấy kế hoạch của mình quả thực hoàn mĩ không chê vào đâu được. Nhiếp Thành đã nói, phải nghĩ biện pháp nói cho Lưu Triệt biết chuyện Hung Nô bùng nổ ôn dịch, hắn là người thông minh, tự nhiên biết tiếp theo phải làm gì. Nhưng Thời Niên cảm thấy nếu chỉ vậy thì chưa đủ. Cô quyết định để Vệ Tử Phu nói cho Lưu Triệt biết tin tức này, đem công lao chuyển sang vị hoàng hậu tương lai, nhất tiễn song điêu.

Lúc chiều cô lén chạy đến Phi Hương điện, Vệ Tử Phu nhận ra cô là người từng cứu nàng, không khỏi kinh ngạc, mà sau khi Thời Niên nói có thể giúp nàng không cần hòa thân, Vệ Tử Phu hồi lâu không nói nên lời.

Thời Niên nhịn không được hỏi: “Ngươi không tin ta sao?”

Vệ Tử Phu lắc đầu, lại trầm mặc một hồi, rốt cuộc dứt khoát nói: “Ngài đối với Tử Phu có ân cứu mạng, ta dĩ nhiên là tin ngài. Cũng được, dù sao đều như vậy, chỉ cần không phải đi Hung Nô, bảo ta làm gì cũng được!”

Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện tiến triển được rất thuận lợi à nha.

Thời Niên tâm tình vui sướng, dứt khoát lưu lại bồi Vệ Tử Phu ăn cơm tối. Khoảng thời gian này nàng ta làm gì cũng không tiện, dáng người có phần tiều tụy, Thời Niên nhìn mà đau lòng, kéo tay nàng nói: “Ngươi phải ăn nhiều đồ tốt vào, nếu không đói ra xấu xí, bệ hạ sẽ đau lòng!”

“Bệ hạ…” Vệ Tử Phu có chút hồ đồ, tựa hồ không hiểu sao nàng đem mình cùng bệ hạ chung một chỗ.

Thời Niên cũng không giải thích, gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng nàng, “A, ăn cái này ~ “

Vệ tử phu đỏ mặt, ngại ngùng ăn lấy.

Trì hoãn một buổi chiều, chờ trở lại dịch đình đã trễ lắm rồi, Thời Niên khẽ đẩy cửa, lại phát hiện bên trong phòng có người đang ngồi.

Cô sợ hết hồn, sau khi thấy rõ là ai lại kinh ngạc, “Bệ hạ? Sao ngài lại ở đây?”

Trong điện chỉ điểm một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ được vẻ mặt Lưu Triệt bây giờ như thế nào. Hắn giống như đang nhìn gì đó, nghe được âm thanh cũng không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Làm sao, dịch đình của trẫm, trẫm cũng không được tới?”

“Ý ta không phải vậy, chẳng qua là…” Theo suy nghĩ của cô, hẳn là tối nay Lưu Triệt phải rất bận bịu chớ, chẳng lẽ Nhiếp Thành đánh giá cao hắn, hắn không có lãnh hội được cái đó tình báo thâm ý?

Cô ngồi xuống bên người Lưu Triệt, Lưu Triệt chỉ liếc cô một cái, rồi đột nhiên cười thành tiếng, “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là trẫm vừa nghĩ ra cách hủy bỏ hòa thân, cho nên muốn tới kể cho nàng biết.”

Thời Niên đảo tròng mắt, mặt đầy kinh hỉ, “Thật sao? Vậy ngài nghĩ làm sao để hủy bỏ?”

“Không phải buổi chiều Vệ Tử Phu có nói qua, tháng trước Hung Nô bộc phát một trận ôn dịch lớn, trẫm biết, sau trận ôn dịch này, bọn họ nhất định cần lương thực và dê bò, chúng ta vừa vặn có thể dùng cái này làm tiền cược, cùng Hung Nô đàm phán. Đại Hán cung cấp cho bọn họ lương thực, coi như trao đổi, Hung Nô bỏ lần kết thân này.”

Khi mà những danh tướng như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh còn chưa lớn, thì đây chưa phải là lúc thích hợp cho Hán triều đối đầu chính diện với Hung Nô, không thể nghi ngờ đây là một kế sách hòa hoãn. Thời Niên vỗ tay một cái, “Đúng vậy, biện pháp tốt như vậy, ta có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra! Bệ hạ ngài thật thông minh!”

