Hôm sau, Khương Ninh vốn muốn thỉnh giáo Khương Nghĩa chuyện các thần tử đòi gặp vua, nhưng không biết Khương Nghĩa đã đi đâu. Khương Ninh thấy thị vệ cũng tìm không được, đành tự lực gánh sinh suy nghĩ một lúc lâu mới nói với Tống Hoành ý của mình: “Nếu lần này không đồng ý, sau này nhất định sẽ lại có kẻ xúi giục, hắn kiểu gì cũng sẽ kích động thần tử, chi bằng chúng ta quét sạch nghi hoặc của thần tử, vẫn nên để họ vào kinh đi.”
Tống Hoành nhíu mày nhìn Tống Cẩn cách đó không xa đang phê tấu chương, lắc lắc đầu: “Không thể. Nếu như hoàng huynh triệu kiến bọn họ, nhỡ sơ sẩy bị bọn họ phát hiện hoàng huynh không bình thường, vậy sẽ loạn mất.”
“Chúng ta phải tin tưởng bệ hạ. Dù bệ hạ thần trí không rõ nhưng chuyện quan trọng chỉ cần nói hắn giả bộ hắn sẽ có thể giả bộ được.” Khương Ninh trong lòng muốn giấu Tống Cẩn đi, ai cũng không thể kích động hắn, nhưng nàng lại nghĩ, tình trạng hiện nay chính là giam cầm chính mình. Tống Cẩn phải thay đổi, phải đi ra ngoài, phải tiếp xúc với người khác, nhưng phải có mức độ nhất định, không thể kích động đến hắn, liền nói:
“Còn nữa, chúng ta chỉ đồng ý cho họ vào kinh, không nói sẽ cho họ gặp vua. Muốn bệ hạ triệu kiến đúng không, bệ hạ bận lắm, không rảnh, chờ bọn họ cầu đến lệ rơi đầy mặt thì lấy thành tích ra so.” Ai có thành tích tốt nhất mới có thể được nàng tin tưởng rằng sẽ không nghiêng về bên nào, sẽ không bất ngờ khi thấy bộ dạng của Tống Cẩn.
Tống Hoành: “…..”
Biện pháp này có chút vô lại a, nhưng….đúng là hay! Tống Cẩn hơn một năm nay ngoại trừ mấy phi tử đếm trên đầu ngón tay, đến Tiết thừa tướng cũng không có vinh dự được gặp, nếu để những thần tử phương xa đạt được cơ hội sợ là tranh chấp nổi lên. Nổi lên cũng tốt a, vừa vào kinh cứ để tan rã bè cánh, làm bọn họ chia năm xẻ bảy mới được.
Tống Hoành: “Rất hay!” Khương Ninh liền đến cạnh bàn, định thu lại mấy tờ giấy Tống Cẩn vẽ lung tung thì phát hiện trên đó đều là tên mình, động tác hơi ngưng lại, tìm tấu chương đưa cho hắn: “Bệ hạ, phê cái này trước đi.”
“Được, A Ninh.” Tống Cẩn ngoan ngoãn dựa theo từng lời chỉ dẫn của nàng phê tấu chương. Khương Ninh đem từng cái đã phê xong đưa cho Thường Nhạc, cười dặn dò: “Ngươi nói với Tiết thừa tướng là bệ hạ rất yêu thích hắn, mỗi ngày đều khen hắn cung cúc tận tụy, không khen là không ngủ được. Bệ hạ còn nói không muốn hắn quá lao lực, phải chú ý sức khỏe.”
Thường Nhạc ngẩn ra.
Tống Hoành cũng ngẩn ra: “Nói vậy làm gì? Còn chê hắn mặt không đủ lớn sao?” Ngày ấy kẻ khởi xướng kịch dưới mưa chính là hắn, Tống Hoành hiện tại vẫn giận hắn cực kỳ.
“Cũng vì mặt quá lớn, nên bổn cung phải biến cho hắn nhỏ lại. Thường Nhạc, lời này ngươi cứ việc truyền, còn phải truyền đến mức ai cũng biết. Bổn cung muốn xem xem hắn còn dám gây sự nữa không.”
Tống Hoành: “……..” Sức chiến đấu của Hoàng tẩu quá mạnh mẽ a!
Ngày mưa ấy qua đi, Tiết Chi Vấn nhận thánh chỉ điều tra các quan khác, nhưng nhiều năm lăn lộn quan trường, tâm tư thâm hậu, vẫn hiểu không nên phạm sai lầm với người khác, mà đây chính là những loại Khương Ninh không ưa nhất. Khương Ninh có thể nhịn được cơn giận này thì không phải là họ Khương, hôm sau nàng liền tìm mấy lý do xử đẹp bọn sâu mọt triều đình kia.
Tiết Chi Vấn cũng tức giận a, thường dâng tấu nói hoàng hậu nương nương can dự triều chính! Quá phận! Quá sức quá phận rồi! Tống Cẩn xé sạch tấu chương: “A Ninh, chúng ta thay thừa tướng đi.” Cũng may Khương Ninh còn khá lý trí: “Không cần, để hắn làm việc nhiều hơn là được rồi.” Từ đó Tiết Chi Vấn bận đến nỗi chân không chạm đất.
