Ra khỏi điện Thái Hòa, cả hai tiến về Chiêu Nhân cung.
Gió đêm phả vào mặt, Tống Hoành không muốn nhiều lời, chỉ hỏi một cung: “Sao hoàng huynh và hoàng tẩu lại diễn vở kịch này?”
Lúc Khương Ninh nói đảm bảo để hắn được vào điện hắn còn rất hoài nghi, nhưng Khương Ninh mượn danh nghĩ hắn vào điện Thái Hòa rồi thân mật với hoàng huynh như vậy, hắn có ngốc cũng hiểu ra.
“Hoàng đệ.” Tiến vào Chiêu Nhân cung, Khương Ninh ra lệnh cung nữ lui ra, để hắn ngồi xuống nói chuyện: “Bổn cung và bệ hạ vốn không muốn ngươi bị liên lụy,nhưng kế hoạch thay đổi khôn lường, thấy hôm nay tình huống đại biến, bổn cung đành kéo ngươi dây vào vũng nước đục này.” Rồi kể hết mọi chuyện.
Tống Hoành nghe được nửa mắt đã đen lại, cuối cùng sa sầm mặt: “Ta cùng hoàng tẩu quen biết không lâu. Hoàng tẩu không muốn nói với ta cũng hiểu được, nhưng hoàng huynh có đánh gãy xương cũng là huynh đệ ruột thịt sao lại có thể coi ta như người ngoài? Không tin tưởng ta?!” Đứng thẳng dậy hận không thể vào thẳng Thái Hòa điện chất vấn Tống Cẩn.
“Ngươi ngồi xuống cho bổn cung!” Khương Ninh chau mày, không chịu nổi việc hắn hiểu lầm Tống Cẩn: “Ngươi tức giận cũng không được nói hắn như thế, hắn vì sao giấu ngươi ngươi không hiểu?” Tiếng sau càng lạnh hơn tiếng trước: “Nếu không có sự tin tưởng của hắn, bổn cung có thể tự ý nói với ngươi?!”
“Hoàng tẩu...ta....” Tống Hoành xấu hổ, lời xin lỗi đến bên miệng, Khương Ninh đã xua tay: “Đừng phí lời, nói xem ngươi nghĩ thế nào đi.”
Tống Hoành lúc này mới nghiêm túc: “Kịch này nếu còn muốn tiếp tục diễn, hoàng tẩu nếu không yên lòng hoàng huynh chi bằng để ta vào điện Thái Hòa bồi hoàng huynh, như vậy trong ngoài có thể hô ứng.”
“Cũng đúng.” Khương Ninh tuy ngày đêm mong nhớ Tổng Cẩn nhưng nghĩ đến tình trạng lúc này, việc cấp bách là bắt đám người trong bóng tối kia. Nàng lại nói: “Ngươi vào điện Thái Hòa cũng không được lơ là, nhất định ngày đêm phải chăm sóc bệ hạ, hắn nói đúng là đúng, sai là sai, ngươi tranh luận chỉ thêm chọc tức hắn, hắn bây giờ chỉ chút chuyện nhỏ cũng thấy mình oan ức, ngươi phải dỗ dành hắn....”
“.................”
Tống Hoành rất muốn nói: “Hoàng tẩu, hoàng huynh đã hai mấy tuổi rồi chứ không phải mấy tuổi.” Nhưng hắn thấy vẻ nghiêm túc của Khương Ninh, cảm thấy chua xót.
Khương Ninh còn nói: “Ngươi đừng nghĩ không là gì, tuy nói hắn lớn, nhưng trong lòng bổn cung, hắn là tiểu bảo bảo.” Hai mắt trầm mê, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Đáng yêu lại còn khiến người ta thương.”
“.......”
Tống Hoành nửa ngày mới nói: “Hoàng đệ hiểu rồi, xin nương nương yên tâm.”
“Vậy đêm nay ngươi đi luôn đi, nói với Thường Nhạc....” Ánh nến ấm áp chiếu lên gò má, nàng dừng một chút, cười nói: “Ngươi nói với hắn, tấm lòng thần thiếp nguyện có ánh trăng chứng giám, mãi mãi không có kỳ hạn, xin bệ hạ yên tâm đợi thần thiếp.”
“...........”
Tống Cẩn đỏ mắt đi rồi, một chữ không thiếu nói cho Thường Nhạc nghe. Thường Nhạc sớm đã quen, nghiêm mặt đi vào lại nghiêm mặt đi ra: “Hiến vương điện hạ, mời.” Vậy là Tống Hoành thành công tiến điện.
Đêm đó Khương Ninh mất ngủ.
Bệnh của Tống Cẩn phải trị, nhưng nàng không tín nhiệm ngự y trong cung này. Thái y việc phức tạp, việc này nếu truyền ra ngoài, triều đình bất ổn, xã tắc nguy cơ, nàng phải tìm một cao nhân đáng tin tiến cung.
Nắng chưa nóng quá mà không khí đã nặng nề, ngoài cửa sao sáng lấp lánh chiếu trên giường nhỏ.
Trong tiếng thở nghẹn ngào, một giọt lệ yên lặng lăn xuống, thoáng biến mất trong mái tóc dài.
Tống Cẩn.
Hơn một năm nay hẳn chàng rất khổ sở.
*
Mười ngày ước hẹn sắp đến rồi.
Khương Ninh bất động ngồi xuống, không nhịn được muốn tự tay tháo mặt nạ, nàng đối mặt với bộ dáng hủy dung của hắn có thể vui vẻ giả mù nói rất đẹp?