Nữ hài nịnh hót quá trực tiếp thế này, đổi lại ngày xưa hắn nhất định vui, nhưng tối nay lại không thể không đem hết thảy cẩn thận quan sát.

Lưu triệt bất động thanh sắc, “Chỉ là, sau quyết định này, trẫm lại có chút phiền não mới.”

“Chuyện gì?”

“Vệ Tử Phu không đi Hung Nô, vậy nên phải an bài cho nàng như thế nào? Nhắc tới, tình cảnh của nàng ta quả thực lúng túng, nói quý không quý, nói tiện không tiện, ai cũng biết nàng vốn là thân phận gì, lại vì sao vào cung. Không làm được yên thị Hung Nô, thì trẫm cũng phải giúp nàng tìm một nơi chốn tốt mới được.”

Yên thị: Người Hung Nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua

Thời Niên nháy nháy mắt, “Bệ hạ là hỏi ý kiến của thiếp sao?”

Lưu triệt: “Nơi này còn có người thứ ba sao?”

“Bệ hạ nếu hỏi thiếp, thì thiếp xin được tùy tiện nói một câu. Ta cảm thấy, ngài quả thật nên cẩn thận sắp xếp Vệ Tử Phu, đưa nàng ra cung khẳng định không được, nàng chung quy cũng là công chúa, nếu mà không cần người ta kết thân liền đuổi người ta đi, chính là qua cầu rút ván, bất cận nhân tình.”

“Vậy trẫm chọn cho nàng ta một người chồng, lấy thân phận công chúa gả ra ngoài?”

“Chính ngài cũng nói, ai cũng biết nàng vốn chỉ là một nô tỳ, còn đã từng bị chọn trúng viễn giá Hung Nô, thiếp lo lắng, gia tộc hiển quý sẽ cố kỵ, không muốn đón dâu, mà gia thế kém chút lại không xứng với công chúa chi tôn.”

Lưu triệt cười, “Vậy nàng nói, phải làm sao đây?”

“Ta cảm thấy, gia tộc hiển quý đã không được, thì dứt khoát tìm người cực quý, người căn bản không cần quan tâm thân phận nàng là gì. Giống như bệ hạ ngài, bản thân đã là thiên tử chi tôn, thích ai chắc chắn sẽ không quan tâm nàng là con gái công hầu hay là nô tỳ hèn mọn. Huống chi, Vệ Tử Phu vốn chính là gả cho vua một nước, có thể thấy nàng có mệnh bồi bạn vương giá…”

Thời Niên nói đang vui vẻ, chợt phát hiện mặt Lưu Triệt mặc dù đang cười, nhưng đôi mắt lạnh lẽo vô cùng, trong bóng đêm lạnh lùng ngưng mắt nhìn cô. Cô thầm giật mình, câu nói kế tiếp bị mắc trong cổ họng, có chút luống cuống nhìn hắn.

“Bệ, bệ hạ, ta nói sai cái gì ư?”

Lưu Triệt đứng lên, từ cao nhìn xuống quan sát cô.

Hắn biết nàng có vấn đề. Lần đầu tiên gặp mặt đã biết. Thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, đầu tiên là cứu mạng hắn, rồi lại xuất hiện ở hậu cung của hắn. Hắn từng hoài nghi nàng là gián điệp, là gián điệp, là con dao địch nhân để ở bên cạnh hắn, nhưng càng sống chung, càng cảm thấy loại này suy đoán vô lý. Cõi đời này sẽ không có người dám phái ra một gián điệp như nàng.

Hắn tự nói với mình như vậy, nhưng vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đã nghe được.

Muốn hắn thích Vệ Tử Phu sao?

Hắn nghiêng đầu, khẽ cười nhẹ, che đi bi thương chợt lóe, “Không có sai, nàng nói rất hay. Cực kỳ hay.”

Mấy ngày kế tiếp, Lưu Triệt không tìm Thời Niên nữa, cô thấp thỏm trong lòng. Lưu Triệt lúc ấy nói xong câu nói kia liền phất áo ra đi, không giải thích thêm gì nữa, lưu lại cô liên tục mấy ngày này đều ở đây xoắn xuýt, rốt cuộc mình chọc phải chỗ nào của vị đại nhân này!

Chẳng lẽ hắn không thích cô nói lời ám chỉ hắn cưới Vệ Tử Phu? Nhưng mà đây không phải là nàng lần thứ nhất cô làm vậy, trước đây sao không thấy hắn nổi giận?