“Đúng rồi, ngươi đi tìm thái y, để hắn ở lại phủ thừa tướng mấy ngày, mỗi ngày đều phải thăm hỏi sức khỏe Tiết thừa tướng, khỏe hay không, cần bồi bổ gì không!” Khương Ninh giơ tay cười lạnh một tiếng: “Nhanh đi đi!” Thường Nhạc chạy như bay, rất sợ nàng lại nghĩ ra cái gì nguy hiểm hơn.
Tống Hoành bái phục chịu thua. Khương Ninh ngồi bên Tống Cẩn, nắm chặt tay hắn viết tên mình thêm lần nữa, cười nói: “Hoàng đệ, ngươi và bệ hạ tâm tư còn quá mềm. Đối phó với những loại ra vẻ đạo lý thì không cần tình cảm gì hết.”
Tống Hoành nghe vậy sờ mũi nói: “Lòng ta không mềm, thực sự mềm chính là hoàng huynh, còn có phụ hoàng.” Hắn đứng cạnh bàn, nghiêng đầu khẽ cười, nhìn về phía Tống Cẩn, khó nén sự thân thiết: “Hoàng huynh là bị phụ hoàng ảnh hưởng, mà phụ hoàng cũng rất lạ, nhìn thì nghiêm túc, thực ra trước lúc vào triều đều rất căng thẳng….”
“Được rồi!”
Tống Hoành không hiểu, âm thanh dừng lại: “Hoàng tẩu sao vậy?”
“Vẫn là đừng nhắc đến tiên đế, nghe đau lòng.” Khương Ninh nắm chặt tay Tống Cẩn, nhíu nhíu mày, Tống Cẩn nhỏ giọng sửa lại: “A Ninh. Nàng phải gọi là phụ hoàng.” Khương Ninh gật gù. Trong đầu thầm nghĩ, có khả năng sự bất thường của Tống Cẩn có liên quan đến tiên đế.
Cái nóng mùa hè qua đi, thu sắp tới, gió mát buông mình trên từng bãi cỏ khóm hoa, Khương Nghĩa đạp lên ánh trăng, tiến vào cung.
Tống Cẩn lén lút đứng sau cửa điện, giơ tay “suỵt” với Khương Ninh. Kỳ thực tiếng suỵt vô cùng lớn, nhưng Khương Ninh thích dỗ hắn, cũng giả bộ há miệng, giả vờ không nghe thấy: “Chàng nói cái gì?”
Tống Cẩn: “Suỵt.”
Khương Ninh vội vã gật đầu điên cuồng: “Ồ ồ ồ.” Che miệng lại.
Tống Cẩn hết sức vui mừng.
Thường Nhạc đứng bên: “……”
Thật là làm người ta sầu mà!
Ngoài cửa truyền đến: “Bệ hạ! Khương tướng quân cầu kiến!”Tống Cẩn sờ sờ Khương Ninh, Khương Ninh che miệng nhìn Thường Nhạc, Thường Nhạc cất thanh: “Mời Khương tướng quân vào!”
Sau đó Khương Nghĩa đẩy cửa, đi vào, đóng cửa, nhìn thấy Khương Ninh hai mắt cười: “Có chuyện gì mà vui như vậy?” Sau đó bên tai y có âm thanh như tiếng sấm nổ: :”Cha!” Ngay cả Khương Ninh cũng giật cả mình!
Khương Nghĩa: “……..”
Nửa canh giờ trôi qua, Khương Nghĩa vẫn chưa tỉnh lại, Khương Ninh đau lòng rót trà bưng nước cho y, nàng tin là cha nàng bị tiếng cha của Tống Cẩn làm mất hồn rồi.
Tên cầm đầu- Tống ba tuổi vẫn đang đứng nghiêm ở cửa điện, Khương Nghĩa đến trà cũng không nuốt vào nữa, vẻ mặt ôn hòa nói: “Bệ hạ, thần đã nói mấy lần rồi, đừng gọi là cha….”
“Vậy là gì, cha, người tiến cung có chuyện gì?” Khương Ninh đẩy mặt hắn ra, không cho hắn nói tiếp: “Có việc người nói đi.” Khương Nghĩa trừng mắt nhìn nàng, đây là bênh nhau chằm chặp! Ta không thể nói được gì nữa! Không ra gì! Nếu hôm nay dọa chết ta sau này ngươi không có cha xem ngươi làm sao.
Khương Ninh thật sự không ngờ thanh âm của Tống Cẩn sẽ lớn như vậy, vội nhận sai: “Việc này trách con, trách con đi, bệ hạ bất quá là muốn đùa người thôi, sau này hắn đảm bảo sẽ không vậy nữa, đúng không bệ hạ?”
Tống Cẩn giẫm giẫm chân, có chút không cam lòng: “Vâng!”
Sau đó tức giận nhìn về phía Khương Nghĩa: “Không cho phép ngươi trừng A Ninh!”
Khương Nghĩa không thể làm gì khác hơn là cong người hướng Khương Ninh: “Không có chuyện gì thì cha không thể đến?”
“Có thể, đương nhiên có thể a, cha không đến con còn muốn đi mời đây, là do không tìm được cha. Ban ngày cha đi đâu vậy?” Khương Ninh hỏi vậy, Khương Nghĩa biểu hiện lúng túng, Khương Ninh thấy lạ, liền thúc giục: “Là đi đâu vậy?”
Khương Nghĩa hỏi: “A Ninh, tên nam nhân trong lao tác dụng có lớn không?”
Khương Ninh vừa nghe đã cả kinh, chén trà trong tay suýt nữa bay ra ngoài: “Người là do cha xử?”