Nàng tất nhiên sẽ không ghét bỏ Tống Cẩn, chỉ là muốn tạo phản ứng lấy lòng Tống Cẩn, nàng muốn nhìn Tống Cẩn cười một cái, Tống Cẩn rốt cục thích thể loại nào đây?
“Nương nương, Lục Hà ở chỗ Như Phi đến.” Cung nữ bẩm báo.
“Để nàng vào.” Tâm nàng hơi thu lại. Lục Hà cúi đầu đi tới, bước nhanh đến chỗ Khương Ninh, hành lễ sau đó đến chỗ nàng nói nhỏ vài câu, lại kính cẩn lui người ra.”
“Ngươi quay về nói với Như Phi không cần lo lắng, nói nàng ấy mấy ngày này cẩn thận chút, đừng để bị người khác lợi dụng.”
“Vâng.”
Lục Hà quay về, Khương Ninh khẽ chau mày, trong đầu lướt qua một ý nghĩ, mục tiêu lớn nhất của Thẩm Âm hẳn là Tống Cẩn, nàng ta vào điện mấy lần không biết có nhìn ra gì không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng loáng một cái, trong lòng hỗn loạn, vừa lúc Vân Huyên chạy vào, hốt hoàng: “Hoàng hậu tỷ tỷ!”
“Chuyện gì mà kinh hoảng vậy?” Khương Ninh cau mày
“Muội vừa đến Thái Hòa cung thấy một đám quan quỳ trước điện, phỏng chừng văn võ bá quan đều đến cả rồi, Hiến Vương điện hạ chẳng hiểu sao tức giận run lên, muội hỏi Thường Nhạc, hắn nói thần tử muốn bệ hạ ra điện, nói chừng nào gặp được bệ hạ mới về, hoàng hậu tỷ tỷ, bọn họ là muốn làm gì a?”
“Làm càn!” Khương Ninh đập bàn. “Dám bức bệ hạ như vậy!” NÀng mím môi dặn dò: “Huyên Nhi, nàng mang theo đám Huệ Nhi đến Thái Hòa cung, nhớ kỹ đến đó thì cầu kiến bệ hạ, nhưng đừng đòi bệ hạ ra ngoài. Đúng rồi, trời nóng, cứ quỳ trước cửa điện cho ta, đừng có giống đám nam nhân kia đứng dưới mặt trời.”
“.....ồ ồ ồ.”
Vân Huyên đi rồi.
“Người đâu, trang điểm cho bổn cung!” Đám cung nữ nhanh chóng bước vào vây quanh Khương Ninh.
*
Thái Hòa điện.
Sắp đến trưa, ánh nắng hạ xuống như lửa lò nướng người ta mồ hôi đầm đìa.
Vân Huyên quỳ dưới bóng mát, nhìn về đám nam nhân, không thấy cha mình, nàng an lòng hẳn, thầm nghĩ ngày nắng này mà đi xin bệ hạ xuất cung chính là tự ngược mình a!
“Nương nương thật anh minh, nhìn đám lão đầu nắng chết kia đi, hầy!”
“Nương nương không đến sao?”
“Không thể đến đi? Người có ra khỏi Chiêu Nhân cung được đâu.”
Lời vừa thốt ra, một thanh âm sắc nhọn vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Chỉ thấy Khương Ninh một thân trang phục chỉnh tề, tóc buộc lại bằng dải dây xanh, lông mày nhỏ dài bao lấy hai mắt ướt mềm ửng đỏ, nàng nâng hộp gấm đến trước đám quần thần, quỳ xuống: “Thần Khương Ninh cầu kiến bệ hạ!”
Không phải thần thiếp, mà là thần!
Chúng phi kinh ngạc, Tống Hoành đang lắc quạt đi tới đi lui trong điện cũng cả kinh, hoàng tẩu là muốn làm gì đây?
Thế nhưng có mấy thần tử đã đoán ra mục đích của nàng rồi, nếu hoàng hậu cùng bọn họ đứng chung một chỗ, bọn họ có khi lại dễ ăn nói hơn: “Bệ hạ, hơn một năm rồi, chúng thần không thể gặp người một lần sao?”
Chúng phi không cam lòng yếu thế, theo sự an bài của Khương Ninh: “Bệ hạ, thần thiếp ngày đêm mong nhớ chỉ cầu gặp bệ hạ, ngày nóng như vậy, bệ hạ để chúng thần thiếp vào gặp một chút đi.”
Thú vị rồi.
Quần thần nói, bệ hạ ra ngoài để chúng thần gặp đi a!
Chúng phi nói, bệ hạ cho chúng thiếp vào gặp đi a!
Vậy Tống Cẩn sẽ ra ngoài hay không ra đây?
Từ lúc chúng phi đến quỳ dưới điện, sắc mặt quần thần cũng rất khó coi, một đám nữ nhân hậu cung mà dám đến đây ra vẻ như vậy thật đúng là thật lễ!
Bọn họ nghĩ cũng không sai, chỉ có điều chúng phi mà, cũng lâu rồi không được gặp hoàng thượng, lâu lâu tự mình cầu xin cho mình cũng không sai.
Mà bản thân Khương Ninh lại đủ hào hiệp không câu nệ, đều nói gần đèn thì rạng gần mực thì đen, chúng phi hàng ngày đều bên nàng, cũng học được phong cách hào sảng của nàng.