Cô nghi hoặc không hiểu, lại không dám thường xuyên đi tìm bọn Nhiếp Thành, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ở dịch đình trông ngóng đợi chờ. Có lẽ là ánh mắt quá khát vọng, vẻ mặt quá bách thiết, đến cuối cùng, Nguyệt Dung dè dặt nói: “Thời Niên, ngươi chớ, chớ quá gấp, bệ hạ nhất định là gần đây tiền triều quá bận rộn, mới không chú ý ngươi… Hắn sẽ không quên ngươi, ngươi chớ khổ sở…”

Thời Niên kinh ngạc ba giây, sau đó ngẩng đầu liền bắt gặp mấy ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc thương hại, hoặc cười trên sự đau khổ của người khác. Mọi người thấy cô phát hiện, lập tức nhìn chung quanh, làm bộ mới vừa rồi không có phát sinh cái gì.

… Ta không phải là sợ thất sủng có được không!

Vì chuyện này, khi Lưu Triệt rốt cuộc cũng tuyên triệu Thời Niên, mặc dù tâm tình như đang bay, nhưng cô cũng cưỡng ép bản thân đưa ra vẻ mặt dè dặt gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Đã biết, chờ ta hạ hoàn bàn cờ này rồi nói sau.”

Mọi người: “…”

Lần này cũng là ở giáo trường, nhưng không phải là quảng trường rộng lớn đủ cho mấy trăm nam quân đánh lộn lúc trước, mà là một chỗ bên cạnh Tuyên Thất điện, giáo trường hoàng đế thường ngày cưỡi ngựa bắn cung. Lúc Thời Niên đến, vừa dịp nhìn thấy tràng thượng bụi mù tung bay, âm thanh ầm ầm, bốn con tuấn mã từ xa đến gần, nam tử trên yên ngựa nhanh chóng ghìm xuống, rút trường cung sau lưng, nhắm ngay giáo trường một tấm bia trên giáo trường.

Chạy đầu là Lộ Tri Dao, chỉ thấy cậu ta hai mắt sáng lên, mặt đầy khát khao muốn thử, không nhắm quá lâu, vũ tiễn liền “vút” bay ra ngoài, bắn trúng hồng tâm.

Thời Niên có chút kinh ngạc. Mấy cổ nhân ở đây có thể bắn tốt thì không có gì lạ, nhưng Lộ Tri Dao lại là người hiện đại, hơn nữa đêm đó giáo trường tỷ võ, hắn cũng là một trong hai người còn trụ lại. Lộ Tri Dao thật hài lòng về kết quả, mặt đầy đắc ý, đánh mắt đầy khiêu khích với phía sau. Lưu Triệt, Nhiếp Thành hai người giục ngựa chạy đến hai mắt nhìn nhau, đồng thời giương cung kéo tên, nam nhân ý cười bên môi, nét mặt chuyên chú, ánh mắt sắc bén như đao. Chỉ nghe được “vèo” “vèo” hai tiếng, hai vũ tiễn xuyên phá không khí, khí thế như hồng địa lao đến bia ngắm, sau đó, đồng thời bắn trúng tâm bia!

Lộ Tri Dao nháy mắt sụp đổ. Thời Niên nhìn hai mũi tên không phân cao thấp, cũng bối rối, ai mới là người thắng đây?

Lưu Triệt siết ở giây cương, chỉ tấm bia cười hỏi: “Vậy làm sao phân thắng bại?”

Nhiếp Thành cũng cười nói: “Thần không biết, không bằng chờ Vệ quân bắn, rồi mới định thắng bại?”

Cưỡi con ngựa thứ tư là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nghe vậy im lặng không nói tháo cung xuống, một tay lắp tên. Thiếu niên vẻ mặt rất bình tĩnh, cho dù ở trên lưng ngựa đang lao thân hình lại trầm ổn như thanh tùng.

Hắn cũng không ngắm bắn bao lâu, ngón tay đã buông ra, mũi tên phá không vút đi. Thời Niên chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức nhìn về phía tấm bia, nhưng phát hiện giữa hồng tâm ba mũi tên chen lấn lẫn nhau, nhất thời lại phán đoán không ra hắn có bắn trúng không.

Chẳng lẽ là bắn trượt?

Vừa lúc suy nghĩ này vừa lóe lên, hai cái vũ tiễn lảo đảo, từ hồng tâm rụng xuống, rơi trên mặt đất.

Thời Niên trợn to hai mắt.

Thiếu niên không giống diễn kịch trong ti vi chẻ mũi tên của người trước thành hai nửa, hắn trực tiếp khiến mũi tên của hai người trước rớt xuống vì chấn động…

Nằm sừng sững giữa tâm bia, chỉ có mũi tên của hắn.

Lưu triệt ha ha cười to, nhảy xuống ngựa tiện tay ném cây cung cho tên bên cạnh, “Thống khoái! Quả nhiên tỷ võ cùng ba người các ngươi rất thống khoái!”

Ba người kia cũng nhảy xuống ngựa, đồng thời quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ quá khen, xin thứ cho thần vượt quá bổn phận!”

Lưu Triệt cười để cho bọn họ đứng lên, lúc này mới nhìn về phía Thời Niên đứng đợi đã lâu, vẻ mặt nhất thời biến đổi vi diệu, “Tới.”

Thời Niên hướng hắn hành lễ, đồng thời cẩn thận quan sát hắn. Mặc kệ là vì lý do gì, nếu cho triệu cô tới, hẳn là không tức giận?

Tiếc là vẻ mặt Lưu Triệt lại thâm thúy, khó phân hỉ nộ, cô nhìn hồi lâu, chẳng thể nhìn ra gì cả. Thời Niên đành từ bỏ, ánh mắt không thể đợi lập tức hướng về thiếu niên cô trông ngóng đã lâu, “Vị này chính là… Vệ quân ư?”

Vệ Thanh Vệ đại tướng quân a! Lần trước chưa nhìn kĩ, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, không hổ là danh tướng tung hoành sa trường vang danh thiên cổ, mới mười mấy tuổi đã lợi hại như thế! A, Chu Tiểu Hồi hình như là fan của hắn?!

Vệ Thanh quỳ xuống đất hành lễ, “Thần Vệ Thanh, tham kiến Thiếu sử phu nhân!”

Nhiếp Thành kéo Lộ Tri Dao, hai người cũng hướng nàng quỳ một chân xuống, “Tham kiến Thiếu sử phu nhân.”

Thời Niên thấy hai người cúi đầu, mất ba giây mới phản ứng lại, đúng nha, cô là tiểu lão bà của hoàng đế vợ nhỏ, cái thân phận này thật là cũng có chỗ hay! Để cho hai người bọn họ quỳ xuống trước mình, quá lời rồi!

Cô bày ra bộ dáng lão thái hậu, làm bộ làm tịch tằng hắng một cái, “Được rồi, đứng lên đi.”

Lộ Tri Dao: “…”

Hắn nuốt giận đứng lên, muốn dùng ánh mắt kháng nghị, Thời Niên cũng xuất thần bắt đầu diễn xuất. Nữ hài nhìn quân vương, sùng bái nói: “Hôm nay vừa thấy mới biết, hóa ra bệ hạ không chỉ có thân thủ giỏi, thuật cưỡi ngựa cùng tài bắn cung cũng thật giỏi, thiếp bội phục.”

Lưu triệt mí mắt không thèm nhấc, “Ngươi nói bậy, rõ ràng hôm nay đứng thứ nhất là Vệ khanh.”

“Vệ quân tất nhiên là thần tiễn, bệ hạ và Nhiếp quân nhưng cũng không thua kém, thiếp là thật lòng.”

Lưu Triệt là một hoàng đế, luyện công phu đến trình độ này đã rất hiếm thấy, khó trách sách sử sách nói hắn cỡi ngựa bắn cung tất cả tinh thông, không phải thổi phồng.

Biểu tình của cô nhìn không giống giả bộ, Lưu Triệt ánh mắt chợt động, “Vậy, nàng thích? Vậy đơn giản, trẫm có thể dạy nàng.”

“Hả?”

Lưu Triệt không cho cô cự tuyệt, đã đem người kéo đi, đồng thời nhét một cây cung vào tay cô, “Tới, giơ lên, nhắm ngay cái bia đằng kia.”

Thời Niên: “…”

Người này mắc bệnh gì thế, nghĩ sao vừa nói đã bắt người đã đi!

Lưu triệt đứng ở sau lưng cô, hai cái cánh tay đem cô vòng ở trong lồng ngực, y bào đế vương quý trọng, có mùi Long Tiên Hương phảng phất, hai tay hắn cầm tay cô, dùng chút sức, kéo dây cung, ngón tay hai người sít sao với nhau.

Thời Niên chưa từng thân mật như vậy với nam nhân, gò má có chút nóng, lại nghĩ tới Nhiếp Thành, Lộ Tri Dao và Vệ Thanh cũng đứng ở bên cạnh nhìn, cả người đều phát hỏa.

“Bệ hạ, ta không muốn…”

“À, thiếu chút nữa quên mất, trẫm đã biết làm sao để hủy bỏ hòa thân.”

Hắn nhắc tới cái này, Thời Niên thanh âm nhất thời mắc kẹt, ngửa đầu mong đợi nhìn lại. Lưu Triệt bên miệng ngậm ý cười, phân phó: “Nhìn trước mặt.”

Ngay trước mặt bề tôi, hắn vẫn không để ý ôm lấy sủng phi, nhìn như đang dạy nàng bắn tên, nhưng những lời thổ lộ bên môi lại chuyện đại sự quan hệ tới mệnh mạch quốc gia, “Lần trước trẫm nói, muốn lợi dụng lần ôn dịch lần này của Hung Nô, đàm phán với bọn họ, hủy bỏ hòa thân, còn nhớ không?”

Thời Niên gật đầu, dĩ nhiên nhớ.

“Nhưng mà, trẫm có chút nghi hoặc, nếu hung nô có loại khốn nan này, vì sao không nói với đại Hán, chẳng lẽ là tin tức có sai lầm? Vì vậy, phái thám tử đi thăm dò, rốt cuộc sáng nay đã nhận được thư hồi âm. Thì ra, Hung Nô bên kia đại khái là cảm thấy, sắp tới hòa thân, không thể vào lúc này thể hiện yếu thế trước Hán triều, nên quyết định mua lương thực với người Hán ở biên giới, tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn lần này lần này.”

Hắn vừa nói, ngón tay buông lỏng một chút, Thời Niên thân thể căng thẳng, chỉ thấy vũ tiễn vượt qua tấm bia bên kia, tà tà bay lên trời.

Cô nhìn mũi tên đầu tiên bị bắn trượt, trầm mặc mấy giây, từ đáy lòng hỏi: “Tại sao bọn họ không trực tiếp cướp chứ?” Cũng không phải là chưa từng làm!

Lưu triệt cười một tiếng, “Bọn họ cần quá nhiều lương thực, cướp là cướp không đủ, sẽ khiến mọi người dọa sợ. Nếu không, nàng cho là Thiền Vu Hung Nô mà nguyện ý tiêu số tiền này?”

Hắn lại cầm mũi tên, lần nữa dẫn cung, nhưng chậm chạp không mở miệng. Vệ Thanh không nhịn được chen miệng: “Vậy chúng ta phải làm gì đây? Xem bộ dáng, Hung Nô bên kia hẳn không dự định thương lượng, bọn họ chỉ muốn công chúa, cùng với tài vật đi cùng công chúa!”

Thời Niên liếc hắn. Xem ra mấy ngày này, ba người bọn họ đã lấy được tín nhiệm của Lưu Triệt, ngay cả chuyện hắn không muốn hòa thân cũng biết. Dù sao cũng là chị em ruột, Vệ Thanh quan tâm mệnh vận của chị, tính tình trầm ổn xưa nay trầm ổn tính tình cũng không thể không xúc động.

Lưu triệt nhìn hắn, đột nhiên nhướng mày, “Vệ khanh không biết làm thế nào? Ban đầu không phải là ngươi biết trước, Hung Nô gặp ôn dịch mà…”

Thời Niên rùng mình, hỏng rồi hỏng rồi! Vệ tử phu ngày đó vì để dễ dàng lấy tín nhiệm, dùng Vệ Thanh để ngụy trang, nhưng bọn họ còn chưa câu thông với nhau!

Vệ Thanh quả nhiên sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Bệ hạ… Ý gì?”

Thời Niên quyết định thật nhanh, tay buông lỏng rồi thả ra mũi tên này, chỉ nghe “vèo “, vũ tiễn vậy mà bắn trúng bia. Mắt cô sáng lên, ngược lại thật sự hưng phấn, “Trúng trúng! Bệ hạ ta bắn trúng!”

Lưu triệt hí mắt nhìn quá, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kích động của cô, sững sốt cười một tiếng, sờ sờ đầu của cô, “Lợi hại lợi hại.”

Thời Niên bị giọng điệu dỗ dành trẻ con của hắn làm cho quẫn bách, né tránh nói: “Ngài hay là suy nghĩ thật kỹ, phải làm thế nào để ép hung nô đàm phán với chúng ta.”

“Cái đó hả, trẫm đã có biện pháp.” Lưu Triệt khoan thai nói.
Bình Luận (0)
Comment